Từng chiếc xe tải
hạng nặng chở đất nối đuôi nhau vút đi. Đây chắc chắn là đội xe vừa đi
ra từ một công trình xây dựng nào đó. Dạo này, Bình Lĩnh đâu đâu cũng
xây dựng, sửa sang. Người ta thường xuyên bắt gặp cảnh những chiếc xe
ben màu vàng bám loang lổ bùn đất chạy thành hàng trên các con phố.
Chúng ngạo nghễ phát ra những thanh âm rầm rầm chói tai, làm mặt đất
rung lên bần bật.
Phố bắt đầu nổi gió. Gió hất bổng những hạt cát còn sót lại trên xe, quăng chúng vào mặt Long Tiểu Vũ. Nhưng anh không
hề hay biết. Anh đứng bên đường. Bần thần nhìn theo đám hỗn độn những
bụi và khói cuộn lên phía sau đoàn xe. Nhìn theo bóng dáng Tứ Bình khuất dần trong đám hỗn độn ấy. Tâm trạng anh cũng bị phủ một lớp bụi dày.
Tiếng ầm ầm của xe tải đã xa dần, nhưng thính giác của anh lại như kém
đi. Không biết tự lúc nào, tiếng ồn ào huyên náo trên đường phố bỗng nhỏ nhẹ, yên ắng. Bên tai anh chỉ có tiếng của Tứ Bình, cả tiếng của anh.
Thanh âm của một vụ trao đổi…
Phải. Hai người vừa có một vụ
trao đổi. Tứ Bình là bên mua. Anh là bên bán. Thứ anh đem bán là giá sàn đấu thấu của công trình mở rộng, nâng cấp nhà máy chế dược Bảo Xuân.
Còn thứ anh cần Tứ Bình trao đổi chỉ là một lời hứa đơn giản, rằng: Từ
nay về sau, đừng đến tìm anh nữa. Vụ trao đổi đó khó có thể nói là công
bằng hay không công bằng, ai thiệt ai hơn. Nhưng chắc chắn một điều, đó
là do hai người tự nguyện.
Dù vậy, Long Tiểu Vũ vẫn thấy bồn
chồn, day dứt. Anh biết, anh đã đưa ra một cái giá đắt như thế nào. Thứ
anh sắp đem bán, không chỉ là mức giá sàn được lắp ghép bởi những con
số, mà đồng thời, còn là sự trung thành được tạo dựng bởi phẩm chất,
nhân cách.
Và cả tiền đồ của anh ở công ty Bảo Xuân.
Trước khi đạt được thỏa thuận với Tứ Bình, Long Tiểu Vũ vẫn chưa chắc liệu
mình có thể lấy được số liệu giá sàn hay không. Và sau này, việc làm của anh liệu có bị bại lộ hay không. Sau khi đám bụi phía xa che khuất hình bóng của Tứ Bình, Long Tiểu Vũ chợt lờ mờ cảm thấy, như mình đã sa chân vào một vũng bùn. Nhưng không biết chắc, liệu đó có phải là một đầm lầy thừa sức nuốt trọn cơ thể anh hay không.
Nhưng anh vẫn nhận lời với Tứ Bình. Bởi anh biết, nếu anh không nhận lời, cô ta sẽ không chịu bỏ đi.
Và còn bởi, hôm nay anh đã hứa với La Tinh Tinh rằng, buổi tối, làm xong,
sẽ đưa nàng đi dạo các trung tâm mua sắm. Hai người hẹn nhau ở cửa tây
bách hóa đại lầu Trung Liên lúc bảy giờ tối. Bây giờ đã là bảy giờ. Long Tiểu Vũ vội vàng đuổi khéo Chúc Tứ Bình, để tới cửa tây bách hóa đại
lầu Trung Liên cho chóng.
Tiếng chuông nhà ga gần đó làm Long
Tiểu Vũ choàng tỉnh. Anh cuống quýt gọi một chiếc taxi, tất tưởi lên xe. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, dường như chưa bao giờ anh chịu bỏ tiền để đi taxi. Lúc Long Tiểu Vũ đến bách hóa đại lầu Trung Liên đã là bảy
giờ mười lăm phút. Chưa xuống xe, anh đã trông thấy La Tinh Tinh đang
ngoan ngoãn co ro trong gió lạnh, giống như một cô bé đang đợi người lớn đón về nhà. Bộ dạng của nàng khiến cho mọi lời giải thích cho sự chậm
trễ mà anh đã nghĩ ra trên đường đến đây trở nên xấu xa, kệch cỡm. Vừa
xuống xe, anh đã lao tới phía nàng. Rồi chẳng nói chẳng rằng, kéo tuột
nàng ra phía sau một biển quảng cáo lớn, siết nàng vào lòng.
Đây
là lần đầu tiên anh ôm La Tinh Tinh ở chỗ đông người. May mà phía sau
tấm quảng cáo tối tăm, không người. Cái ôm của anh đầy hối lỗi. Anh thầm nghĩ, La Tinh Tinh dù có mắng chửi thế nào, vẫn cứ là nhẹ so với những
gì anh vừa gây ra cho nàng. Trong lòng anh giờ đây không có chỗ cho sự
biện hộ, chỉ còn lại sự xót xa. Anh hỏi nàng: – Gió lạnh thế, sao em
không vào trong?
La Tinh Tinh không trách mắng anh. Dù chỉ một
câu. Đến ngay cả thái độ hờn dỗi cũng không có. Còn mải giải thích với
anh lý do nàng đứng lì trong gió lạnh: “Em sợ, anh không nhìn thấy em.”
Nàng cũng quàng tay ôm lấy Long Tiểu Vũ, bảo: “Sao anh mặc phong phanh
thế? Chết cóng mất.”
Hai người ôm nhau, chạy vào bách hóa đại
lầu. Bên trong ấm hẳn, nhưng nhộn nhạo những người. Hai người bất giác
cùng buông tay, nhìn nhau cười thầm. La Tinh Tinh hỏi: “Anh chưa ăn gì,
đúng không? Mình đi dạo hay ăn trước, hả anh?”
Lúc này, Long Tiểu Vũ mới thấy bụng cồn cào. Có lẽ bởi cuộc thương lượng căng thẳng với Tứ Bình đã tiêu hao quá nhiều sức lực của anh. Anh cảm thấy đói như chưa
bao giờ được đói. Nhưng, anh vẫn nói với La Tinh Tinh:
– Thế nào cũng được, tùy em.
La Tinh Tinh:
– Em bây giờ không đói. Anh có đói không?
– Anh… anh cũng không đói.
La Tinh Tinh cười vui vẻ. Nàng là kẻ nghiện mua sắm. Vừa vào cửa hàng, đã
không kiềm chế nổi sự phấn khích. Nàng lôi tay Long Tiểu Vũ, háo hức đi
vào bên trong, bảo:
– Mình đi dạo trước, anh nhé!
Long Tiểu Vũ rụt tay lại, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, nói nhỏ:
– Đừng để người khác trông thấy.
– Trông thấy thì làm sao?
– Đừng để người của công ty anh nhìn thấy.
– À! – La Tinh Tinh chợt hiểu ra: – Thế thì làm thế nào?
– Em đi đằng trước, anh đi phía sau. Dù sao, anh cũng chẳng mua gì. Anh sẽ bám theo em đằng sau.
– Cũng được. Vậy thì anh đừng để bị cắt đuôi đấy nhé!
Nói xong, La Tinh Tinh rảo bước, nhưng chốc chốc lại ngoái về phía sau. Sau này, La Tinh Tinh kể với Hàn Đinh, lần dạo phố nào, nàng và Long Tiểu
Vũ cũng đi cách nhau, người trước người sau như thế. Khi vào quán ăn,
bao giờ Long Tiểu Vũ cũng vào trước, xem có người của công ty ở đó
không. Nếu có, anh sẽ đi ra. Nếu không, anh sẽ tìm một chỗ ngồi xuống.
Lát sau, La Tinh Tinh mới vào. Khi vào, nàng cũng đảo trước một vòng,
xem có ai quen biết không. Nếu không có người quen, nàng mới tới bàn của Long Tiểu Vũ. Còn nếu có, nàng sẽ đi ra, đợi Long Tiểu Vũ ở bên ngoài.
Long Tiểu Vũ cũng sẽ lại ra theo. Hệt như hoạt động bí mật. Lúc đầu, La
Tinh Tinh còn thấy thú vị, nhưng dần dần, nàng thấy chán nản. Nàng khát
khao được cùng Long Tiểu Vũ tay nắm tay đàng hoàng dạo phố, mua sắm.
Nhưng Long Tiểu Vũ không dám. Lúc nào anh cũng căn dặn nàng đừng vì tiểu tiết mà làm hỏng đại sự. Bình Lĩnh không phải chốn biển người như Bắc
Kinh, Thượng Hải. Đi ngoài phố, có thể chạm mặt người quen bất cứ lúc
nào. Biết con gái rượu tay trong tay dạo phố với thư ký riêng của mình,
La Bảo Xuân không tức giận đến nhồi máu cơ tim mới là chuyện lạ.
Đội hình một trước một sau ấy bắt đầu từ buổi tối ở bách hóa đại lầu Trung
Liên. Long Tiểu Vũ rất bất ngờ khi thấy La Tinh Tinh không dừng lại ở
tầng hai – nơi bày bán trang phục dành cho phái nữ, mà đi thẳng tới cầu
thang cuốn, lên tầng ba – nơi bày bán trang phục dành cho phái nam. Long Tiểu Vũ đi theo, trong lòng đầy ngờ vực. La Tinh Tinh đi đằng trước,
mỗi lần rẽ, nàng đều dừng lại, ngoái đầu về phía sau, xem Long Tiểu Vũ
có ở phía sau không. Thấy nàng quay lại, Long Tiểu Vũ mỉm cười với nàng. Hai người gửi gắm tình cảm cho nhau qua ánh mắt. La Tinh Tinh đi tới
cửa hàng chuyên bán quần áo nhung cừu ở tít phía sâu bên trong tầng ba.
Tấm biển treo ngoài cửa hàng đề hai chữ “Tuyết Liên”.
Long Tiểu
Vũ đi theo, đứng ngoài cửa. Trong cửa hàng không có mấy khách, nhưng anh vẫn cẩn thận, không vào trong. Anh thấy La Tinh Tinh đang nói gì đó với nhân viên bán hàng. Nhân viên bán hàng hỏi: “Anh ấy cao bao nhiêu ạ?”
La Tinh Tinh quay đầu lại, chỉ tay về phía Long Tiểu Vũ đang đứng ở cửa: “Cao tầm đó”. Nhân viên bán hàng: “Thế thì mặc cỡ 44, chị ạ.”
Lúc này, Long Tiểu Vũ mới vỡ lẽ, La Tinh Tinh mua áo len cừu cho anh. Anh
vội bước vào trong, nói với La Tinh Tinh: “Thôi, em đừng mua. Anh không
mặc đâu. Thật đấy. Anh không mặc đâu.”
La Tinh Tinh mặc kệ. Nàng
chọn một chiếc áo len cừu màu sữa và một chiếc khăn quàng cổ màu tương
tự. Rồi mặc cho Long Tiểu Vũ can ngăn thế nào, nàng vẫn cứ trả tiền. Lúc nàng thanh toán, Long Tiểu Vũ nghe tiếng nhân viên thu ngân: “Nhận của
chị tám trăm tệ chẵn. Gửi lại chị bảy ba tệ tiền thừa.” Long Tiểu Vũ
thật sự thấy bức rứt. Anh sợ La Tinh Tinh mua đồ cho anh. Lần nào cũng
bảy-tám trăm tệ. Anh cảm tưởng, những số tiền ấy như những khoản nợ.
Càng nợ, càng nhiều!
Mua xong chiếc áo len cừu và khăn quàng cổ,
hai người mới xuống tầng hai – nơi bán trang phục dành cho phái nữ. Vẫn
người trước, người sau. La Tinh Tinh đi đằng trước. Long Tiểu Vũ xách
chiếc túi nilon đựng áo len cừu và khăn quàng bám theo đằng sau. La Tinh Tinh vào từng cửa hàng một, thử không biết bao nhiêu quần áo. Bắp chân
Long Tiểu Vũ mỏi nhừ vì đi theo nàng. Bụng đói đến xanh mắt. Còn La Tinh Tinh vẫn hào hứng ướm thử quần áo. Thử mãi, thử mãi, đến khi bách hóa
đại lầu sắp đóng cửa, nàng vẫn chưa mua được món đồ nào. Nàng dẫn Long
Tiểu Vũ xuống tầng một, đi thẳng tới quầy bán đồ trang sức, bỏ ra hơn
một nghìn tệ mua một chiếc vòng ngọc, quay lại đưa cho Long Tiểu Vũ.
Kiểu tiêu tiền phóng tay của La Tinh Tinh làm Long Tiểu Vũ phát hoảng. Anh cuống quýt:
– Em làm gì đấy? Thứ đắt thế, anh không đeo nổi đâu.
La Tinh Tinh:
– Có phải em cho không anh đâu. Em muốn đổi lấy chiếc vòng ngọc trai của anh.
– Chiếc vòng của anh thì đáng bao nhiêu tiền? Em trả lại chiếc vòng ngọc
đi. Ba trăm tệ là đã có thể mua một cái đẹp hơn của anh rồi
La Tinh Tinh nhìn trách móc:
– Anh thật chẳng hiểu gì cả. Đến ngay như bạn thân, người ta cũng tặng quà cho nhau.
– À, – Long Tiểu Vũ hiểu ra: – Thế thì để anh tặng em thứ khác nhé. Em thích quà gì?
– Em thích chiếc vòng này. Em biết, nó là vật anh yêu quý nhất.
Long Tiểu Vũ vẫn lắc đầu. Đây là lần đầu tiên anh từ chối La Tinh Tinh:
– Đây là thứ anh yêu quý nhất. Nhưng nó không thay mặt cho anh. Mẹ anh
mất, chiếc vòng thay mặt cho mẹ anh. Bố anh mất, nó lại thay mặt cho bố
anh. Ví như có ngày anh không còn trên đời này, nó mới thay mặt cho anh. Lúc ấy, anh sẽ để lại nó cho em. Và nếu em thật sự vẫn còn nhớ đến anh, thì khi ấy, em hãy đeo nó vào.
La Tinh Tinh ngẩn ngơ giây lát, rồi sực tỉnh:
– Phủi phui cái mồm anh đi. Toàn nói gở!
Long Tiểu Vũ lấy chiếc vòng ngọc từ tay La Tinh Tinh, đeo nó vào cổ tay nàng. Anh nâng niu tay nàng, nói:
– Đẹp quá. Như làm ra là để cho em vậy.
Không đổi được tín vật cho nhau, La Tinh Tinh có phần hậm hực. Hai người ra
khỏi bách hóa đại lầu, đợi taxi trong gió lạnh. Lúc đợi xe, La Tinh Tinh lấy từ trong túi xách Long Tiểu Vũ đang cầm chiếc khăn quàng nàng vừa
mua cho anh. Nàng mở hộp, lấy khăn, rồi quàng nó vào cổ Long Tiểu Vũ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Long Tiểu Vũ dùng đồ len nhung. Cảm giác
thật êm ái, ấm áp, hơn cả tưởng tượng. Lại mềm mại, hơi giống da con
gái. La Tinh Tinh giém khăn cho anh xong, còn dặn: – Sau này, đi ra
ngoài, anh nhớ đeo khăn vào nhé!. – Long Tiểu Vũ đáp: Ừ.
Bữa tối
hôm ấy, Long Tiểu Vũ ăn rất nhiều, no kễnh bụng. Ăn xong, đưa La Tinh
Tinh về nhà, đã quá muộn. Long Tiểu Vũ liền ở lại nhà nàng. Sáu giờ sáng hôm sau, anh ngủ dậy, chuẩn bị bữa sáng cho La Tinh Tinh, dọn lên bàn,
rồi hôn nhẹ vào khuôn mặt còn đang mơ màng của La Tinh Tinh. Sau đấy,
anh rời khỏi nhà nàng, tất tưởi đến công ty. Anh phải có mặt ở công ty
trước tám giờ, dọn dẹp vệ sinh, đun nước pha trà xong, trước khi mọi
người đi làm. Từ trước đến nay, anh đều vậy. Anh không muốn để mọi người trong công ty phát giác rằng, đêm qua anh không về nhà, rồi lại lời ong tiếng ve.
Một ngày mới bắt đầu như bao ngày. Sau chín giờ, như
thường lệ, Long Tiểu Vũ gọi điện thoại tới biệt thự hồ Hoàng Hạc, đọc
tên từng tài liệu, giấy tờ nhận được ngày hôm nay cho La Bảo Xuân nghe,
rồi xin ý kiến ông ta, xem ông ta đến công ty để xem xét, ký duyệt, hay
để anh mang tới biệt thự. Giọng của La Bảo Xuân trong điện thoại rất mệt mỏi, có vẻ như vẫn ngái ngủ. Ông ta bảo Long Tiểu Vũ mang tài liệu đến
cho ông ta. Còn bảo anh nhân tiện ghé qua nhà, đón La Tinh Tinh đến hồ
Hoàng Hạc.
Nghe nói qua nhà đón La Tinh Tinh, Long Tiểu Vũ phấn
khích hẳn. Anh và La Tinh Tinh đang ở giai đoạn nồng nàn, chỉ hận một
điều không được sớm tối bên nhau. Đang hăm hở định ra khỏi phòng, thì
gặp Mã – trưởng phòng dự án mở rộng, nâng cấp nhà máy. Nghe nói Long
Tiểu Vũ chuẩn bị tới hồ Hoàng Hạc, Mã lôi từ ca-táp ra một sấp tài liệu
dày, đưa cho Long Tiểu Vũ, bảo anh mang tới trình sếp tổng. Long Tiểu Vũ vừa gật đầu nhận lời, vừa đón lấy sấp tài liệu. Tài liệu đã được đóng
gáy đàng hoàng. Tiêu đề ngoài bìa chợt khiến Long Tiểu Vũ rùng mình.
Toàn thân như điện giật. Anh bất giác hỏi:
– Tài liệu gì đây ạ?
– Đây là tài liệu về giá sàn đấu thầu và dự toán của cả dự án mở rộng,
nâng cấp nhà máy. Phần dự toán do ta nhờ một công ty chuyên môn do Ủy
ban xây dựng thành phố chỉ định tính toán hộ. Tất cả đều phù hợp yêu cầu đấu thầu. Cậu nhắc sếp, chiều mai là buổi mở thầu. Chúng tôi đã thông
báo cho các nhà dự thầu. Già sàn được xây dựng theo ý kiến chỉ đạo của
sếp Tổng. Chúng tôi vừa nhận được tối hôm qua. Cậu trình sếp Tổng xem
trước. Nếu không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ làm như kế hoạch. Còn nếu
sếp có ý kiến, thì có thể sửa lại. Có điều, nếu sửa lại, sẽ lại phải
thanh toán thêm tiền công cho công ty tư vấn. Vì người ta làm hồ sơ lần
nào, thu tiền lần ấy.
Mã kể lể dông dài. Long Tiểu Vũ nghe mà như không nghe. Tim anh bắt đầu tăng nhịp. Đập thình thịch vào lồng ngực.
Mặt anh đỏ bừng, giống như bị bắt quả tang làm việc mờ ám. Anh luống
cuống nhét tập tài liệu vào ca-táp, nhận lời với Mã, rồi bước như chạy
xuống cầu thang. Tâm trạng có phần thất thần. May vẫn nhớ chuyện bảo lái xe đưa đến nhà La Tinh Tinh trước. Đến nơi, nàng vẫn đang ngủ.
Hình như nàng đã nhận được điện thoại của bố. Vừa nghe thấy tiếng bấm chuông của Long Tiểu Vũ, nàng cứ để nguyên bộ dạng xộc xệch, lật đật ra mở
cổng. Nàng hỏi, đầy ngái ngủ: “Sao anh tới nhanh thế?”. Lại hỏi: “Bố em
bảo em tới làm gì, hả anh?” Long Tiểu Vũ đáp: “Anh làm sao biết được”.
Nói xong, anh ôm lấy nàng, hôn nhẹ, và bảo: “Em thay quần áo nhanh lên.
Lái xe còn đang đợi ngoài cổng đấy.”
La Tinh Tinh vẫn chưa chịu đi. Chợt, nàng buột miệng, khiến Long Tiểu Vũ hoảng hồn:
– Hay, bố em biết chuyện hai đứa mình rồi?
Long Tiểu Vũ sững người. Câu nói đường đột của La Tinh Tinh làm anh bần
thần. Cơ hồ, còn tin một cách vô thức rằng, chuyện anh và nàng đã bị lộ
tẩy. Sau một hồi căng thẳng, anh mới cất tiếng, yếu ớt:
– Không thể nào…
La Tinh Tinh không hề căng thẳng như Long Tiểu Vũ. Thậm chí, còn hơi có vẻ bất cần:
– Chẳng thà, chúng mình cứ nói thẳng với bố. Không sao đâu! Việc gì em đã quyết, bố sẽ không ép. Mà kể cả ép, cũng chẳng được!
Long Tiểu Vũ không biết câu nói của La Tinh Tinh do nàng buột miệng nói ra,
hay nàng đang nghiêm túc. Đã từng chứng kiến sự tùy hứng đến ngang ngạnh của nàng trong những chuyện vụn vặt đời thường. Anh sợ, nàng cũng tùy
hứng như thế trong những chuyện đại sự. Sau này, Long Tiểu Vũ thừa nhận
với Hàn Đinh. Hồi ấy, anh ta vẫn chưa hiểu hết cá tính của La Tinh Tinh. Không thể đoán định được rằng, trong phút tiếp theo nàng sẽ làm việc gì theo ý riêng của nàng.
Bởi vậy, hôm ấy, anh có phần nôn nóng.
Ngữ điệu hơi mất kiềm chế. Anh muốn ngăn chặn La Tinh Tinh bằng nét mặt
giận dữ và giọng nói cáu bẳn:
– Anh đã nói với em rồi còn gì. Bây giờ, anh không thể để bố em biết chuyện được. Tại sao em cứ ngang
ngạnh. Không chịu nghe người khác bất kể một việc gì, là làm sao? Việc
này, hai đứa đã nhất trí với nhau rồi cơ mà!
La Tinh Tinh không
ngờ anh lại nổi nóng. Nàng vốn chỉ muốn thể hiện trước mặt anh lòng dũng cảm, kiên định và bất chấp tất cả vì tình yêu của nàng. Vậy mà, anh lại giận. La Tinh Tinh giận dỗi quay ngoắt đầu bỏ vào phòng ngủ. Long Tiểu
Vũ theo gót vào trong. Nhưng nàng không thèm để mắt.
Long Tiểu Vũ vào phòng ngủ của nàng, ngồi xuống giường, từ từ thở hắt ra. Trong hơi thở có chút hối lỗi, cả chút van xin.
– Đừng nói chuyện với bố vội, em nhé. Chuyện tình cảm hai đứa mình, bố
không thể cảm thông ngay được đâu. Nếu bố cương quyết phản đối, chẳng
lẽ, em cãi nhau với bố sao? Em biết bố bị bệnh tim mà…
Long
Tiểu Vũ lựa lời khuyên giải. La Tinh Tinh lặng thinh không nói. Anh ngỡ
nàng đã hết giận, bèn bước tới toan ôm nàng. Không ngờ, La Tinh Tinh
chặn tay anh lại và hất mạnh. Không may, một ngón tay của nàng mắc vào
chiếc vòng ngọc trai của Long Tiểu Vũ. Chỉ nghe “phựt” một tiếng, sợi
dây đứt lìa. Những hạt ngọc trai trắng như tuyết vãi tung tóe. Liền sau
đấy, rộn lên tiếng chạm đất tí tách của những hạt ngọc trai. Thanh âm ấy dồn dập, vừa ồn ã, vừa vui tai. Nhưng sau đó, là khoảnh khắc im lặng
đến rợn người!
Hai người cùng sững lại. Thanh âm của những viên
ngọc trai khi chạm đất dường như đã khiến cho sự việc trở nên nghiêm
trọng. Sau giây phút ngỡ ngàng, người cất tiếng trước tiên là Long Tiểu
Vũ. Anh bối rối nói lời xin lỗi.
La Tinh Tinh vẫn ngang ngạnh,
không nói năng gì, giống như đứa trẻ vừa mắc lỗi nhưng vẫn giả vờ giận
dỗi. Nàng quay người, ngồi xuống giường. Ngoảnh đầu ra phía khác, không
ngó ngàng đến Long Tiểu Vũ. Nhưng dư quang trong mắt nàng nhìn thấy Long Tiểu Vũ lặng lẽ ngồi xuống nhặt ngọc trai. Lòng nàng dịu lại. Hối hận
vô cùng. Nàng biết, chuỗi vòng ngọc trai này là vật Long Tiểu Vũ rất mực nâng niu, yêu quý, là vật để anh gửi gắm thương nhớ tới người cha.
Từng viên ngọc trai vương vãi lần lượt trở lại trong lòng bàn tay của Long
Tiểu Vũ, nhưng không thấy sợi dây nhựa nilon đâu. La Tinh Tinh giơ thẳng hai cánh tay, lòng bàn tay ngửa lên trên: “Đưa cho em”. Nàng nói. “Em
sẽ xâu lại giúp anh”.
Long Tiểu Vũ biết nàng đã hết giận. Anh
ngoan ngoãn trút ngọc trai vào lòng bàn tay nàng. La Tinh Tinh nhìn
những viên ngọc trai, nét mặt giãn ra. Nàng ngẩng đầu, lệnh cho Long
Tiểu Vũ: “Anh quay mặt đi. Để em thay quần áo.”
Long Tiểu Vũ thấy nhẹ nhõm hẳn. Nhoẻn miệng cười. Anh xách chiếc ca-táp ra khỏi phòng
ngủ, vào phòng khách. Đặt chiếc ca-táp lên sofa rồi vào nhà vệ sinh. Làm xong việc cần làm, rồi rửa tay. Lúc rửa tay, chợt nghĩ ra điều gì. Anh
chần chừ tắt vòi nước. Ra khỏi nhà vệ sinh. Ngó nghiêng. Thấy phòng
khách yên tĩnh quá. Nghe ngóng. Thấy phòng ngủ cũng yên tĩnh. Anh rón
rén tới chiếc ghế sofa. Nhón ca-táp. Rồi vào trong nhà vệ sinh. Thuận
tay, anh khóa trái cửa lại. Rồi đặt chiếc ca-táp lên bệ la-va-bô. Xoay
mã khóa. “Tách”. Chiếc ca-táp mở ra. Trước mắt anh chính là thứ Chúc Tứ
Bình cần. Tập tài liệu bí mật liên quan đến “giá sàn đấu thầu”.
Tay anh run run, giở trang bìa in hai chữ “bí mật”. Anh học chuyên ngành
kinh tế, nên chỉ nhìn qua là biết. Phía sau tờ ghi giá sàn còn kèm theo
một bộ tài liệu hoàn chỉnh như bảng dự toán công trình, bảng thu phí dự
án… Anh lướt nhanh qua tập tài liệu. Hầu như toàn bảng biểu, số má.
Khá rối rắm. Anh lấy bút. Tiện tay vơ lấy tờ ca-ta-lô giới thiệu đồ mỹ
phẩm Clinique để cạnh bồn cầu. Viết vội mấy số liệu quan trọng trên hồ
sơ giá sàn vào tờ ca-ta-lô. Ngòi bút anh run rẩy. Chợt, có tiếng gõ cửa
dồn dập. Tiếng La Tinh Tinh rộn lên: “Anh nhanh lên. Em còn phải rửa
mặt!” Long Tiểu Vũ hốt hoảng nhét vội tờ ca-ta-lô Clinique mang theo bí
mật thương mại quan trọng vào túi quần. Đóng ca-táp. Luống cuống mở cửa
nhà vệ sinh.
La Tinh Tinh nhăn nhó, hỏi:
– Anh khóa cửa làm gì? Đã như vợ chồng rồi mà còn ra vẻ. Sợ em nhìn à?
Mặt Long Tiểu Vũ đỏ rần. Lan xuống cả cổ. Trán lấm tấm mồ hôi. Ấp úng giây lát, anh nói:
– Thì lúc em thay quần áo, cũng có cho anh nhìn đâu?
La Tinh Tinh vào trong nhà vệ sinh, nói:
– Sáng nay, anh nấu món gì đấy? Chắc đã nguội tanh nguội nồng rồi. Đi hâm nóng cho em.
Long Tiểu Vũ lúc này mới nghĩ ra, cốc sữa, mấy lát bánh mỳ nướng anh làm cho nàng lúc sáng, giờ chắc đã nguội lạnh. Nhưng anh bảo:
– Em tự hâm nóng mà ăn. Lái xe vẫn đang đợi ở ngoài. Anh vào lâu không ra. Sợ lái xe sinh nghi.
La Tinh Tinh vùng vằng:
– Thế thôi. Em không ăn.
Long Tiểu Vũ bất đắc dĩ:
– Thế để anh hâm lại vậy. Em rửa mặt mau lên!
– Không ăn thật mà. Em sợ lên cân lắm.
– Thế anh ra trước nhé. Kẻo lái xe lại hỏi anh làm gì mà ở trong lâu thế.
Long Tiểu Vũ xách chiếc ca-táp định đi, nhưng La Tinh Tinh gọi lại. Nàng
bước đến, hôn nhẹ lên mặt anh, bảo: “Thì anh cứ bảo với anh ta là chúng
mình làm cái này.”
Long Tiểu Vũ ra khỏi nhà La Tinh Tinh, quay lại xe. Quả nhiên, lái xe làu bàu:
– Đại tiểu thư vẫn chưa dậy à? Có mỗi đánh thức mà khó khăn thế.
Long Tiểu Vũ nhân tiện trả lời:
– Ôi dào, dậy rồi. Ra ngay bây giờ.
La Tinh Tinh còn lọ mọ trong nhà chán. Mãi sau mới lò dò ra khỏi nhà. Nàng lên xe, ngồi một mình ở hàng ghế sau. Trước mặt lái xe, nàng và Long
Tiểu Vũ không hề nhìn thẳng, cũng chẳng nói chẳng rằng. Long Tiểu Vũ nói nhỏ với lái xe: “Đi thôi”.
Chiếc xe đưa họ tới biệt thự hồ Hoàng Hạc. Vừa vào nhà, La Tinh Tinh đã nhanh chân vào thư phòng chào bố.
Long Tiểu Vũ ngồi một mình ở phòng khách đợi. Người giúp việc rót cho
anh một tách trà, rồi lẳng lặng đi ra. Phòng khách im ắng lạ. Long Tiểu
Vũ ngồi yên. Dường như, trong sự tĩnh lặng khác thường ấy, anh đã cảm
nhận được sự yên ả, vắng lặng ở hồ Hoàng Hạc. Anh vểnh tai nghe ngóng.
Gắng sức để nghe lấy một chút tiếng động gì đó. Nhưng chỉ thấy tiếng rì
rầm của hai cha con La Bảo Xuân vọng ra từ cánh cửa gỗ nặng nề ở thư
phòng. Anh rất muốn nghe câu chuyện của họ. Nên dồn tập trung về hướng
đó. Nhưng vô ích. Tiếng nói chuyện trong thư phòng lúc có lúc không, lúc thưa lúc dày. Dù không nghe rõ, nhưng anh nghi ngờ một cách bản năng,
rằng họ đang nói chuyện về anh. Nghĩ đến đó, toàn thân Long Tiểu Vũ chợt vã mồ hôi lạnh. Anh sợ, trong lúc hứng lên, La Tinh Tinh cậy vào sự yêu chiều của bố, không kiềm chế được, kể tồng tộc mối quan hệ giữa anh và
nàng. Anh không thể nào phán đoán được, sau khi biết chuyện, La Bảo Xuân sẽ phản ứng ra sao, xử lý thế nào. Cơ hồ, anh không dám ảo tưởng, rằng
La Bảo Xuân sẽ tôn trọng vô điều kiện sự lựa chọn của cô con gái rượu,
chấp nhận vô điều kiện việc một gã thanh niên lang bạt kỳ hồ nghèo kiết
xác như anh thoắt cái trở thành chàng rể yêu của mình. Có nằm mơ, anh
cũng không dám nghĩ tới chuyện đó. Rõ chuyện cổ tích! Điều duy nhất anh
có thể tưởng tượng ra, đó là La Bảo Xuân sẽ nổi trận lôi đình. Không
phải với La Tinh Tinh, mà với anh. Ông ta không thể làm gì với La Tinh
Tinh. Nhưng không thể nào tha thứ cho anh được. Có thể, trong con mắt
của La Bảo Xuân, cô con gái rượu của ông vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nếu có
ai đó, nhất là một gã vừa mới tạm lo được miếng cơm manh áo cho mình như Long Tiểu Vũ, bạo gan, được đằng chân lân đằng đầu, dám lôi cô con gái
ra khỏi đôi cánh che chở của ông ta, thì chưa biết chừng, La Bảo Xuân
cũng sẽ giống như một con đại bàng mẹ hung dữ, mổ kẻ đó một nhát chết
tươi!
Dường như để kiểm chứng cho sự lo lắng và sợ hãi của anh,
tiếng rì rầm của bố con La Tinh Tinh trong thư phòng chợt khuyếch đại,
cơ hồ chẳng mấy chốc sẽ leo thang thành một cuộc cãi vã. Sau đấy, cánh
cửa nặng nề gian thư phòng mở đánh “ruỳnh”. La Tinh Tinh sa sầm mặt mày
đi ra. Nhìn rất nhanh về phía Long Tiểu Vũ đang hoảng hốt bật dậy khỏi
ghế sofa. Đôi môi đỏ thắm khẽ mở, chực khóc, nhưng kìm lại được. Bước
chân nàng không dừng lại, đi thẳng đến căn phòng phía đối diện. “Rầm”.
Cánh cửa phòng sập lại. Nặng nề.
Sau tiếng kêu của cánh cửa, ngôi biệt thự lại càng yên ắng hơn. Long Tiểu Vũ đưa mắt nhìn về phía thư
phòng. La Bảo Xuân chưa đi ra. Cửa phòng vẫn mở. Bên trong lặng như tờ.
Long Tiểu Vũ xách chiếc ca-táp. Chân như bước trên bông. Khẽ khàng đi về
phía thư phòng. Anh đứng ngoài cửa, trống ngực đập thình thịch. Rón rén
nhìn vào trong, thấy La Bảo Xuân mặt mày cau có, lặng lẽ ngồi phía sau
bàn viết, như đang suy tư một điều gì đó. Long Tiểu Vũ chần chừ giây
lát, rồi lấy can đảm bước vào trong. Anh cố làm ra vẻ như không có
chuyện gì xảy ra. “Thưa Tổng giám đốc…” Đến ngay bản thân anh cũng
nghe thấy sự phập phồng không kiềm chế nổi trong giọng nói. La Bảo Xuân
nhướng mắt lên, nhìn anh, rồi trầm giọng “Ừ”. Tiếng “ừ” dù có phần uể
oải, nhưng rõ là sự bình thản. Ngay lập tức, con tim đang đập thình
thịch và treo lơ lửng nơi cổ họng của Long Tiểu Vũ liền trở về vị trí
cũ. Mọi thớ thịt trên cơ thể anh như dãn ra, chùng xuống. Trước mặt La
Bảo Xuân, Long Tiểu Vũ mở chiếc ca-táp, lấy tài liệu, đặt chúng ngay
ngắn trên mặt bàn. Lúc này, anh chợt cảm thấy như mình đã kiệt sức!
“Thưa Tổng giám đốc”. May mà anh vẫn giữ được ngữ điệu nhanh nhẹn, lanh lợi
ngày thường. Anh dõng dạc: “Đây là hồ sơ về giá sàn đấu thầu công trình
mở rộng, nâng cấp nhà máy. Anh Mã – trưởng phòng dự án – bảo tôi chuyển
lời tới Tổng giám đốc, mong Tổng giám đốc sớm cho ý kiến chỉ đạo, vì
ngày mai là buổi mở thầu.”