Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao?

Chương 42



Chung Diệp bước vào phòng nhìn thấy một bóng lưng trắng nằm nghiêng đưa lưng ra ngoài, hắn cho rằng Hi Trì đã ngủ rồi.

Chung Diệp không có ý định đánh thức y.

Hắn đi qua vươn tay muốn sờ lên khuôn mặt ửng hồng của Hi Trì, thân ảnh bên dưới đột nhiên bật dậy, hàn quang lóe sáng, một thanh chủy thủ kề sát cổ Chung Diệp.

Mặt Chung Diệp không biến sắc: “Tiểu Hi, đệ uống say phát điên rồi à?”

Toàn thân Hi Trì nóng bừng, lúc này nghe rõ là giọng Chung Diệp mới thả rơi chủy thủ trong tay xuống đất: “Nghĩa huynh……”

Chung Diệp vu0t ve gương mặt nóng bỏng của Hi Trì: “Sao lại uống nhiều như vậy? Bọn họ không giúp đệ chắn rượu sao?”

Hi Trì chỉ cảm thấy quá nóng, y mông lung nâng mắt, tầm nhìn chạm vào đôi môi mỏng xinh đẹp của Chung Diệp. Hi Trì biết nơi đó sẽ mát lạnh, liền ngửa đầu hôn lên.

Chung Diệp nhẹ nhàng vỗ lên lưng y trấn an một lát mới đẩy người ra: “Người đệ nóng quá, để ta mở cửa sổ cho đệ hít thở không khí.”

Hi Trì cảm giác được thân thể mình có dị thường, đoán đã bị người ta đánh thuốc rồi, nhưng lại không biết kẻ ra tay là ai. Ngày xưa Thịnh Nguyệt từng có loại ác ý này, nhưng giờ đối phương đã chết, Hi Trì tạm thời không nghĩ ra được ai sẽ làm như vậy. Y cho rằng người tiến vào phòng sẽ là người hạ dược, không ngờ cuối cùng lại là Chung Diệp bước vào.

Hi Trì nói: “Đừng mở cửa sổ, nghĩa huynh, huynh để ta ôm một lát đi.”

Một lát sau Chung Diệp cũng cảm giác được Hi Trì có chỗ khác lạ, khẽ cười một tiếng: “Có tinh thần quá nhỉ? Đêm qua đệ phản ứng đần độn, ta còn hoài nghi có phải đệ không có hứng thú thân cận da thịt cùng người khác hay không.”

Hi Trì cách một lớp áo cắn mạnh lên vai hắn.

Chung Diệp nâng cằm Hi Trì: “Lại còn biết cắn người? Để vi huynh đoán xem, chẳng lẽ đệ uống rượu rồi mới có hứng thú?”

Mặt Hi Trì ửng hồng, con ngươi bình thản ngày thường bây giờ ướt át, tóc đen và y phục đều lộn xộn, y quay đầu đi: “Không phải.”

Chung Diệp vu0t ve môi y: “Bị hạ dược?”

Quả thực là do Hi Trì không đủ cẩn trọng, không thể ngờ trong trường hợp thế này cũng xảy ra vấn đề.

Y gật đầu.

Chung Diệp nói: “Hóa ra cây chủy thủ vừa rồi là để đâm người khác, trẫm còn tưởng đệ say rượu nổi hứng muốn giết trẫm.”1

Hi Trì thở dài: “Nghĩa huynh, những lúc thế này đừng nên đùa giỡn, làm gì có ai uống rượu xong muốn giết người? Nếu ta thực sự muốn giết huynh, huynh còn bình tĩnh ngồi nói chuyện với ta thế này sao?”

Chung Diệp cong môi: “Hôm nay trẫm rất vui, không chấp nhất.”

Hắn vươn tay cầm lấy vật dưới h4 thân Hi Trì khiến hông y mềm nhũn, cúi đầu vùi vào cổ Chung Diệp: “Nghĩa huynh……”

Giọng Chung Diệp trầm thấp bên tai, thanh tuyến hắn vẫn luôn từ tính như thế, dễ dàng khiến người ta mơ màng: “So với tối hôm qua, cảm giác như thế nào?”

Ngón tay Hi Trì dùng sức nắm chặt quần áo Chung Diệp.

Đến lúc được buông ra toàn thân y đã mướt mồ hôi, tóc đen ướt đẫm dán lên gò má ửng hồng.

Chung Diệp nghiêm túc chăm chú nhìn đôi mắt không còn tiêu cự của Hi Trì, lần này y đã triệt để luân hãm.

“Ngoan lắm, hiền đệ.” Chung Diệp hôn lên khóe môi ướt át, “Có muốn thử trò khác không?”3

Hi Trì đã tinh bì lực tẫn, dược hiệu tạm thời bị khống chế, y dựa hẳn vào khuỷu tay Chung DIệp, cùng đối phương nằm trên giường. Quần áo hai người dán sát vào nhau, tóc dài buông xõa trên người, y khép đôi mắt buồn ngủ lại.

Chung Diệp nói: “Hiền đệ, trong lòng đệ, nghĩa huynh thật sự là người tốt?”

Hi Trì chọc chọc vào ngực Chung Diệp: “Không chỉ trong lòng ta, mà còn trong lòng ngàn vạn người khác. Giang sơn này nằm trong tay nghĩa huynh, ta cảm thấy rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ.”

Chung Diệp nắm lấy ngón tay trắng như ngọc: “Nếu trẫm không phải Hoàng đế thì sao?”

Hi Trì đáp: “Thời điểm ta ngày đêm tơ tưởng huynh đâu đã biết huynh là Hoàng đế, chỉ cho rằng huynh là một thư sinh tầm thường.”

Chung Diệp cọ chóp mũi lên mũi Hi Trì: “Mấy năm nay thật sự có nhớ trẫm?”

Hi Trì không đến mức chuyện này cũng phải lừa gạt, y vẫn luôn thẳng thắn không thẹn với lương tâm, lời nói không cần hoa ngôn xảo ngữ: “Ta đã nói từ trước, nghĩa huynh, vì sao huynh không tin lời ta?”

“Trẫm đa nghi.” Chung Diệp nói, “Đây là sự thật cả đời này không thể đổi. Lúc trước trẫm nghi ngờ lòng đệ yêu sâu sắc Thịnh Nguyệt, hôm nay mới biết là hiểu lầm.”

Hi Trì nhướn mày: “Huynh hoài nghi cả chuyện này nữa, ăn giấm bao lâu rồi?”

“Hai năm.” Chung Diệp không phủ nhận, “Một tối nọ vì quá nhớ đệ nên lôi hắn từ dưới mộ lên quất xác.”15

Cảm xúc Hi Trì quá phức tạp, không biết nên nói gì. Có lẽ ngay từ đầu nên giải thích rõ ràng mới phải. Hi Trì không muốn người mình thích chỉ vì mình mà sinh lòng ghen ghét đố kị.

Nếu thật sự thích đối phương, vậy thì không nên để người đó chịu thương tổn.

Tâm tình bi thương cũng là một dạng tổn thương.

Hi Trì xoa xoa ngUChờ cho Sâm Vương đi rồi Hi Trì mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, y nhìn Chung Diệp: “Nghĩa huynh, huynh đang nghiêm túc?”

Đôi khi Chung Diệp hoài nghi Hi Trì không quá yêu thích mình, nguyên nhân đều nằm ở đây.

Nhận thức của hắn và Hi Trì vẫn có chỗ bất đồng.

Hi Trì mặc dù yêu một người cũng sẽ không thời thời khắc khắc dính lấy người đó. Vì những chuyện trải qua thời niên thiếu nên y đã quen một mình giải quyết mọi chuyện, không theo đuổi danh phận hoặc địa vị thế tục nhận định, chỉ cần hai bên ý hợp tâm đầu là đủ.

Nhưng Chung Diệp lại muốn sở hữu toàn bộ cả thể xác và tinh thần.

Chung Diệp vươn tay đè giữa mày Hi Trì: “Đương nhiên vi huynh nghiêm túc, nhưng vi huynh sẽ không cưỡng bách đệ. Tiểu Hi, đệ nói trẫm nghe, chẳng lẽ đệ không muốn một cuộc sống ổn định, không muốn ở bên người mình yêu cả đời?”

Lông mi Hi Trì quét qua lòng bàn tay Chung Diệp, xúc cảm hơi ngứa ngáy: “Ở bên trẫm không tốt sao?”

Hi Trì ngẩn người trong nháy mắt.

Ý cười của Chung Diệp rất nhạt, lời nói lại mê hoặc nhân tâm: “Trẫm tọa ủng giang sơn tứ hải giàu có, đệ muốn cái gì trẫm cho cái đó, trân bảo thế gian, quyền lực vô thượng, thứ gì trẫm cũng có trong tay. Điện vàng giường ngọc chẳng lẽ không tốt hơn đệ ở bên ngoài?”

Hi Trì nói: “Đương nhiên rất tốt, nghĩa huynh, ta cực kỳ thích huynh, chỉ hận không thể mỗi ngày đều kề cận, nhưng mà ——”

Chung Diệp cưỡng bách y đối diện với mình: “Chẳng lẽ đệ muốn làm người bạc tình quả nghĩa? Trẫm đối với đệ là thật lòng, đối với Hi gia ân sủng dài lâu, đệ dám cự tuyệt ý tốt của trẫm?”

Hi Trì cười: “Nghĩa huynh dù sao cũng là Đế vương, lôi đình mưa móc đều là quân ân, lấy năng lực của nghĩa huynh, nếu ta không đáp ứng, vậy thì không chỉ Hi gia gặp xui xẻo, Diêu gia thậm chí Thiết gia cũng sẽ gặp tai họa. Chỉ có người trong thiên hạ mới lấy không hết dùng không cạn, nhà ta thì tính là gì.”

Môi mỏng của Chung Diệp hôn nhẹ lên thái dương y: “Trẫm không có ý uy hiếp, hết thảy theo ý nguyện của đệ.”

Hi Trì rút quạt ra chọc chọc lên ngực Chung Diệp: “Nghĩa huynh là một Hoàng đế bá đạo, ai ai cũng sợ hãi, ta chỉ là một thế tử nho nhỏ nào dám phụ lòng Người?”

Chung Diệp buông lỏng tay, cười như không cười: “Vậy là đệ đáp ứng rồi?”

“Nếu ta không đáp ứng, không chừng một hôm nào đó đang du sơn ngoạn thủy bên ngoài, tối ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy phát hiện mình lại bị bắt vào Hoàng cung.” Hi Trì nói, “Giống như hôm nay.”1

Trêu chọc loại người gì, phải chuẩn bị trả một cái giá tương xứng.

Hi Trì đương nhiên hiểu được đạo lý này, y cũng không phải người phong lưu xong vứt bỏ người mình yêu, huống hồ Chung Diệp còn là một nhân vật nguy hiểm như thế.

Chung Diệp nói: “Đệ chưa dùng bữa tối đúng không? Chờ một lát Ngự Thiện Phòng sẽ đưa tới, trẫm đi tắm thay quần áo trước, đệ chờ ở đây đi.”

Hi Trì gật đầu: “Được.”

Thời điểm Chung Diệp rời đi, ống tay áo đụng phải một quyển sách trên bàn rơi xuống đất, nhưng hắn không chú ý tới, vẫn đi thẳng.

Hi Trì tò mò trong lúc nhàn hạ nghĩa huynh xem sách gì, tùy tay nhặt lên, thấy trên bìa viết《 Minh Thái tử Diễm sử 》. Minh Thái tử là một vị thái tử tiền triều, trong lời đồn hắn phong lưu mỹ mạo, dan díu với nhiều vị đại thần, cuối cùng bị truất ngôi rồi tự sát.

Hi Trì cong môi cười, không ngờ Chung Diệp còn có sở thích này, y lật trang đầu tiên ra xem thử.

Nội dung phần đầu viết về Minh Thái tử hoan hảo cùng Đại tướng quân trong Ngự Hoa Viên, quyển sách này còn có tranh minh họa, nét vẽ sống động như thật, lúc nhìn đến tư thế của bọn họ, ý cười của Hi Trì cứng đờ.

…… Đây là đang làm gì?

Y xem thêm vài trang nữa.

Phần đầu chưa đọc xong, quyển sách đã rơi bộp xuống đất.

Hóa ra là phải làm như vậy à?

Thật đúng là —— khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Khắp trang giấy đều là ô ngôn uế ngữ, Hi Trì không muốn xem tiếp, đành phải nhét cuốn sách xuống dưới tầng cuối cùng.

Đúng lúc này Trịnh Như tiến đến: “Hi công tử, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời ngài đi dùng bữa.”

Hi Trì nhét quạt vào trong tay áo: “Được, ta đến ngay.”

Trịnh Như thăm dò: “Quyển sách kia hay không? Nếu thế tử gia yêu thích, chỗ Hoàng thượng còn rất nhiều quyển tương tự.”

Hi Trì không ngờ bị Trịnh Như thấy được, y giả vờ không hiểu gì cả: “Bữa tối có những gì?”

“Không chỉ có bí sử của Thái tử tiền triều ít người biết, còn có cả cái gì mà Trạng nguyên lang và Hoàng đế, Đại tướng quân cùng tiểu quan nhi……” Trịnh Như vẫn mải mê nói phần mình, “Hi công tử, ngài thích xem loại nào? Nô tài bảo đảm sẽ tìm cho ngài.”1

Hi Trì xấu hổ đến mức chỉ muốn rút quạt ra quạt mấy cái. Y liếc nhìn Trịnh Như: “Trịnh công công thật là học cao biết rộng, sách gì cũng đọc qua.”

Trịnh Như thực lòng cũng không muốn biết những thứ này, nhưng khoảng thời gian trước đột nhiên Chung Diệp sai hắn ta chuẩn bị, tìm sách vở về xong Chung Diệp lại quá bận rộn triều chính không có thời gian. Hôm nay Hi Trì bị đưa đến, hắn mới đặt mấy quyển sách ở nơi dễ thấy nhất, chờ Hi Trì rảnh rỗi cầm lên lật xem.

Đã nói rõ là để cho Hi Trì xem, Trịnh Như là chó săn của Hoàng đế đương nhiên phải thông tình đạt lý nhắc nhở y xem thêm vài cuốn nữa chứ.

Trịnh Như cười ha hả: “Công tử quá khen ngợi nô tài, không biết ngài muốn xem quyển nào?”

Hi Trì đáp: “Không muốn xem gì hết, ta muốn dùng bữa.”

Trịnh Như nói: “Có thể vừa đọc sách vừa ăn ạ.”

Hi Trì lạnh lùng liếc Trịnh Như, chuyện như thế mà cũng nghĩ ra được. Nội dung trong mấy quyển sách này căn bản không thích hợp đọc trong lúc ăn cơm đâu biết không.

Trịnh Như bị ánh mắt cảnh cáo của Hi Trì quét trúng, không dám nhiều lời nữa.

Trong lòng hắn ta biết rõ, tuy bề ngoài Hi Trì nhìn bình dị gần gũi, gương mặt lúc nào cũng mang ý cười dịu dàng, thực tế cũng không phải một vị công tử ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng, không thể đắc tội.

Hi Trì và Chung Diệp có ngoại hình bất đồng, tính tình cũng trái ngược, nhưng ở một phương diện nào đó thì cực kỳ giống nhau.

Bữa tối là vài món ăn mặn, trong cung không thiếu sơn hào hải vị, nhưng khẩu vị Hi Trì thanh đạm cho nên rất mẫn cảm với vị thịt, thậm chí y cảm thấy trong rượu cũng có chút mùi máu nhàn nhạt.

Hi Trì không nhịn được hỏi Trịnh Như một câu: “Đây là rượu gì?”

Trịnh Như nói: “Rượu lộc nhung huyết, là vật đại bổ.”6

Hi Trì nhìn một bàn đầy thịt dê thịt hươu, không nhịn được nhướn mày: “Ồ?”

Cuối bữa tiểu thái giám dâng lên một chén chè hạt sen, Hi Trì uống chén chè vào mới ngăn được bất mãn trong lòng xuống.

Sau khi dùng trà xanh súc miệng, Hi Trì hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”

Trịnh Như suy nghĩ một chút: “Bây giờ Hoàng Thượng đang xử lý tấu chương, công tử có muốn đi tắm gội trước không?”

Có lẽ là do tác dụng của rượu nên Hi Trì cảm thấy người có chút khô nóng, y tắm rửa thay quần áo trở về, người trong điện đều đã lui ra hết. Hi Trì trực tiếp đi thằng vào trong, thấy Chung Diệp đang xử lý chính sự dưới ánh đèn.

Làm Hoàng đế kỳ thật không hề thanh nhàn, đặc biệt là kiểu Hoàng đế như Chung Diệp.

Hi Trì nghiêng đầu nhìn hắn một lát, Chung Diệp vai rộng chân dài, dáng ngồi cực kỳ đoan chính, đường cong từ cổ đến lưng tuyệt đẹp, thật sự là một quân tử tao nhã lịch sự.

Tuy trời đã vào thu, nhưng năm nay Kinh thành vẫn chưa lạnh, Hi Trì rút quạt ra phe phẩy: “Sao Ngự Thiện Phòng lại làm nhiều món thượng hỏa như thế nhỉ?”

Chung Diệp trả lời: “Đó là dược thiện, sau khi hỏi ý kiến thái ý trẫm mới căn dặn bọn họ làm.”

Hi Trì tò mò: “Nghĩa huynh, thân thể huynh không thoải mái sao?”

Chung Diệp không nâng đầu lên, tiếp tục cầm bút son viết chữ: “Là đệ. Tuổi còn trẻ lại không màng tình sự, biểu hiện trên giường khiến trẫm rất không vừa lòng, cho nên để thái y viết phương thuốc.”

Cây quạt trong tay Hi Trì rơi lạch cạch xuống đất, khung quạt bạch ngọc bị gãy thành hai nửa, nhưng Hi Trì căn bản không thấy đau lòng vật cho yêu quý: “Nghĩa huynh, huynh cảm thấy ta không được?”

Chung Diệp thật sự cảm thấy Hi Trì không được.

Nam nhân bình thường sau khi biết mình thích nam nhân, nhất định sẽ chủ động tìm hiểu chút chuyện liên quan đúng không? Nhưng riêng Hi Trì thì không có động thái gì cả, đã thân mật với Chung Diệp bao nhiêu lần vẫn cho rằng giữa nam với nam chỉ quanh quẩn mấy hành động như vậy, không biết tiến thêm bước nào nữa.

Lúc này Chung Diệp mới nâng mắt lên, đáy mắt cất giấu ý cười: “……”

Hi Trì nhớ lại đoạn nội dung ngắn mình đọc trong quyển sách hôm nay, y thật sự chưa chuẩn bị tâm lý, vừa mở rộng tầm mắt xong vẫn không thích ứng kịp.

Y nhặt cây quạt bị rơi dưới đất lên: “Chuyện này để sau rồi nói, trời đã tối rồi, nghĩa huynh, ta về nhà đây.”

“Cửa cung đóng rồi, đệ không về được đâu.” Chung Diệp nói, “Đúng là đã khuya, trong cung rộng lớn như vậy, không có người dẫn đường chắc chắn đệ sẽ đi lạc, tối hôm nay ở lại đi.”

Bàn tay phải thon dài của Chung Diệp bỗng nhiên giật giật, mở ra một phiến quạt gỗ mun mặt phủ lụa trắng, bên trên vẽ xuân cung đồ: “Tặng cho đệ.”2

Bởi vì đứng cách nhau khá xa nên Hi Trì không thấy rõ hình vẽ trên mặt quạt, y đi đến trước mặt Chung Diệp mới nhìn thấy là cảnh hai nam tử đang triền miên dưới hoa.

Chung Diệp khẽ mỉm cười: “Đã hiểu chưa?”

Hi Trì khép quạt lại: “Rồi.”

Phần chiết tử còn lại rất nhiều, đều là những chuyện không quá khẩn cấp, Hi Trì ngồi xuống bên cạnh Chung Diệp.

Chung Diệp đọc nhanh như gió, ngòi bút vung lên sắc bén dưới ngọn đèn vàng, thi thoảng Hi Trì lại nghe được tiếng hắn mắng mỏ quan viên chỗ nào đó đều là một đám phế vật.1

Không biết qua bao lâu, Hi Trì mơ màng sắp ngủ, không nhịn được dựa vào vai Chung Diệp. Hắn đỡ y xuống gối đầu lên đùi mình để y chợp mắt.

Một chồng tấu chương chậm rãi vơi dần.

Chung Diệp thấy Hi Trì ngủ ngon lành, người đã ngủ rồi không nên trêu chọc, hắn rút cây quạt vẽ xuân cung đồ y nắm chặt trong tay ra, thay bằng một chiếc quạt phiến cốt gỗ mun mặt phủ lụa trắng tương tự, nhét vào ống tay áo Hi Trì.1

Trên mặt quạt là thơ do Chung Diệp đề, đại thần tam phẩm trở lên đều quen thuộc chữ viết của hắn.

Người được ôm trở về giường, Hi Trì miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Chung Diệp, sau đó lại khép mắt, chôn mặt vào cổ hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng “Nghĩa huynh.”

Chung Diệp cởi áo ngoài và phục sức của y ra ném xuống đất, mình cũng cởi áo lên giường: “Được rồi, vào lòng ta mà làm nũng.”

Giọng Hi Trì mang theo cơn ngái ngủ: “Nếu nghĩa huynh muốn, đương nhiên ta sẽ cho.”

Chung Diệp khẽ cười một tiếng: “Không sợ?”

Đúng là Hi Trì hơi sợ.

Ban đầu y không nghĩ chuyện lại phức tạp như vậy, hơn nữa đã từng sờ qua thứ của Chung Diệp, khổng lồ đến hơi khoa trương, có lẽ mình sẽ bị thương mất.

Ở phương diện này, từ ngày niên thiếu Hi Trì đã không có suy nghĩ mãnh liệt, nhưng y thích Chung Diệp, cho nên nguyện ý cùng hắn trải qua đêm xuân, làm hết thảy mọi chuyện.

Chung Diệp hôn lên trán y: “Chúng ta từ từ thôi.”

Đúng vậy, nên từ từ.

Nếu không thể chịu nổi một hồi mưa rền gió dữ, vậy cứ nhẹ nhàng đi từng bước.

Hi Trì mơ màng chống lại cơn buồn ngủ, hôn môi cùng Chung Diệp.

Tròng mắt Chung Diệp tối lại: “Thật sự không thích như vậy sao? Không thích ứng được?”

Hi Trì cắn chặt gối đầu, cắn cả tóc đen vào miệng. Lọn tóc bị nước bọt thấm ướt, khóe mắt cũng bị ép ra một chút nước mắt.

Thật sự không thích như vậy sao?

Kỳ thật ở bên Chung Diệp vẫn có thể cảm giác được vui thích từ trong xương cốt, không phải y không thích, mà vì quá xa lạ.

Gương mặt tuấn mỹ của Chung Diệp ngày thường lãnh túc, thời điểm lên giường lại cực kỳ dịu dàng.

Chung Diệp rút khăn lau tay, cúi đầu nhìn Hi Trì: “Đau không?”1

Hi Trì hoàn hồn: “Vẫn ổn.”

Chung Diệp ném khăn đi: “Sau này cứ chậm rãi thích ứng là được, bây giờ ngủ đi.”

Hi Trì nói: “Phụ vương và đại ca không tìm thấy ta, tối nay không biết sẽ lo lắng thế nào.”

“Thành Vương tính tình ngang ngạnh, chuyện này nói ra sợ hắn khó có thể chấp nhận.” Chung Diệp nói, “Để trẫm mở lời đi, đệ là con ông ta, trẫn lo ông ta phạt đệ.”1

Hi Trì lắc đầu: “Để ta thuyết phục đại ca và phụ vương là được, chuyện này ta có thể giải quyết. Phụ vương hẳn sẽ đồng ý theo ta, đổi lại là huynh, dựa theo ấn tượng của ông ấy, hơn phân nửa sẽ cho rằng huynh cưỡng bách ta.”

“Đệ thật sự muốn tự nói với phụ vương chuyện này?” Chung Diệp nheo mắt, “Một khi nói ra sẽ không thể quay đầu đổi ý.”

Hi Trì nắm hai lọn tóc của hai người lên, chậm rãi quấn vào nhau: “Sau này nghĩa huynh đừng hoài nghi tình cảm của ta đối với huynh nữa, nếu ta thực lòng thích huynh, đương nhiên sẽ ở lại Kinh thành, cho dù có việc phải tạm thời đi xa thì chung quy vẫn về lại bên huynh. Trước mắt tình cảm chúng ta đang nồng nhiệt, ta sẽ không rũ bỏ trách nhiệm, chuyện gì có thể ta đều sẽ làm. Ngày sau nếu cảm tình phai nhạt, hy vọng huynh có thể nể phần tình cảm hôm nay, để ta bình an rời đi.”

Chung Diệp cảm thấy chỉ đến ngày hắn chết, phần tình cảm này mới có khả năng biến mất.

Bởi vì trên đời chỉ có một Hi Trì.

Hắn yêu Hi Trì không phải vì gia thế, địa vị, dung mạo hay thân hình đối phương, mà bởi vì y là độc nhất vô nhị, vì y cực kỳ hiểu phương pháp hành sự của mình, có thể dễ dàng hiểu rõ mỗi quyết sách do hắn đưa ra.1

Phần cảm tình này không mờ nhạt, mà theo thời gian chậm rãi sẽ càng ngày càng sâu đậm, tâm ý càng thêm tương thông.

Hắn ở nơi cao không tránh khỏi rét lạnh, Hi Trì là noãn ngọc trong lòng hắn.

Chung Diệp nói: “Nếu đến cả đệ còn xa cách, trẫm sẽ chân chính trở thành kẻ cô đơn.”

Đột nhiên Hi Trì kéo Chung Diệp xuống: “Vừa rồi chỉ dùng tay thử, nghĩa huynh không muốn tự thử một lần sao? Hôm nay nghĩa huynh dám nói ta không được, ta thấy huynh mới không được, nhẫn nhịn lâu như vậy rồi.”

Chung Diệp nhướn mày: “Ngày mai không về nhà được đừng trách trẫm, không được khóc đâu đấy.”

Hi Trì chặn môi Chung Diệp, kéo chăn trùm qua đỉnh đầu hai người.

Trăng sáng ló đầu, gió thu mát lạnh, nửa sau đêm hôm đó Hi Trì gần như không được ngủ.1

Hôm sau có buổi tảo triều, Trịnh Như ở bên ngoài nhắc nhở một chút, Chung Diệp nghĩ đây là lần đầu của Hi Trì, đã qua mấy canh giờ, quá tham hoan không tốt cho thân thể nên hắn tạm thời buông tha, để Hi Trì bình yên ngủ một giấc.

Riêng hắn vẫn đủ mười phần tinh lực, sau khi tắm rửa thay quần áo trực tiếp thượng triều.

Đêm qua Sâm Vương được Chung Diệp nhắc nhở, sáng sớm hôm nay ở trên triều đã nhắc đến chuyện lập hậu.

Các đại thần nghe Sâm Vương đột ngột mở miệng, không biết lão ta đang có chủ ý gì, bởi vì lão đang thất thế nên văn võ cả triều không một ai dám đứng ra phụ họa.

Sâm Vương càng nói càng hăng: “Thần cho rằng ngôi hoàng hậu một nước quan trọng nhất là phải tài đức vẹn toàn, những thứ khác không mấy quan trọng. Trong sách cổ thần từng đọc thấy có vị Hoàng đế lập một nam nhân tài đức sáng suốt làm nam hậu. Nếu nhà ai có công tử hiền đức, Hoàng thượng cũng có thể chọn lựa một người trong số họ.”

Chư vị đại thần càng nghe càng thấy hoang đường.

Thành Vương quay ra sau nhìn Hi Tu Viễn nói thầm: “Trần Quang bị biếm đúng là đả kích đối với lão ta, nhưng không đến mức ngu luôn rồi chứ? Hắn có biết mình đang ở trên triều hay không vậy?”

Hi Tu Viễn cũng cảm thấy hoang đường, dùng khuỷu tay chọc Thành Vương: “Phụ vương, đừng châu đầu ghé tai nữa, Hoàng Thượng đang nhìn kìa.”

Chung Diệp lạnh mắt nhìn phản ứng của chư vị đại thần, xem đủ rồi mới cất tiếng: “Hoàng thúc, ngươi nói rất có lý. Hôm nay có việc gì khác không? Không có việc thì bãi triều.”

Sau khi bãi triều, chúng quan lại vừa nghị luận vừa lui ra ngoài.

Thành Vương nói với Hi Tu Viễn: “Con nói có phải lão Sâm Vương cố ý giả ngây giả dại mê sảng, để cho Hoàng thượng thương hại hắn hay không?”

Hi Tu Viễn nhíu mày: “Con cảm thấy chưa chắc đâu, tính tình Hoàng thượng ra sao ai cũng biết, nếu Sâm Vương chạm vào vảy ngược, chỉ sợ lời vừa nói ra lão ta đã bị mắng cho xối xả rồi. Nhưng hôm nay Người lại không nói gì, chứng tỏ chuyện này rất kỳ quái.”

Thành Vương đảo mắt.

Hi Tu Viễn nói: “Hậu cung của Hoàng Thượng trống rỗng, ta cũng hoài nghi Người thích nam tử, nói vậy Sâm Vương là đang cố ý lấy lòng Hoàng thượng để đổi bình an cho cả nhà Trần Quang. Phụ vương, để không chọc giận Hoàng thượng, con khuyên cha trước mặt Người không nên phê phán Sâm Vương ăn nói hoang đường. Hoàng thượng muốn cưới nam hậu cứ tùy Người, chúng ta không ngăn được, hơn nữa cũng không liên quan gì đến nhà chúng ta.”1

Thành Vương vỗ vỗ vai Hi Tu Viễn: “Con ngoan, con nói có lý lắm. Đúng rồi, đệ đệ hôm qua chạy sang phủ con à?”2

Hi Tu Viễn lắc đầu: “Không có, không phải nó vẫn ở chỗ cha sao?”

Thành Vương nói: “Bổn vương cũng cảm thấy kỳ quái, Tiểu Cảnh đi tìm nó khắp nơi bảo là không thấy, ta cho rằng nó sang phủ con chơi rồi. Thế cuối cùng nó đi đâu?”

Hi Tu Viễn nghiêm túc suy nghĩ: “Vũ Vương đã ở Kinh thành một thời gian dài không trở về Tây Nam, quan hệ giữa ông ta và A Trì rất tốt, không chừng A Trì đang ở đó.”c Chung Diệp: “Từ khi hắn rời khỏi Thư Viện, ta như được giải thoát, cũng quyết tâm quên đi thù hận giữa hai bên. Nhưng vì người khác luôn nhắc tên hai chúng ta cạnh nhau nên cứ phải nghe mãi, ta mới kiêng kị nhắc đến hắn. Nghĩa huynh, ta chỉ yêu thích người cùng chí hướng, Thịnh Nguyệt tâm tư bất chính, cho dù hắn không bị huynh xử tử, không phải người Thịnh gia, ta cũng sẽ chỉ xem hắn như người lạ.”

Hi Trì luôn hướng tới những điều tốt đẹp.

Chung Diệp nói: “Nếu trẫm không tốt đẹp như đệ tưởng tượng thì sao?”

Hi Trì nhắm mắt lại vùi trong lòng hắn: “Có à?”

Không có.

Ngón tay Chung Diệp vu0t ve suối tóc dài của Hi Trì, trước mặt Hi Trì hắn sẽ luôn là huynh trưởng chững chạc khoan dung, là tình lang luôn biết nói lời ngon tiếng ngọt.

Vành tai Hi Trì bỗng dưng đỏ lên, hơi vu0t ve lòng bàn tay có vết chai mỏng của Chung Diệp: “Nghĩa huynh……”

Chung Diệp hiểu rõ ý y, cởi hết quần áo của y ra, hơi thở ấm áp phả lên người: “Thử cái khác xem sao.”

Lúc này là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ xa lạ, đầu óc Hi Trì trống rỗng, có chút không chịu nổi.

Chung Diệp biết mấy hôm nay Hi Trì rất mệt mỏi, đêm qua đã hao hụt tinh lực, vừa rồi còn thân mật một phen, trên người trúng mê dược, bây giờ không đủ thể lực nữa là chuyện bình thường.

Hắn rút khăn tay ưu nhã lau khóe môi, sau đó lau lên ngón tay thon dài: “Tiểu Hi, đệ nghỉ ngơi đi, vi huynh đi điều tra một chút.”3

Sau khi đóng cửa, Chung Diệp căn dặn Trịnh Như: “Cắt cử hai ám vệ canh giữ bên này, không được để ai vào phòng.”

Trịnh Như gật đầu: “Tuân lệnh.”

Yến hội còn chưa kết thúc, thế nhưng đã có vài người rời đi.

Kiều Vân nửa ngày không thấy Đoàn Văn Tân đâu, bên người không còn tên gây sự kia tức khắc cảm thấy yên tĩnh đi không ít.

Một lát sau Đoàn Văn Tân ủ rũ trở về, sắc mặt tái nhợt ngồi xuống không nói một lời.

Kiều Vân hỏi: “Tiểu hầu gia, ngài làm sao vậy?”

Đoàn Văn Tân thở dài: “Thất bại rồi.”

Lần này gã không đắc thủ, chờ trở lại Kinh thành rồi không biết có cơ hội như vậy nữa hay không.

Kiều Vân không rõ ý Đoàn Văn Tân: “Cái gì thất bại?”

Đoàn Văn Tân nhìn Kiều Vân một cái thật sâu. Gã biết Hi Trì chắc chắn sẽ điều tra chuyện này, nhưng rất khó. Thứ nhất là khách khứa hôm nay quá nhiều, thứ hai là không có chứng cứ.1

Nếu thật sự tra ra cũng chỉ tra được đến chỗ Kiều Vân.

Thân phận gã tôn quý, cho dù vì biểu hiện khăng khăng đòi xông vào phòng mà khiến Hi Trì nghi ngờ, dưới tình huống không có chứng cứ, y vẫn không thể làm gì gã.

Chỉ cần không có Hoàng Thượng nhúng tay.

Điều duy nhất Đoàn Văn Tân lo lắng chỉ có Chung Diệp, gã sợ mình cũng rơi vào kết cục giống với bọn Sâm Vương thế tử.

Đoàn Văn Tân thất thần uống một ngụm rượu, một lát sau Trịnh Như lại gần: “Hoàng Thượng gọi ngài qua gặp.”

Đoàn Văn Tân lập tứng đứng lên: “Trịnh công công, Hoàng Thượng triệu, triệu ta đến làm gì?”

Trịnh Như dẫn đường phía trước, trả lời cực kỳ có lệ: “Nô tài làm sao biết được.”

Đoàn Văn lấy từ trong tay áo ra hai tấm ngân phiếu: “Hy vọng Trịnh công công lộ ra chút tiếng gió, ngày sau Đoàn gia chắc chắn hậu tạ.”

Trịnh Như cười nhạo một tiếng: “Đoàn tiểu hầu gia, ngài cất vào đi, nô tài không nhận đâu.”

Bởi vì chiếu theo hành động của Đoàn Văn Tân hôm nay, sau này Đoàn gia có thể tồn tại tiếp hay không thì không biết trước được.

Chung Diệp là Hoàng đế sáng suốt tài đức, nhưng trong xương cốt lại là người máu lạnh, bởi vì cần đạt hiệu quả và lợi ích lớn nhất nên mới lựa chọn có làm một việc hay không. Nhưng một khi chạm vào vảy ngược của hắn, máu lạnh của Chung Diệp sẽ lập tức phát tác.

Đoàn Văn Tân lo sợ bất an đi theo Trịnh Như vào hậu viện hoa viên, từ xa nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đĩnh bạt. Gió lạnh từ mặt hồ thổi tới, góc áo đối phương tung bay, chỉ một bóng lưng thôi đã khiến người ta có cảm giác áp bách sâu sắc.

Đoàn Văn Tân quỳ xuống: “Thần khấu kiến Hoàng Thượng.”

Chung Diệp không quay đầu lại: “Đến rồi à. Lúc trước trẫm từng nghe nói ngươi yêu thích Hi Trì, đã từng cầu thân trước mắt Thành Vương.”

Đó chỉ là việc nhỏ như hạt mè, Đoàn Văn Tân không biết vì sao Chung Diệp lại nhớ rõ, gã thấp thỏm lo âu: “Đúng là có việc này, thần ngưỡng mộ Hi công tử đã lâu.”

“Ngưỡng mộ?” Giọng nam nhân mang theo vài phần ý cười, “Chỉ là ngưỡng mộ thôi sao? Chẳng lẽ không có ý nghĩ nào khác?”

Đoàn Văn Tân không dám nói lời nào.

“Chiếm hữu đối phương, cầm tù đối phương, bức bách đối phương phải yêu thích ngươi, những ý nghĩ này ngươi chưa từng có sao?” Chung Diệp hỏi, “Ở trước mặt trẫm không ai có thể nói dối, nếu không sẽ là tội khi quân.”

Đúng thật là có.

Lần đầu tiên Đoàn Văn Tân nhìn thấy Hi Trì đã sinh ra duc vọng chiếm hữu không thể khống chế.

Vị quân tử lóa mắt như Hi Trì, Đoàn Văn Tân khó có thể với tới, nếu dùng thủ đoạn bình thường vẫn không theo đuổi được, dù có phải dùng cách thức dơ bẩn gã cũng muốn có bằng được.

Muốn vấy bẩn đối phương, để đối phương vĩnh viễn thuộc về mình.

Đoàn Văn Tân vô thức nói hết ý nghĩ của mình cho Chung Diệp.

Cuối cùng hắn nói: “Hy vọng Hoàng Thượng tứ hôn, ngày sau thần nhất định máu chảy đầu rơi cống hiến sức lực vì Người.”3

Đôi môi mỏng của Chung Diệp nhếch lên cứ như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm: “Trẫm từng yêu cầu người như ngươi cống hiến sức lực sao? Đến cả tư cách quân cờ ngươi còn không có.”

Chung Diệp xoay người, ánh mắt lãnh đạm dừng trên người Đoàn Văn Tân: “Phụ thân ngươi vô năng, ngươi cũng là thứ vô dụng, triều đình giữ lại các ngươi có ích lợi gì? Nếu văn võ bá quan ai cũng giống các ngươi, thủ hạ của trẫm có khác gì một đám giá áo túi cơm.”

Đoàn Văn Tân sợ hãi quỳ dưới đất.

Chung Diệp nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Trịnh Như, trói hắn lại, ngày mai cắt đầu đưa về cho Quảng Bình hầu đi, dạy dỗ ra đứa con ti tiện như vậy, Quảng Bình hầu hẳn phải cảm thấy hổ thẹn lắm. Đoàn gia ngày trước vốn là cá lọt lưới trong đợt đại thanh tẩy, lần này sẽ không để thoát nữa.”

Vì sao phải là ngày mai?

Bởi vì hôm nay là sinh nhật tiên sinh của Hi Trì.

Chung Diệp không kính trọng vị Lưu lão tiên sinh này, nhưng Hi Trì lại mang một mảnh hiếu tâm tôn sư trọng đạo, cho nên hắn nghĩ nhất định y không muốn mình làm chuyện huyết tinh tàn nhẫn vào ngày hôm nay.

Một ngày vui thế này, giết người thì không tốt lắm.

Đoàn Văn Tân thất thần mọp dưới đất, ngay cả sức lực đứng lên cũng không còn: “Vì, vì sao?”

Chung Diệp lãnh đạm cong môi: “Trẫm cũng rất thích Hi Trì, đối với tình địch, trẫm chỉ muốn mang đối phương ra bầm thây vạn đoạn.”

Thịnh Nguyệt đã chết cũng vậy, mà Đoàn Văn Tân đang sống sờ sờ cũng thế.

Hi Trì là mỹ vị chỉ có thể thuộc về Hoàng đế, Đoàn Văn Tân dám mơ tưởng thức ăn trên đĩa Hoàng đế thì nên chuẩn bị tốt tinh thần.

Hai gã ám vệ không biết xuất hiện từ bao giờ, nhanh chóng bắt Đoàn Văn Tân lên, bịt miệng đối phương lại tránh cho gã phát ra tiếng động.

Hi Trì ngủ một giấc thật lâu không mộng mị, mấy ngày mệt nhọc khiến y hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Chung Diệp còn đốt chút hương liệu làm y ngủ càng say hơn.

Hắn vu0t ve gương mặt trắng như tuyết của Hi Trì, lòng bàn tay cọ qua khóe mắt và gò má, cuối cùng cúi đầu mut hôn lên môi.

Sao lại có thể xinh đẹp đến thế, đẹp đến mức làm người ta say lòng muốn nuốt luôn vào bụng. Là ăn vào bụng thật sự.6

Hi Trì vừa tỉnh giấc đã nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Chung Diệp, loại ánh mắt này tựa như dã thú tàn nhẫn ẩn nấp trong rừng rậm rình bắt nai con. Hi Trì hoang mang chớp chớp mắt: “Nghĩa huynh?”

Ánh mắt Chung Diệp lập tức dịu dàng trở lại: “Tỉnh rồi?”

Hi Trì “Ừm” một tiếng: “Sao lại xóc thế này? Chúng ta…… đang ở trên xe ngựa? “

Chung Diệp gật đầu: “Đệ ngủ quá say, trẫm đã thay đệ cáo biệt Lưu lão. Bây giờ đang trên đường trở lại Kinh thành, chỉ còn hai ngày lộ trình nữa thôi.”

Hi Trì buồn bã mất mát: “Còn chưa kịp từ biệt bọn Triệu sư huynh……”

Chung Diệp vu0t ve khuôn mặt Hi Trì: “Triệu sư huynh của đệ sắp thăng thành tuần phủ, một thời gian nữa sẽ phải hồi kinh báo cáo, đệ có thể gặp được. Cố Lương sắp được điều đến phương Nam, trước khi điều nhiệm cũng sẽ tới Kinh thành.”

Hi Trì kinh ngạc: “Thật sự?”

Chung Diệp nói: “Bạch sư huynh kia của đệ cũng không tồi, đáng tiếc hắn không có chí lớn, không có ý định thăng tiến.”

Hi Trì nói: “Ta cũng có chút giống Bạch sư huynh, chỉ theo đuổi tiêu dao, không theo đuổi công danh lợi lộc.”

Chung Diệp không quá tán thành cách sống này, hắn cho rằng nam tử vẫn nên kiến công lập nghiệp, nhưng hắn không muốn tranh luận với Hi Trì, chỉ vươn tay đỡ Hi Trì lên để y dựa vào vai mình: “Đệ ngủ lâu thật đấy, trẫn vẫn luôn ngắm đệ.”3

Hi Trì chủ động tiến sát lại gần hôn lên mặt Chung Diệp: “Tỉnh lại đã nhìn thấy nghĩa huynh, lòng ta thật vui vẻ.”

Chung Diệp nắm lấy tay Hi Trì nhẹ nhàng xoa n4n: “Trắng quá, còn trắng hơn cả tuyết, vừa mềm vừa mịn.”

Hi Trì bị hắn đùa giỡn vùng vẫy muốn thoát ra: “Nói bậy, tay huynh mới vừa mềm vừa mịn.”

Chung Diệp xoay người đè Hi Trì dưới thân, cúi đầu hôn lên lòng bàn tay y một cái.

Trên người Hi Trì không còn sức lực, ngoan ngoãn để Chung Diệp tùy ý thò tay vào trong áo sờ lên eo mình: “Nghĩa huynh, thân là Hoàng đế mà lại chơi trò quấy rối.”

Chung Diệp nói: “Gọi một tiếng ca ca ta liền buông ra.”

Hi Trì hữu khí vô lực gọi một tiếng ca ca.

Chung Diệp đột nhiên nhớ ra Hi Tu Viễn sắp về kinh, nháy mắt trở nên mất hứng.1

Đôi mắt câu hồn đoạt phách của Hi Trì nhìn Chung Diệp: “Bây giờ buông ra được chưa?”

Chung Diệp cúi đầu cắn cổ y: “Trẫm đổi ý rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.