Ngay sáng hôm sau sau cuộc điện thoại nửa đêm về sáng Lâm gọi tới nhà bố mẹ Hàn Đinh, Hàn Đinh đáp máy bay vội vàng tới Bình Lĩnh. Anh rời Bắc Kinh sau khi cãi
cọ với bố mẹ một trận, vứt lại đống sách vở cùng những ghi chép làm anh
đau đầu mệt óc. Rất hiếm khi anh thấy bố mẹ nổi nóng như thế. Và cũng
chẳng mấy khi anh thấy bố mẹ có được sự đồng thuận cao như thế trong
thái độ hành xử với anh. Mẹ luôn bênh vực anh. Nhưng lần này, bà cũng
nổi giận thực sự: “Bố con đã liên hệ trường cho con xong xuôi. Và cũng
đã giúp con tìm được người giám khảo. Bản thân mẹ đã xin cơ quan nghỉ ở
nhà để cơm nước phục vụ con. Con thật không biết tôn trọng sức lao động
của người khác. Nếu con cứ bỏ đi như thế này, thì từ nay về sau, bố mẹ
mặc kệ con. Bố mẹ nói được là làm được!”
Bố mẹ nổi giận thực sự.
Nhưng Hàn Đinh vẫn cương quyết ra đi. Ngay trong buổi chiều có mặt ở
Bình Lĩnh, Hàn Đinh đã gặp Lâm tại khách sạn nơi Lâm ở. Lâm nói:
– Sở dĩ tớ gọi cậu tới ngay là vì chiều nay, Diêu Đại Duy đã đưa người
lên Bắc Kinh bắt Long Tiểu Vũ. Long Tiểu Vũ trước đây là thân chủ của
cậu. Cậu bào chữa cho anh ta trong vụ này. Và giờ đây, cậu đã thành danh trong giới luật sư. Vụ án vừa mới bị lật lại, nếu lại tiếp tục bị lật
lại nữa, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng xấu đối với cậu. Thế nên, cậu cần
phải sớm biết câu chuyện liên quan.
Hàn Đinh lúc này vẫn còn
trong trạng thái bàng hoàng và nghi hoặc. Anh không thể tin nổi, một vụ
án đã sáng tỏ và đã trở thành quá khứ sao lại có thể nhanh chóng bị đảo
ngược như thế được. Anh ngơ ngác hỏi:
– Thế rốt cuộc là thế nào ạ? Phải chăng, tên Trương Hùng đó thấy chết đến nơi nên phản cung?
Lâm lắc đầu:
– Trương Hùng không hề phản cung. Chuyện này do Diêu Đại Duy phát hiện ra trước tiên. Tay ấy vẫn luôn nghi ngờ về vụ án Long Tiểu Vũ. Diêu Đại
Duy đã nghiên cứu tỉ mỉ lời khai của Trương Hùng và mấy tên tòng phạm.
Lời khai của bọn chúng về quá trình gây án cơ bản là giống nhau. Trương
Hùng chỉ dùng cán xẻng đánh vào lưng Chúc Tứ Bình. Cú đánh ấy không nguy hiểm lắm. Vì sau khi bị đánh ngã, Chúc Tứ Bình đã đá vào chỗ kín của
Trương Hùng. Lực đá rất mạnh. Trương Hùng bị đá, tức quá, mới cầm dao
đâm cô ta. Giám định pháp y tớ cũng đã xem rất kỹ. Ba phát đâm ấy đều
không phạm chỗ hiểm. Chỉ đâm vào da thịt, chứ không chạm vào cơ quan nội tạng. Máu chảy ra từ vết thương cũng không phải là nguyên nhân chính
dẫn đến tử vong. Giám định pháp y viết rất rõ, vết thương cướp đi sinh
mạng Tứ Bình là vết thương ở đầu. Vùng đầu bị một lực đánh mạnh, làm vỡ
hộp sọ dẫn đến tử vong. Khi nói chuyện với Trương Hùng và tiếp xúc với
hai tên đồng phạm của hắn, tớ đã chú tâm hỏi về quá trình phạm tội của
bọn chúng khi ấy. Bọn chúng đều không nhận đã đánh vào đầu Tứ Bình. Bây
giờ, bên công an căn cứ tình tiết này để phân tích lại hiện trường vụ
án. Và họ đã kết luận rõ ràng rằng, nạn nhân bị đâm trước, bị đánh chết
sau. Căn cứ vết dao đâm, chắc chắn không phải Chúc Tứ Bình sau khi chết
mới bị đâm. Hai hôm trước, chuyên gia của Sở công an tỉnh cũng xuống, để làm thí nghiệm hiện trường một lần nữa, và nhận định, vết máu phun vấy
trên ống tay áo Long Tiểu Vũ hoàn toàn có khả năng tạo ra khi anh ta cầm cán xẻng đánh thẳng vào đầu nạn nhân. Sau đó, lại đem vị trí vân lòng
bàn tay của Long Tiểu Vũ để lại trên cán xẻng và vị trí vân lòng bàn tay của Trương Hùng để lại trên cán xẻng tiến hành phân tích đối chiếu và
tính toán lực. Kết quả cũng khẳng định lập luận đó. Nghĩa là, đòn đánh
vào đầu Chúc Tứ Bình và lấy đi sinh mạng cô ta, chắc chắn là do Long
Tiểu Vũ thực hiện. Theo như phân tích của bên công an, khi Long Tiểu Vũ
lần thứ hai trở lại văn phòng công trường, trông thấy Tứ Bình bị thương. Lúc đầu, anh ta cũng muốn cứu cô ta, vì theo như kết quả giám định vết
máu, anh ta quả thực đã muốn bế xốc Tứ Bình lên. Chúc Tứ Bình khi ấy
chắc vẫn tỉnh táo. Nhưng sau đó, không hiểu vì nguyên nhân gì, Long Tiểu Vũ lại từ bỏ ý định cứu cô ta, thậm chí, còn cầm cán xẻng đánh vào đầu
cô ta, làm cô ta chết luôn tại chỗ.
Hàn Đinh vừa nghe, vừa sửng
sốt. Đầu óc anh bấn loạn. Nhưng vẫn trông chờ vào may rủi: Biết đâu, qua lời kể của Lâm, anh có thể tìm được một sơ hở, một mâu thuẫn hay một
chỗ nào đó giải thích không thỏa đáng. Nhưng anh gần như không có được
bất kỳ cơ hội nào. Anh chỉ còn biết nín thinh, lắng nghe.
Lâm nói:
– Đấy, tình hình là như thế. Tình hình đã thế, tớ cũng chỉ có thể bào
chữa được cho Trương Hùng như thế. Nếu cơ sở bào chữa của tớ được công
nhận, thì tội danh mà Trương Hùng bị tuyên chỉ có thể có hai khả năng:
hoặc là tội cố ý gây thương tích, hoặc là tội cố ý giết người nhưng
không thành. Hai tội danh này đều có thể được miễn tội chết. Và nếu như
vậy, người đền mạng cho Tứ Bình, chỉ có thể là anh chàng Long Tiểu Vũ
của cậu!
Hàn Đinh há hốc mồm nhìn Lâm.
Lâm thở dài. Ngừng một lát, rồi không biết là để an ủi Hàn Đinh, hay để biện hộ cho mình, ông ta nói tiếp:
– Tớ làm thế, ngẫm ra, có khi lại là hay cho cậu. Cậu vốn có được thuận
lợi trong sự nghiệp, nhưng lại đánh mất tình yêu. Còn bây giờ, có thể sẽ là một tai nạn nghề nghiệp, nhưng chỗ La Tinh Tinh, chưa biết chừng cậu lại có cơ hội. Bất luận việc gì cũng đều thế cả. Được cái này, thì mất
cái kia. Chứ không thể nào được cả hai!
Phải. Lâm nói đúng. Với
anh, La Tinh Tinh đương nhiên quan trọng hơn gấp nhiều lần so với một
thắng lợi tình cờ trong sự nghiệp. La Tinh Tinh là tình yêu của anh,
cuộc sống của anh, là hạnh phúc anh từng được nếm trải. Nhưng lúc này
đây, không hiểu sao, điều anh nghĩ đến lại không phải là La Tinh Tinh.
Mọi suy nghĩ của anh đều tập trung vào Long Tiểu Vũ. Long Tiểu Vũ! Tại
sao anh ta lại giết Chúc Tứ Bình?
Không phải anh ta cưỡng bức cô ta xong rồi giết! Không phải anh ta giết cô ta để diệt khẩu!
Cũng không phải anh ta sợ mất La Tinh Tinh. Từ lâu, La Tinh Tinh đã biết về
mối tình cũ của anh ta. Nếu anh ta không giết Tứ Bình, thì cũng chẳng
thể nào mất La Tinh Tinh! Vậy thì tại sao, tại sao anh ta lại giết Tứ
Bình cho bằng được?
Đây là vấn đề mà anh và Lâm hồi đầu thường
đem ra thảo luận. Lúc mới nhận vụ án này, anh luôn coi động cơ phạm tội
là một cửa đột phá, muốn lấy đây làm lập luận phản bác mạnh mẽ nhất
chống lại cáo buộc giết người. Về động cơ của Long Tiểu Vũ, đến nay, Lâm vẫn chưa thể nói rõ ràng. Nhưng ông ta đã nhắc đến một tình tiết. Tình
tiết này cũng là một phát hiện mới của Diêu Đại Duy. Diêu Đại Duy kể với Lâm rằng, gần đây, ông ta đi thăm lại giáo sư Lương – chuyên gia đặc
biệt của thuốc uống Bảo Xuân. Bởi trước khi Tứ Bình bị giết, cô ta đã từ nhà giáo sư Lương đi ra, rồi mới tới công trường mở rộng, nâng cấp nhà
máy. Theo lời kể của vợ chồng giáo sư Lương, buổi tối hôm Tứ Bình bị
giết, hai vợ chồng ông ta đã cãi nhau một trận. Nguyên nhân chính là vì
thuốc uống Bảo Xuân. Sau vài lần thí nghiệm, giáo sư Lương phát hiện ra
rằng, trong thuốc uống Bảo Xuân có một thành phần hóa học có khả năng
gây tổn thương thần kinh não cho người sử dụng trong thời gian dài. Sau
này, bà ta lại đọc được một tài liệu nước ngoài trong đó có đề cập đến
một ca bị liệt não do sử dụng một loại thuốc có thành phần hóa học giống như trong thuốc uống Bảo Xuân. Ngay lập tức, giáo sư Lương hẹn gặp La
Bảo Xuân, nói với ông ta về nguy cơ này. Theo như lời giáo sư Lương,
trong cuộc gặp ấy, bà ta đã nói chuyện với La Bảo Xuân hơn hai tiếng
đồng hồ. Bà đã dẫn ra một loạt số liệu thí nghiệm và ca bệnh ở nước
ngoài để thuyết phục La Bảo Xuân ngừng sản xuất, tiêu thụ thuốc uống Bảo Xuân, nhanh chóng điều chỉnh công thức thuốc, nghiên cứu chế tạo sản
phẩm thay thế. Nhưng La Bảo Xuân đã lấy sự tồn vong của công ty và cả
nước mắt của ông ta, để thuyết phục giáo sư Lương tạm thời không công bố ra ngoài kết quả thí nghiệm này. Bởi rất rõ ràng, nếu một khi giáo sư
Lương công bố ra ngoài vấn đề tồn tại trong thuốc uống Bảo Xuân, thì số
sản phẩm tồn kho trị giá hơn năm mươi triệu nhân dân tệ chắc chắn sẽ trở thành đồ phế thải không đáng một xu. Trong bối cảnh trong ngoài khốn
khó của công ty chế dược Bảo Xuân khi ấy, việc giáo sư Lương công bố kết quả thí nghiệm, sẽ chẳng khác gì việc tuyên bố ngày tận thế của La Bảo
Xuân. Giáo sư Lương biết chuyện này rất hệ trọng, nên bảo để về nhà suy
nghĩ. Chập tối hôm ấy, La Bảo Xuân bảo lái xe mang đến cho giáo sư Lương một phong bì rất dày. Giáo sư Lương liền bảo lái xe để nguyên phong bì
như thế, mang về. Không cần mở, giáo sư Lương cũng biết rằng, trong
phong bì đó có tiền. Sau khi lái xe đi khỏi, vợ chồng giáo sư Lương bắt
đầu cãi cọ. Chồng bà ta chủ trương, tiền của La Bảo Xuân có thể không
nhận. Nhưng vì nhà máy này, vì từng ấy công nhân của nhà máy, và cũng vì bản thân hai ông bà, có thể tạm thời không công bố khuyết điểm của loại dược phẩm ấy. Nhưng giáo sư Lương lại cho rằng, sự tồn vong của nhà máy đương nhiên là quan trọng. Kế mưu sinh của công nhân nhà máy đương
nhiên là quan trọng. Nhưng sức khỏe và sự an toàn của hàng triệu triệu
người tiêu dùng còn quan trọng hơn nhiều. Đạo đức và lương tri của một
nhà khoa học như bà cũng quan trọng không kém. Vợ chồng giáo sư Lương
cãi nhau càng lúc càng to. Cãi nhau từ phòng khách vào đến phòng ngủ.
Mặc dù sau đó, hai ông bà đã đóng cánh cửa phòng ngủ, nhưng cũng không
dám chắc rằng, Chúc Tứ Bình – khi ấy đang làm ở bếp – liệu có nghe thấy
hay không. Hai ông bà cho rằng, Chúc Tứ Bình chẳng qua chỉ là một người
giúp việc, một cô gái trình độ văn hóa thấp, và cũng không phải là người của nhà máy chế dược, nên lúc cãi nhau, hai ông bà không mấy để ý. Cuộc tranh cãi của vợ chồng giáo sư Lương đương nhiên không có kết quả. Vì
chỉ hai ngày sau khi xảy ra vụ cãi cọ ấy, La Bảo Xuân đột ngột qua đời.
Vài tháng sau, công ty Bảo Xuân tuyên bố phá sản. Nửa năm sau, sản phẩm
thuốc uống Bảo Xuân bị tồn kho trị giá vài chục triệu, đa phần đều đã
quá hạn sử dụng, nên bị tiêu hủy toàn bộ. Trong kho và trên thị trường
không còn thấy bóng dáng của thuốc uống Bảo Xuân. Và đương nhiên, thuốc
uống Bảo Xuân không thể nào tiếp tục gây nguy hại cho xã hội. Để bảo vệ
uy tín cho chính mình, giáo sư Lương cuối cùng đã giấu nhẹm nguy hại của thuốc uống Bảo Xuân.
Diêu Đại Duy sở dĩ nói cho Lâm biết bí mật
xảy ra trước khi công ty Bảo Xuân bị diệt vong – mà ông ta đã điều tra
ra được, mục đích, có lẽ chỉ là để cung cấp thêm một giả thiết, một sự
ám chỉ, mà bất kỳ ai cũng có thể dựa vào đó mà suy đoán rằng: Chúc Tứ
Bình đã nghe thấy nội dung cuộc tranh cãi của vợ chồng giáo sư Lương.
Tối hôm đó, cô ta đem bí mật này uy hiếp Long Tiểu Vũ. Long Tiểu Vũ chịu ơn của La Bảo Xuân, có được tình yêu của La Tinh Tinh, và trưởng thành
nhờ công ty chế dược Bảo Xuân. Cuộc sống và sự nghiệp tương lai của anh
ta có thể một lúc nào đó sẽ bị hủy hoại chỉ vì cái sự khép mở tùy hứng
của vành môi Chúc Tứ Bình. Nếu như sự suy đoán này được chấp nhận, thì
lập luận giết người diệt khẩu liệu có cần phải có thêm lý do gì nữa?
Tất cả đều đã danh chính ngôn thuận.
Nhưng bây giờ, có lẽ, mọi phân tích và suy đoán đều đã không cần thiết. Chân
tướng sự việc sẽ sớm được phanh phui. Diêu Đại Duy cuối cùng đã kiên trì để có được thắng lợi. Ông ta đã dẫn người của mình, mang theo lệnh bắt
giam Viện kiểm sát đã ký, bay tới Bắc Kinh. Có thể, Long Tiểu Vũ một
ngày nào đó sa lưới, sẽ khai ra tất cả, mọi nội dung, mọi nguyên do. Lúc này, Hàn Đinh nghĩ tới La Tinh Tinh. Anh không biết nàng và Long Tiểu
Vũ sống ở nơi nào tại Bắc Kinh. Nhưng anh biết, Diêu Đại Duy và người
của ông ta rất giỏi. Long Tiểu Vũ phen này có mọc cánh cũng không thoát. Trong đầu anh lập tức hiện lên khuôn mặt bàng hoàng và thổn thức của La Tinh Tinh. Anh khó có thể tưởng tượng, khi Long Tiểu Vũ đang say sưa
trong vòng tay yêu dấu của La Tinh Tinh, thì bất chợt, cảnh sát xuất
hiện, như từ trên trời rơi xuống, còng tay anh ta đi. Khi ấy, liệu tinh
thần của La Tinh Tinh có đồng thời bị suy sụp?!
Dù rằng, anh hoàn toàn tin tưởng những lời của Lâm. Tin tưởng vào sự tỉ mỉ và kinh nghiệm của Diêu Đại Duy. Cũng tin tưởng vào kết quả giám định pháp y và thí
nghiệm hiện trường của các chuyên gia. Nhưng là luật sư của Long Tiểu
Vũ, anh vẫn xem lại tất cả những tài liệu Lâm cung cấp một cách đầy
trách nhiệm. Những tài liệu ấy có lô-gíc chặt chẽ, căn cứ rõ ràng. Rất
hiển nhiên, điểm ngoặt của cả vụ án chính là ở lời khai của Đại Hùng và
hai tên tòng phạm. Trước đây cứ tưởng rằng đòn dao đâm và cú đập đều do
một mình Đại Hùng thực hiện. Nhưng khi bắt được Đại Hùng mới biết rằng,
bọn họ không hề đập vào đầu nạn nhân. Thế nên, đòn chí tử vào đầu Tứ
Bình mới trở thành trung tâm của cả vụ án, trở thành nguyên nhân xoay
ngược tình thế.
Xem xong những tài liệu này, Hàn Đinh chỉ biết bó tay, thậm chí, không buồn nghĩ tiếp mình nên làm những gì. Điều duy
nhất anh muốn làm, đó là tìm cách tìm được La Tinh Tinh trước khi cảnh
sát đến nơi, để đưa nàng ra khỏi Long Tiểu Vũ. Anh không muốn để nàng
phải thêm một lần nữa chứng kiến cảnh Long Tiểu Vũ bị còng giải đi,
trong khi chưa rõ chân tướng sự việc. Những tổn thương tinh thần mà nàng phải gánh chịu trong hai năm qua đã vượt qua giới hạn mà một người con
gái ở độ tuổi nàng có thể chịu đựng. Hàn Đinh không biết phải làm gì mới có thể giúp nàng một lần nữa bình an vượt qua cửa ải tâm lý đầy khó
khăn này!
Chỉ còn vài ngày nữa là phiên tòa xét xử Đại Hùng bắt
đầu. Lâm vội vàng trao đổi với Hàn Đinh, rồi bắt taxi rời khách sạn, tới trại giam nói chuyện với thân chủ lần cuối. Trong phòng Lâm, Hàn Đinh
dùng điện thoại di động bấm số điện thoại mới nhất mà La Tinh Tinh đưa
cho anh.
Rất nhanh, đầu dây bên kia có tín hiệu. Giọng nói vang
lên quả nhiên là của La Tinh Tinh. Không những thế, vừa nghe máy, nàng
đã hồ hởi gọi tên Hàn Đinh.
– A lô, anh Hàn Đinh ạ? Tìm em có việc gì đấy? Anh đang ở đâu?
– Em đang ở đâu? Nói chuyện có tiện không?
– Tiện ạ. Có chuyện gì vậy anh?
– Em có thể ra ngoài một lát được không? Em đến chỗ bố mẹ anh, và đợi anh ở đó. Anh đang không ở Bắc Kinh. Nhưng anh sẽ về ngay bây giờ. Anh muốn gặp em. Phải gặp em ngay trong hôm nay. Em đừng bảo với Long Tiểu Vũ là anh muốn gặp em. Em hãy nói là em phải đi biểu diễn xa. Sau đó, em tới
chỗ bố mẹ anh. Hôm nay, dù muộn thế nào chăng nữa, anh cũng sẽ về tới
Bắc Kinh. Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.
Hàn Đinh nói liền một hơi. Đợi anh nói xong, La Tinh Tinh mới có cơ hội lên tiếng:
– Rốt cuộc là có việc gì hả anh? Em không ở Bắc Kinh. Em đang ở Thiệu Hưng.
Hàn Đinh thấy cổ họng tắc nghẹn. Lát sau, anh mới hỏi, đầy hoài nghi:
– Cái gì? Em đang ở Thiệu Hưng?
– Vâng. Em đi cùng Tiểu Vũ. Anh ấy về thăm bố mẹ Tứ Bình.
– Hai người… Hai người tới đó lúc nào?
– Bọn em vừa mới tới. Đã qua nhà Tứ Bình. Nhưng bố cô ấy đang làm ở Quảng Châu. Còn mẹ cô ấy thì đi khám bệnh. Không ai có nhà.
Hàn Đinh nghĩ một lát, rồi nói:
– Tinh Tinh, em nghe này. Bây giờ, anh sẽ tới đó ngay. Em nhớ, không được tắt máy di động đâu nhé. Sau khi tới Thiệu Hưng, anh sẽ gọi điện cho
em. Với lại, em đừng nói với Long Tiểu Vũ là anh đến nhé. Gặp nhau, anh
sẽ nói cho em biết vì sao, được không?
La Tinh Tinh có phần nghi hoặc:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?
Nhưng trước yêu cầu khẩn thiết của Hàn Đinh, nàng cuối cùng cũng nhận lời: “Thôi được. Em sẽ không nói với anh ấy”.
Cúp máy xong, Hàn Đinh tức tốc chạy xuống quầy lễ tân khách sạn, hỏi về các chuyến bay. Chuyến bay sớm nhất tới Hàng Châu cũng phải đợi đến ngày
kia mới có. Hàn Đinh đành vội vàng tới ga tàu hỏa. Trước khi rời khách
sạn, anh để lại cho Lâm một mảnh giấy, bảo anh tới Thiệu Hưng tìm La
Tinh Tinh. Ngoài ra, không nói thêm gì khác.
Chuyến tàu rời Bình
Lĩnh vào buổi tối. Sáng sớm hôm sau thì tới Thiệu Hưng. Thiệu Hưng trời
âm u. Lúc Hàn Đinh đi từ ga Thiệu Hưng ra, cơ thể anh, cả trong lẫn
ngoài, cơ hồ bị ẩm ướt, nhớp nháp rất khó chịu, không hiểu do đêm qua
anh liên tục vã mồ hôi hay vì hơi ẩm trong không khí ở Thiệu Hưng. Đã
hai ngày hai đêm anh không chợp mắt. Tư duy và bước chân mệt mỏi, rã rời như nhau. May mà anh vẫn còn nhớ cảnh phố xá Thiệu Hưng, vẫn có thể
thông thạo tìm đến bến đò đơn sơ hồi nào. Thậm chí, anh bắt thuyền còn
thuận lợi hơn cả lần trước. Con thuyền nhỏ lắc lư đưa anh tới con sông
mịt mờ sương phía nhà Tứ Bình.
Sau khi lên thuyền, anh gọi di
động cho La Tinh Tinh, hỏi nàng đang ở đâu, có phải ở nhà Tứ Bình không. La Tinh Tinh bảo: “Bọn em vừa đi ra. Giờ đang trên thuyền” Hàn Đinh
giật mình: “Trên thuyền?”. Anh để ý nhìn trước nhìn sau. Ở đoạn sông
phía trước và sau, những chỗ tầm mắt có thể vươn tới, đều tịnh không
thấy bóng dáng một con thuyền nào. Hàn Đinh hỏi:
– Em ở đâu đi ra?
La Tinh Tinh:
– Hôm qua, bọn em tới thị trấn Thạch Kiều. Tiểu Vũ muốn thăm lại nơi anh
ấy đã ở thời thơ ấu. Thị trấn ấy còn có cả một sân khấu cũ. Bố Tiểu Vũ
từng diễn ở đó. Hàn Đinh. Anh cũng nên tới đây mà xem. Em còn biểu diễn
những bước mèo trên sàn diễn sân khấu cơ đấy. Thạch Kiều là một phố nhỏ
rất cổ kính, rất cổ kính. Ở Bắc Kinh, anh không thể thấy được đâu. Con
người ở đây cũng rất thuần phác, tốt bụng. Chỗ này mà làm du lịch, đảm
bảo khách Tây cứ gọi là chết mê chết mệt.
Nghe nàng nói xong, Hàn Đinh vặn nhỏ tiếng mình lại, cơ hồ sợ tiếng anh nói trong điện thoại sẽ bị người xung quanh nghe thấy. Anh hỏi:
– Tinh Tinh, Long Tiểu Vũ có đi cùng em không?
Giọng La Tinh Tinh vẫn oang oang, chẳng có gì là bí mật:
– Có ạ. Anh ấy đang chèo thuyền. Anh ấy bảo, lâu lắm rồi không chèo
thuyền, muốn thử lại. Để em bảo anh ấy nói chuyện với anh nhé?
Hàn Đinh vội vàng ngăn lại:
– Thôi khỏi! Khỏi!
Rồi hỏi tiếp:
– Hai người đang ở đâu?
– Bọn em tới nhà Tứ Bình. Anh đang ở đâu?
Hàn Đinh lưỡng lự giây lát, rồi nói:
– Được. Anh cũng sẽ tới nhà Tứ Bình.
Thuyền của anh đang đi về hướng nhà Tứ Bình. Vẫn là khúc sông lượn quanh co.
Đến một bến đò nơi người dân rửa rau, giặt giũ, anh xuống thuyền, lên
bờ. Anh đi qua từng con ngõ nhỏ, rồi đi dọc theo con đường lát đá ven
sông, rất lâu, rất lâu. Dọc đường đi, nhà nào nhà nấy cũng tỏa khói bếp. Anh nhìn thấy một khu chợ nhỏ nằm sát nhánh sông. Phiên chợ sáng vừa
tan. Phiên chợ chiều chưa tới. Trên cây cầu ngắn ngủn vắt ngang nhánh
sông, dân buôn đang kĩu kịt gồng gánh những sọt rau. Không rõ họ vừa tới hay ra về. Hàn Đinh len lỏi qua những sọt rau đan bằng tre nan, sang
tới bờ đối diện. Tới quầy cắt tóc khi xưa, anh rẽ vào một ngõ nhỏ vắng
vẻ, tới khoảnh sân nhìn thông lên bầu trời. Ấn tượng khoảnh sân ấy để
lại cho anh là những kinh hoàng, hỗn loạn và ầm ĩ. Có lẽ bởi liên quan
đến trận xô xát giữa anh và bố Tứ Bình. Nhưng bây giờ, khi tới gần nó,
anh không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào phát ra từ trong sân. Sự
tĩnh lặng ấy khiến anh bất giác điều chỉnh bước chân thật khẽ khàng. Anh dợm từng bước vào ngõ cửa vừa sâu vừa tối ấy. Ánh nắng trong sân dần
tỏa ra theo bước chân anh. Anh trông thấy, trong vuông nắng xinh xắn ấy, có một chiếc ghế tre thấp. Một người đàn bà ốm yếu ngồi trên ghế. Anh
nhận ra, đó chính là mẹ Tứ Bình. Anh thấy, một người đàn ông đang quỳ
trước gối bà. Bà cầm tay người ấy thầm thì điều gì đó. Giống như người
mẹ vỗ về đứa con trai đi xa vừa trở về. Bàn tay khô gầy của bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc người ấy. Gương mặt già nua toát lên sự ấm áp, dịu hiền
của tình mẹ. Hàn Đinh không nhìn thấy khuôn mặt người ấy. Nhưng qua dáng người cao ráo và bờ vai vạm vỡ của người ấy, anh có thể nhận ra, đó
chính là Long Tiểu Vũ.
Hàn Đinh vào trong sân. Anh thấy cả cô gái lần trước đã dìu mẹ Tứ Bình tới nhà nghỉ ven sông tìm anh. Thấy cả La
Tinh Tinh đang đứng cạnh cô gái ấy. Vừa trông thấy La Tinh Tinh, bao lo
lắng, sốt ruột trong lòng anh liền tan biến. Hòn đá treo lơ lửng trong
tim anh rơi xuống đất. La Tinh Tinh cũng trông thấy anh, gật đầu mỉm
cười với anh. Anh cũng mỉm cười đáp lại. Trong sân còn có cả một bà cụ
và đứa cháu trai. Họ đứng dưới chân tường, yên lặng. Dường như, sợ sẽ
làm khuấy động cảnh “mẹ con trùng phùng” xúc động ấy.
Hàn Đinh
đến bên cạnh La Tinh Tinh. Đang định cất tiếng, thì thấy mẹ Tứ Bình khó
nhọc đứng lên, ngả vào vai Long Tiểu Vũ, để anh ta cõng bà đi về phía
cầu thang. La Tinh Tinh và cô gái bước tới định giúp, nhưng Long Tiểu Vũ lắc đầu không cho. Người đàn bà quá gầy yếu. Bà nằm rất thoải mái trên
tấm lưng thênh thang của Long Tiểu Vũ. Khuôn mặt nở nụ cười an lành. Hàn Đinh đi theo lên cầu thang. Cầu thang rất hẹp. Chỉ đủ một người đi lọt. Căn phòng trên gác cũng rất chật chội. Tồi tàn. Nhưng trong vẻ tồi tàn
ấy lại toát lên một sự dung dị. Long Tiểu Vũ khẽ khàng đặt mẹ Tứ Bình
lên giường. Mỗi bước chân, mỗi động tác của anh ta vẫn thành thục như
thế. Hàn Đinh nghe thấy Long Tiểu Vũ gọi mẹ Tứ Bình “u”. “U” là cách gọi mẹ của người Thiệu Hưng. Anh ta hỏi bà muốn ăn gì, để anh ta đi mua.
Giọng nói yếu ớt của bà phát ra một câu rất rõ. Đến ngay cả Hàn Đinh
đứng ở cửa cũng nghe rõ mồn một:
– U muốn ăn cơm con nấu. Món dưa muối khô xào thịt.
Long Tiểu Vũ mỉm cười. Hàn Đinh nhìn thấy nụ cười ấy. Nó rất hiền lành, hiếu thuận, rất cảm lòng người. Long Tiểu Vũ nhẹ đáp: “Vâng”.
Long Tiểu Vũ quay người lại, ghé tai La Tinh Tinh thầm thì gì đó. La Tinh Tinh gật đầu đi ra cửa. Cô gái cũng đi theo nói:
– Chị. Để em đi cùng chị. Em biết chỗ nào có thịt ngon.
Lúc La Tinh Tinh đi ngang qua Hàn Đinh, anh cuối cùng cũng đã có cơ hội nói với nàng câu đầu tiên:
– Tinh Tinh. Anh muốn nói chuyện với em một lát.
Bước chân La Tinh Tinh không dừng lại. Nàng nói:
– Em đi mua thịt đã. Để lát nữa nhé.
Nàng đã xuống dưới chân cầu thang, để cô gái dẫn đường, đi mua thịt nấu cơm
cho mẹ Tứ Bình. Long Tiểu Vũ đắp chăn cho mẹ Tứ Bình, rồi đứng dậy. Lúc
này, anh ta trông thấy Hàn Đinh đang đứng ở cửa.
Anh ta không hề
ngạc nhiên. Rõ ràng, La Tinh Tinh đã ton hót với anh ta việc anh đã tới
Thiệu Hưng. Anh ta thân thiện bước tới, hồ hởi chào anh như thể anh ta
là chủ nhà:
– Hàn Đinh. Anh tới từ khi nào vậy?
– Tôi vừa tới.
Long Tiểu Vũ cười bẽn lẽn. Có chút gì đấy rụt rè. Lúc nói chuyện với Hàn
Đinh ở trại giam Bình Lĩnh với thân phận tù nhân, anh ta cũng rụt rè như thế. Đến giờ, vẫn không hề thay đổi. Anh ta bảo:
– Tôi nghe La
Tinh Tinh nói lại, rằng lần trước, vì việc của tôi, anh và cô ấy đã tới
đây. Tôi nghe, mà rất cảm động. Tôi đã từng sống ở đây. Anh có muốn ngó
qua phòng tôi ở trước đây không? Nào, mời anh qua bên này.
Anh ta chủ động ra khỏi phòng của mẹ Tứ Bình, dẫn Hàn Đinh đến căn phòng nhỏ ở tít cuối hành lang. Hàn Đinh biết, đây chính là phòng của Chúc Tứ Bình. Long Tiểu Vũ đã ở đây hồi còn yêu Chúc Tứ Bình.
Căn phòng này
nhỏ hơn. Sàn nhà, bốn bức tường, mái nhà đều được ghép bằng những tấm
gỗ. Căn phòng không có cửa sổ. Qua ánh nắng chiếu vào cầu thang ngoài
cửa, có thể trông thấy trong phòng lỉnh kỉnh những giường, tủ, bàn, và
nhiều thứ lặt vặt khác. Bức tường gỗ đã mối mọt. Trên đó treo rất nhiều
bức ảnh cắt từ họa báo xuống: Ảnh các ngôi sao điện ảnh, người mẫu.
Nhưng nhiều hơn cả là ảnh những tòa biệt thự sang trọng và xe ô tô thể
thao. Bức tường cạnh giường gọn gàng nhất. Chỉ treo một khung kính.
Trong khung kính lồng một bức ảnh. Ảnh phóng to từ ảnh nhỏ, nên bị rỗ.
Nhưng hình Chúc Tứ Bình và Long Tiểu Vũ tựa vào nhau cười rất tươi vẫn
rất đẹp và chân thực.
– Tôi ngủ ở đây. – Long Tiểu Vũ chỉ vào một chiếc giường, nói với Hàn Đinh. Đó là một chiếc giường đơn. Thậm chí
còn nhỏ hơn cả một chiếc giường đơn tiêu chuẩn: – Nhỏ quá phải không? –
Long Tiểu Vũ cười, hỏi Hàn Đinh: – Hồi ấy, tôi nằm quen rồi. Hai người
nằm chung, mà không hề thấy chật.
Hàn Đinh nhìn thẳng vào mắt anh ta. Trong phòng rất tối. Nhưng ánh sáng trong mắt Long Tiểu Vũ đủ để
biểu đạt tình cảm của anh ta. Hàn Đinh hỏi: – Anh có hoài niệm cuộc sống trước đây không?
Long Tiểu Vũ không trả lời ngay. Dường như, anh ta đã để ý đến giọng điệu của Hàn Đinh. Ngữ khí ấy cơ hồ đã khiến cho
một câu hỏi tưởng như bình thường mang một hàm ý sâu xa.
– Đương
nhiên rồi. – Long Tiểu Vũ gật đầu: – Tôi hoài niệm cuộc sống trước đây,
cho dù nó nghèo túng, khổ sở thế nào chăng nữa. Hôm qua, tôi đưa Tinh
Tinh tới thị trấn Thạch Kiều. Đó là nơi tôi đã sinh ra. Tôi còn dẫn cô
ấy đi xem sân khấu trong thị trấn, nơi bố tôi từng diễn ở đó. Chính ở
phía sau sân khấu ấy, ông đã lần đầu tiên dạy tôi phải biết đền ơn người khác. Ông nói: Nếu ai đó giúp con, thì con nhất định phải ghi nhớ trong lòng, nhất định phải báo đáp người ấy. Mẹ Tứ Bình rất tốt với tôi. Bà
coi tôi như con đẻ. Bởi vậy, tôi phải về thăm bà. Tôi phải cảm kích bà
suốt đời. Hàn Đinh, anh cũng là người tôi phải cảm kích suốt đời. Đợi
khi nào tôi có khả năng, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!
Hàn Đinh không hề biến sắc. Không tỏ ra phản đối, cũng không tỏ ra chấp nhận. Anh lạnh lùng hỏi:
– Vậy còn Tứ Bình? Tứ Bình có giúp đỡ anh không? Có tốt với anh không? Anh có cần báo đáp cô ấy không?
Nét mặt Long Tiểu Vũ trở nên nghiêm túc. Rõ ràng anh ta cảm nhận được sự
gay gắt và cố ý trong giọng nói của Hàn Đinh. Đó cơ hồ là một chuỗi
những lời truy vấn nghiêm khắc. Hoặc, có thể anh ta đã cảm giác được một điều gì đó. Anh ta sững sờ giây lát: – Tứ Bình? – Anh ta nói: – Tứ Bình cũng đã từng giúp tôi. Nhưng tôi cũng đã từng giúp đỡ cô ấy. Tôi đã báo đáp cô ấy rồi. Sau này, người tôi phải báo đáp là mẹ cô ấy.
Hàn Đinh bồi tiếp, không hề khách sáo:
– Với mẹ cô ấy, điều anh cần làm không chỉ là báo đáp, mà còn là sự sám
hối. Hôm nay đến đây, lúc quỳ trước mặt người mẹ đã mất đi người con
gái, anh đã sám hối chưa?
Long Tiểu Vũ nhìn Hàn Đinh. Hàn Đinh
cũng nhìn anh ta. Khuôn mặt ấy, Hàn Đinh đã quen thuộc quá. Cho đến tận
bây giờ, cho đến tận lúc này, Hàn Đinh vẫn bị khuôn mặt ấy làm cho mê
hoặc. Một khuôn mặt mới vuông vắn, điển trai, quân tử, hiền lành, tốt
bụng biết bao! Khuôn mặt ấy có thể làm cho mọi người đàn ông đều cảm
thấy tin tưởng, mọi người phụ nữ đều cảm thấy thiện cảm, cuốn hút. Thần
thái tự nhiên toát ra từ khuôn mặt ấy, những kẻ gian ngoan, xảo trá,
tiểu nhân dù muốn cũng không thể nào bắt chước được.
Long Tiểu Vũ cất tiếng. Phương thức đối phó cũng giống như khí chất của anh ta. Thêm một chút thật thà, thẳng thắn. Bớt một chút tránh né, vòng vo. Anh ta
hỏi ngược lại:
– Tôi nghe Tinh Tinh nói, anh vừa từ Bình Lĩnh đến. Vụ án của tôi lại có thêm tình tiết gì chăng?
Hàn Đinh gật đầu:
– Phải. Có thêm tình tiết mới.
Long Tiểu Vũ cũng gật đầu. Ngừng giây lát như thể đã hiểu ra. Anh ta lại hỏi:
– Có cần tôi làm gì không?
Hàn Đinh:
– Đương nhiên.
Anh cũng cố ý ngừng lại giây lát, rồi mới nói:
– Nhưng, khi đến đây, anh đã bắt đầu làm rồi.
Long Tiểu Vũ nhìn chăm chăm vào Hàn Đinh:
– Tôi đã làm gì?
Mặt Hàn Đinh không hề biến sắc:
– Sám hối.
Long Tiểu Vũ chắc chắn đã hiểu ra. Nếu không, sắc mặt anh ta đã không tái
nhợt đến thế! Giọng nói anh ta đã không run rẩy đến thế! Sự run rẩy phát ra tự sâu đáy lòng. Muốn che đậy, cũng không thể:
– Tôi… còn cần phải làm gì nữa?
Hàn Đinh thở dài, rồi nói chậm rãi:
– Anh còn cần… tìm một luật sư.
Long Tiểu Vũ im lặng.
Sau phút im lặng, anh ta nói:
– Nếu tôi vẫn mời anh… làm luật sư của tôi. Anh có đồng ý không?
Hàn Đinh cũng im lặng. Sau đó trả lời:
– Tôi có hai điều kiện. Nếu anh đáp ứng. Tôi sẽ đồng ý.
– Điều kiện gì?
– Thứ nhất, anh phải đi tự thú. Theo quy định điều 67 Luật hình sự nước
Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, tự thú có thể được xử nhẹ tội, hoặc giảm
mức hình phạt.
– Còn điều kiện thứ hai?
– Thứ hai, anh
phải nói thật cho tôi biết, chẳng lẽ anh có mối thâm thù với Tứ Bình lớn như thế sao? Hôm đó, tại sao anh không cứu cô ấy? Tại sao, khi đã nhìn
thấy cô ấy thoi thóp rồi, mà anh vẫn còn giáng một đòn cướp đi sinh mạng của cô ấy? Tại sao?
– Tức là động cơ phạm tội như các anh vẫn nói, đúng không?
– Phải!
– Tại sao anh lại quan tâm đến động cơ như thế? Phải chăng, động cơ có thể giúp làm nhẹ tội?
– Không. Tôi chỉ muốn biết, người được một cô gái trong sáng như thế yêu
là một kẻ sát thủ máu lạnh như thế nào. Tôi còn muốn biết, một thanh
niên trông rất hiền lành, đứng đắn, sao lại có thể trở thành một tên sát thủ máu lạnh như thế!
Long Tiểu Vũ bất động. Trong căn nhà gác
nhỏ chưa đầy mười mét vuông ấy, trong không phí tỏa ra mùi ẩm mốc ấy,
dưới ánh nắng đã mất đi bản sắc vốn có sau nhiều lần khúc xạ ấy, khuôn
mặt và vóc dáng anh ta vẫn đẹp. Giọng nói dù đã hơi lạc đi, nhưng vẫn
đẹp. Nét mặt, vóc dáng anh ta cơ hồ giống như một pho tượng được đẽo gọt bởi bàn tay của thiên nhiên.
– Anh đã bao giờ nếm trải mùi vị
của đói chưa? Anh đã bao giờ nếm trải mùi vị của nghèo chưa? – Long Tiểu Vũ bình tĩnh nói: – Với tôi, đói và nghèo là một sự áp bức về tâm lý,
một sự sỉ nhục về tinh thần. Đói và nghèo làm tôi không có được bất kỳ
một sự vui vẻ. Làm tôi suốt ngày chỉ nghĩ đến cái ăn, chốn ngủ, suốt
ngày chỉ nghĩ đến kiếm tiền, chỉ nghĩ đến sự sống, chỉ nghĩ đến… ngày
mai đi đâu, làm việc gì.
Long Tiểu Vũ dừng lại. Hàn Đinh không kiềm chế được, nói luôn hộ anh ta kết quả sau này:
– Và La Tinh Tinh đã khiến anh không còn bị đói. La Tinh Tinh đã mang lại cho anh một công việc tử tế. La Tinh Tinh đã làm cho anh có tiền, sống
như một nhân viên văn phòng trong xã hội thượng lưu! Thế nên, anh phải
giết Chúc Tứ Bình. Vì cô ta muốn gây trở ngại cho anh, phá hoại niềm vui của anh!
– Không! – Long Tiểu Vũ lắc đầu quả quyết, phủ nhận suy đoán của Hàn Đinh: – Không phải cô ấy muốn phá hoại niềm vui của tôi.
Cô ấy muốn hủy hoại cả công ty chế dược Bảo Xuân, hủy hoại sự nghiệp của La Bảo Xuân, hủy hoại cuộc sống tương lai của La Tinh Tinh! Ở nhà giáo
sư Lương, cô ta đã nghe được một thông tin có thể hủy hoại tất cả những
thứ ấy. Cô ấy nói với tôi, cô ấy quyết định công bố thông tin này, sẽ
tìm các báo, tìm phóng viên để công bố! Cô ấy muốn phóng viên tới gặp
giáo sư Lương, ép giáo sư Lương nói ra khiếm khuyết của thuốc uống Bảo
Xuân! Cô ta là người nói được, làm được. Cô ta bảo, trừ phi tôi đồng ý
bỏ La Tinh Tinh và tiếp tục gắn bó với cô ấy! Trừ phi tôi đồng ý…
Phải. Đây chính là động cơ, đây chính là kết luận. Hàn Đinh không cảm thấy
ngạc nhiên. Nhưng con tim anh, không hiểu sao, vẫn bất ngờ bị chấn động. Không phải vì những lời bộc bạch rầm rì như nói với chính mình của Long Tiểu Vũ, mà vì trí tưởng tượng bật ra cùng những lời bộc bạch ấy. Anh
tưởng tượng ra cảnh Chúc Tứ Bình sẽ tức giận và buồn bã thế nào khi thấy Long Tiểu Vũ mặc quần áo xong, bỏ mặc lời van xin, níu kéo của cô,
khăng khăng đòi rời khỏi văn phòng công trường. Anh tưởng tượng ra cảnh
khuôn mặt Long Tiểu Vũ sẽ nhợt nhạt thế nào khi nghe Tứ Bình đưa ra lời
đe dọa chết người ấy. Anh tưởng tượng ra cảnh khi Long Tiểu Vũ quay lại
văn phòng công trường lần thứ hai để tìm máy điện thoại di động, sắc mặt anh ta đã do dự thế nào khi thấy Tứ Bình rên rỉ, cầu cứu trong vũng
máu. Anh tưởng tượng ra cảnh Long Tiểu Vũ muốn bế xốc Tứ Bình lên, nhưng không được, rồi lại đặt cô ta xuống. Anh tưởng tượng ra cảnh sau khi
đặt Tứ Bình xuống, Long Tiểu Vũ, trong thâm tâm, đã phải trải qua sự
giằng co và lựa chọn khó khăn như thế nào. Anh tưởng tượng ra cảnh anh
ta cuối cùng cũng quyết tâm giơ chiếc cán xẻng lên cao quá đầu, trong
khi trái tim như nghẹn thở, nét mặt run rẩy… Có thể, anh ta muốn báo
đáp ơn trọng dụng, cất nhắc của La Bảo Xuân. Có thể, anh ta muốn đền đáp tình yêu của La Tinh Tinh. Nhưng cũng có thể, anh ta chỉ vì cái tôi,
không muốn trở lại cuộc sống nghèo đói, không việc làm và hèn kém… Bởi vậy, sau vài ba giây dừng lại trên không trung, cuối cùng, chiếc cán
xẻng đã giáng xuống thật mạnh…
Căn phòng sát vách vọng đến
tiếng gọi của mẹ Tứ Bình. Tiếng gọi ấy làm Hàn Đinh và Long Tiểu Vũ giật bắn mình. Long Tiểu Vũ quay người chạy vào phòng của mẹ Tứ Bình. Ở đó
vọng ra tiếng ho khàn khàn của người đàn bà và tiếng hỏi han sốt sắng
của Long Tiểu Vũ. Hàn Đinh lặng lẽ rời căn phòng tối tăm, chật chội như
tổ chim, đi từng bước chậm rãi đến nơi có ánh nắng mặt trời dưới cầu
thang. Anh để mình dần dần thoát ra khỏi những cảnh tượng thật khó tưởng tượng ấy, thoát ra khỏi cuộc sống đầy mây đen của Long Tiểu Vũ. Những
đám mây đen trong cuộc sống ấy cũng hắt bóng tối vào trái tim Hàn Đinh,
khiến anh càng thêm khao khát ánh nắng rực rỡ trước mặt!
Anh đi
một mình xuống cầu thang chật hẹp. Bước vào khoảnh sân đầy ắp nắng. Anh
nhắm nghiền đôi mắt đã nhìn quá lâu trong bóng tối. Trong thị giác của
anh, mí mắt chuyển từ màu đen sang màu đỏ. Cùng với sự khôi phục của thị giác, đầu óc anh cũng dần tỉnh táo. Anh nghĩ thầm: Thật là một cơn ác
mộng!
Anh mở mắt. Đôi mắt vẫn còn một chút cảm giác chói chang.
Tầm nhìn vẫn có vẻ chập chờn. Anh chập chờn trông thấy mấy người đàn ông đi vào từ ngõ cửa tối om. Đi đầu tiên là một người trông rất quen.
Anh nhìn người đó. Người đó cũng nhìn anh.
Anh đã nhận ra, người ấy chính là Diêu Đại Duy. Phía sau ông ta hiển nhiên là đám nhân viên cấp dưới của ông ta!
Diêu cười nhạt. Thể hiện điêu luyện vẻ kiêu hãnh của người chiến thắng. Ông
ta nhìn Hàn Đinh đang há hốc mồm ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của ông ta, không nói. Sau đó, ngoái đầu lại gật nhẹ với đám nhân viên. Mấy nhân viên mặc thường phục lập tức rảo bước thật nhanh, đi qua Hàn Đinh
tiến tới phía cầu thang.
– Xin các anh đợi cho một lát!
Hàn Đinh bất ngờ giang hai tay ngăn họ lại. Hai nhân viên mặc thường phục
phản xạ rất nhanh, họ đồng thời vặn tay Hàn Đinh ra đằng sau. Hàn Đinh
hét to về phía Diêu Đại Duy:
– Anh ta đã đồng ý tự thú. Các anh hãy để anh ta tự thú!
Diêu Đại Duy lạnh lùng lắc đầu, khẽ nói: – Muộn rồi.
Hai chữ ấy giống như một mệnh lệnh. Đám công an mặc thường phục bỏ lại Hàn
Đinh, nhanh nhẹn lao lên cầu thang. Diêu Đại Duy đi qua Hàn Đinh – lúc
này đang ngây ra như khúc gỗ – lên theo. Những bậc thang bằng gỗ ọp ẹp,
mỏng mảnh ấy không biết liệu có thể chịu được sức nặng của những bước
chân gấp gáp, dồn dập. Tiếng bước chân rộn lên làm Hàn Đinh bừng tỉnh.
Anh cũng quay người, lao lên cầu thang.
Hàn Đinh vừa chạy lên hết cầu thang. Tiếng bước chân hỗn loạn chợt như tiêu tan. Cảnh tượng yên tĩnh đến kỳ lạ, bất thường!
Hàn Đinh thấy căn phòng của mẹ Tứ Bình vắng tanh. Mấy nhân viên mặc thường
phục đều vây kín cửa căn phòng nhỏ của Tứ Bình. Hàn Đinh chen vào trong. Đập vào mắt anh trước tiên là tấm lưng Diêu Đại Duy đang cúi xuống.
Trong căn phòng chật chội này, chiếc lưng to bè ấy cơ hồ bịt chặt mọi
góc nhìn. Mãi đến khi ông ta đứng lên, quay ra đằng sau, Hàn Đinh mới
nhìn thấy mẹ Tứ Bình đang ngồi trên tấm phản giường chật chội. Người đàn bà ốm yếu ấy đang ngồi thẳng đờ. Long Tiểu Vũ ngồi dưới sàn, lưng tựa
vào đầu gối bà. Đầu ngửa lên gối vào tay bà. Hai mắt nhắm nghiền, như
đang ngủ. Mặc cho những ngón tay nhỏ gầy của mẹ Tứ Bình nhẹ nhàng vuốt
tóc. Hàn Đinh chen vào trong phòng. Anh hoảng hốt nhìn thấy máu tươi
loang đầy sàn. Trong căn phòng lờ mờ vì thiếu sáng, máu tươi trông có
màu đen sậm. Ánh mắt anh cuối cùng cũng đã tìm thấy nơi bắt nguồn của
dòng máu. Dù ý thức của anh đang rất hỗn loạn, nhưng vẫn có thể mách bảo anh một cách rõ ràng rằng, thân chủ của anh – Long Tiểu Vũ – đã cắt
mạch máu ở cổ tay tự vẫn!
Điều làm Hàn Đinh sợ nhất, lo lắng nhất đã xảy ra liền ngay sau đó. Khi ánh mắt anh rời khỏi chỗ máu loang lổ
dưới sàn ngoái lại phía sau, anh trông thấy La Tinh Tinh – vừa ở ngoài
về – xuất hiện ở cửa căn phòng nhỏ. Anh đã không thể nào ngăn được đôi
mắt sợ hãi đến tột cùng của nàng trước cảnh tượng đẫm máu ấy!