Một người phục vụ tiến đến, nó giơ ra tấm thẻ vip bằng kim cương. Bọn nó theo người phục vụ đi xuyên qua đám người nhốn nháo, đến một hành lang yên tĩnh. Hành lang này chỉ có 8 phòng, dành riêng cho những người có thẻ vip vàng và kim cương, khác với hai hành lang còn lại cho người có thẻ bạc và đồng. Trước mỗi căn phòng đều có vệ sĩ đứng canh. Phục vụ dẫn bọn nó đến căn phòng số 8, làm động tác định mở cửa thì nó ngăn lại:” Cám ơn, tôi có thể tự mở” Nó nhìn ba đứa bạn, mở cửa vào phòng. Ngay lập tức, cả bốn đứa đồng loạt đưa tay lên bịt tai lại. Tiếng nhạc mở to hết cỡ làm bọn nó không thể thích ứng. Nó nhìn trong phòng : 6 nam 7 nữ. Trong đó, có hai người nó quen, bốn tên còn lại mặt mũi lạ hoắc. Mấy cô gái ăn mặc thiếu vải liên tục chuốc rượu ấy anh, mấy anh thì trái ôm phải ấp, cười cực kì khả ố. Bọn nó rón rén vào phòng, nó cầm remote tắt phụt cái thứ nhạc quái gở kia đi. Đang nghe nhạc, đột nhiên bị tắt, Robert tức khí quát lên:” Đứa nào dám tắt nhạc của… ông… ” Mấy chữ cuối thằng nhóc không thốt ra nổi khi nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của bà chị gái. Nó nhếch môi:” Đứa này dám! Sao, có ý kiến?” Robert tái mặt, nuốt nuốt nước miếng, ôm chân nó, cười hề hề nói:” Ai, em nào dám, chị hai yêu quái, ý nhầm, yêu quý, hai tha cho em… Ái… ái… đau… đau…” Nó kéo tai thằng nhóc lên, cười cực kì “dịu dàng” nói:” Tốt lắm, biết lỗi là tốt, lần sau cẩn thận cái miệng, lần này chị tha, nghe chưa ?” Robert vội vàng gật đầu. Nó đẩy thằng nhóc ra, nhìn một lượt, rồi vỗ tay, cười nói:
” Được rồi! Tiệc tan! “.