Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao?

Chương 47



Lúc Hi Tu Viễn hồi phủ vẫn suy nghĩ không thôi, nếu Hi Trì trở về nhà, ngày nào đó Thành Vương vào phòng bắt gặp y và Hoàng thượng đang thân thiết trên giường —— giống như cảnh mình nhìn thấy sáng nay, có khi nào ông ta sẽ tức đến hộc máu không nhỉ?

Dù sao đi nữa, hắn vẫn phải nói chuyện này cho Hi Trì.

Vừa bước chân vào cửa hắn nhìn thấy một mình Chung Diệp bước ra, vội vàng hành lễ: “Hoàng Thượng.”

Chung Diệp lạnh lùng đảo mắt nhìn hắn, không nói lời nào đã xoay người rời đi.

Chờ người đi rồi Hi Tu Viễn mới đứng dậy vỗ vỗ bụi trên quần áo.

Chung Diệp là hậu duệ quý tộc, tính tình vốn kiêu căng ngạo mạn, tác phong không coi ai ra gì. Hi Tu Viễn và các đại thần đã sớm quen với chuyện không thể phỏng đoán tâm trạng hắn.

Chỉ là —— Hi Tu Viễn cực kỳ tò mò làm sao Hi Trì chịu đựng được Chung Diệp? Chẳng lẽ y thật sự có thể bao dung vạn vật?

Hi Trì đang dùng điểm tâm sáng, thức ăn rất thanh đạm, phù hợp với khẩu vị nhất quán của y.

Hi Tu Viễn ngồi trước mặt y, Hi Trì lười biếng liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục ăn bánh gạo.

“Bây giờ ta tin rồi, có điều bên phía phụ vương ——” Hi Tu Viễn nói, “Ông ấy nói muốn đánh gãy chân đệ đấy.”

Hi Trì lười biếng “Ừ” một tiếng.

Hi Tu Viễn cười: “Đệ tính toán thế nào? Để Hoàng thượng giải quyết chuyện này sao?”

Hi Trì lắc đầu: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, để ta tự nói với phụ vương, ta nghĩ ông ấy chỉ mạnh miệng thế thôi.”

Hi Trì vừa có chút mâu thuẫn nhỏ với Chung Diệp, cho nên hắn đi ra nhìn thấy Hi Tu Viễn mới không có sắc mặt tốt. Sáng sớm nay hắn g4m c4n khắp người Hi Trì, y thì một lòng chỉ muốn ngủ nên cự tuyệt yêu cầu của Chung Diệp.

Hi Tu Viễn nhìn thấy trên cổ Hi Trì có một vệt đỏ giống như bị cắn mút, cổ áo cũng che không hết, không cần nghĩ đã biết là do Hoàng thượng làm ra. Hắn không tiện nhắc nhở Hi Trì, chỉ giả với như không thấy: “Phụ vương gọi đệ về phủ ở.”

Hi Trì không mấy ngạc nhiên: “Được.”

Chim nhỏ do Hi Tu Viễn nuôi bay ra khỏi lồng, một con đậu trên vai Hi Trì kêu chíp chíp mấy tiếng.

Trên người Hi Trì mang theo hơi thở vô hại hiền lành luôn được động vật nhỏ yêu thích, ánh nắng giờ Thìn đã sáng chói chiếu lên người y, tóc đen chưa buộc, bạch y thêu trúc diệp đẹp như vẽ, ngón tay bẻ một ít vụn bánh gạo cho chim nhỏ cúi đầu nhẹ nhàng mổ ăn.

Từ góc nhìn của Hi Tu Viễn, Hi Trì thật sự cực kỳ xinh đẹp, mặt mày ôn hoà không ai nỡ tổn thương, suối tóc dài như nhuộm bằng mực nước, cốt cách tựa băng tuyết, chỉ cần vẻ ngoài này thôi đã đủ để quân vương sủng ái.

Hi Tu Viễn ho khan một tiếng: “Ta đi xử lý công vụ.”

Hi Trì sai Tiểu Cảnh dọn đồ đạc trở về nhà.

Rạp hát của Thành Vương đã xây xong, hôm nay mời đám con hát về diễn xướng rất náo nhiệt.

Hi Trì chậm rãi đi qua: “Phụ vương nhàn nhã tự tại thật đấy.”

Thành Vương liếc mắt nhìn thấy vệt đỏ trên cổ Hi Trì, lập tức biết ngay đó là cái gì. Kỳ thật Thành Vương đã đoán được, nhưng ông ta không dám chắc chắn, bởi vì đối với Thành Vương mà nói, gần vua như gần cọp, Hi Trì thân mật với bất kỳ ai cũng tốt hơn ở bên Chung Diệp.1

Thành Vương đi đến hôm nay đã là cực hạn vinh hoa phú quý, không cầu thêm điều gì, chỉ cần hai đứa trẻ trong nhà có thể bình an vượt qua nửa đời sau là đủ.

Thành Vương vẫy tay cho đầy tớ bảo đám con hát lui ra, ra hiệu cho Hi Trì ngồi xuống: “Đã có người thương rồi à? Trông như thế nào?”

Hi Trì cười: “Phụ vương cảm thấy ánh mắt con thế nào?”

Thành Vương nhìn Hi Trì: “Nam hay nữ?”

Hi Trì nói: “Nam nhân.”

Thành Vương không hỏi tiếp, ông ta lo lắng mình hỏi tiếp sẽ nhận được đáp án khó lường.

Im lặng một lát Thành Vương mới nói: “Có thể chia tay không? Về sau chơi đủ rồi ai đi đường nấy, không phải phụ vương khinh thường nam phong, chỉ là cảm thấy quá hoang đường, quá có lỗi với liệt tổ liệt tông, nhà ta chưa từng xuất hiện chuyện như vậy.”

Hi Trì lắc đầu.

Thành Vương giơ tay lên, ông ta chưa từng đánh Hi Trì, hai năm trước nhìn thấy Hi Trì đã cảm thấy đây nhất định là một đứa con ngoan, không thể đánh mắng. Đây là lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩ đánh y.

Hi Trì cũng không định tránh né.

Thành Vương lại nghĩ tới những lời Vũ Vương nói ngày đó, cuối cùng vẫn buông tay xuống: “Các con mới quen biết bao lâu? Loại quan hệ này không thể lâu dài, cho dù Hi gia không bức ép con, chẳng lẽ gia tộc của hắn sẽ đồng ý sao?”

Hi Trì nói: “Chúng con đã quen nhau hai năm rồi, phụ vương, con tự có dự tính.”

Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, Hi Trì vẫn muốn đưa ra quyết định này.

Y nghĩ có lẽ mình đã thích Chung Diệp từ rất lâu, hai năm trước đã thích rồi. Chỉ là lúc ấy y không biết tâm ý bản thân, bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên mới xem tình cảm này trở thành tình hữu nghị sâu sắc.

Năm đó đã bỏ lỡ nhau, nếu không gặp lại, Hi Trì nghĩ mình sẽ phải bỏ lỡ cả đời, y sẽ không ở lại Kinh thành, không ở bất kỳ nơi đâu trong thời gian quá dài, phiêu bạt khắp nơi, gặp nhiều người làm nhiều chuyện, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có một mình.

Thành Vương không hỏi tên tuổi hay thân phận của đối phương.

Đêm hôm đó ông ta nhận được một bức hoạ từ trong cung đưa tới, do Trịnh Như đích thân mang đến nhà: “Hoàng Thượng nói, Thành Vương hẳn đã xem qua bức họa này hôm giao thừa ở Kim Hoa Điện. Người trong bức tranh là ai, Thành Vương chỉ cần nhìn sẽ biết.”

Thành Vương mở bức tranh ra.

Lúc ấy hắn đã cảm thấy người trong tranh rất giống Hi Trì, bây giờ tỉ mỉ nhìn kỹ, đúng thật là vẽ Hi Trì. Áo trắng hơn tuyết, dáng vẻ phong lưu, tay ngọc cầm quạt, đôi mắt hồ ly mỉm cười nhìn vào một chỗ.

Ông ta không đến mức nhận nhầm cả con trai nhà mình.

Thành Vương nói: “Trịnh công công, xin ngài giải thích một chút.”

Trịnh Như cười: “Hi công tử và Hoàng Thượng xem nhau như huynh đệ, vì Hoàng thượng lớn hơn mấy tuổi nên Hi công tử xưng hô Hoàng Thượng một tiếng đại ca. Hai năm trước Hi công tử gặp mặt Hoàng Thượng ở tỉnh Vệ Lê, sau khi trở về Người liền mang tâm bệnh.”

Thành Vương đã hiểu rõ, cuộn bức tranh lại.

Trịnh Như nói: “Hoàng Thượng coi trọng người nào sẽ không có khả năng không chiếm được, Thành Vương điện hạ thông minh, hẳn biết nên làm thế nào rồi? Chớ vì một người con mà mất đi tín nhiệm Hoàng thượng dành cho ngài.”

Thành Vương gật đầu: “A Trì đã đồng ý, người làm phụ vương như ta có cách gì ngăn cản?”

Thành Vương vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với Hi Trì.

Nếu Hi Tu Viễn thích nam nhân, Thành Vương có đủ tự tin đánh hắn một trận rồi nhốt ở nhà, nhưng nếu là Hi Trì…… chung quy là do ông ta làm cha thất trách, không dạy dỗ tốt cho con trai.1

Thành Vương định cất bức tranh đi thì Trịnh Như đã lập tức duỗi tay ra: “Cái này không phải ban thưởng cho điện hạ, Hoàng thượng nói chỉ mang đến cho ngài xem thôi, xem xong rồi nô tài phải thu về trả lại cho Người.”

Thành Vương: “?”

Nhỏ mọn đến như vậy?9

Trịnh Như lại cười một tiếng: “Động thái gần đây của Sâm Vương chắc điện hạ cũng biết? Không lâu nữa đâu, Hi công tử sắp phải tiến cung rồi. Nô tài ở đây chúc mừng Thành Vương điện hạ trước, cuối cùng Hi gia cũng có một vị làm Hoàng hậu.”

Lời của Trịnh Như vốn mang y tốt, nhưng Thành Vương nghe vào tai vẫn không thấy vui vẻ cho lắm. Tuy đã chấp nhận sự thật nhưng trong lòng ông ta vẫn có cảm giác hết sức quái dị.

Thôi vậy……

Làm Hoàng hậu cũng được.3

Buổi thượng triều mấy ngày sau, Sâm Vương đột nhiên đứng lên nói: “Hoàng Thượng, hai ngày nay Khâm Thiên Giám đã xem xét tinh tượng thiên văn phỏng đoán triều ta sẽ có một vị nam hậu, người này sẽ mang đến phúc lợi cho vương triều. Thần cảm thấy nhị công tử Hi gia kim chất ngọc tướng, phẩm mạo phi phàm, quả đúng là người thích hợp.”6

Sâm Vương đã thuyết phục không ít tông thất, bọn họ cơ bản không có tiếng phản bác nào, các đại thần Nội Các đều là một đám cáo già, bọn họ biết rõ Sâm Vương đột nhiên nói điên nói khùng trên triều nhất định phải có Hoàng thượng chống lưng. Chung Diệp không phải loại Hoàng đế lỗ tai mềm muốn nghe đại thần khuyên can, nghịch lại tâm ý của hắn đừng hy vọng sống tốt, cho nên quan viên từ nhị phẩm trở lên không một ai dám đứng ra phản đối.

Duệ Vương thấy Sâm Vương như thế, cũng muốn lấy lòng Chung Diệp cho nên vội vàng phụ họa: “Hoàng Thượng, thần cảm thấy Sâm Vương nói rất có lý, nhị công tử Hi gia nhị đúng là thích hợp.”

Hai vị hoàng thúc thân phận tôn quý cơ bản đã đại diện cho ý kiến của hoàng thất.

Các đại thần ngơ ngác nhìn nhau, tuy có chút không hiểu chuyện gì thì cũng không dám tuỳ tiện ra mặt vào lúc này.

Chung Diệp đứng ở nơi cao nhất, nhất cử nhất động của triều thần đều thu hết vào mắt. Hắn cất giọng lạnh nhạt: “Thật sao? Lập hậu đúng là vấn đề khẩn cấp, người Sâm Vương đề cử không tồi, để trẫm suy xét một chút.”5

Ngày thường các đại thần mà đề đạt đến chuyện lập hậu, Chung Diệp chắc chắn sẽ châm chọc mỉa mai hoặc kiếm cớ quở trách bọn họ một phen. Hôm nay Sâm Vương nói ra hắn lại còn cảm thấy không tồi.

Các đại thần châu đầu ghé tai sôi nổi nghị luận.

Chung Diệp nói: “Chớ có ồn ào, các khanh còn chuyện gì muốn tấu nữa không?”

Buổi lâm triều sau đó diễn ra như bình thường.

Hai ngày sau, trong cung ban ra thánh chỉ đưa đến Thành Vương phủ, Hi Trì được phong Thần Vương, ban thưởng Thần Vương phủ.

Thần trong Bắc Thần, là nơi Đế vương cư ngụ. Dụng tâm của Hoàng đế đã rõ như ban ngày.

Mấy ngày nay chiết tử dâng lên nhiều hơn hẳn ngày thường.

Hi Trì bình thản ngồi bên cạnh mài mực: “Thủ đoạn của Hoàng Thượng thật anh minh, không có bao nhiêu âm thanh phản đối cả.”

Tấu chương dâng lên hết tám chín phần đều khuyên Hoàng thượng sớm lập Thần Vương làm hậu. Đương nhiên vẫn có vài tiếng nói phản đối, nhưng những âm thanh này quá nhỏ, dễ dàng bị xem nhẹ.

Chung Diệp đề bút son phúc đáp vào tấu chương, dưới đáy mắt phượng hiện lên một tia trào phúng: “Đệ xem, như vậy mới gọi là Hoàng đế.”

Không cần phải nói rõ suy nghĩ của mình ra vẫn có trăm ngàn người thay mình hành sự.

Quyền thế khiến Chung Diệp có được mọi thứ hắn muốn.

Hi Trì nghiêng đầu: “Hả?”

Chung Diệp nói: “Thời trẫm còn niên thiếu hoàng huynh đang tại vị, hắn vốn thích ăn cua nên sai Ngự Thiện Phòng chưng cua. Nhưng Thái hậu ngang ngược bá đạo, nàng nói thịt cua tính hàn không tốt, tất cả cua tiến cống vào cung đều bị mang sang Thịnh gia. Hoàng huynh thân là Hoàng đế, đến một con cua cũng không thể ăn.”1

Hi Trì xoa vết mực trên ngón tay: “Ai Đế là con rối của Thịnh gia.”

Chung Diệp nói: “Lúc ấy trẫm đã nghĩ, nếu trẫm làm Hoàng đế, nhất định phải là một vị vua khiến mọi người phải thần phục sợ hãi, phải nắm chặt quyền lực trong lòng bàn tay.”

Điều Hi Trì và Chung Diệp theo đuổi không giống nhau. Tuy bất đồng nhưng y hiểu được lòng cố chấp của Chung Diệp: “Bây giờ huynh làm được rồi.”

Chung Diệp nâng cằm Hi Trì, cúi đầu hôn một cái: “Đúng vậy, trẫm làm được, cho nên mới dễ dàng có được đệ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.