Lâm bị viêm phổi cấp, sốt xình xịch mấy ngày không giảm. Lâm đang làm thủ tục ly hôn với vợ.
Người đàn bà sốt sắng đi từ Bắc Kinh đến chăm sóc ông ta vào ngày thứ ba – kể từ khi nhập viện – là “kẻ thứ ba” – người đang có quan hệ tình cảm với Lâm và cũng rất có thể sẽ là mẹ kế của con trai ông ta. Cùng ngày
hôm ấy, Hàn Đinh nhận được điện thoại của lãnh đạo Văn phòng luật sư
Trung Á, rằng: Tòa án đã tuyên bố, trong tương lai gần, không mở phiên
xét xử, nên Văn phòng không cần phải cử thêm người khác đến. Nhiệm vụ
của Hàn Đinh là tìm hiểu ý tứ tiếp theo của nhà máy chế dược đối với vụ
bồi thường. Sau đó, bàn giao Lâm cho người đàn bà họ Như của ông ta, rồi trở lại Bắc Kinh.
Hàn Đinh tìm gặp giám đốc nhà máy chế dược,
hỏi xem lập trường của nhà máy với vụ bồi thường có thay đổi gì không.
Nhưng gã giám đốc không đưa ra bất kỳ một câu trả lời nào. La Bảo Xuân
mất đi, nhà máy chế dược như rắn mất đầu. Đến ngay cả giám đốc nhà máy
cũng không biết nhà máy tới đây sẽ vận hành ra sao. Còn tâm trí đâu nghĩ đến chuyện vụn vặt ấy. Ông ta khó chịu nói với Hàn Đinh:
– Mấy
hôm nay, cả nhà máy đều đang bận túi bụi lo cho hậu sự của ông La. Theo
tôi, các anh cứ về trước đi. Lúc trước, ông La chấp thuận để các anh đi
máy bay, hay tàu hỏa? Đi máy bay à? Thế thì được. Anh mua vé máy bay đi. Sau khi về Bắc Kinh, anh gửi lại cuống vé để chúng tôi thanh toán cho
anh.
Hàn Đinh mua vé máy bay. Trước khi đi, anh đi một mình tới
khu phong cảnh hồ Hoàng Hạc. Phải mất hai tiếng đồng hồ mới trèo lên
được ngọn Di Lai – vốn không cao lắm, nhưng đường đi lòng vòng. Đứng
trên ngọn Di Lai phóng tầm mắt về phía nam, cơ hồ trông thấy toàn bộ
diện mạo khu phong cảnh hồ Hoàng Hạc. Đương nhiên, cũng có thể nhìn thấy nóc nhà màu xám của tòa biệt thự của La Bảo Xuân. Không khí trên núi
thật trong lành. Xa xa, mặt hồ bị bao bọc bởi một tầng mây bảng lảng như sương. Hồ Hoàng Hạc lúc ẩn lúc hiện. Có lẽ, chính sự mông lung mờ mờ tỏ tỏ ấy đã làm nên cái đẹp của hồ Hoàng Hạc. Trong cảnh sắc ấy, Hàn Đinh
nghĩ đến La Tinh Tinh, cô gái thần bí đã thu hút sự chú ý của anh, khiến anh thầm lo lắng. Không biết giờ này, nàng đang nghĩ gì, tâm trạng ra
sao. Sự giàu sang chợt đến liệu có làm tiêu tan nỗi đau chợt đến trong
nàng? Tiêu tan sự cô độc vĩnh viễn từ nay trong nàng?
Xuống núi,
về đến thành phố, Hàn Đinh vẫn day dứt không yên. Không hiểu vì tính
thương người hay đã mắc bệnh tương tư. Buổi tối, Hàn Đinh một mình ra
phố ăn uống qua quýt. Về đến khách sạn, thấy chán chường, chẳng có hứng
xem ti-vi. Tắm xong định đi ngủ. Vừa lên giường, chưa kịp tắt đèn, thì
điện thoại di động đổ chuông.
Vương gọi đến.
Giọng Vương trong điện thoại có vẻ mờ ám:
– Hàn Đinh à?
Hàn Đinh:
– Vâng.
– Chỉ có mình cậu trong phòng thôi à?
– Vâng, chỉ mình tôi.
– Tôi có chút việc muốn trao đổi với cậu. Cậu ra ngoài một lát có được không?
– Ra ngoài ư? Ở đâu vậy?
– Cậu đến bên này cầu Nguyên Phủ. Từ đầu cầu đi về phía đông có quán trà
Ven Sông. Cậu vẫy tắc-xi, bảo đi đến cầu Nguyên Phủ là tài xế biết ngay.
Hàn Đinh cảm thấy giọng nói của Vương có điều gì đó không bình thường. Thêm nữa, vừa tắm táp xong, ngại ra ngoài, bèn thoái thác:
– Xin lỗi anh, tôi đi nghỉ rồi. Có việc gì, để ngày mai nói có được không ạ? Chiều mai, tôi mới đi cơ mà.
Giọng Vương trong điện thoại vừa khách sáo, vừa cố chấp:
– Thật xin lỗi luật sư Hàn quá. Tôi tìm cậu quả thực là vì có việc quan trọng. Luật sư Lâm bị ốm. Giờ, tôi chỉ biết tìm cậu.
– Rốt cuộc, có chuyện gì vậy ạ?
– Lát nữa chúng ta gặp nhau rồi nói nhé.
Hàn Đinh nghĩ thầm, mấy hôm nay tiếp xúc với Vương, thấy ông ta nhìn chung
có thể coi là người trầm tĩnh, đàng hoàng. Nhìn đồng hồ, thấy mới chỉ
hơn chín giờ. Người ta hẹn ra ngoài nói chuyện, chắc cũng không đến nỗi
phải quá đa nghi. Nghĩ vậy, Hàn Đinh bèn hỏi lại tên cầu, vị trí quán
trá bên kia cầu, rồi hứa chắc chắn sẽ tới nơi hẹn. Cúp máy xong, Hàn
Đinh mặc quần áo, rồi đi ra ngoài.
Hàn Đinh làm theo lời chỉ dẫn
của Vương, vẫy một chiếc xe taxi ngay cổng khách sạn, bảo lái xe đưa đến cầu Nguyên Phủ. Cứ tưởng tới cầu Nguyên Phủ phải đi mất nửa thành phố.
Ai ngờ chỉ qua hai ngã rẽ là tới nơi, mất không đầy năm phút. Bình Lĩnh
vốn không rộng. Năm phút cũng đủ để đưa Hàn Đinh đi từ trung tâm thành
phố rực rỡ ánh đèn đến với vùng ven đô không rõ ở đâu. Nơi đây, ngoại
trừ đèn điện trên cầu, còn xung quanh tối om. Cây cầu Nguyên Phủ này
dường như cũng không phải là tuyến đường người trong phố hay qua lại để
sống cuộc sống về đêm. Chẳng thế mà quán trà nằm trên con đường phía
đông đầu cầu rất tĩnh lặng, tiêu điều. Hàn Đinh đẩy cửa bước vào. Trong
ánh nến yếu ớt, chỉ thấy hai bàn có khách. Một bàn, đôi khách đang tựa
đầu thầm thì, giọng nói nhỏ hết cỡ. Bàn kia, đám khách đang chơi bài.
Chỉ chăm chú chơi bài, không nói. Hàn Đinh đứng ở cửa nhìn quanh, không
thấy bóng Vương đâu. Một trà đồng(3) – trong bộ áo dài truyền thống – đi đến, cúi gập người, hỏi:
– Ông đi một mình ạ?
Hàn Đinh:
– Tôi đang tìm người.
Trà đồng:
– Ông có phải là ông Hàn không ạ?
– Phải.
Trà đồng liền quay người dẫn đường:
– Mời ông Hàn đi lối này. Bạn ông đang ở tầng trên ạ.
Hàn Đinh lúc này mới phát hiện thấy ở hướng bên trái có một ngách nhỏ nấp
sau một cánh cửa nhỏ. Trong con ngách này lại có một chiếc cầu thang
hẹp. Hàn Đinh bám sát trà đồng, men theo cầu thang gỗ vừa chật vừa dốc
lên tầng hai, rồi vào một gian phòng kiểu Nhật Bản. Phòng rất nhỏ. Trước khi vào, phải cởi giày. Giữa phòng đặt một chiếc bàn. Trên bàn thắp một ngọn đèn dầu. Một người đang ngồi cạnh đèn. Thấy Hàn Đinh bước vào,
người ấy vội đứng lên đón, nhường chỗ cho Hàn Đinh. Gầm bàn trống không, vừa vặn có thể cho chân vào trong. Hàn Đinh sợ nhất kiểu ngồi xếp bằng
hoặc ngồi quỳ như người Nhật.
Đợi trà đồng mang trà và vài món điểm tâm lên, rồi đóng cửa lui ra, Hàn Đinh mới nhìn quanh phòng, hỏi giọng nửa đùa nửa thật:
– Anh tìm tôi có việc gì mà phải hẹn nhau đến nơi bí hiểm như thế này? Cứ như gián điệp gặp nhau không bằng.
Vương không cười, cúi đầu đắn đo giây lát, rồi ngẩng đầu lên nói:
– Luật sư Hàn, không phải tôi muốn tìm cậu, mà là người khác. Tôi chỉ thay mặt người đó tới gặp cậu.
Hàn Đinh thôi cười:
– Ai vậy? Ai muốn gặp tôi?
– La Tinh Tinh – con gái sếp La.
La Tinh Tinh?
Hàn Đinh giật mình. Ngoài mặt, anh tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng có phần xúc động. Anh gắng lấy giọng bình tĩnh, hỏi:
– La Tinh Tinh? Sao cô ấy muốn gặp tôi?
Vương không vội trả lời ngay. Ông ta thở dài một tiếng, rồi mới thong thả:
– Mấy hôm nay, công ty tôi cứ rối tung cả lên. Mấy vị lãnh đạo chẳng còn
tâm trí đâu để sản xuất, tiêu thụ, chỉ mải đấu đá, tranh giành quyền
lợi. Cứ đà này, nhà máy tôi dễ tan đàn xẻ nghé mất.
Hàn Đinh ngạc nhiên:
– Sao lại thế? Tôi đã tuyên đọc bản di chúc của La Bảo Xuân lúc lâm chung rồi cơ mà. Nhà máy này đã thuộc về con gái ông ta là La Tinh Tinh. La
Tinh Tinh là người thân duy nhất của ông ta, vốn đã là người thừa kế
theo luật định, bây giờ lại là người thừa kế di sản. Không có gì phải
tranh cãi về quyền thừa kế của cô ấy cả!
Vương lắc đầu:
–
Con bé có lớn mà chưa có khôn. Vốn chẳng hiểu gì về chuyện trong công
ty. Giờ lại đột ngột nỗi đau mất cha, còn tâm trí đâu mà lo chuyện công
ty. Hôm nay, tôi nghe bà giúp việc nhà con bé bảo, mấy hôm trước, con bé lại vừa bị bạn trai đá. Nó suy sụp đến nơi rồi, quản lý công ty làm sao được.
Hàn Đinh sững người. Câu chuyện bất giác chuyển đề tài, từ quyền thừa kế sang vấn đề nhạy cảm nhất với anh:
– Cô ấy đã có bạn trai? Anh ta làm nghề gì vậy?
– Ai mà biết được. Tôi cũng chưa gặp bao giờ. Chỉ nghe bà giúp việc bảo thế.
Hàn Đinh tiếp tục truy hỏi:
– Tại sao cô ấy lại bị bạn trai đá? Phải chăng vì chuyện bố cô ấy chết?
– Thì còn lý do nào khác nữa. Ông La vừa mất, đám bên dưới đã làm phản.
La Tinh Tinh không thể kiểm soát được tình hình. Công ty này giờ đây có
thể sập bất cứ lúc nào. Sự thật sờ sờ ra đấy, ai cũng nhìn thấy. Cây đổ
thì khỉ chuồn. Chuyện thường tình trong xã hội bây giờ ấy mà.
Hàn Đinh trầm tư. Thầm trăn trở về câu nói của Vương – La Tinh Tinh có bạn
trai, hai người đã chia tay rồi. Với Hàn Đinh, không biết đây là tin tốt hay tin xấu. Trong đầu nghĩ ngợi rất lung, nhưng ngoài miệng, Hàn Đinh
vẫn cố làm ra vẻ:
– Công ty lớn thế. Sập ngay thế nào được, mà anh lo…
Không ngờ, giọng Vương bình thản lạ:
– Tình hình công ty chúng tôi, quả thật, cũng khá phức tạp. Mấy năm nay,
chúng tôi luôn gặp khó khăn về tài chính. Để mở rộng, nâng cấp nhà máy,
chúng tôi phải vay ngân hàng số tiền không nhỏ. Công ty tiếng là của La
Bảo Xuân, nhưng trên thực tế, với những người như giám đốc nhà máy, kế
toán trưởng, ông La trước đây đều hứa sẽ tặng cổ phần cho họ. Nghe nói,
giữa ông La và họ còn có cả thỏa thuận miệng. Mấy hôm nay, bên ngoài đều biết chuyện ông La mất. Người của ngân hàng, nhà cung cấp hàng thi nhau đến đòi nợ. Hôm qua là ngày công ty phát lương, nhưng không hiểu sao
lại không phát. Hôm nay, cánh công nhân không làm nữa. Từ văn phòng cho
đến nhà xưởng, bọn họ đồn đại lung tung, đủ mọi thứ chuyện. Thậm chí còn bảo, La Tinh Tinh không muốn kinh doanh nhà máy nữa, muốn ôm cả cục
tiền rồi chuồn. Cánh công nhân hoảng quá. Vội khoắng đồ trong nhà máy.
Thấy cái gì, lấy cái đó. Đám giám đốc, kế toán trưởng cũng tuyên bố
rằng, sẽ dốc toàn lực bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mọi nhân viên. Còn
bảo, nhà máy này là do bọn họ vất vả gây dựng nên. Quyết không thể để
cho một con bé miệng còn hơi sữa thích làm gì thì làm, để rồi phá hoại
nhà máy. La Tinh Tinh sợ quá, không dám đến nhà máy. Hai hôm nay, con bé trốn biệt trong biệt thự, khóc ròng. Tòa biệt thự ấy do ông La thuê.
Ngày mùng năm tháng sau là đến hạn thanh toán tiền thuê cả năm nay. Hiện không biết liệu tay giám đốc và kế toán trưởng có đồng ý cho thanh toán hay không nữa. Nếu không trả, phòng quản lý khu thắng cảnh sẽ tống cổ
La Tinh Tinh ra khỏi biệt thự. Chậc. La Tinh Tinh làm sao đấu lại được
bọn họ. Con bé ấy rốt cuộc vẫn chỉ là một cô bé.
Hàn Đinh nghe xong, ngẩn ngơ hồi lâu, rồi hỏi:
– Vậy cô ấy tìm tôi làm gì?
Vương nhìn Hàn Đinh trân trối, không trả lời ngay. Không gian chìm trong im
lặng. Nghe thấy cả tiếng nổ tí tách của bấc đèn. Ánh đèn dầu đỏ quạch
hắt ra, làm cho khuôn mặt Vương như lõm sâu, có cả chút run rẩy. Sự im
lặng kéo dài khiến Hàn Đinh lúng túng.
Vương chậm rãi cất lời:
– Con bé bảo tôi tìm cậu vì muốn thông qua cậu nhờ Văn phòng luật sư của
cậu nhận sự ủy thác của con bé, thay mặt con bé tiếp quản Công ty hữu
hạn chế dược Bảo Xuân!
Hàn Đinh tròn xoe mắt, há hốc mồm không nói được lời nào. Anh có phần xúc động. Sau khi trấn tĩnh lại, anh hỏi:
– Cô ấy muốn tìm tôi, hay anh bảo cô ấy tìm tôi?
– Con bé muốn tìm cậu.
Ngừng giây lát, Vương bổ sung:
– Tôi khuyên con bé tìm cậu.
Hàn Đinh nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Lát sau, mới nói:
– Chuyện này, các anh hoàn toàn có thể nhờ Văn phòng luật sư ở địa
phương. Luật sư người địa phương sẽ thông thuộc các cơ quan công thương, tài chính, thuế vụ, tư pháp… ở đây hơn chúng tôi. Chuyện tiếp quản
doanh nghiệp không thể thiếu được sự ủng hộ của những cơ quan hành chính địa phương. Nếu không, về căn bản, không thể làm được.
Vương lắc đầu:
– Văn phòng luật sư ở đây quá quen biết với đám giám đốc nhà máy, cũng
như các nhà cung cấp, ngân hàng. Bình Lĩnh quá nhỏ bé. Người quảng giao
chỉ cần đảo hai, ba vòng là gặp được bạn. Khi có chuyện mâu thuẫn với
đám người này, chúng tôi không dám nhờ luật sư địa phương. Vả lại, khi
mời luật sư ở Bắc Kinh như các cậu giúp đỡ, cơ quan hành pháp ở đây cũng không dám làm bừa. Dù sao, bọn họ vẫn phải cẩn thận hơn với những người đến từ Bắc Kinh. Bởi bọn họ cho rằng, người Bắc Kinh, dù ít dù nhiều
đều có các mối quan hệ xã hội, chưa biết chừng còn quen biết với cả lãnh đạo trên trung ương!
Nói xong, Vương nhìn Hàn Đinh qua đốm lửa của ngọn đèn dầu, chờ câu trả lời. Hàn Đinh nói:
– Thế này vậy. Tôi sẽ về báo cáo lại với lãnh đạo Văn phòng luật sư về ý
kiến của các anh. Theo như tôi biết, kể cả khi chúng tôi chấp nhận sự ủy thác của các anh, thì với tư cách là một Văn phòng luật sư, chúng tôi
cũng không thể trực tiếp tiếp quản doanh nghiệp được. Nhưng chúng tôi có thể làm người đại diện cho thân chủ để dàn xếp việc này. Chẳng hạn như
thay mặt các anh ủy quyền cho Văn phòng kiểm toán kiểm tra sổ sách giấy
tờ; ủy quyền cho công ty quản lý tài sản doanh nghiệp và hoạt động kinh
doanh vận hành thường nhật. Thời hạn quản lý có thể căn cứ tình hình và
do thân chủ quyết định. Nói cách khác, là do La Tinh Tinh quyết định.
Đây chỉ đơn thuần là kiến thức Hàn Đinh được học ở trường. Nhưng chừng ấy cũng đủ để nét mặt Vương dãn ra. Ông ta tươi tỉnh:
– Đúng thế. Ý tôi là thế đấy, là thế đấy.
Thống nhất được quan điểm với nhau, hai người thấy nhẹ nhõm hẳn. Mới có tính
toán, trao đổi một lát, mà thời gian đã không còn sớm. Vương gọi trà
đồng đến thanh toán. Rồi cùng Hàn Đinh – người trước, người sau – đi
xuống tầng dưới. Khách ở hai bàn tầng dưới không biết đã về từ khi nào.
Hàn Đinh và Vương sánh bước ra khỏi quán trà. Lúc bắt tay tạm biệt, Hàn
Đinh chợt nhớ ra điều gì, trịnh trọng nói với Vương:
– Ông Vương
này, nếu La Tinh Tinh quả thực có ý muốn ủy thác cho chúng tôi, cô ấy
cần phải làm một tờ ủy thác chính thức rồi ký tên vào đó. Có nghĩa là,
cho dù cô ấy ủy thác chúng tôi việc gì, cũng đều phải xuất phát từ ý
nguyện thực sự của bản thân cô ấy.
Vương đương nhiên hiểu ngay điều Hàn Đinh nói và sự cấn cá của anh ẩn chứa trong đó. Ông ta gật đầu lia lịa:
– Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Thế này đi, cậu đáp chuyến bay chiều
mai phải không? Vậy thì sáng mai, tôi sẽ bảo La Tinh Tinh gặp và trao
đổi trực tiếp với cậu. Thế nào?
Hàn Đinh vốn định nói câu khách
sáo “không cần thiết phải vậy đâu”. Nhưng khi ra tới cửa miệng, ngập
ngừng giây lát, câu ấy lại bật thành:
– Vâng… Được ạ.
Vương hẹn ngắn gọn với Hàn Đinh về thời gian và địa điểm gặp La Tinh Tinh vào ngày mai: Thời gian là mười giờ sáng. Địa điểm là ngôi chùa cổ Hoa
Nghiêm ở ngoại ô. Hàn Đinh thấy cuộc gặp ngày mai cũng có vẻ như cuộc
gặp hôm nay, mang hơi hướng của một cuộc gặp bí mật giữa các gián điệp
hay thủ lĩnh đảng ngầm.
Đợi chia tay với Vương xong, trên đường
về khách sạn, Hàn Đinh mới phấn khích thực sự. Anh không thể ngờ sẽ có
một cơ may từ trên trời rơi xuống như thế, để ngày mai, và cả sau này,
anh có được mối quan hệ mật thiết và trực tiếp với La Tinh Tinh. Nếu sau này, hai người thật sự trở thành bạn bè, thậm chí, tiến tới đi vào cuộc sống của nhau, thì cuộc gặp bí mật tối nay giữa anh và Vương ở phòng
riêng tầng trên quán trà Ven Sông ở con đường phía đông đầu cầu Nguyên
Phủ thành phố Bình Lĩnh sẽ vĩnh viễn trở thành một kỷ niệm đáng nhớ.
Đêm hôm ấy, Hàn Đinh đã mơ. Mơ thấy một dải sáng lung linh bao trùm lấy
anh. Một cô gái trong bộ trang phục lộng lẫy hiện ra, thoắt ẩn thoắt
hiện. Sau khi tỉnh dậy, anh cố nhớ lại khoảnh khắc ấy trong mơ. Anh
đoán, đó chính là hình ảnh nàng La Tinh Tinh mà anh đã nhìn thấy lần đầu tiên tại buổi dạ hội trình diễn mốt tóc ở khách sạn Thế kỷ Bình Lĩnh.
Ấn tượng mạnh mẽ đa sắc màu trong rực rỡ ánh đèn này, trước sau như một, luôn là một tác phẩm nghệ thuật lấp lánh trong lòng Hàn Đinh, chứ không phải là một hiện thực cuộc sống. Ngay cả khi nằm mơ thấy nàng cũng vậy.
Hôm sau, như đã hẹn với Vương, Hàn Đinh có mặt đúng giờ tại chùa Hoa Nghiêm ở ngoại ô phía nam Bình Lĩnh. Cảnh chùa thanh tịnh. Cổ thụ um tùm. Lác
đác vài người vãn cảnh chùa. Sân sau chùa có một ngôi điện lớn được xây
tựa vách núi. Trong điện, thờ một bức tượng Phật bằng đá. Theo lời giới
thiệu khắc trên tấm bia trước điện, bức tượng đã có từ lâu đời, với
nhiều giai thoại trong dân gian. Vì thế, trở thành linh hồn của ngôi
chùa cổ Hoa Nghiêm. Vài thiện nam tín nữ đang dâng hương, rì rầm khấn
vái trước tượng Phật. Mấy tốp du khách nấn ná chưa muốn rời. Hàn Đinh
không tin theo Phật, cũng không hiểu về Phật. Nhưng anh biết rằng, đã
vào cửa chùa, thì phải thành tâm. Nếu không, chưa biết chừng, lúc xuống
núi sẽ bị ngã gãy tay hay gặp chuyện xúi quẩy khác. Anh đứng ngay ngắn
trước pho tượng Phật, cung kính ngẩng đầu chiêm ngưỡng, mãi cho tới khi
gáy nhức mỏi, mới thôi trông lên. Sau đấy, đến ngay cả động tác từ từ
quay người, anh cũng thực hiện rất nghiêm cẩn, không dám mảy may sơ
suất. Hoàn thành xong một loạt động tác, Hàn Đinh vừa vặn trông thấy
Vương đang thong thả đi tới từ trong màn sương núi giăng nơi cổng điện.
Đi cùng Vương là nàng La Tinh Tinh đẹp như ngọc như ngà.
Hàn Đinh chăm chú nhìn khuôn mặt La Tinh Tinh, xem có gì khác so với khi diễn
trên sàn chữ T và trong giấc mơ đêm qua. Nhưng La Tinh Tinh đứng ngược
sáng. Trong hơi sương quện lẫn ánh nắng, gương mặt nàng trông như được
dát vàng lóng lánh, nhìn không rõ các đường nét tinh tế của ngũ quan. La Tinh Tinh liếc nhìn Hàn Đinh, rồi vội hướng ánh mắt chăm chú nhìn lên
bức tượng Phật. Nàng đến gần tượng Phật, mắt vẫn nhìn thẳng. Vương đưa
cho nàng thẻ hương vừa mua ở cổng chùa, rồi giúp nàng châm hương, bảo
nàng các nghi thức: hai tay dâng hương, cúi đầu khấn lầm rầm, rồi quỳ
lạy. Sau đó, cắm hương vào lư hương. Mỗi một động tác đều do Vương chỉ
bảo. La Tinh Tinh cẩn thận làm theo, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn,
nhưng không hề có chủ kiến.
Khấn xong, ánh mắt La Tinh Tinh lại
gặp Hàn Đinh. Nhưng chỉ giây lát rồi lại ngoảnh sang nhìn Vương như xin
được chỉ bảo. Lúc này, Vương mới lên tiếng:
– Cậu đến rồi à?
Hàn Đinh nhẹ gật đầu.
Vương bảo:
– Ta ra ngoài nói chuyện đi.
Bên ngoài điện có một bức tường xây bao khá cao. Bên trái là rừng tùng, bên phải là rừng trúc. Trúc ở đây không phải là loại thúy trúc mảnh mai
thường thấy ở Bắc Kinh, mà là loại tử trúc to mập, chắc khỏe. Mùa đông
lạnh lẽo dường như không thể làm cho tử trúc nơi đây một chút mảy may
héo úa, mà ngược lại, còn khiến nó thêm hiên ngang, bền chắc. Ba người
lặng lẽ men theo con đường vắng vẻ, ngoằn ngoèo trong rừng trúc, không
biết nên bắt đầu cuộc nói chuyện như thế nào. Đi sóng đôi với La Tinh
Tinh giúp Hàn Đinh có thể đoán được chiều cao của cô, khoảng từ mét bảy
đến một mét bảy lăm – chiều cao lý tưởng nhất của các cô gái, theo như
quan niệm của Hàn Đinh. Hàn Đinh cao một mét tám hai. Anh luôn cho rằng, nam nữ cao chênh nhau độ mươi phân là đẹp nhất.
Thời gian không có nhiều. Vẫn là Vương phá vỡ sự im lặng, cất tiếng trước:
– Tinh Tinh, luật sư Hàn chiều nay phải về Bắc Kinh rồi. Có chuyện gì, cháu cứ nói đi.
La Tinh Tinh dừng lại, thoáng nhìn Hàn Đinh, rồi cúi đầu. Mặt nàng trang
điểm rất khéo, vừa tự nhiên, vừa lột tả được vẻ mềm mại, duyên dáng của
phái đẹp. Nhưng chỉ một thoáng nhìn vội vàng ấy cũng đủ để Hàn Đinh đọc
thấy sự mệt mỏi, hốc hác của nàng mấy hôm nay.
La Tinh Tinh nói rất nghiêm trang, giọng khản đặc:
– Luật sư Hàn, phiền anh giúp đỡ ạ.
Vương cười:
– Con bé này, cứ gặp người lạ là ngậm hột thị.
Kỳ thực, Hàn Đinh rất thích La Tinh Tinh như thế. Con gái vẫn cứ phải là
con gái. Cần phải có sự mềm yếu, thẹn thùng vốn có của con gái. Anh mỉm
cười bằng ánh mắt thích thú, vốn định lấy sự yên lặng trong giây lát để
lưu giữ cảm giác thú vị ấy. Nhưng vì thời gian gấp gáp, anh không thể
không sớm đưa ra câu hỏi của mình.
– Cô La, cô có thể cho tôi
biết là cô muốn chúng tôi giúp cô việc gì không? Cô muốn ủy thác cho
chúng tôi giúp đỡ cô những công việc gì?
La Tinh Tinh ngẩng đầu lên, vẫn là hướng ánh mắt dựa dẫm về phía Vương. Vương vừa định đỡ lời nàng, thì Hàn Đinh đã lên tiếng:
– Cô La, có phải cô muốn chúng tôi làm người đại diện cho cô, thay mặt cô mời kiểm toán viên đăng ký cấp nhà nước và công ty kinh doanh tài sản
để tiến hành thanh tra tài sản và quản lý kinh doanh đối với công ty chế dược Bảo Xuân mà cô được thừa kế? Ý cô có phải như vậy không?
La Tinh Tinh lại nhìn Vương. Vương khích lệ:
– Tinh Tinh, chỉ có cháu mới là người ủy thác hợp pháp thực sự. Bởi vậy,
luật sư Hàn phải trực tiếp hỏi cháu. Nếu cháu muốn ủy thác cho bên luật
sư Hàn, thì cháu trả lời vâng. Còn không, thì cháu bảo là không.
La Tinh Tinh quay sang Hàn Đinh, gật đầu:
– Vâng ạ.
Hàn Đinh cũng gật đầu:
– Tốt rồi.
Rồi quay sang nói với Vương:
– Nếu văn phòng luật sư chúng tôi chấp nhận ủy thác, thì sẽ cử người đến
Bình Lĩnh để ký kết với các anh bản thỏa thuận ủy thác chính thức.
Vương mỉm cười, nhưng sắc mặt nghiêm túc trở lại:
– Chuyện này phiền cậu nhé. Rất mong các cậu sớm quay lại.
Ba người lại men theo đường mòn trong rừng trúc, rồi ra đến cửa chùa Hoa
Nghiêm lúc nào không hay. Hàn Đinh biết đã đến lúc phải chia tay. Anh
bắt tay chào Vương trước, rồi quay sang La Tinh Tinh, nói vài câu an ủi, động viên. Nói xong, anh quay đầu bước ra cổng chùa với một vẻ quyết
đoán rất đàn ông. Nhưng bất ngờ, La Tinh Tinh lên tiếng:
– Luật sư Hàn…
Hàn Đinh dừng bước. Anh đứng dưới ánh nắng chiếu xiên qua cửa chùa. Ngoái đầu đón ánh nhìn của La Tinh Tinh. Nàng hỏi:
– Lần sau, anh có đến không?
Hàn Đinh mỉm cười, hỏi lại:
– Cô có muốn tôi đến không?
La Tinh Tinh:
– Có ạ.
Hàn Đinh:
– Vậy thì tôi sẽ cố gắng.
Trên đường từ chùa Hoa Nghiêm về thành phố, Hàn Đinh nhai đi nhai lại trong
tiềm thức hai câu đối thoại cuối cùng của anh với La Tinh Tinh. Dường
như, đó là một lời hẹn riêng tư giữa hai người trẻ tuổi, một lời mời
riêng tư và lời hứa của bạn bè. Anh xúc động bởi sự ỷ lại và tín nhiệm
toát ra từ giọng nói đầy trẻ con của La Tinh Tinh. Hàn Đinh phấn chấn
trở về trung tâm thành phố. Anh đến bệnh viện chào Lâm. Bệnh viêm phổi
của Lâm vẫn chưa khỏi hẳn. Ông ta đang nằm truyền nước. Hàn Đinh báo cáo vắn tắt với Lâm về nội dung buổi gặp với Vương và La Tinh Tinh. Lâm dặn dò Hàn Đinh khi về đến văn phòng phải báo cáo như thế nào, thế nào. May mà bạn gái của Lâm không để cho ông ta nói nhiều. Nếu không, cái thói
con cà con kê của ông ta sẽ làm lỡ chuyến bay của Hàn Đinh không biết
chừng. Bởi anh còn phải về khách sạn thu xếp hành lý.
Chuyện xảy
ra sau khi Hàn Đinh rời Bình Lĩnh trở về Bắc Kinh, xét về quá trình, tất cả đều nằm trong dự liệu. Anh báo cáo với lãnh đạo Văn phòng luật sư
Trung Á tường tận về chuyến đi tới Bình Lĩnh, cái chết đột ngột của La
Bảo Xuân, chuyện đấu đá nội bộ tại nhà máy chế dược và cả lời ủy thác
của La Tinh Tinh. Sau khi nghiên cứu, bàn bạc, lãnh đạo văn phòng luật
sư cuối cùng quyết định tiếp nhận vụ án này, nhằm mang lại hiệu quả kinh tế và nâng cao uy tín cho văn phòng. Chỉ ngày thứ ba sau khi Hàn Đinh
về Bắc Kinh báo cáo công việc, anh lại tháp tùng Tiền – một cổ đông khác của văn phòng, đồng thời cũng là một luật sư giàu kinh nghiệm – quay
trở lại Bình Lĩnh. Ra sân bay đón họ vẫn là chánh văn phòng Vương tính
tình điềm đạm và chiếc xe Mercedes không mới không cũ. Chỉ khác là, cảnh tượng hai bên đường từ sân bay về trung tâm thành phố sạch sẽ, tinh
tươm hơn. Chắc là vừa trải qua một đợt chỉnh đốn, sửa sang. Thế nhưng,
bên trong chiếc xe Mercedes lại có phần bẩn thỉu, lộn xộn hơn, khác hẳn
với lần trước. Chuyện lau chùi vệ sinh trong xe dường như là hình ảnh
thu nhỏ của hiện trạng nhà máy chế dược. Một sự bệ rạc rất dễ nhận ra.
Ngại vì sự có mặt của người lái xe, Vương và Hàn Đinh chỉ nhìn nhau mỉm
cười. Họ ngầm hiểu ý tứ của nhau.
Buổi tối hôm Hàn Đinh và Tiền
đến Bình Lĩnh, tại phòng khách sạn nơi họ ở, La Tinh Tinh đã ký tên vào
giấy ủy thác đã được Văn phòng luật sư Trung Á chuẩn bị sẵn. Mấy ngày
sau đó, nàng tiếp tục phải ký vào rất nhiều văn bản giấy tờ. Những văn
bản này đều là những quyết định trọng đại, có ý nghĩa quan trọng đối với Công ty chế dược Bảo Xuân. Căn cứ sự ủy thác của những văn bản này, một văn phòng kiểm toán có thẩm quyền đã vào nhà máy chế dược, bắt tay đối
chiếu các khoản mục kế toán và thanh tra tài sản. Một công ty kinh doanh tài sản có kinh nghiệm cũng cử một nhóm nhân viên tinh tú đến giúp quản lý nhà máy. La Tinh Tinh còn làm theo đề nghị của phía luật sư và nhóm
quản lý ủy thác ký quyết định cách chức viên giám đốc và kế toán trưởng
nhà máy, cả một số cán bộ quản lý cao cấp khác mà chỉ cô mới có quyền
cách chức họ. Thời gian ấy, bệnh tình của Lâm về cơ bản đã khỏi. Ông ta
cũng tham gia hỗ trợ công việc của Tiền và Hàn Đinh. Lâm, Tiền và công
ty quản lý ủy thác thấy cần phải cách chức ai, cần phải áp dụng những
biện pháp gì, đều thảo sẵn một quyết định, rồi đưa cho La Tinh Tinh ký.
La Tinh Tinh không còn tham gia vào các buổi trình diễn thời trang. Cả
ngày đóng cửa trốn biệt trong nhà. Ngôi biệt thự La Bảo Xuân thuê ở khu
phong cảnh hồ Hoàng Hạc đã hết hạn hợp đồng và bị thu hồi. La Tinh Tinh
chuyển về sống một mình trong ngôi nhà cũ trước đây ở khu nội thành.
Không bạn bè, người thân. Thật tội cho một cô gái chưa từng va vấp sự
đời đã phải sống một cuộc sống cô độc như vậy. Thời gian ấy, Hàn Đinh và nàng có gặp nhau vài lần. Ấy là những khi Hàn Đinh đưa văn bản giấy tờ
đến nhà bảo nàng ký vào. Trong nhà lộn xộn, bừa bãi. Cứ như đã lâu không có người dọn dẹp. Bản thân La Tinh Tinh cũng gầy yếu, uể oải, nói năng
kiệm lời, áo quần xộc xệch. Hàn Đinh đứng trong im lặng. Nhìn nàng hờ
hững xem các văn bản giấy tờ, nhìn nàng ký tên. Vừa đau nỗi đau đột ngột mất cha, thì lại bị bạn trai bỏ rơi. Cảnh ngộ bi đát ấy của nàng chỉ có thể đợi nguôi ngoai theo thời gian. Còn thì trước đó, mọi an ủi, động
viên đều là vô ích.
Trong quá trình xử lý vụ việc, Hàn Đinh đóng
vai một anh hầu phục vụ cùng một lúc hai chủ. Ghi ghi chép chép, chạy
ngược chạy xuôi, bao nhiêu thứ việc không tên đều đổ lên đầu. Ngày nào
anh cũng bị Lâm và Tiền xoay như chong chóng. Mệt mỏi cộng vụn vặt khiến anh cảm thấy công việc thật vô vị, nhàm chán. Duy nhất có một việc làm
anh phấn khích. Đó là một lần La Tinh Tinh chủ động cầu cứu anh. Tối hôm ấy, Đại Hùng sau khi uống say khướt đã dẫn đám nông dân làm công quê
Chiết Giang kéo đến bao vây nhà La Tinh Tinh, đòi nàng trả tiền bồi
thường cho Tứ Bình. La Tinh Tinh sợ phát khóc, gọi điện thoại đến khách
sạn cho Hàn Đinh. Lúc ấy, Lâm và Tiền vẫn đang ở bên ngoài trao đổi với
ngân hàng về khoản nợ của nhà máy chế dược. Hàn Đinh bèn đơn thương độc
mã đến nhà La Tinh Tinh. Sự việc xảy đến quá bất ngờ, làm Hàn Đinh nổi
máu anh hùng cứu mỹ nhân. Tiếc thay, cảnh tượng – những tưởng sẽ rất bi
tráng này – lại kết thúc một cách quá úi xùi. Úi xùi đến mức sau này
nghĩ lại, thấy nó giống như một trò hề. Khi Hàn Đinh đến nhà La Tinh
Tinh, đám Đại Hùng đã nguôi cơn hăng của rượu. Sau khi gây sự chán chê
đang định kéo về. Hàn Đinh giới thiệu với bọn họ về thân phận luật sư
của mình, khuyến cáo bọn họ không nên coi thường pháp luật. Đám nông dân cười phá lên trước lời lẽ nghiêm trang của Hàn Đinh. Thế nhưng cười
xong, bọn họ vẫn nghe theo Đại Hùng, quẳng lại mấy lời đe dọa suông cùng vài câu tục tĩu rồi bỏ đi. Bọn họ vừa đi khỏi, khuôn viên nhà La Tinh
Tinh lại chợt yên ắng lạ. Chỉ còn lại Hàn Đinh và La Tinh Tinh. Hai
người nhìn nhau không nói. Hàn Đinh không ngờ lại có được cơ hội ở bên
cạnh La Tinh Tinh như thế. Thậm chí, anh còn được mời vào phòng khách
lộn xộn của nàng, uống một cốc nước. Sau đó, đến lượt anh mời nàng đi
cùng đến khách sạn anh ở. Đàn bà con gái ở một mình trong ngôi nhà biệt
lập như vậy rất không an toàn. Ngộ nhỡ, đám Đại Hùng lúc hứng lên sẽ lại kéo đến giở trò. Mà thói đàn ông, một khi đã nốc rượu vào, thì không ai dám chắc hắn sẽ làm những trò hoang đường gì. Mà kể cả bọn Đại Hùng
không kéo đến, thì hiện nay, nhà máy chế dược đang trong thời kỳ thay
ngôi đổi vị. Không biết bao nhiêu người căm tức, hậm hực. Chưa biết
chừng bọn họ sẽ tìm đến La Tinh Tinh trả thù. Thế nên, cứ tạm lánh một
thời gian là an toàn hơn cả. Hàn Đinh chỉ nói có thế. Không ngờ, La Tinh Tinh theo anh bỏ nhà đi thật. Hai người gọi taxi rồi đi đến khách sạn
nơi Hàn Đinh ở.
Tối hôm ấy, Hàn Đinh nhường phòng cho La Tinh
Tinh, còn anh sang phòng Lâm ở tạm. Lúc chúc La Tinh Tinh ngủ ngon, Hàn
Đinh trông thấy sự thiện cảm nàng dành cho anh. Trong cảm kích có sự
thân mật, trong thân mật lại có chút gì đấy e thẹn, ngại ngùng. Nàng
bảo: Tạm biệt anh Hàn Đinh! Nàng đã gọi tên anh. Hàn Đinh cũng không
khách sáo gọi nàng là “cô La”, mà gọi thẳng tên nàng: La Tinh Tinh ngủ
ngon nhé. Hẹn gặp lại ngày mai! Hàn Đinh cảm nhận được rằng, lúc chia
tay, hai người có chút bịn rịn.
Hàn Đinh vốn đinh ninh rằng, nếu
La Tinh Tinh có thiện cảm với anh thật, có thể sẽ coi khách sạn này như
một nơi tị nạn, yên tâm ở luôn đây. Tiếc rằng, không hiểu vì sao, La
Tinh Tinh lại không làm như vậy. Sau bữa ăn sáng vào ngày hôm sau, nàng
đã dọn đi. Đến nhà một người bạn học. Nhưng nàng cho Hàn Đinh địa chỉ
nhà cô bạn, và bảo anh đừng nói cho người khác biết.
Ngoài sự
việc khiến cho mối quan hệ giữa Hàn Đinh và La Tinh Tinh có một chút
tiến triển – tạm thời vẫn chưa rõ nghĩa – này ra, thì trong cả chiến
dịch nhóm Hàn Đinh giúp La Tinh Tinh bảo vệ quyền lợi của mình, hầu như
chẳng còn xảy ra câu chuyện lâm li, xúc động nào khác. Tiến triển của cả chiến dịch thậm chí còn dễ dàng và nhanh chóng hơn cả dự tính ban đầu
của Hàn Đinh. Gã giám đốc nhà máy sau khi bị cách chức đã cầm lấy số
tiền lương của mình, rồi mất dạng. Tay kế toán trưởng thì chủ động nộp
đơn xin từ chức. Phiền phức hơn cả là đám nhân viên phổ thông, bởi nhà
máy đã nợ họ hai tháng tiền lương. Thiếu chút nữa thì họ kéo lên Ủy ban
nhân dân thành phố ngồi lỳ biểu tình. Lúc La Bảo Xuân còn sống, nhà máy
ít nhiều còn có uy tín. Trước đây, cũng có chuyện chậm trả lương vài
ngày, nhưng chưa bao giờ nhân viên làm to chuyện. Thế nhưng, sau khi La
Bảo Xuân mất, sức chịu đựng tâm lý của đám nhân viên có sự thay đổi. Họ
đòi nhà máy phải thanh toán ngay lập tức khoản tiền lương còn nợ. Nhà
máy không đáp ứng được, họ bèn kéo nhau lên Ủy ban Nhân dân, Hội đồng
nhân dân thành phố, lên Đài truyền hình gây chuyện, sự thể mỗi lúc một
nghiêm trọng. Đám Đại Hùng cũng được thể, vào hùa đòi tiền bồi thường
cho Tứ Bình. Nhà máy chế dược Bảo Xuân chẳng mấy chốc bị tê liệt. Nhân
viên do công ty quản lý ủy thác tài sản cử đến nói không có thiêng. Việc duy nhất họ có thể làm được là thuê một nhóm bảo vệ đến bảo vệ nhà máy. Nhà máy chế dược Bảo Xuân nhiều năm liền là gương điển hình nộp thuế,
doanh nghiệp “sao” của thành phố. Bởi vậy, lãnh đạo thành phố hết sức
quan tâm đến vụ tranh chấp tiền lương. Thị trưởng và bí thư thành ủy đều có chỉ thị riêng. Nội dung chỉ thị là gì, Lâm và Tiền có nghe phong
thanh. Nhưng Hàn Đinh thì không biết tí gì.
Trong lúc nhân viên
nhà máy đoàn kết một lòng, tinh thần đang hăng, định dấy lên một làn
sóng yêu sách mới rầm rộ hơn. Thì đùng một cái, vụ việc bùng phát từ cái chết của La Bảo Xuân bất ngờ lắng xuống, và đi đến hồi kết! Một kết cục mà tất cả mọi người lúc đầu đều không ngờ tới đã xảy đến.
Công ty hữu hạn chế dược Bảo Xuân tuyên bố phá sản!
Kỳ thực, trước khi La Bảo Xuân mất, tình hình tài chính của công ty đã rất gay go. Nguyên nhân tại công trình mở rộng, nâng cấp nhà máy đầy tham
vọng. Chính nó đã cản trở sự lưu chuyển vốn của cả công ty. Bao tích lũy của công ty đều đổ hết vào đó. Chưa kể, còn phải vay thêm của ngân hàng hơn ba mươi triệu. Cứu cánh trước đây của La Bảo Xuân là số thuốc uống
Bảo Xuân trị giá hơn năm mươi triệu tệ vẫn chứa trong kho chưa đem ra
tiêu thụ. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Lúc ông ta còn sống, mọi thứ còn có thể duy trì. Chứ khi ông ta mất, mọi thứ đều rùm beng cả
lên. Nhân viên thì đòi thanh toán tiền lương. Nếu không, bãi công. Ngân
hàng thì không cho ân hạn, đòi nhà máy phải trả nợ đúng hạn. Các nhà
cung ứng nguyên liệu cũng không muốn bán chịu tiền hàng, lũ lượt kéo đến siết nợ. Thậm chí, vài nhà cung ứng đã đệ đơn, kiện công ty Bảo Xuân ra tòa… Bị bủa vây tứ phía, công ty Bảo Xuân không còn lối thoát. Sau
nhiều lần đàm phán không thành với ngân hàng cùng các chủ nợ của công ty Bảo Xuân, đám Lâm, Tiền và Công ty quản lý tài sản vạn bất đắc dĩ, buộc phải kiến nghị La Tinh Tinh tự động phá sản. Tài sản của Công ty hữu
hạn chế dược Bảo Xuân giao cho Tòa án nhân dân trung cấp thành phố Bình
Lĩnh chủ trì bán đấu giá để thanh toán nợ nần.
Nhà xưởng vốn tốt
là thế, thiết bị máy móc vốn tốt là thế, hàng tồn chưa hề quá thời hạn
sử dụng, vậy mà vừa đặt lên bàn đấu giá, chúng đã biến thành những thứ
chẳng đáng tiền. La Bảo Xuân vất vả hai mươi năm, được mệnh danh là nhà
tỷ phú, nhưng kết quả bán đấu giá lại quá ư xót xa: Toàn bộ tài sản của
Công ty hữu hạn chế dược Bảo Xuân cuối cùng chỉ bán được với giá năm
mươi ba triệu tệ. Theo quy định, số tiền này trước hết phải dùng để chi
trả tiền lương còn nợ và tiền trợ cấp phá sản cho nhân viên, sau đó,
thanh toán cho nhà nước tiền thuế còn nợ. Số tiền còn lại chẳng thể đủ
để chi trả cho ngân hàng và các nhà cung cấp. Bởi vậy, quyền sở hữu
chiếc xe ô tô của La Bảo Xuân và ngôi nhà La Tinh Tinh đang ở – được
đăng ký dưới tên Công ty chế dược, thuộc tài sản công ty – cũng bị đưa
vào danh sách bán đấu giá. Đám Lâm, Tiền, Hàn Đinh vất vả, chạy đôn chạy đáo hai tháng trời để cứu lấy công ty Bảo Xuân. Nhưng rồi cuối cùng,
vẫn phải đối mặt với một kết cục ngoài dự tính. Đến ngay cả chi phí luật sư và chi phí đại diện, họ cũng chẳng có được một xu. Cả bọn chỉ còn
biết ngán ngẩm thở dài, giao lại những tài liệu liên quan cho tòa án và
La Tinh Tinh. Mong thoát khỏi vụ việc cho nhanh, rồi thu dọn hành lý,
mua vé tàu, ê chề rời Bình Lĩnh về Bắc Kinh với hai bàn tay trắng. Trách mình sao đen đủi.
Trước khi rời Bình Lĩnh, Hàn Đinh vẫn chưa có
dịp gặp lại La Tinh Tinh. Thực ra, hôm trước khi đi, Hàn Đinh có đưa Lâm tới nhà cô bạn học của La Tinh Tinh để trả lại số tài liệu liên quan và chào tạm biệt. Nhưng La Tinh Tinh không có nhà. Cô bạn bảo, La Tinh
Tinh không về nhà đã hai hôm nay rồi, không rõ đi đâu. Lâm đưa cho cô
bạn của La Tinh Tinh những tài liệu – giờ đây cũng chẳng mấy quan trọng, nhờ chuyển lại cho La Tinh Tinh. Còn để lại cả số điện thoại của Văn
phòng luật sư Trung Á, rồi cùng Hàn Đinh ra về.
Tối hôm ấy, Hàn
Đinh mượn cớ ra phố mua cho bố mẹ chút quà đặc sản Bình Lĩnh. Đánh tiếng với Lâm xong, anh vội vã rời khách sạn, gọi một chiếc taxi, đi đến nhà
cô bạn của La Tinh Tinh. Anh mong được gặp La Tinh Tinh trong buổi tối
cuối cùng ở Bình Lĩnh.
Nhà của bạn La Tinh Tinh ở khu Làng mới
công nhân phía đông thành phố. Kiến trúc ở đó là con đẻ của công cuộc
Đại nhảy vọt vào những năm sáu mươi của thế kỷ hai mươi. Hồi ấy, khu nhà cũng thuộc diện hách. Nhưng bây giờ, đã cũ kỹ, xập xệ. Căn nhà vừa được sửa sang lại cách đây không lâu. Khịt khịt mũi vẫn ngửi thấy mùi sơn.
Cô bạn thân nhất của La Tinh Tinh lớn tuổi hơn nàng, nên trông rất chững chạc. Lời nói, cử chỉ của cô ta toát lên sự già dặn, lõi đời trước
tuổi. Thậm chí, nói chuyện với Hàn Đinh, cô ta còn có phần kẻ cả của bậc đàn chị.
– Cậu bảo sao? Bạn trai con bé ấy à? Không thể nào! –
Cô ta lắc đầu: – La Tinh Tinh không ở chỗ bạn trai nó đâu. Chắc chắn
không thể.
– Thế có nghĩa là, cô ấy bây giờ vẫn có bạn trai ạ? –
Hàn Đinh cố giấu vẻ thất vọng, hỏi: – Chị có biết nhà bạn trai cô ấy ở
đâu không?
Thấy cô bạn không nói năng gì, Hàn Đinh bồi thêm một câu:
– Chúng tôi có một số tài liệu phải trao trực tiếp cho La Tinh Tinh.
Cô gái hỏi:
– Cậu đã gặp bạn trai con bé chưa?
Hàn Đinh do dự giây lát, lắc đầu.
– Trước đây, ngày nào La Tinh Tinh và bạn trai nó cũng xoắn xuýt nhau,
nhưng bố con bé không biết. Trừ tôi ra, không một ai biết.
Mắt Hàn Đinh tối sầm. Trái tim không biết đã bị ai đó moi vét hết sạch, hay bị vật gì đó nhét vào căng tức.
Hàn Đinh gắng tỏ ra bình tĩnh, hỏi lại:
– Bạn trai cô ấy ở đâu ạ?
– Trước khi bố La Tinh Tinh xảy ra chuyện, bạn trai nó đã bỏ đi không một lời từ biệt. La Tinh Tinh thiếu chút nữa thì phát điên!
Hàn Đinh thẫn thờ:
– Vì sao bạn trai cô ấy lại bỏ cô ấy?
– Ai mà biết được. La Tinh Tinh cũng không nói nguyên nhân vì sao.
Hàn Đinh im lặng giây lát, rồi hỏi:
– Hai người chắc phải yêu nhau lắm?
– Có lẽ thế. Sau khi cậu ta bỏ đi, tôi mới biết, con bé yêu cậu ta đến chết đi sống lại.
Có mấy người khách đến chơi, cô bạn La Tinh Tinh bận bịu tiếp khách. Hàn
Đinh đành đứng dậy cáo từ. Anh để lại số điện thoại di động và số điện
thoại nhà riêng ở Bắc Kinh, nhờ cô gái chuyển lại cho La Tinh Tinh bằng
được. Xong, vội vàng ra về.
Sáng sớm hôm sau, Bình Lĩnh có trận
mưa xuân đầu tiên. Hàn Đinh cùng Lâm, Tiền lên tàu hỏa, rời xa Bình Lĩnh nhạt nhòa trong mưa. Lúc đoàn tàu chuyển bánh, Hàn Đinh chợt nghĩ, có
lẽ, chẳng bao giờ mình sẽ lại có dịp trở lại thành phố này. Tức thì, mọi việc ở Bình Lĩnh chợt tái hiện trong đầu anh, rõ mồn một. Rõ nhất, khó
quên nhất đương nhiên vẫn là nàng La Tinh Tinh xinh đẹp. Chỉ trong thời
gian ngắn, nàng đã phải nếm trải biết bao biến cố lớn lao mà nhiều người chưa chắc đã kinh qua trong suốt cuộc đời mình. Từ một tiểu thư vô lo
vô nghĩ, thoắt cái, thành một cô gái không nơi nương tựa. Từ một tiểu
thư đài các, giàu sang, thoắt cái, thành một cô gái không nhà, không
cửa. Làm sao nàng có thể chịu đựng được sự thật trớ trêu này. Nàng đã đi đâu? Nàng cô độc không? Đau buồn không? Lúc này đây, liệu nàng có đang
ẩn mình ở một góc khuất không ai biết, khóc một mình – âm thầm?