Thân gửi các bạn đang theo dõi Hòe Viên:
Như vậy chúng ta đã cùng nhau đi qua 52 chương của Hòe Viên, chỉ còn 6 chương nữa là truyện sẽ kết thúc. Tin rằng các bạn đã được trải qua những cảm giác hồi hộp, vui buồn, thương cảm, căm hận và chắc hẳn là có cả những tiếc nuối khi theo dõi truyện. Thật sự mình dịch truyện này khi truyện chưa hoàn và vì cảm thấy thích không khí trinh thám ở phần đầu truyện. Tuy nhiên càng về cuối truyện càng để lại nhiều tiếc nuối và hụt hẫng vì tình tiết vụ án chính trong truyện gần như bị bỏ lửng, điều này chắc hẳn các bạn đều nhận ra. Để tránh phải drop truyện mình sẽ dịch các diễn biến chính của 6 chương còn lại để các bạn vẫn nắm được cốt truyện.
Cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ mình, cùng mình đi qua hết Hòe Viên nhiều vui buồn này. Hy vọng rằng sẽ còn gặp lại các bạn ở những truyện sau nhé.
* Lưu ý: truyện sẽ không được làm ebook.
Chương kết:
Từ xưa đến nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là vấn đề khó khăn.
Lần đầu tiên gặp mặt Tương Phẩm Nhất đã thấy mẹ Phó là người phụ nữ chẳng những vô cùng ôn hòa mà còn tao nhã, đồng thời cũng thấy rõ được sự sắc sảo trên gương mặt bà. Tuy nhiên ba Phó dễ dàng lấy lòng hơn, dù sao đàn ông không xét nét như phụ nữ. Nói vài lời dễ nghe chắc chắn sẽ làm ông vui.
Chiều đó Tưởng Phẩm Nhất dự định giúp mẹ Phó nấu cơm, nhưng khi giúp bà rửa thức ăn thì bỗng cơn buồn nôn trào lên, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.
Mẹ Phó cau mày cầm dao xắt thịt chạy theo hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Phẩm Nhất nôn khan cả buổi mới nói: “Không có gì, có thể do ăn nhầm gì đó thôi.”
“Buổi sáng cô còn ăn chung với chúng tôi, không thể nào ăn nhầm đồ thiu được.” – Rốt cuộc mẹ Phó là người từng trải lập tức liên hệ với sự việc nào đó, nhất thời vừa buồn vừa vui.
Phó Dục Thư về đến nhà liền phát hiện mẹ và vợ mình đều ở trong nhà vệ sinh. Mẹ ở bên ngoài cầm dao, vợ ở bên trong quỳ trên sàn không biết làm cái gì. Cảnh tượng này khiến anh liên tưởng đến chuyện vô cùng không tốt, gần như không suy nghĩ đã chạy đến kéo mẹ lại.
Mẹ Phó vốn đang suy nghĩ bị anh kéo như vậy suýt ngã, nhưng anh đã kịp thời đỡ bà.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” – Phó Dục Thư khẩn trương hỏi.
Mẹ Phó cằn nhằn: “Con đã lớn thế này mà còn lỗ mãng như vậy.”
Phó Dục Thư không có tâm tư phản bác lập tức hỏi: “Phẩm Nhất sao vậy?”
Mẹ Phó kể chi tiết: “Đang nấu cơm thì bỗng buồn nôn, nói là ăn nhầm gì đó. Nhưng chúng ta đều ăn giống nhau, mẹ và ba con cũng không có gì sao cô ta lại xảy ra chuyện?” – Bà nhướng cao chân mày – “Nói thật cho mẹ biết, có phải hai đứa đã có rồi không? Có phải cô ta mang thai không?”
Suy đoán này khiến Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất đều sững sờ tại chỗ, khuôn mặt cũng ngỡ ngàng. Là… là mang thai sao?
Chuyện mang thai một khi đã hoài nghi sẽ không cách nào buông xuống được. Kết quả là mẹ Phó lập tức giục Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất đi kiểm tra.
Lúc chờ kết quả, Phó Dục Thư ngồi sóng vai với cô, chần chờ hồi lâu sau đó hỏi ra nỗi thắc mắc trong lòng: “Nếu quả thật mang thai em sẽ làm sao?”
Tưởng Phẩm Nhất nhìn về phía anh nói: “Lẽ nào đây không phải là vấn đề anh nên nghĩ sao? Em còn có thể làm gì? Đương nhiên là em sao cũng được rồi.” – Vẻ mặt cô dường như dửng dưng nhưng trong giọng nói vẫn có vẻ thấp thỏm căng thẳng – “Nếu như anh không muốn vậy thì bỏ đi. Nếu như anh muốn … thì chúng ta kết hôn, sinh con.”
Cô nói câu cuối cùng xong thì cúi đầu, giống như là chuẩn bị sẵn tinh thần là Phó Dục Thư sẽ nói không muốn, cứ thế mà đa sầu đa cảm.
Phó Dục Thư thở dài ôm chặt bả vai cô nói: “Dĩ nhiên anh muốn rồi, em xem Tống Vân đi, anh và cậu ta bằng tuổi nhau nhưng con của cậu ta đã lớn đến vậy rồi. Còn anh vẫn cô đơn chiếc bóng, quả thật anh cũng rất muốn đó.”
Tưởng Phẩm Nhất ngẩng phắt đầu lên nhìn anh chằm chằm hỏi: “Thật hả?”
Phó Dục Thư chân thành đáp: “Thật.”
Tưởng Phẩm Nhất thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại sầu thảm nói: “Nhưng nếu em thật sự mang thai, có thể nào mẹ anh cảm thấy em là một cô gái rất tùy tiện, còn chưa kết hôn đã cùng người đàn ông khác…”
Phó Dục Thư vỗ vỗ cô trấn an: “Chuyện này có gì phải sợ, em quên mất người đàn ông kia là con trai của bà sao? Cho dù bà có ý nghĩ này, nhưng chắc chắn sẽ vui mừng nhiều hơn là không vui.”
Đối với câu nói này, Tưởng Phẩm Nhất cũng hi vọng vì đứa bé cha mẹ Phó sẽ chấp nhận hôn sự của bọn họ. Nhưng hi vọng càng lớn thất vọng càng cao, nếu nhận được đáp án ngược lại, Tưởng Phẩm Nhất sợ là mình không chịu nỗi mất. Cho nên cô không dám ôm hi vọng gì hết.
Lúc bác sĩ nói cho Tưởng Phẩm Nhất biết cô mang thai, cô có chút muốn khóc. Phó Dục Thư vội nói: “Bác sĩ bảo em phải giữ tâm trạng vui vẻ đó. Tối nay anh tự mình xuống bếp, chúc mừng cho công thần của chúng ta.”
Tưởng Phẩm Nhất cười khổ: “Anh nói chuyện với ba mẹ anh trước đi rồi tính sao.”
Phó Dục Thư véo mũi cô: “Đừng lo, có con rồi thì tất cả mọi việc đều dễ giải quyết.”
Lúc về đến nhà, mẹ Phó đã làm một bàn thức ăn ngon khiến Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư hết sức ngạc nhiên.
Mẹ Phó hơi lúng túng ho một tiếng, bà nói: “Ăn đi, chút nữa đồ ăn nguội hết bây giờ.”
Tưởng Phẩm Nhất hơi sợ sệt cầm lấy đũa, ăn một miếng lại nhìn Phó Dục Thư một cái. Phó Dục Thư bị cô nhìn như vậy cũng hơi bối rối, kiên trì gắp thức ăn cho cô rồi khẽ nói: “Ăn đi.”
Tưởng Phẩm Nhất hiểu ánh mắt của anh, đây có ý là có gì về phòng rồi hãy nói. Nhưng người lớn tuổi bao giờ cũng chu đáo hơn bọn họ, nhân lúc họ chưa chuồn đi ba Phó đã bắt đầu thông báo.
“Cha mẹ Phẩm Nhất hiện nay chúng ta không tiện gặp mặt, vậy thì chờ có cơ hội rồi hãy tính. Nhưng chuyện kết hôn phải gấp rút, ngày mai cha mẹ sẽ đi chuẩn bị, chọn ngày xong sẽ nói cho hai đứa biết.” – Ba Phó thản nhiên nói.
Phó Dục Thư quay chiếc đũa một cái, suy tư một chút rồi nói: “Ba của Phẩm Nhất hiện tại không tiện gặp mặt, nhưng ba mẹ có thể gặp mặt mẹ cô ấy.”
“Không phải mẹ Phẩm Nhất… bị bệnh sao?” – Ba Phó nói.
Nguyên nhân bị bệnh của mẹ khiến lòng Tưởng Phẩm Nhất hơi chua xót. Cô yên lặng cúi đầu, nhưng câu trả lời của Phó Dục Thư lại khiến cô giật mình hoảng hốt.
“Không có, bác gái chỉ vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ mà cố ý giả bệnh thôi. Bây giờ thì không có chuyện gì nữa rồi. Hiện tại sự thật đã phơi bày, người xấu đã bị đưa ra công lý, tất cả mọi người đền an toàn bác gái cũng không phải mệt mỏi như vậy nữa.”
Phó Dục Thư nói rất thản nhiên, giống như người nói ra tin tức chấn động kia không phải là anh vậy. Tưởng Phẩm Nhất ở bên cạnh anh kinh ngạc nói: “Anh nói gì? Mẹ em thật không bị gì chỉ là giả bộ nhiều năm thôi ư?”
Vài câu của Phó Dục Thư cũng đã nói rõ nguyên nhân, tuy không thể tiết lộ vụ án với cha mẹ được, nhưng mọi người đều hiểu “nguyên nhân bất đắc dĩ” kia là gì. Thử nghĩ vì muốn Tưởng Phẩm Nhất sinh tồn mà bà đã giả ngây giả dại nhiều năm, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Mẹ Phó cũng hơi mềm lòng, ánh mắt nhìn Tưởng Phẩm Nhất cũng đã hòa nhã hơn nhiều.
Quả nhiên từ xưa mẹ quý nhờ con, ngày nay câu ngạn ngữ này vẫn đúng với phần lớn gia đình. Đứa bé này đến quá đúng lúc khiến thế giới của Tưởng Phẩm Nhất từ trắng đen thoáng cái biến thành màu sắc rực rỡ. Chẳng những có thể thuận lợi kết hôn với Phó Dục Thư, còn biết được thật ra mẹ cô chẳng có bệnh gì. Điều này tuy khiến cô cảm thấy hơi mất mát vì bị che giấu nhiều năm, nhưng cô vẫn vô cùng vui sướng.
Đứa con này đã mang đến tương lai rộng mở cho cô. Cô nhất định sẽ tận tâm tận lực làm một người mẹ tốt để cho con mình lớn lên trong hạnh phúc, trải qua cuộc sống bình thường có tuổi thơ vui vẻ. Đừng giống như mình có một thời thơ ấu đáng sợ như lao ngục, lớn lên cùng một tên biến thái, chẳng những hại người còn hại mình.
Cuối cùng hôn lễ quyết định tổ chức ở nhà Phó Dục Thư, bởi vì khách mời của Phó gia đều ở đó nếu phải di chuyển đến Bình Giang sẽ rất bất tiện. Nhà Tưởng Phẩm Nhất không có ai, chỉ có một mình mẹ cô tham dự hôn lễ. Cho nên an bài này là vô cùng hợp lý. Chỉ hi vọng cha cô có thể tạm thời ra tù tham dự đám cưới của cô.
Đối với yêu cầu này, Tống Vân đã từ chối. Tuy nói anh ta và Phó Dục Thư rất thân thiết nhưng thân thiết cũng không thể làm trái pháp luật. Anh ta chỉ có thể giúp họ đưa phim đám cưới cho Tưởng Thặng xem mà thôi.
Xem được phim đám cưới còn hơn là không được xem, Tưởng Phẩm Nhất rất hiểu chuyện vô vàn cảm ơn Tống Vân.
Hôn lễ được cử hành đúng hạn, khi đó Tưởng Phẩm Nhất bị nghén hơi nặng, nghe thấy mùi vị chiên xào sẽ muốn nôn. Phó Dục Thư cũng hơi lo lắng cô sẽ nôn mửa ngay tại buổi lễ.
Anh liên tưởng đến khi hôn lễ được cử hành thì cô dâu bỗng che miệng chạy đi ói, chú rễ cũng chạy theo. Khách khứa tại buổi lễ cùng với người dẫn chương trình sẽ ngơ ngác nhìn nhau. Cảnh tượng quả thật đẹp mắt, anh cũng không dám nghĩ tiếp.
Phó Dục Thư có chút khẩn trương. Lúc trước anh đi nước ngoài lãnh thưởng cũng không cảm thấy khẩn trương như bây giờ. Quả nhiên là mình quá bận tâm đến thứ gì thì tâm trạng sẽ bị xáo trộn.
Thật ra trong lòng Tưởng Phẩm Nhất cũng lo lắng. Không phải là cô cảm thấy buổi lễ kết hôn không tốt, mà là cô biết Phó Dục Thư đã đám cưới lần thứ hai. Cô không muốn chịu đựng những ánh mắt dò xét của khách khứa nhìn cô. Bởi vì trong những ánh mắt đó chắc chắn sẽ so sánh cô và Nhậm Hi. Cô thật sự không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng mình.
Thời gian cử hành hôn lễ đã nhanh chóng đến, khi Phó Dục Thư nắm tay Tưởng Phẩm Nhất bước đi trong tiếng nhạc vui rộn rã, đối mặt với tất cả quan khách đã tham dự đám cưới đầu tiên của anh. Trong khoảnh khắc đó, cô lại phát hiện mình không khó chịu nữa, hiện tại trong đầu cô chỉ nghĩ đến cô thật sự đã trở thành vợ người đàn ông này. Từ nay về sau cho dù nghèo khó hay phú quý, cho dù bệnh tật hay sống chết, bọn họ cũng không xa không rời vĩnh kết đồng tâm.
Đứa bé này mở ra cuộc sống mới không buồn không lo cho bọn họ. Lúc trước Tưởng Phẩm Nhất thường hay suy nghĩ xuân hạ thu đông mỗi mùa biến hóa, mỗi năm mùa xuân sẽ đúng hạn đến với nhân gian nhưng mùa xuân của cô không biết năm nào tháng nào mới đến. Hiện tại cô tay trong tay với Phó Dục Thư, đã có thể tự nói với mình chỉ cần có anh, mỗi ngày trôi qua với cô đều là mùa xuân.