Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 17: Chương 17



Chuyện xảy ra đêm nay, thật sự là ngoài dự kiến.
Yến Cẩn không ngờ được rằng, Thẩm Tri Huyền bề ngoài thì bình tĩnh nhưng thực tế nội tâm sớm đã sốc tới mức không nghĩ được gì, mà Thẩm tri Huyền cũng không ngờ rằng, chân trước y vừa vờ điềm tĩnh rời đi, cửa vừa đóng lại, thì chân sau Yến Cẩn đã thu tia mờ mịt cùng yếu đuối trên mặt lại không còn một xíu xiu nào.
Hắn vô cảm cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, sương mù nơi đáy mắt dần tan đi, một tia đỏ thẫm như có như không xẹt qua.
Lại mơ thấy chuyện đời trước, cảm xúc của hắn lên xuống thất thường, vừa rồi trong nháy mắt hắn còn không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng cảnh.
Hắn không biết Thẩm Tri Huyền vào phòng khi nào, cũng không biết sau đó Thẩm tri Huyền đã làm gì…!Nhưng theo tình hình vừa rồi, có lẽ Thẩm Tri Huyền cũng không nhìn ra manh mối gì, cùng lắm là cho rằng hắn mơ thấy chuyện mình bị bắt nạt lúc trước mà thôi.
Trên mu bàn tay dường như còn sót lại hơi ấm từ lòng bàn tay của Thẩm Tri Huyền, “Xoẹt” một tiếng, Yến Cẩn tra kiếm vào vỏ, thuận tay ném kiếm lên cạnh giường.
Không biết là thân kiếm chạm vào thứ gì, âm thanh lanh lảnh vang lên, Yến Cẩn theo bản năng nhìn qua, liền thấy một bình ngọc nhỏ.
Là bình ngọc mà Thẩm Tri Huyền hay dùng để chứa linh đan, nghĩ rằng là do chuyện vừa rồi nên y làm rơi mất, cũng quên không cầm đi luôn.
Hắn nhặt bình ngọc lên, lắc lắc một cái, không có tiếng gì, trống rỗng.
Dược vị nhàn nhạt tỏa ra từ miệng bình, Yến Cẩn mím môi, cảm thấy mùi này hơi quen, giống như…!Hắn vừa mới uống thì phải?
Đầu lưỡi liếm môi, nếm được chút dược vị còn sót lại, do dự một lúc, hắn khẽ đẩy nắp bình, đặt ở chóp mũi ngửi thử, xác định phỏng đoán của mình.
Giữa mùi thuốc thoang thoảng, Yến Cẩn trầm mặc hồi lâu, mới đóng nắp bình lại, đi chân trần xuống giường, lấy ra một cái bọc nhỏ từ ngăn tủ.
Bọc nhỏ bởi vì ít khi lấy ra nên còn rất mới.

Yến Cẩn mở bọc nhỏ, bỏ bình ngọc rỗng vào, lần nữa thắt nút, lại cất vào ngăn tủ.
Khi cầm bọc nhỏ lên, có tiếng leng keng khẽ vang lên, là âm thanh đống bình trong bọc va vào nhau.
Lanh lảnh vui tai.
Một đêm trôi qua như không có chuyện gì xảy ra.

Hai sư đồ, từng người từng người giả ngu tiếp tục vẻ ngoài chung sống hòa bình như lúc trước.
Yến Cẩn vẫn trầm mặc ít nói như cũ, Thẩm Tri Huyền cũng không biết đến tột cùng là hắn muốn làm gì, liền làm như không biết gì, đối xử với hắn như trước —— Nếu chuyện này bị vạch trần, thì sẽ bất lợi với y hơn, nên y sẵn sàng giả ngu tới cùng.
Ít nhất cũng phải giả ngu tới khi giải quyết được tâm bệnh.
Vảy giao…!Từ khi nhớ tới chuyện này, y bắt đầu âm thầm trù tính.

Vảy giao trân quý khó có được, chuyện này liên quan tới tính mạng của y, y không yên tâm giao chuyện này cho người khác, chỉ có thể tự mình đi tìm.
Nhưng chuyện này nghĩ thì dễ, nhưng làm thì chẳng có tí manh mối nào, rốt cuộc vảy giao ở bí cảnh nào, y cũng không biết, điều duy nhất mà y biết, chính là sau này Yến Cẩn sẽ tiến vào bí cảnh đó.
…!Đùi của vai chính, vẫn phải ôm.
Thẩm Tri Huyền buồn rầu thở dài, Yến Cẩn…!Vẫn phải tiếp tục dỗ, ít nhất là dỗ đến khi tìm được bí cảnh, tìm được vảy giao.
Chờ chuyện này kết thúc, hai sư đồ sẽ công bằng trung thực mà tâm sự với nhau, còn về phần kết quả…!Bỏ đi, tới lúc đó thì tính tiếp vậy.
…..
Mùa đông giá rét xa dần, thời tiết cũng bắt đầu ấm lên.

Dưới sự chăm sóc tận tình của tứ trưởng lão, tâm bệnh của Thẩm Tri Huyền ổn hơn rất nhiều, không còn hở tí là tái phát, thậm chí còn có thể dùng một chút linh lực.
Mà dạo gần đây, Thanh Vân Tông cũng bắt đầu gióng trống khua chiêng, chuẩn bị cho Đại Hội Thí Kiếm năm năm một lần.
“…! Chút chuyện nhỏ này cứ tiếp nhận là được.

Nếu không Tống Tông chủ sẽ hiểu lầm là con lười biếng mất…!Không sao, có A Cẩn ở đây mà.”

Lúc Yến Cẩn vào phòng, cũng là lúc Thẩm Tri Huyền ngắt truyền âm phù với tứ trưởng lão, nên hắn chỉ nghe được hai câu cuối cùng, liền im lặng đứng một bên, không nói gì.
Thẩm Tri Huyền cũng không để ý đến chuyện hắn đã nghe được gì hay chưa, dạo gần đây nếu y không thể điều động linh lực được là thể nào y cũng bất động luôn, cho nên Yến Cẩn gần đây chả khác gì cu li.

Nhưng sau khi chuyện này kết thúc…
Thẩm Tri Huyền kéo suy nghĩ đang muốn cất cánh bay xa của mình lại, “Qua mấy tháng nữa là tới Đại Hội Thí Kiếm, núi Thí Luyện dùng để khảo luyện lâu rồi chưa được dọn dẹp, mấy ngày chuẩn bị chút thời gian đi, ngươi đi với ta tới đó xem thử.”
Yến Cẩn đáp “Vâng”.
Thẩm Tri Huyền lại đơn giản phân phó thêm mấy câu.
Đại Hội Thí Kiếm trừ việc mở ra vì đám đệ tử nội môn trông Tông, thì còn khuyến khích ngoại giới tới tham gia vào Thanh Vân Tông.
Ba đệ tử đầu bảng không chỉ có cơ hội vào Tàng Kiếm các để chọn kiếm, mà còn có thể được các trưởng lão hay thậm chí là Tông chủ thưởng thức, khởi đầu này chính là nhảy một lần cả ngàn dặm.
Cho nên có không ít người tranh nhau tới vỡ đầu chỉ vì một suất báo danh.
Nhiệm vụ của Thẩm Tri Huyền là chuyên kiểm tra và xử lí núi Thí Luyện cho đệ tử.
Trong núi nuôi rất nhiều yêu thú có lực sát thương khá yếu, nhưng đối với những tiểu đệ tử bình thường mà nói thì đám yêu thú này vẫn rất khó chơi.

Năm năm qua, Thẩm Tri Huyền phải thường xuyên đi kiểm tra chúng, dọn dẹp đám hung thú, rồi thả một số yêu thú nho nhỏ thích hợp vào trong.
Để tránh có người động tâm tư không nên có, Thẩm Tri Huyền luôn giấu diếm tâm bệnh đang chuyển biến nghiêm trọng của mình, làm chuyện này cũng mang Yến Cẩn theo, thậm chí có khi chủ lực mới là Yến Cẩn, còn y thì chỉ đi theo hắn cho có thôi, chỉ khi tới ngày xử lí đám yêu thú thì y mới tự mình đi một chuyến.
Thật ra núi Thí Luyện là một ngọn núi cực kì lớn, lớn đến mức chạy hoài không hết, có thể chứa được một ngàn người đi vào rèn luyện mà không gặp nhau.
Trong núi có bày Tỏa Linh trận, sau khi mở ra thì có thể ức chế linh lực của các đệ tử —— Thí luyện này, nghe nói là dùng để kiểm tra khả năng sống sót của các đệ tử khi không thể sử dụng linh lực.

“Dựa vào linh lực trong một khoảng thời gian dài, thì dễ quên mất một số kỹ năng cơ bản.” Thẩm Tri Huyền lấy túi đặc chế dùng cho yêu thú ra, thả hết mấy con yêu thú nho nhỏ ra ngoài, nói:”Thí luyện này cũng thú vị thật.”
Ngay sau khi đám yêu thú nhỏ được thả ra, thì liền tản ra khắp nơi, từng con từng con chạy đi tìm chỗ thích hợp với mình, xung quanh trở nên hỗn loạn náo nhiệt một lúc.
Thật ra mấy con yêu thú này cũng thường thôi, chẳng hạn như một con vịt to to đang “Cạc cạc” đằng kia, một con thỏ bự bự với hai chiếc răng cửa to dài, mọt con ếch xanh lớn đang “Ồm ộp” nhảy lên nhảy xuống, rắn độc bự chảng lười biếng cuộn người dưới táng cây, chim cu gáy đậu trên cành cây kêu “Cúc cu cúc cu”, con gì cũng có.
Nghe thì có vẻ không giống mấy con yêu thú có thể gây sát thương lớn lao gì, chủ yếu là do tụi nó to hơn bình thường một chút thôi, không được sử dụng linh lực mà phải dùng sức lực thì…!Có hơi khó một chút.
Ngoại trừ Linh Tỏa trận, trong núi còn có Phổ Thông Cách Tuyệt trận pháp và Truyền Tống trận pháp.

Phổ Thông Cách Tuyệt trận pháp dùng để ngăn không cho người khác lén vào núi Thí Luyện, còn Truyền Tống trận thì dùng để các đệ tử khi gặp nguy hiểm thì chỉ cần bóp nát lệnh bài thì có thể an toàn mà truyền tống ra khỏi núi.
Thẩm Tri Huyền kiểm tra các trận pháp một phen.

Y không tinh thông trận pháp cấp cao, nhưng mấy trận pháp bình thường thì y vẫn biết chút ít.
Sau khi tiện tay xử lí mấy vấn đề nho nhỏ, y phát hiện có gì đó không đúng:”Sao chỗ này chôn nhiều linh ngọc quá vậy…!Lộn xộn quá.” Y suy nghĩ một chút, “Đây vốn là Phổ Thông Cách Tuyệt trận pháp, đặt một khối linh ngọc ở đây, thì chính là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay nha…”
Phổ Thông Cách Tuyệt trận chỉ có thể giới hạn ra vào của những người có linh lực thấp, không thể hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài, cũng không thể cản trở Truyền Tống trận khởi động.
Nhưng mấy khối linh ngọc được thêm vào ở chỗ này, trận pháp lập tức thay đổi, không chỉ không cho người khác truyền tống ra ngoài, mà còn ngăn không cho người bên trong biết tin tức bên ngoài —— Người bên trong không thể truyền tin ra ngoài, thì người bên ngoài cũng không thể nào biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Đến lúc đó, đám tiểu đệ tử bị ức chế linh lực gặp nguy thì không thể ra ngoài được, sợ là chỉ có thể kẹt lại ở đây!
Y cau mày.

Chỗ này trừ lúc mở Đại Hội Thí Kiếm ra thì bình thường sẽ là cấm địa không ai có thể vào, sao lại xảy ra vấn đề này chứ?
Linh ngọc không nghiêng không lệch đặt một chỗ, hiển nhiên không phải là vô ý mà trôi giạt tới đây, cái này chắc chắn không phải là do đám đệ tử bị ức chế linh lực làm —— Thủ đoạn trực tiếp chỉnh sửa trên trận pháp này, cần phải cân bằng một lượng lớn linh lực, mới có thể không làm trận pháp ban đầu không sụp đổ.
Muốn lấy linh ngọc ra thì cũng phải làm y như vậy.
Thẩm Tri Huyền suy nghĩ một lát, quyết định để Yến Cẩn hỗ trợ mình đào linh ngọc ra trước, vừa quay đầu lại đã thấy Yến Cẩn đứng cách đó hơn một mét, khuôn mặt rất chi là bình tĩnh, tim Thẩm Tri Huyền đập lệch một nhịp mà không rõ lí do.
Y lấy lại bình tĩnh, nói:”A Cẩn, lại đây giúp ta một việc.”

Yến Cẩn lặng lẽ đứng một chỗ, không hề có ý định đi tới.

Hắn lắc đầu, chậm rãi nói:”Sư tôn, tạm biệt.”
Ngay lập tức, trong lòng Thẩm Tri Huyền dâng lên dự cảm xấu, Yến Cẩn khẽ nâng tay, đầu ngón tay bóp vỡ khối linh thạch, Thẩm Tri Huyền lập tức cảm thấy linh lực trong cơ thể bị áp chế —— Yến Cẩn khởi động trận pháp!
Sương mù dày đặc đột nhiên dâng lên khắp bốn phía, chưa đầy mấy hơi thở đã sắp nuốt trọn Thẩm Tri Huyền, y vừa liếc nhìn, mơ hồ thấy bóng dáng của Yến Cẩn, không chút do dự mà lao tới chỗ hắn.
Trong lúc nguy hiểm khôn cùng, khao khát sống sót của Thẩm Tri Huyền bị kích phát tới tột cùng, cú nhào tới này của y khá mạnh, thậm chí còn khiến Yến Cẩn phải loạng choạng lui về sau hai bước mới đứng vững được.
Sau khi Thẩm Tri Huyền nhào qua, thì lập tức bắt được tay của Yến Cẩn, xác nhận rằng hắn còn sống, sau đó mới vội vàng quay đầu nhìn lại.
Y nhìn thoáng qua, liền thấy sương mù dày đặc đang giương nanh múa vuốt bay tới đây, tránh chỗ đứng ban đầu của Yến Cẩn, rất nhanh đã nuốt chửng hai người.
—— Yến Cẩn!
Cảm giác xóc nảy đặc thù khi khởi động Truyền Tống trận tuyền đến, trong náy mắt Thẩm Tri Huyền đã hiểu tất cả, xưa nay núi Thí Luyện chính là cấm địa không cho người khác tùy ý ra vào, nhưng mấy ngày trước…
Mấy ngày trước Yến Cẩn vừa phụng mệnh của y, tới chỗ này tra xét sơ bộ!
Linh ngọc đột nhiên xuất hiện, sương mù tránh chỗ đất trống kia, tất cả đều có liên quan tới Yến Cẩn!
Mấy ngày nay ngoài mặt thì hòa bình, cuối cùng vẫn là không giấu được kế hoạch bên dưới!
Thẩm Tri Huyền không thể sử dụng linh lực được, y ở cạnh Yến Cẩn, cũng có thể cảm nhận được linh lực trên người Yến Cẩn đang nhanh chóng tiêu tan, có vẻ như trận pháp này cũng có tác dụng tới Yến Cẩn.
Điều này khiến y nhẹ nhõm hơn một chút, Yến Cẩn sẽ không có cách nào thoát khỏi y, ít nhất là vậy.
Trong sương mù dày đặc và xóc nảy khiến người buồn nôn, tay Thẩm Tri Huyền vừa cẩn thận lại chậm rãi trượt xuống, không quan tâm tới Yến Cẩn đang kháng cự mà giãy dụa, cắn răng, từng chút từng chút một mở từng ngón tay của hắn ra.
Sau đó dùng sức chen tay của mình vào tay của hắn, gắt gao giam giữ.
Mười ngón tay đan nhau.
Tư thế vững chắc không gì có thể tách rời.
Trong cảm giác choáng váng khiến người phát điên này, Thẩm Tri Huyền nghiến răng nghĩ, tên nhóc Yên Cẩn này, lần này không thể bỏ y lại được!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.