Mãi đến buổi tối hôm ấy, Hàn Đinh mới để ý, không biết ngoài phố đã lạnh như thế từ khi nào, cứ như thể đang là mùa đông vậy.
Anh về nhà một mình.
Cái lạnh làm tâm trạng anh co ro. Cơ thể anh cũng co ro. Lúc mở cửa căn nhà lạnh lẽo, chân tay anh tưởng như tê cóng, không nhích nổi về phía
trước. Đầu óc anh cơ hồ bị cảnh khi nãy ở ngoài phố xâm chiếm toàn bộ,
chỉ còn chừa lại một khoảng trống rất nhỏ. Trong khoảng trống ấy, chất
chứa những phẫn nộ và thất vọng. Anh để yên cho sự phẫn nộ và thất vọng
dày vò anh. Thấp thỏm, bồn chồn!
Nếu như, trước khi vào trong
nhà, anh vẫn còn bàng hoàng, thảng thốt, thì sau khi vào trong nhà, đầu
óc anh bắt đầu tư duy. Anh hồi tưởng lại mỗi việc anh đã làm cho nàng,
mỗi sự quan tâm, yêu thương anh đã dành cho nàng, kể từ sau khi quen
nàng, nhất là sau khi đón nàng về ở chung. Chúng nhiều quá, đếm không
xuể. Anh hồi tưởng lại là để nhủ lòng, và cũng là để tất thảy mọi người
trên thế giới này hãy làm chứng và phán xét một cách công bằng, rằng anh đối với La Tinh Tinh rất nhiệt thành, tận tâm, anh không hề làm một
điều gì có lỗi với nàng. Anh nhìn lọ nước hoa Chanel hơn sáu trăm tệ.
Càng nhìn, càng cảm thấy như mình là nạn nhân của một vụ đối xử bất
công. Một anh hề mẫn cán trong đoàn xiếc! Anh hề ra sức làm cho khán giả cười. Nhưng sau khi cười hả hê, việc duy nhất khán giả làm chỉ là vỗ
tay. Rồi sau đấy là đứng dậy, phủi đít ra về!
Trong lúc bị thiêu
đốt bởi sự phẫn nộ, anh bắt đầu vạch các phương án để lên án và bêu riếu La Tinh Tinh. Anh nghĩ hết phương án này đến phương án khác. Cái sau
ghê gớm hơn cái trước. Cái sau hả giận hơn cái trước. Thậm chí, đến ngay cả những lời lẽ anh sẽ nói, đến ngay cả câu đầu tiên anh sẽ nói sau khi La Tinh Tinh về đến nhà, anh cũng đã nghĩ ra tới mấy phiên bản.
Nhưng, La Tinh Tinh dường như cũng linh cảm được rằng anh đang sẵn sàng để trút giận. Nên mãi, nàng vẫn không trở về.
Đã gần mười giờ đêm. Cho dù đã tập trung tinh thần cao độ, nhưng Hàn Đinh
vẫn tịnh không nghe thấy một mảy may động tĩnh ngoài cánh cửa. Càng lúc, anh càng không thể dằn lòng được nữa. Trước đấy, thực ra, anh đã bình
tĩnh trở lại. Anh nghĩ nhiều hơn đến sự xinh đẹp, thuần khiết của nàng
và cả sự chăm chút sớm tối nàng dành cho anh. Còn nữa, cuộc sống của hai người, sự gắn bó khăng khít giữa hai người trong nửa năm qua, chẳng lẽ, không hài hòa, không vui vẻ sao? Ai đã cho anh niềm vui, niềm hạnh phúc ấy? Chính La Tinh Tinh!
La Tinh Tinh không về. Hàn Đinh có phần
lo lắng thật sự. Lúc này, anh không còn nghĩ chuyện La Tinh Tinh và gã
thanh niên kia rốt cuộc đã đi đâu, có làm cái chuyện xấu xa gì không, mà chợt lo lắng: La Tinh Tinh còn thiếu từng trải quá, không biết liệu có
bị kẻ xấu lừa bắt đi không? Lúc này, anh mới bắt đầu hồi tưởng lại chi
tiết hình dáng gã thanh niên ấy. Gã độ ngoài hai mươi tuổi, tầm tuổi của anh, ăn mặc rất bình thường, thậm chí, cơ hồ có phần xuề xòa. Tướng mạo cũng có thể gọi là điển trai, nhưng trông cứ bẩn bẩn. Từ cách ăn mặc và tướng mạo có thể đoán ra gã ta là người ngoại tỉnh. Điều này khiến Hàn
Đinh có cảm giác La Tinh Tinh đang gặp nguy hiểm. Không biết gã ngoại
tỉnh đó nói năng đường mật thế nào hay đã phịa ra cảnh ngộ bi thương nào mà lại lừa được nàng đi taxi cùng gã… Nghĩ đến đấy, Hàn Đinh cơ hồ
như bật dậy khỏi ghế sofa, lao về chiếc điện thoại cố định. Anh định gọi 110 báo cảnh sát, nhưng lại nghĩ, cảnh sát 110 chắc chắn sẽ phải hỏi
anh là La Tinh Tinh hiện đang ở đâu hay số xe chiếc xe taxi đã chở nàng. Anh bèn đổi ý, bấm số 114 để tra số điện thoại của đồn công an Sùng Văn Môn. Nhưng tra số xong, anh lại do dự. Anh không chắc, rằng phản ứng
của mình như thế liệu có thái quá không. Cũng có thể, La Tinh Tinh đi
giải quyết việc gì đó cùng với một người quen cũ trước đây chẳng hạn.
Cũng có thể, một bạn học của nàng hoặc thầy giáo của nàng đến Bắc Kinh
rồi ốm nặng, nàng phải đi thăm chẳng hạn. Nói chung, mọi khả năng đều có thể xảy ra.
Hàn Đinh gọi một cú điện thoại nữa cho La Tinh Tinh. Điện thoại di động của nàng vẫn tắt. Anh chỉ còn biết nhủ mình kiên
nhẫn chờ đợi. Anh vừa kiên nhẫn chưa được mười phút, thì La Tinh Tinh
về. Tiếng nàng tra chìa khóa vào ổ làm con tim đang treo lơ lửng của Hàn Đinh rơi đánh phịch xuống đất. Anh gắng kiềm chế sự vui sướng, ngồi yên trên ghế sofa, còn nhanh tay quơ lấy quyển sách giả vờ đang đọc. La
Tinh Tinh bước vào, dáng vẻ rất không tự nhiên, Hàn Đinh cảm nhận được
điều đó. La Tinh Tinh bảo:
– Ơ, anh đã về rồi ạ?
Còn giả vờ giả vịt! Hàn Đinh nghĩ bụng, chẳng lẽ em không biết thường ngày anh về nhà lúc mấy giờ sao. Anh hỏi lạnh tanh:
– Bây giờ mấy giờ rồi em?
La Tinh Tinh cúi đầu, giả vờ xem đồng hồ, thần sắc càng mất tự nhiên. Hàn Đinh lại hỏi:
– Em đi đâu đấy?
Câu nói của anh vẫn lạnh lùng. La Tinh Tinh bảo:
– Hôm nay có một công ty cần người mẫu, mời mấy đứa bọn em đến diễn.
Hàn Đinh nghe biết ngay nàng đang nói dối, nhưng vẫn điềm nhiên hỏi:
– Công ty nào hả em?
La Tinh Tinh lúng túng ra mặt, tiếp tục nói dối:
– Một công ty thời trang.
Hàn Đinh vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, nhưng truy hỏi đến cùng:
– Công ty thời trang nào hả em?
Khuôn mặt La Tinh Tinh lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nàng vừa thất thểu đi vào buồng ngủ, vừa bảo:
– Anh đang nghĩ là em dối anh, phải không?
Hàn Đinh đi theo nàng vào buồng ngủ. Rồi cũng chẳng buồn vòng vo tam quốc, anh nói thẳng luôn:
– Em nói dối! Hôm nay, lúc đi làm về, anh đã nhìn thấy em.
La Tinh Tinh khựng lại. Vẻ hoảng hốt cuối cùng cũng lộ ra trên khuôn mặt nàng. Giọng nàng cũng hàm hồ theo:
– Anh nhìn thấy em ở đâu?
Hàn Đinh cười khểnh trong bụng. Anh biết, nàng vẫn chưa luyện được bản lĩnh nói dối. Kể cả khi nàng nói dối, chỉ cần hỏi dồn vài câu là nàng giấu
đầu hở đuôi ngay. Nhìn vẻ sợ sệt của nàng, anh cố dằn lòng, nói thong
thả:
– Ở ngã tư Sùng Văn Môn. Anh thấy em và một gã đàn ông.
La Tinh Tinh đứng chôn chân ở đó, không thốt được lời nào. Hàn Đinh cố
giấu đi cảm giác đắc thắng trong lòng. Tia mắt anh chiếu thẳng vào ánh
mắt đang muốn lẩn tránh của nàng không một chút khoan nhượng.
Anh hỏi:
– Gã ta là ai?
La Tinh Tinh giống như một cô học sinh tiểu học nghịch ngợm bị người thầy
nghiêm khắc bắt quả tang. Mặt nàng tái mét. Mãi sau mới trả lời, giọng
sợ sệt:
– Dạ… Đấy là bạn trai của Vương Tiểu Hồng. Vương Tiểu
Hồng bảo anh ấy đến đưa em tới công ty thời trang, vì cô ấy sợ em không
biết đường.
Đến lượt Hàn Đinh sửng sốt. Nhất thời, anh không phân biệt nổi nàng đang nói thật hay nói dối. Vương Tiểu Hồng cũng là một cô người mẫu nghiệp dư, một trong số rất ít những người bạn nghề của La
Tinh Tinh ở Bắc Kinh. La Tinh Tinh thường nhắc đến cô ấy với Hàn Đinh.
Còn đưa cả cô ấy về nhà hai người chơi, nhưng lúc ấy Hàn Đinh không có
nhà.
Hàn Đinh đương nhiên hy vọng lý do của cảnh tượng anh bắt
gặp ở ngã tư buổi chiều hôm nay đúng như lời nàng nói. Nhưng anh vẫn
chưa chịu buông tha, mà tiếp tục truy vấn:
– Thế rốt cuộc là công ty thời trang nào? Em đi diễn cho người ta mà đến ngay cả tên của công ty cũng không biết à?
La Tinh Tinh dường như đã trấn tĩnh trở lại. Giọng nói trở nên rõ ràng, dứt khoát hơn:
– Thì em cũng chỉ biết đó là một công ty thời trang. Em vội vội vàng vàng tới đó, đi hết hai vòng là về. Em hỏi han người ta nhiều thế để làm gì.
– Thế sao bây giờ em mới về?
– Thì em đi ăn cùng Vương Tiểu Hồng.
– Bọn em ăn ở đâu?
– Ở một quán ăn nhỏ ở Tuyên Vũ Môn. Em chiêu đãi cô ấy.
– Sao em lại tắt máy di động?
– Máy của em hết pin đấy chứ.
Dường như, mọi nghi vấn đều đã có được sự giải thích hợp lý. Hàn Đinh rất
muốn bảo La Tinh Tinh đưa máy di động ra xem có đúng là hết pin thật
không, nhưng làm thế e có phần quá đáng. Anh đành thở phào, bảo:
– Em làm anh lo quá. Anh cứ tưởng em đã bỏ anh để theo một gã đàn ông khác rồi cơ đấy.
La Tinh Tinh dường như cũng thở phào. Nàng cúi đầu, khẽ khàng:
– Làm gì có chuyện đấy.
Sau đấy, Hàn Đinh chủ động gợi chuyện khác. Anh đưa lọ Chanel cho La Tinh
Tinh. Rồi sau đó, La Tinh Tinh vào bếp làm cho anh bát mỳ, anh ngồi lại
phòng khách xem tivi… Trong đêm khuya thanh vắng, căn nhà của hai
người lại giống như trước đây, có vẻ như rất thuận hòa, yên ả.
Thực ra, Hàn Đinh không hề bỏ qua chuyện này. Mặc dù anh không tìm được kẽ
hở trong câu trả lời của La Tinh Tinh, nhưng dựa vào thần sắc, vẻ mặt
nàng, anh biết chắc chắn có điều gì đó không bình thường. Chẳng hạn, khi anh bảo anh rất lo lắng, sợ nàng đã bị một gã đàn ông nào đó lừa đem đi mất, nàng lộ rõ vẻ căng thẳng, trả lời ấp a ấp úng. Nếu thật sự không
có chuyện gì, sao thái độ của nàng lại như vậy? Hay như lúc anh tặng
nàng lọ nước hoa, nàng tỏ ra rất hờ hững, chỉ nói cảm ơn, không có một
chút biểu hiện gì của sự vui sướng như anh mong đợi. Đấy không phải là
La Tinh Tinh! La Tinh Tinh là người bộc tuệch. Nàng chỉ kiệm lời khi
trong lòng đang có tâm sự. La Tinh Tinh cũng là người “ruột để ngoài
da”. Nếu không phải là cái gì thật đặc biệt, đặc biệt đến độ không thể
nói ra lời, thì nàng cũng sẽ không chôn chặt nó trong lòng như thế.
Hàn Đinh cũng là người “ruột để ngoài da”. Ngày hôm sau, vừa đi làm, anh đã dốc bầu tâm sự với Lâm – vừa đi công tác Thượng Hải về. Vừa nghe được
một nửa, Lâm đã cười, cắt lời anh:
– Sao cậu giống mụ vợ trước
của tôi thế? Cậu mà quản cái cô La Tinh Tinh chặt chẽ thế, thì chỉ tổ
chuốc vạ vào thân thôi. Hai người đã sống chung với nhau, thì đừng có
soi mói đối phương kỹ quá. Tớ và mụ vợ tớ bỏ nhau cũng vì chuyện ấy đấy. Nếu cậu không để cho đối phương lấy một chút không gian tự do, thì ai
mà gắn bó về lâu về dài với cậu được? Dù rằng La Tinh Tinh vẫn còn trẻ
con, dù rằng bây giờ cậu đang nuôi cô ấy, nhưng cô ấy cũng cần có quan
hệ xã giao, cũng cần phải có bạn. Ai mà chẳng có mấy người bạn thân để
thi thoảng tụm năm tụm ba, ăn chơi nhảy múa?
Lâm nói cũng có lý.
Nhưng lúc này, trong đầu Hàn Đinh toàn những hình ảnh cảm tính. Trước
mắt anh luôn hiện ra cảnh La Tinh Tinh và gã điển trai kia nói chuyện
với nhau nơi phố xá ồn ào với vẻ mặt đầy căng thẳng, cảnh hai người lầm
lũi lên xe taxi… Trước mắt anh luôn đung đưa hình ảnh hai người họ
ngồi sát cạnh nhau ở hàng ghế sau trên xe taxi. Anh thấy họ đi về phía
mặt trời lặn, càng lúc càng xa. Anh cứ cố chấp nghĩ rằng, La Tinh Tinh
và gã thanh niên ấy, chắc chắn là có chuyện. Gã đó, chắc chắn không phải là bạn trai của một cô Vương Tiểu Hồng nào đó.
Hôm ấy, trước khi đi làm về, Hàn Đinh gọi điện thoại cho La Tinh Tinh từ rất sớm. Nàng
lại không có nhà. Hàn Đinh gọi di động. Máy của nàng lại tắt. Tất cả
điều này thêm một lần nữa chứng minh rằng sự nghi ngờ của Hàn Đinh không phải là sự đa nghi hàm hồ, không cơ sở. Làm xong, về đến nhà, Hàn Đinh
thấy La Tinh Tinh đang ở nhà. Có vẻ như nàng vừa mới về, vì vẫn chưa nấu cơm. Hàn Đinh hỏi nàng hôm nay làm những gì. Nàng bảo chẳng làm gì cả.
Anh hỏi nàng hôm nay đi đâu, nàng bảo chẳng đi đâu cả. Hàn Đinh vốn định nói, thế tại sao anh gọi điện thoại về nhà, không có ai nghe máy, nhưng trước lời nói dối kiên quyết, không chút do dự của La Tinh Tinh, anh
đành nuốt câu hỏi ấy vào trong. Đã vậy, thì anh chẳng nói gì cả.
Bình thường, sau khi lên giường, Hàn Đinh và La Tinh Tinh thể nào cũng tán
gẫu, hoặc trùm chăn trêu chọc nhau, hoặc làm tình. Nhưng tối hôm ấy, vừa lên giường là La Tinh Tinh kêu buồn ngủ, rồi quay lưng về phía Hàn
Đinh, tắt đèn, đi ngủ. Hàn Đinh biết, nàng đang giả vờ ngủ. Hơi thở của
nàng nặng nề đến nỗi Hàn Đinh muốn khóc! Anh đọc được ở một cuốn tạp chí rằng: một người sau khi ngoại tình sẽ không còn hứng thú chuyện chăn
gối với vợ (hoặc chồng) mình. Hàn Đinh bèn cố ý áp sát nàng, quàng tay
ôm lấy nàng, vuốt ve mơn trớn nàng, nhưng quả nhiên La Tinh Tinh giãy
giụa, cự tuyệt anh. Nàng bảo:
– Thôi anh, em buồn ngủ lắm.
Hàn Đinh hiểu rằng, giữa anh và nàng thực sự đã có điều gì đó xảy ra.
Hôm sau, La Tinh Tinh vẫn như mọi khi, dậy sớm, ra ngoài mua đậu nành và
quẩy cho Hàn Đinh. Hàn Đinh cũng vẫn như mọi khi, ngủ dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, rồi đi làm. Trước khi ra khỏi cửa, anh vẫn như mọi khi,
nhẹ nhàng hôn nàng. Xong, anh hỏi:
– Hôm nay, em có định làm gì không?
– Không ạ.
– Em có ra ngoài không?
– Để em còn xem đã.
Hàn Đinh gật đầu rồi đi.
Thật ra, anh không đi hẳn. Sau khi ra khỏi nhà, anh gọi di động đến cơ quan, xin phép nghỉ nửa ngày. Sau đó, anh băng qua phố, ngồi ở nhà hàng đậu
nành Vĩnh Hòa bên phía đối diện. Anh gọi một bát mỳ, rồi qua cửa kính
của nhà hàng, mắt anh dõi về lối ra khu nhà anh ở. Mười phút sau, cùng
lắm là mười phút, anh nhìn thấy La Tinh Tinh.
Ra khỏi khu nhà, La Tinh Tinh vội rảo bước về hướng ga tàu điện ngầm. Hàn Đinh bỏ lại bát
mỳ mới chỉ đụng đũa đôi lần làm phép, rồi ra khỏi nhà hàng, bám theo
nàng.
Đang giờ đi làm, trên đường phố, trong tàu điện ngầm, người như mắc cửi. Điều này giúp anh bám theo nàng dễ dàng mà không bị phát
hiện. Anh so vai rụt cổ, đi theo tuyến số 1 về hướng đông, đến ga Quốc
Mậu. Người lên xuống ở ga Quốc Mậu đông quá. Anh vừa xuống tàu, đã bị
đám đông trên sân ga bao bọc, người trước người sau. Loáng cái, anh mất
phương hướng. Lúc len ra khỏi đám đông, La Tinh Tinh đã biến mất tự lúc
nào. Anh chạy thục mạng qua các bậc cầu thang để lên mặt đất. May mắn đã trông thấy bóng dáng La Tinh Tinh mờ ảo trong ánh nắng phản chiếu. Anh
bám theo nàng ở khoảng cách khá xa. Anh đi theo vào Trung tâm thương mại Quốc Mậu. Trung tâm vừa mở cửa nên khách hàng chưa nhiều. Các lối đi
chằng chịt trong trung tâm đều vắng tanh. Để tránh bị lộ, Hàn Đinh không dám bám theo quá gần. Bước chân anh lúc nhanh lúc chậm, lúc đi lúc
dừng, mắt dõi theo La Tinh Tinh đang gấp gáp đi sâu vào trong. Cuối
cùng, anh trông thấy La Tinh Tinh bước vào một quán cà phê. Anh bước
chậm lại, từ từ tiếp cận quán cà phê. Qua cửa kính, cuối cùng, anh cũng
đã chứng kiến tình huống mà anh đã lường trước, và cũng là tình huống
xấu nhất trong số các tình huống mà anh có thể lường trước: La Tinh Tinh ngồi trước một chiếc bàn nhỏ trong góc quán, lưng nàng quay ra cửa. Đối diện nàng là một gã đàn ông. Chính là gã thanh niên anh bắt gặp ở ngã
tư Sùng Văn Môn buổi chiều hôm trước. Không thể nào nhầm được.
Hàn Đinh bất giác thấy tim mình đau nhói. Không rõ vì đau đớn hay phẫn nộ.
Anh không muốn tiếp tục chứng kiến, không muốn biết bọn họ tiếp theo sẽ
làm gì. Anh quay đầu, bước thật nhanh, rời xa quán cà phê ấy. Anh đi như cướp đường, không phương hướng. Ý thức rối loạn trong đầu chỉ đủ để giữ vững bước chân anh đang rối loạn.
Đột nhiên, bước chân anh khựng lại. Anh lạ lùng khi nhìn thấy trong tủ kính thời trang ở cửa hàng đồ
nội thất truyền thống Trung Quốc phía trước mặt, La Tinh Tinh đang ngồi
đó trong hình hài của một thiếu nữ. Anh định thần nhìn kỹ. Mới hay, đó
là người giả, một ma-nơ-canh gỗ trông như người thật. Ma-nơ-canh mặc
đúng bộ váy áo tằm tơ, áo đỏ váy đen, mà La Tinh Tinh đã mặc khi anh lần đầu tiên gặp nàng ở đây. Giữa hai màu đỏ đen của váy áo, chiếc quạt bán trong suốt trong tay ma-nơ-canh hiện lên thật tinh khiết, trắng trong.
Trong lòng Hàn Đinh, La Tinh Tinh luôn giống như chiếc quạt màu trắng
ấy, thuần khiết, trắng trong. Nửa năm nay, anh luôn sống trong một thế
giới cổ tích như thế. Sáng đi làm, tối về nhà, trong nhà luôn có một cô
gái trắng trong đang ngóng đợi anh. Nhà là gì? Với đàn ông, nhà là mỗi
khi đi làm về, có một người đàn bà đang tựa cửa ngóng trông. Anh những
tưởng rằng, cuộc sống trong lành, an bình như thế sẽ lâu bền mãi mãi.
Ngờ đâu, trong thoáng chốc, anh phát hiện ra người con gái ấy thực ra
không chỉ thuộc về anh, không mãi mãi thuộc về anh. Phải đến lúc ấy, anh mới ý thức được tận xương tận tủy, rằng: Anh đã quá, quá yêu nàng, yêu
đến độ có thể chết vì nàng!
Anh chăm chú ngắm nhìn ma-nơ-canh
trong tủ kính. Hình ảnh La Tinh Tinh vốn rõ nét trong tâm trí anh bỗng
nhạt nhòa. Anh không còn phân biệt nổi nàng La Tinh Tinh nào mới là
thật. Anh không thể nào tưởng tượng được rằng, một La Tinh Tinh có gan
mò ra ngoài thậm thụt hẹn hò với một gã đàn ông không đứng đắn lại là
nàng La Tinh Tinh hết mực thuần khiết, dịu dàng, ngây thơ như đứa trẻ đã gắn bó với anh trong suốt nửa năm trời.
Anh muốn về nhà. Anh
quay về trên chuyến tàu điện ngầm đã đưa anh tới đây khi nãy. Lúc tàu
đến ga Sùng Văn Môn, anh không xuống tàu. Nơi ấy có nhà của anh và La
Tinh Tinh. Căn nhà ấy, giờ đây, với anh, đã trở nên rách nát, lạnh lẽo.
Tàu tiếp tục chạy về phía trước. Đến Phục Hưng Môn, anh xuống tàu. Anh
chỉ xin nghỉ làm có nửa ngày. Anh nghĩ, cuộc sống và tình yêu thật biến
hóa khó lường. Bất chợt, thấy thấm thía câu nói rất xưa được lũ bạn
truyền tai nhau, rằng: Với đàn ông, sự nghiệp mãi mãi là số một!
Lúc anh tới Văn phòng, Lâm cũng vừa mới đến được một lúc. Thấy sắc mặt anh không vui, Lâm bèn hỏi dò đầy nghi ngờ:
– Sao thế? Ốm à?
Hàn Đinh:
– Dạ, không ạ. Tại em thiếu ngủ.
Lâm liên tưởng đến tâm trạng của Hàn Đinh ngày hôm qua, rồi tỏ vẻ quan tâm bằng giọng của người bề trên:
– Chuyện với La Tinh Tinh giải quyết xong rồi chứ hả?
Hàn Đinh gật đầu quyết đoán:
– Xong rồi ạ. Chỉ cần cô ấy không tỏ ý rời xa em, thì việc cô ấy thích
quan hệ với ai, đi đứng với ai, em mặc kệ. Trước đây, em cứ nghĩ, tìm
bạn gái, ít nhất phải tìm một cô ngoan ngoãn, toàn tâm toàn ý gắn bó với mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, em thấy thời buổi bây giờ, bói đâu ra típ con gái như thế. Đàn ông hay đàn bà thì cũng giống nhau cả. Những gì
đàn ông không làm được, thì cũng không nên ép đàn bà phụ nữ phải làm cho bằng được.
Lâm cười, bảo:
– Chính xác. Nhiều cô còn đa
tình hơn cánh mày râu chúng mình ấy chứ. Ít ra là nói dối giỏi hơn đàn
ông. Đàn bà mà đã nói dối thì cứ gọi là tròn vành vạnh…
Hàn Đinh thộn mặt một lúc, rồi không hiểu do đã ngộ ra hay để lấp liếm, anh chợt thấy tự tin hẳn lên:
– Cô ấy một khi đã dối em, sợ em biết sự thật, thì chứng tỏ cô ấy còn yêu em, còn quan tâm đến em…
Lâm giơ một cánh tay lên vỗ vào tay Hàn Đinh, phụ họa:
– Chính xác. Chính xác là như thế!
Hàn Đinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nói một mình:
– Thôi đành vậy.
Sắc mặt Lâm cũng không được tốt lắm. Nhưng ông ta vừa bỏ vợ. Cuộc sống rất
tự do. Nên sự tiều tụy của ông ta chắc chắn không phải vì “người ấy”.
Nghe nói, Lâm đang kiếm cho mình một cô bồ. Nhưng ở độ tuổi này, người
từng trải như ông ta đã quá chai sạn trước phụ nữ. Thích thì gắn bó, mà
không thích thì chia tay. Không đến nỗi yêu mà chẳng hề nhớ nhung, hờn
giận, nhưng chí ít, không đến mức phải chết đi sống lại. Khuôn mặt nhợt
nhạt của Lâm là do uống rượu vô độ mà ra. Hôm qua, ông ta uống rượu cùng với một khách hàng đến tận ba giờ sáng. Nếu không phải vì hôm nay có
việc quan trọng buộc phải đến văn phòng giải quyết, thì ông ta đã ở nhà
ngáy khò khò đến tận ngày kia.
Thực ra, trong lúc Lâm và Hàn Đinh tán chuyện đàn bà trong phòng làm việc, hai vị khách hàng ông ta hẹn
gặp hôm nay đã đang chầu chực ở phòng họp bên cạnh. Lâm sang phòng họp
trao đổi với họ khoảng hơn nửa tiếng. Sau khi khách về rồi, Hàn Đinh mới biết hai vị khách này cũng liên quan đến anh. Họ là người của Sở công
an Bình Lĩnh. Đến Bắc Kinh gặp Lâm để tìm hiểu thêm về vụ tranh chấp
giữa La Bảo Xuân với cánh nông dân làm công quê Thiệu Hưng làm việc ở
công trình mở rộng, nâng cấp nhà máy chế dược xung quanh cái chết của Tứ Bình.
Vì liên quan đến La Bảo Xuân, nên Hàn Đinh sốt sắng hỏi:
– Họ bảo sao ạ?
Lâm nói:
– Thì cũng chỉ hỏi han tình hình, chứ chẳng bảo sao cả. Công an đã tìm ra thủ phạm giết Tứ Bình. Cậu có đoán ra ai không? Chính là một kẻ trong
đám nông dân làm công Thiệu Hưng.
Hàn Đinh vỗ bàn đánh đét, bảo:
– Hai hôm trước, em xem một cuộc điều tra trên mạng. Người ta bảo, trong
số các vụ án mạng, có đến hơn một nửa xuất phát từ ân oán giữa họ hàng,
đồng hương, người quen, bạn bè. Anh bảo, xã hội bây giờ sao lại có thể
xuống cấp như thế được cơ chứ?
Lâm cười, bảo:
– Cậu có biết vì sao không?
Hàn Đinh:
– Vì sao ạ?
Lâm thôi cười:
– Các chuyên gia tội phạm học nước ngoài cũng đã từng tiến hành một cuộc
điều tra tương tự, và rút ra một kết luận: bọn tội phạm giết người có
hai động cơ thường thấy nhất, và hai động cơ này chiếm tới 90% các vụ án mạng. Hai động cơ này, nói trắng ra, chỉ có hai chữ. Hai chữ này hầu
hết đều nảy sinh giữa những người quen thân. Bởi vậy, hiện tượng mà cậu
bảo không có gì là kỳ lạ.
Hàn Đinh hỏi:
– Là hai chữ nào ạ?
Lâm đang châm thuốc, chưa vội trả lời ngay. Sự ngừng ngắt vô tình ấy mang
đến cho Hàn Đinh một khoảnh khắc suy tư đầy hàm ý. Anh lặng yên nhìn Lâm hút thuốc, nhả khói, rồi chậm rãi:
– Chữ đầu tiên, là chữ “tình”.
Vì đang có trục trặc với La Tinh Tinh, nên khi nghe Lâm nói thế, Hàn Đinh
chợt rùng mình. Cảm giác tê rần rật chạy dưới làn da. Im lặng giây lát,
anh mới hỏi tiếp:
– Còn chữ thứ hai ạ?
– Tiền!
Lâm nói ra chữ thứ hai đầy quyết đoán, gãy gọn.
Ngày hôm ấy, kể từ thời khắc ấy, tâm trạng Hàn Đinh càng trở nên tồi tệ, đến bản thân anh cũng không hiểu nó xuất phát từ đâu. Anh thấy sợ khi nghĩ
đến tương lai. Trên đường từ văn phòng về nhà, anh không còn gọi điện
thoại về nhà như thói quen. Anh sợ sẽ phải nghe tiếng tút tút phát ra từ máy điện thoại cố định khi không có người nghe. Tiếng tút tút ấy sẽ làm gia tăng nỗi sợ hãi trong anh. Anh cũng không gọi di động cho La Tinh
Tinh. Anh không muốn ép nàng lại phải bịa ra những lời nói dối vụng về
nào đó.
Về đến nhà, tra khóa mở cửa, anh chợt thấy lòng ấm lại. Ổ khóa cửa không bị khóa hết vòng quay, chứng tỏ La Tinh Tinh đang ở nhà. Anh đẩy cửa bước vào. Phòng khách trống trơn. Anh vào phòng ngủ. La
Tinh Tinh đang lục lọi đồ đạc tìm kiếm thứ gì đó. Thấy anh về, nàng vội
hỏi:
– Anh có nhìn thấy hạt ngọc trai của em đâu không?
Hàn Đinh trả lời lạnh lùng:
– Ngọc trai? Ngọc trai nào?
– Hạt ngọc trai em để trong ví mà đã có lần anh nhìn thấy ấy. Anh có cầm của em không?
Hàn Đinh vặn lại, đầy dụng ý:
– Hạt ngọc trai ấy là thứ đáng giá nhất của em, là thứ em yêu mến nhất, là vật vô giá. Sao anh dám cầm.
La Tinh Tinh dường như đã nghe thấy thanh âm của chiếc gai trong câu trả
lời của anh, nên nàng không gặng hỏi nữa. Nàng đứng lên, đi vào phòng
đọc sách. Hàn Đinh vào phòng ngủ, lên giường nằm, nghe thấy tiếng La
Tinh Tinh đi ra từ phòng đọc sách, rồi vào nhà vệ sinh, lại lục lọi kiếm tìm. Không biết bao lâu sau, bên ngoài yên lặng trở lại, tịnh không một tiếng động. Lại một lát sau, anh nghe thấy tiếng La Tinh Tinh hỏi từ
ngoài phòng ngủ:
– Tối nay anh muốn ăn món gì?
Hàn Đinh buột miệng:
– Gì cũng được.
Bên ngoài không có tiếng đáp lại.
Hàn Đinh vểnh tai nghe ngóng. Thấp thoáng nghe thấy tiếng va chạm xong nồi
trong bếp. Nàng bắt đầu nấu cơm. Anh chợt thấy ươn ướt nơi khóe mắt.
Thanh âm trong bếp như đang bảo với anh rằng, cuộc sống của anh tươi đẹp nhường nào. Hạnh phúc La Tinh Tinh mang đến cho anh, thế giới hai người nàng mang đến cho anh, rồi cả bao yêu thương, âu yếm trong thế giới hai người ấy, anh làm sao có thể dễ dàng xa lìa chúng được!
Cơm đã
làm xong. Có món mới vừa làm, có cả món cũ còn thừa lại. La Tinh Tinh
san chỗ thức ăn cũ vào một chiếc bát, rồi bưng lên ăn. Hàn Đinh bảo:
– Để anh ăn bát đấy cho.
La Tinh Tinh không đưa, bảo:
– Món mới nóng lắm, em không thích ăn nóng.
Thế là, anh ăn món mới, nàng ăn món cũ. Suốt bữa ăn, cơ hồ hai người chẳng
nói chuyện gì. Ăn xong, Hàn Đinh chủ động rửa bát, sau đó hỏi La Tinh
Tinh:
– Em đã tìm thấy hạt ngọc trai ấy chưa?
La Tinh Tinh trả lời:
– Dạ, em tìm thấy rồi.
Hàn Đinh lại hỏi:
– Em muốn xem tivi không?
La Tinh Tinh uể oải:
– Em thấy hơi mệt, muốn đi ngủ sớm.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trong giây lát. Trong giây lát ấy, thiếu
chút nữa thì Hàn Đinh nói toạc ra mọi chuyện anh đã chứng kiến buổi sáng hôm ấy. Anh vẫn đắn đo không biết nên nói chuyện này với La Tinh Tinh
bằng thái độ tức giận, hay đau đớn buồn bã, hay bình tĩnh, lý trí. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không mở miệng. Không rõ vì chưa chuẩn bị sẵn sàng
hay vì thiếu dũng cảm để phanh phui tất cả. Anh chỉ gật đầu, bảo:
– Thế thì mình đi ngủ vậy.
Hai người cùng lên giường. Vừa lên giường, La Tinh Tinh đã nhắm nghiền mắt
lại, nhưng Hàn Đinh thì không. Anh không nhắm mắt, cũng không tắt đèn.
Anh nằm ngay ngắn, yên lặng, nghe hơi thở chất chứa tâm sự của La Tinh
Tinh. Mãi sau, anh mới từ từ cất tiếng:
– Tinh Tinh này, em bảo, chúng mình rốt cuộc sẽ còn gắn bó với nhau bao lâu nữa?
Câu này, anh đã hỏi La Tinh Tinh nhiều lần. Lần nào, nàng cũng bảo: “Điều
ấy tùy thuộc vào anh, phải xem xem anh đối xử với em thế nào.” Nhưng hôm nay, Hàn Đinh nêu lại câu hỏi cũ mèm ấy hiển nhiên là có ý khác. Câu
trả lời của La Tinh Tinh cũng khác hẳn so với những lần trước. Nàng im
lặng một lát, rồi mới trả lời:
– Sao anh toàn hỏi em câu ấy thế?
Nàng nói như thế rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi của anh. Hàn Đinh vẫn từ tốn:
– Lỡ như sau này chúng mình phải chia tay, em sẽ tìm một người đàn ông như thế nào?
La Tinh Tinh không quay người lại. Nàng nằm quay lưng về phía anh, nên anh không nhìn thấy biểu lộ của nàng, nhưng nghe thấy sự nhẹ nhõm giả tạo
mà nàng gắng sức tạo ra trong giọng nói. Nàng giả vờ nũng nịu, bảo:
– Mình đừng nói chuyện này nữa đi. Em đang buồn ngủ rũ ra đây này.
Hàn Đinh vẫn không thôi. Anh tiếp tục gắng cho giọng nói của mình thật nhẹ nhàng, bình thản:
– Có vẻ như, dạo này, em rất không muốn nói chuyện với anh, đúng không?
La Tinh Tinh vẫn cố lẩn tránh mũi dao sắc nhọn ẩn chứa trong sự điềm đạm của Hàn Đinh. Nàng làu bàu:
– Em buồn ngủ lắm rồi.
Giọng Hàn Đinh vẫn đều đều:
– Anh nghe người ta bảo, nam nữ ở chung với nhau độ nửa năm là chán nhau. Có phải bây giờ em chán sống chung với anh rồi phải không?
La Tinh Tinh vẫn không ngoái đầu lại, trả lời qua quýt, cố lấp liếm:
– Không phải thế.
Hàn Đinh ngừng một lát, rồi nói:
– Thôi, em ngủ đi.
Xong, anh với tay tắt đèn ngủ.
Hàn Đinh không ngủ được. Anh biết, La Tinh Tinh cũng không ngủ được. Lại
thêm một đêm đồng sàng dị mộng giữa hai người. Hàn Đinh vốn định ôm lấy
nàng, muốn qua đấy để bày tỏ rằng, anh vẫn yêu nàng. Nhưng cuối cùng,
anh đã không làm thế.
Buổi sớm mai đến thật chậm chạp. Lúc trời
sáng, La Tinh Tinh đã dậy từ khi nào. Nàng đi mua sữa đậu nành cho Hàn
Đinh như thường lệ. Hàn Đinh ngủ dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo.
La Tinh Tinh về. Anh ăn đồ ăn sáng do nàng mua về, rồi như thường lệ,
hôn tạm biệt nàng bên cánh cửa. Anh bảo:
– Đêm qua nếu ngủ không được ngon thì hôm nay em ngủ bù vào. Anh đi làm đây.
La Tinh Tinh cúi đầu:
– Vâng ạ.
Hàn Đinh ra khỏi khu nhà.
Anh không đi làm.
Giống như hôm qua, anh ngồi trong nhà hàng sữa đậu nành Vĩnh Hòa ở phía đối diện khu nhà, và gọi một bát mỳ bò…
Đường phố buổi sớm cũng ồn ào, huyên náo như hôm qua. Ga tàu điện ngầm cũng
đông đúc như hôm qua. Duy có điểm khác là La Tinh Tinh nhảy lên chuyến
tàu đi về hướng ngược chiều với hôm qua. Hôm nay, nàng đi về hướng tây.
Hàn Đinh và nàng cùng chen chúc trong một toa. Người trong toa chen vai
thích cánh. Rất khó để nàng có thể phát hiện ra anh. La Tinh Tinh cúi
đầu ngồi yên một chỗ, không ngó nghiêng xung quanh. Tàu chạy qua Phục
Hưng Môn, qua cả Trung tâm thương mại Thành Hương. La Tinh Tinh vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Tàu đến ga Ngũ Khỏa Tùng. Nàng đột nhiên đứng
dậy. Xuống tàu.
Anh và nàng, người trước người sau, đi lên mặt
đất lẫn trong đám đông những người xuống tàu. Ra khỏi cửa ga, La Tinh
Tinh đi bộ khoảng gần mười phút, rồi rẽ vào một con phố nhỏ. Nhưng nàng
không đi tiếp vào sâu trong con phố. Nàng vào một khu nhà ở ngay ngõ phố rồi đi vào một tòa nhà trong khu. Hộp đèn treo trên cửa tòa nhà đề bốn
chữ: “Nhà nghỉ Ái Quần”. Hàn Đinh hơi do dự, nhưng vẫn đi vào trong. Nhà nghỉ nằm dưới tầng hầm của tòa nhà. Tầng hầm hun hút đến gai người. Nơi đây có lẽ được thiết kế làm hầm phòng không trong trường hợp bất trắc.
Lúc đi xuống, Hàn Đinh mới thấy lối đi bên trong nhằng nhịt, rối rắm y
như Bàn Đà trận ở Hộ gia trang trong truyện Thủy Hử. Hàn Đinh mắt la mày lét đi qua hai khúc rẽ. Ấy thế, mà đã có cảm giác bị lạc đường. Tìm
kiếm kiểu này, một là không tìm được La Tinh Tinh, hai là sẽ chạm trán
nàng. Hàn Đinh đành bỏ cuộc, quay lại theo lối cũ, rồi men theo cầu
thang rõ dài để lên mặt đất. Anh không muốn chạm mặt La Tinh Tinh ở một
nơi bẩn thỉu như thế này. Anh muốn giữ thể diện cho nàng, và cho cả anh.
Sắc mặt anh u ám. Nhịp tim như chậm lại. Đôi chân nặng như chì nhích từng
bước tới ga tàu điện ngầm. Anh lên tàu về Phục Hưng Môn, rồi có mặt ở
Văn phòng luật sư trước mười giờ sáng.
Lâm không có ở văn phòng.
Ông ta để lại cho Hàn Đinh một tờ giấy, nhắn nhủ mấy việc anh phải làm. Chủ yếu là bảo anh lên trang web về luật tải xuống một vài file dữ liệu.
Hàn Đinh mở máy vi tính. Nhìn màn hình xanh xanh đỏ đỏ, nhưng đầu óc anh rỗng tuếch rỗng toác. Anh bấm chuột như một cái máy, mụ mị xem những
dòng chữ chạy trên màn hình. Anh không có tâm trí để làm việc! Lồng ngực anh ngột ngạt. Hơi thở rất nhọc nhằn.
Đột nhiên, trong số các
hình ảnh đang chạy, có một bức ảnh lướt qua mắt anh. Không biết sợi dây
thần kinh nào trong đầu anh đã động đậy, để rồi anh dừng con chuột, quay trở lại bức ảnh ấy. Đó là bức ảnh của một người, không có gì khác. Anh
di chuyển con chuột, tiếp tục lướt qua các hình ảnh, nhưng sợi dây thần
kinh vẫn chưa tê cứng ấy một lần nữa lại xui khiến anh quay trở lại bức
ảnh khi nãy. Đó là bức ảnh một nam thanh niên, một tấm ảnh thẻ đúng kích cỡ tiêu chuẩn. Trong ảnh, đôi mắt có phần sợ sệt ấy nhìn thẳng vào Hàn
Đinh. Trong khoảnh khắc ấy, hơi thở vốn đã nhọc nhằn của Hàn Đinh chợt
như ngừng hẳn lại.
Người trong bức ảnh mà anh đang xem chính là
gã thanh niên nhiều lần lén lút hẹn hò cùng La Tinh Tinh! Làm sao anh có thể nhầm được?! Ánh mắt anh ngừng lại giây lát trên khuôn mặt cứng nhắc ấy rồi nhanh chóng lướt xuống phía dưới, quét qua đoạn văn tự bên dưới
tấm ảnh. Đọc được một nửa anh mới té ngửa. Hóa ra, đó là lệnh truy nã
nghi phạm bỏ trốn!
“Long Tiểu Vũ, nam, hai mươi hai tuổi, quê
Thiệu Hưng (tỉnh Chiết Giang), cao một mét bảy chín, hơi gầy, da sạm
đen, chỗ ấn đường có một nốt ruồi nhỏ, giọng hơi khàn. Nói lưu loát
tiếng phổ thông. Ngày 26/12/1998, nghi phạm đã giết một nữ nhân viên hai mươi mốt tuổi ngay trong Văn phòng công trường mở rộng, nâng cấp nhà
máy chế dược Bảo Xuân, thành phố Bình Lĩnh, rồi bỏ trốn. Lúc bỏ trốn,
nghi phạm mặc áo phông chui đầu màu lam thẫm, đi giày thể thao hiệu
Nike…”