Tống Tranh vừa đến Tống thị đã nghe người của mình báo Lưu Quân Tùng đến tìm Lưu Lan, anh biết tình hình hiện tại của tập đoàn Lưu thị, chỉ là không ngờ Lưu Quân Tùng để ngoài tai mấy lời cảnh cáo của anh mà chạy đến tìm cô, không biết ông lại muốn dùng thủ đoạn gì để thuyết phục vợ anh nữa.
Tống Tranh không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau lòng,buồn bã của Lưu Lan nên đã tức tốc lái xe đến quán, không ngờ vẫn muộn.
Đến nơi, thấy Lưu Lan hai mắt đỏ hoe thì mím môi thầm mắng trong lòng, Tống Tranh siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, hỏi: “Ông ấy lại dùng thủ đoạn gì để cô đồng ý giúp vậy? Cô đã đồng ý rồi sao?”
Lưu Lan lắc đầu: “Tôi không có ý đồng ý, ông ấy vừa thấy anh đã hoảng sợ chạy mất rồi.”
Tống Tranh gật gù, rất muốn mở miệng hỏi Lưu Lan rằng Lưu Quân Tùng đã nói gì mà lại khiến cô khóc nữa rồi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt có phần tránh né của cô anh liền không hỏi nữa.
Trương Minh Nguyệt hay tin bạn mình lại bị người không xứng làm cha kia tìm đến gây phiền phức thì ngay khi vừa quay xong quảng cáo ở thành phố khác liền bay về.
Đến nơi cũng là buổi chiều, Trương Minh Nguyệt bình thường an ủi Lưu Lan bằng cách kéo đi ăn uống nhưng hôm nay cô quyết định thay đổi cách an ủi.
Lưu Lan ban đầu không đồng ý nhưng cuối cùng vẫn bị Trương Minh Nguyệt kéo đi.
Lưu Lan sau khi được Tống Tranh đưa về biệt thự, cùng anh ăn cơm xong thì chuẩn bị đi chơi.
Lưu Lan không dám nói cho Tống Tranh biết nơi Trương Minh Nguyệt đưa đi chơi là quán bar nếu anh biết thì cô đừng hòng mà đặt chân vào đó được dù chỉ là nửa bước.
– —————————————————————–
Đã mười giờ mà vẫn không thấy Lưu Lan quay về, Tống Tranh gọi điện hỏi vệ sĩ nữ đi theo Lưu Lan, mặt anh sa sầm khi nghe cô đến quán bar và bây giờ đã say không nhận ra ai, hiện tại đang trên trở về.
Ngồi đợi ở phòng khách một lúc thì nghe tiếng xe, Tống Tranh đứng dậy mới đi được vài bước đã thấy vệ sĩ dìu Lưu Lan đi vào, anh mím môi vẻ mặt đầy bất lực tiến tới bế thốc Lưu Lan đi lên phòng.
Nhẹ nhàng đặt Lưu Lan xuống giường, Tống Tranh tháo giày sau đó lấy khăn lau mặt, tẩy son cho cô, lúc lau mặt anh bóp bóp hai má mềm mềm trắng trẻo của vợ: “Hôm nay hay nhỉ? Đi uống rượu ở quán bar luôn?”
Lưu Lan vẫn nhắm hai mắt, cau mày đẩy đẩy tay của Tống Tranh ra, sau đó lại chu chu cái môi lên nói: “Ai cho anh bóp mặt tôi? Mặt tôi chỉ cho người yêu tôi bóp thôi.”
Tống Tranh bật cười, cúi thấp người khẽ nói vào tai của Lưu Lan, giọng nói trầm khàn mang theo sự quyến rũ: “Người yêu của em đang ở trước mặt của em đây này, say đến mức không nhận ra tôi luôn sao? Hửm?”
Lưu Lan mở to hai mắt nhìn thẳng vào anh rồi lắc lắc đầu: “Không, anh không phải, tôi yêu anh nhưng anh đâu có yêu tôi.”
“Sao em biết tôi không yêu em? Tôi không những yêu em mà bây giờ còn muốn ăn em nữa kìa, nếu em cứ tiếp tục nũng nịu với tôi như thế này tôi không kiềm chế nổi đâu.” Tống Tranh vuốt ve gương mặt ửng hồng do say rượu của Lưu Lan, sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn.
Vốn dĩ Tống Tranh chỉ định hôn nhẹ một cái nhưng Lưu Lan lại bất ngờ vòng tay qua cổ đáp lại nụ hôn ấy khiến cho trái tim của anh loạn nhịp, trong phút chốc anh cảm thấy mình cũng say rồi.
Nụ hôn không chỉ đơn thuần là một nụ hôn phớt qua nữa, Tống Tranh khiến nó dần trở nên sâu hơn, anh bắt đầu cạy mở hàm răng của Lưu Lan luồn lưỡi vào bên trong càn quét như muốn mút hết mật ngọt trong miệng của cô.
Tống Tranh hôn đến khi thấy Lưu Lan dường như không thở được nữa mới lưu luyến dừng lại, trước khi rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy anh còn mút một cái thật mạnh, mỉm cười thỏa mãn.
Đứng dậy, Tống Tranh nhìn xuống phía dưới của mình rồi cười trong bất lực, sải bước thật nhanh vào phòng tắm, anh không thể ăn thịt người say rượu được.
Sáng hôm sau, Lưu Lan thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, bước xuống lầu ăn sáng cô cảm thấy Tống Tranh có gì đó rất lạ: “Mặt tôi có dính gì à? Sao anh cứ nhìn tôi mãi thế?”
Tống Tranh nhướng mày dò hỏi: “Em… em không nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua à?”
Lưu Lan ngơ ngác lắc đầu, chuyện tối hôm qua là chuyện gì? Cô đã làm gì bất thường sao? Hay cô đã gây ra họa gì rồi?
Anh không biết nói gì ngoài việc cười trừ, cứ tưởng mối quan hệ đã tiến triển thêm một bước lớn rồi.
Không sao, tối nay anh sẽ lại một lần nữa thổ lộ, nói rõ tình cảm của mình cho Lưu Lan biết, sẵn đấy giúp cô gợi nhớ chuyện tối qua.
Lưu Lan lại bắt đầu một ngày với công việc bận rộn, Tống Tranh lại hồi hộp, chờ mong màn tỏ tình tối nay, với chuyện xảy ra hôm qua thì anh có lòng tin màn tỏ tình này sẽ thành công, những ngày tháng ngọt ngào đang chờ đợi anh và cô.
Buổi tối trước giờ hẹn một tiếng, Lưu Lan ngồi ăn đồ ăn vặt ở trong một quán nhỏ gần nơi hẹn thì bỗng nghe có người gọi mình, cô ngước mặt lên bất ngờ khi thấy đàn anh học cùng trường đại học với mình lúc trước: “Anh Hoài Vĩ?”
Hoài Vĩ mỉm cười bước nhanh đến ngồi xuống đối diện Lưu Lan vui vẻ nói: “Thật không ngờ lại có thể gặp em ở đây, dạo này em như thế nào rồi?” Ánh mắt của anh sửng sốt, kinh ngạc khi thấy ngón áp út của cô có đeo nhẫn: “Em kết hôn rồi?”.
Đam Mỹ Hiện Đại
Lưu Lan nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, từ lúc mẹ chồng cô chuyển đến ở thì cô đã luôn đeo, đến khi bà rời đi thì cô lại quên mất chuyện tháo ra.
Lưu Lan mỉm cười gật đầu: “Phải, em đã kết hôn rồi.”
Hoài Vĩ cười cười mang theo một chút buồn, khổ sở, anh chúc mừng Lưu Lan sau đó cùng cô trò chuyện vui vẻ.
Nói chuyện một lúc thì Lưu Lan bất ngờ nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến, cô hoảng hốt, gấp gáp chạy đi đến mức làm rơi cả điện thoại mà không hề hay biết.
Hoài Vĩ nhặt lên đuổi theo muốn đưa cho cô nhưng không kịp, thôi thì anh đành tìm đến Trương Minh Nguyệt để nhờ gửi trả lại vậy.
Tống Tranh ở nơi hẹn hồi hộp, chờ đợi Lưu Lan đến, anh tập đi tập lại lời thoại mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước, anh sợ đến lúc đó run quá lại nói sai, nói nhầm cái gì thì chết.
Tống Tranh căng thẳng, mồ hôi tay túa ra, mắt liên tục nhìn đồng hồ sau đó lại hỏi Đinh Thất: “Tôi mặc vậy ổn rồi đúng không?”
Trợ lý Đinh mím môi bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi với sếp của mình, chủ tịch của cậu đã hỏi câu này đã chín lần rồi, cậu gật đầu lia lịa không ngừng nhấn mạnh: “Rất ổn ạ, bây giờ chủ tịch trông rất là đẹp trai, phong độ, từ đầu đến chân của chủ tịch đều rất rất là hoàn hảo luôn.”
Tống Tranh mỉm cười hài lòng, anh đi qua đi lại chờ đợi Lưu Lan nhưng đợi mãi vẫn không thấy người của mình thông báo cô đến, đã quá giờ Tống Tranh thấy vậy bèn gọi điện cho cô nhưng lại không liên lạc được, anh vẫn ở đó tiếp tục chờ tin rằng Lưu Lan nhất định sẽ đến, nhưng chờ mãi chờ đến gần nửa đêm vẫn không thấy cô tới..