Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi

Chương 6



Dư Hân đi trên hành lang, học sinh trong trường thấy nét mặt cô không vui, nghĩ chắc là tâm trạng của hội trưởng hôm nay không tốt bèn liệu hồn mà tránh sang một bên để nhường đường.

Đi chưa được bao lâu thì cô đã đụng mặt tên Du Minh Hiển, hai người đối diện nhau, ánh mắt Minh Hiển từ đầu đến cuối đều là thờ ơ lạnh nhạt, Dư Hân nhíu chặt đôi lông mày, cô ghét nhất chính là cái bộ dạng này của hắn, nhiều lúc cô thật sự muốn đập đầu vào tường tự hỏi bản thân sao lại thích hắn, hắn chẳng có điểm nào tốt cả. Thích một người đôi lúc đâu cần lí do, thích chính là thích thôi, đơn giản lắm mà cũng phức tạp lắm.

“Du Minh Hiển! Trong mắt cậu còn xem hội trưởng Lãng Dư Hân tôi ra gì không hả?” Dư Hân túm chặt cổ áo Minh Hiển, giọng nói tràn ngập sự giận dữ.

“Không.” Minh Hiển gạt tay Dư Hân ra, không do dự mà liền đáp một chữ chắc nịch như đó là điều hiển nhiên.

“Minh Hiển!” Cô đột nhiên chùn giọng xuống: “Nhìn vào mắt tôi đi, nói cho tôi nghe, cậu thấy gì?”

Hắn nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn cô, cô lại tính giở trò gì đây, lát sau mới lên tiếng trả lời: “Hình ảnh phản chiếu của tôi.”

Dư Hân mỉm cười, lắc lắc đầu: “Không! Thứ cậu nhìn thấy không đơn giản chỉ là hình ảnh phản chiếu của cậu đâu, mà đó còn là cả thế giới của tôi, là hiện tại, là tương lai của tôi, là người mà tôi thương nhất. Tôi thích cậu!” Nói xong những câu đó mà cô còn phải cảm thấy bái phục bản thân mình. Sao nào? Thằng nhóc kia! Đổ chưa mày?

Học sinh vây quanh há hốc mồm ngạc nhiên, các nam sinh nhất thời khóc ròng trong lòng. Hội trưởng! Nữ thần của bọn họ lại đi tỏ tình với tên nhóc đàn em hư hỏng đó. Não không phải bị úng nước rồi chứ? Thằng nhóc đó có gì tốt mà ngay cả hội trưởng cũng thích hắn.

Thấy Minh Hiển không đáp, Dư Hân thầm cười. Chà chà, sốc thính rồi chứ gì? Ha ha, chị mày không tin chị mày không cưa đổ nổi mày.

“Tôi không thích cô!” Ngay lúc cô định nói tiếp thì Minh Hiển đột nhiên lắc đầu đáp.

Nụ cười dịu dàng trên môi Dư Hân cứng đờ lại. Thằng nhóc này thật sự không cho cô một chút sĩ diện nào, dám từ chối thẳng thừng giữa chốn đông người như thế này. Điều này thật tồi tệ! Cô bất giác cau mày: “Thằng nhóc kia! Làm sao mày mới chịu đổ hả? Chỉ cần có thể, tao sẽ làm!”

“Vậy cô hôn tôi đi!”

“Không đời nào.” Không đời nào cô lại đi hôn đâu. Thích hắn, đó là sự thật. Cô thật sự rất thích hắn. Nhưng nghĩ tới cái kiểu lưỡi quấn lưỡi rồi trao nước miếng ấy á, eo ôi, nổi hết cả da gà rồi.

Minh Hiển cười lạnh, hắn biết mà, hắn biết cô sẽ không làm như vậy mà.

“Không biết! Dù hôm nay có như thế nào thì mày cũng phải hẹn hò với tao!” Dư Hân hùng hồn kéo tay Minh Hiển đi, hắn ngược lại lại không có chút phản kháng nào, để cô kéo mình đi như thế, ánh mắt hắn lóe lên một tia dịu dàng rồi nhanh chóng biến mất như chưa có điều đó xảy ra, như đó giống như chỉ là ảo giác.

Mọi người vây quanh vẫn chưa hết sốc. Hội trưởng da mặt thật là dày a nha.

***

“Minh Hiển! Mình đi xem phim đi!”

“Không!”

“Minh Hiển! Hay mình đi xem sách đi!”

“Không!”

“Minh Hiển! Hay là…”

“Cô không cảm thấy cô bây giờ rất giả tạo sao?” Minh Hiển hất tay Dư Hân ra, chán ghét nói: “Cô thân là hội trưởng lại đi cúp học. Thật chẳng ra làm sao!”

Dư Hân cười nhạt: “Cậu ghét tôi à? Tại sao cậu không thích tôi! Tôi có chỗ nào không được cậu cứ nói, tôi sẽ sửa.”

“Đúng! Tôi ghét cô! Không thích chính là không thích, cần gì lí do. Cô không cảm thấy kinh tởm con người cô sao, quá giả tạo. Thích một đứa kém mình những hai tuổi, tôi đáng tuổi em trai cô đấy, bị từ chối như thế còn mặt dày bám theo tôi, đúng là biết xấu hổ.” Hắn cười lạnh, dứt lời liền xoay người bỏ đi.

Cô nhìn theo bóng dáng của hắn, đưa tay đặt lên ngực trái, trái tim vẫn rạo rực đập thình thịch, cơ mà đau lắm, chỗ này đau lắm. Nhưng cô không muốn bỏ cuộc sớm như vậy, nhất định, nhất định cậu phải thuộc về cô, Du Minh Hiển cậu phải thuộc về Lãng Dư Hân cô.

“Du Minh Hiển! Thằng nhóc kia! Làm sao mày mới chịu đổ hả?” Dư Hân chạy theo, kéo tay Minh Hiển lại, ngữ khí có chút bực dọc.

“Cô thật phiền phức!” Minh Hiển trước sau như một, từ giọng nói đến sắc mặt đều tỏ ra chán ghét tột độ.

Phiền phức? Du Minh Hiển, cậu thật to gan. Trước giờ chưa một ai dám chê bai Lãng Dư Hân này là đồ phiền phức. Vậy mà cậu lại dám? Cậu lại dám!

“Xin lỗi! Làm phiền cậu rồi.” Dư Hân buông tay Minh Hiển ra, cúi gằm mặt xuống, đoạn, liền nhấc chân rời đi.

Cô khẽ cắn đầu móng tay cái, kế hoạch hôm nay thất bại rồi. Cứ đợi đấy! Kế hoạch B chuẩn bị lên sàn.

Minh Hiển nhìn bóng lưng cô đơn nhỏ nhắn của cô, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong: “Chị thật ngốc mà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.