” Sophiaaa…” – Hắn kéo dài giọng, chớp chớp mắt nhìn nó.
” Ừm!” – Nó nhìn chằm chằm màn hình laptop, khẽ đáp.
” Há miệng ra chồng đút táo cho nè!”
Nó nghe lời há miệng ra, hắn nhẹ nhàng đưa miếng táo cho nó cắn một miếng. Đám Nastia ngồi nhìn hai người nó và hắn mà hóa đá toàn tập. Mặc dù chuyện này vốn xảy ra thường xuyên, nhưng tất cả bọn nó vẫn không khỏi ngây ngốc mà nhìn, miệng há to đến nỗi muốn rớt cằm. Nó liếc bộ dạng đáng cười của bọn kia, khinh thường nói:
” Ngậm miệng lại đi, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi kìa!”
Cả bọn vừa ý thức lại, liền đóng miệng lại. Nastia bĩu môi nói:
” Kai, cậu cưng Sophia quá đấy!”
Hắn không chút quan tâm, hí hửng nói:
” Chăm sóc vợ là công việc của chồng mà!”
Nastia suýt chút nữa là ngất xỉu. Tên Kai này… Ken đột nhiên lên tiếng:
” Hai ngày nữa, tớ cùng Mia sẽ sang Nhật, mọi người muốn đi cùng không?”
Nicko tò mò hỏi:
” Sang Nhật có chuyện gì vậy?”
Ken lắc đầu:
” Tớ chịu! Ba mẹ tớ chỉ nói là phải đưa cả con dâu của họ qua!”
Nhắc đến hai từ “con dâu”, mặt Mia lại thoáng đỏ lên. Ken mỉm cười, ôm cô vào lòng, khẽ cọ cọ cằm vào tóc cô. Nastia giơ tay lên:
” Vậy tất cả mọi người sẽ cùng đi nha!”
Hai ngày sau, Nhật Bản,…
Thời điểm này đang là mùa xuân, hoa anh đào nở đỏ rực cả vùng trời. Hai mắt Mia tỏa sáng nhìn những cây hoa anh đào hai bên đường. Cô thích nhất chính là loại hoa này, cô cảm thấy, vẻ đẹp của chúng, rất thanh khiết, rất nhẹ nhàng. Ken thuận tay ngắt một cành đào, dúi vào tay cô, mỉm cười:
” Cho em!”
Mia nhìn cành hoa trong tay, ngửa đầu cười sáng lạn với Ken. Cô nào có biết, ảnh hưởng của nụ cười này, lại lớn vô cùng. Tất cả mọi người xung quanh đều đứng hình, không hề cử động. Bọn nó cũng không mấy để ý, một đường đi thẳng đến địa chỉ mà ba mẹ Ken dặn. Đến nơi, bọn nó thoáng cái ngây ngốc. Căn nhà xây theo phong cách cổ xưa của người Nhật, nói là căn nhà thì không hẳn đúng, nên gọi nó là một tòa phủ thì đúng hơn. Trong này, ít nhất phải có hơn hai mươi tòa viện lớn là ít, ấy là chưa kể các công trình kiến trúc nằm rải rác khắp nơi. Cánh cổng lớn cao hai mét, dẫn vào một con đường rải sỏi trắng rất dài. Hai bên đường là bãi cỏ xanh mướt, trồng rất nhiều cây cối, vài nữ hầu gái đang tỉa cây, tưới nước, thấy bọn nó, bọn họ liền cung kính cúi chào rồi lại tiếp tục công việc của mình. Bọn nó tiếp tục đi, đi mãi cho đến khi đứng trước một tòa viện lớn màu xanh. Xung quanh tòa viện này trồng rất nhiều trúc, bên góc trái sân có một hồ nước khá lớn, bên trong trồng những bông hoa kì lạ. Vào tòa viện này, có cảm giác cực kì thoải mái, mát rượi. Cánh cửa chợt mở ra, một bà lão bước ra. Nhìn sơ qua có thể đánh giá bà lão này cũng 60 – 70 tuổi, mặc trên người là yukata, trang phục truyền thống của Nhật, gương mặt hiền từ, vừa nhìn, bọn nó liền có cảm giác thân thiết. Bà lão nhìn bọn nó, cười hiền từ, nói bằng tiếng Nhật:
*Thiếu gia, cậu đã về, lão gia đang đợi cậu ở bên trong!*
( Chú thích: ** xin hiểu là tiếng Nhật!)
Cũng may bọn nó đều có đi học tiếng Nhật nên có thể hiểu được. Cả bọn cởi giày, bước chân trần lên nhà. Bà lão phân phó người đem đến trang phục cho bọn nó thay. Cả bọn đều phải mặc yukata. Bọn nó không nói gì, yên lặng để những người hầu gái mặc hộ trang phục. Xong xuôi, bọn nó đi theo bà lão, mà bọn nó mới được biết, là quản gia lâu năm của phủ này. Xuyên qua các dãy phòng, bọn nó đi theo bà quản gia đến một tòa viện cực kì lớn ở phía trong. Chân đứa nào cũng mỏi nhừ ra rồi! Chưa kể việc di chuyển trong loại quần áo này không dễ dàng chút nào! Bà quản gia hướng bọn nó cúi đầu:
* Mời mọi người vào, lão gia đang ở bên trong!*
Bọn nó theo nhau đi vào. Giữa gian phòng rộng rãi kê một bàn trà và vài cái đệm, ngồi sau chiếc bàn đó là một ông lão. Râu óc mặc dù đã bạc trắng nhưng nét tinh anh, cơ trí trong đôi mắt kia vẫn không hề suy giảm chút nào. Chắc hẳn đây chính là chủ nhân của phủ này. Càng ngạc nhiên hơn khi bọn nó thấy ba mẹ của Ken đang an tĩnh ngồi một bên, trên người cũng mặc yukata truyền thống. Bọn nó đồng loạt thốt lên:
” Cô, chú/ Ba, mẹ!”
Ba mẹ Ken ngẩng lên, mỉm cười nhìn bọn nó:
” Các con đến rồi sao? Ken, Mia, mau lại chào ông nội đi con!”
Cả đám trợn tròn mắt. Ken, rốt cuộc có thân phận thế nào?
Sau khi nghe ba mẹ Ken giải thích rõ ràng, bọn nó đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Ken chằm chằm. Thân thế của Ken, thật đáng sợ. Cứ ngỡ Ken chỉ là thiếu gia của Phạm thị, lại không nghĩ tới cậu ấy mang trong mình huyết thống của dòng họ Takahashi, còn là người thừa kế duy nhất của gia tộc khổng lồ này. Gia tộc Takahashi là gia tộc đứng đầu Nhật Bản, là gia tộc cổ xưa nhất, có bề dày lịch sử trên 500 năm. Ba Ken là con trai duy nhất của truyền nhân đời thứ 91 của gia tộc, đến đời Ken lại là con trai độc nhất. Ông lão ngồi trước mặt bọn nó chính là truyền nhân đời thứ 91 của gia tộc, Takahashi Kokichi. Lần này Ken sang Nhật, chính là để nhận mặt huyết thống, đồng thời tổ chức nghi lễ, tiếp nhận truyền nhân đời thứ 93 của gia tộc. Bọn nó nghiễm nhiên trở thành khách quý trong phủ Takahashi. Sau nghi lễ tiếp nhận, bọn nó còn phải ở lại Nhật một tuần để Ken làm quen với việc quản lí phủ Takahashi. Cũng còn may là việc của công ti ở Việt Nam có người thay bọn nó xử lí nên cả bọn có rất nhiều thời gian rảnh.
Bọn nó đang ngồi trong đình uống trà và ngắm hoa thì một hầu gái chạy tới, hướng Ken nói:
” Lão gia, có khách đến phủ chúng ta!”
Ken bình thản châm trà, hỏi:
” Ai?”
Hầu gái vội đáp:
” Tiểu thư phủ Yoshiki, là khách quý của Đại lão gia!”
Bọn nó cùng đứng dậy, Ken nắm tay Mia dắt ra ngoài nhà chính đón khách. Từ xa đã nghe từ trong viện truyền ra tiếng cười dịu dàng của thiếu nữ. Bọn nó đi vào viện, thấy một cô gái đang nói chuyện vui vẻ với Đại lão gia. Thấy bọn nó, cô gái kia liền đứng dậy, nhẹ nhàngr khom người chào tụi nó. Bọn nó cũng cúi chào đáp lễ. Lúc cô gái kia ngẩng lên, bọn nó không nhịn được khẽ xuýt xoa trong lòng. Cô gái trước mặt tuổi chỉ tầm 18- 19, gương mặt dịu dàng thanh tú, như nụ hoa e ấp chưa nở, đôi mắt sáng, trong vắt như nước, cái mũi sọc dừa tú lệ, hai gò má ửng hồng, bờ môi căng mọng, mịn màng, mặc trên người một bộ yukata màu hồng đào, mái óc vấn lên rất đẹp và khéo léo, quả thật là một mĩ nhân. Cô gái kia cũng thầm đánh giá bọn nó. Đám người này, ai cũng vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, ánh mắt cô chú ý nhiều nhất chính là chàng trai đứng ở giữa có gương mặt dịu dàng lại rực sáng. Từ nhỏ cô gặp vô số chàng trai cs vẻ ngoài như thiên thần, nhưng không ai được như người con trai đang đứng trước mặt đây. Lại nhìn đến cô gái đứng bên cạnh chàng trai kia, tay hai người đan chặt vào nhau, trong lòng Yoshiki Imetori có cảm giác khó chịu cùng bực bội. Ông nội Ken thấy hai bên cứ nhìn nhau chằm chằm, ho khan mấy tiếng, nhìn bọn nó nói:
” Mấy đứa làm quen nhau đi, vị này là tiểu thư của gia tộc Yoshiki, Yoshiki Imetori!”
Imetori hồi hồn lại, ánh mắt vẫn nhịn không được liếc sang Ken, dịu dàng cúi người nói:
*Tôi là Yoshiki Imetori, hân hạnh được gặp!*
Bọn nó cũng cúi chào lại rồi tự giới thiệu tên mình. Đến Ken, cậu bình thản nói:
* Tôi là Takahashi Ryuuchi, hân hạnh được gặp tiểu thư! *
Imetori khẽ thốt lên:
* Vậy ra vị này chính là truyền nhân kế tiếp của Takahashi sao? Còn vị tiểu thư này là…*
Mia định lên tiếng thì Ken đã cướp lời:
* Cô ấy là Đặng Ngọc Băng, hôn thê của tôi! *
Ánh mắt Imetori khẽ quét lên quét xuống trên người Mia, trong lòng âm thầm khinh thường. Một cô gái người Việt bình thường như vậy mà lại có thể trở thành nữ chủ tương lai của Takahashi sao? Sắc mặt lão nhân Kokichi có điểm không hài lòng nhìn về phía Ken và Mia, lúc nhìn Mia, trong mắt còn lộ ra vẻ bực bội. Nó cẩn thận tinh tế quan sát sắc mặt hai người này, trong đầu thầm cười lạnh. Có vấn đề, nhất định có vấn đề!