Hơn trăm người xếp hàng từ đại điện ra đến đường phố, mỗi người trên tay đều cầm lấy tấm bảng sốt ruột ngồi đợi.
“Lại có nhiều người như thế đang đợi, danh tiếng của Ung Minh Bễ này cũng thật là lớn. ” Dư Bân nói ra.
Nếu không phải bởi vì có danh tiếng lớn, làm sao có thể ngăn cản những người trên núi không chặt đi cây hòe. Không biết anh ta là thật sự có bản lĩnh, hay là có tiếng mà không có miếng, vậy nhìn xem anh ta nói chuyện cùng với tôi những cái gì.
Có một tiểu đạo đi về phía ba người chúng tôi, đưa cho chúng tôi mỗi người một cái mã số, tấm của tôi là 132, Dư Bân là 133, Chung Khiếu Thiên là 134, ba cái dãy số trên tấm bài đều rất lớn, xếp hạng hơn vị trí số 100.
Nếu như một người được nhìn 5 phút, tôi số 132, cũng phải chờ thêm mười một giờ, đến lúc đó trời chắc chắn sẽ tối, Ung Minh Bễ đoán là sẽ không xem nữa.
Thật sự là tức giận…, xem ra chỉ có chờ đến buổi sáng ngày mai đến sớm sớm một chút, đi vào đạo quan trước để chờ đợi.
Nghĩ tới đây, tôi quay đầu muốn rời đi, Chung Khiếu Thiên kéo lại tôi. ” Anh Xong Diễm, đi đâu đấy? ”
Tôi nói: “Phải đợi mười tiếng đồng hồ, tôi không chịu nổi, tôi rút lui. ”
Chung Khiếu Thiên giải thích cho tôi nói: “Không phải như thế, thiên nhãn thần nhân mỗi lần đều dùng một cách đặc biệt để chọn người. ”
“Cách đặc biệt? ” Tôi có chút hiếu kỳ.
“Ví dụ như theo số chẵn lẻ, chỉ chọn số chẵn, hoặc là theo từ sau đến trước, hoặc là dứt khoát chọn bừa một con số. Tóm lại mỗi lần anh ta dùng cách chọn cũng không giống nhau, hơn nữa, anh mỗi ngày đều cố định chỉ tiếp đãi với ba người hỏi thăm. ”
Còn có chuyện này sao?
Bây giờ thì tôi hiểu rõ tại sao đông như vậy vẫn có người đợi người, dùng thứ ít để chọn, dựa theo tình cảnh này để chọn người, mọi người sẽ được cổ vũ an ủi, giống như là được trúng thưởng 500 vạn vậy.
Cứ như vậy trong lòng mọi người sẽ càng có hảo cảm với tôn kính, càng nhiều người nghe giảng đạo, vậy danh tiếng cũng sẽ tăng lên.
Tên Ung Minh Bễ này, tuyệt đối là một người giỏi về tâm kế, tâm lý học cực kỳ giỏi.
Cũng không biết anh ta hôm nay sẽ chọn cách gì để chọn lựa người.
Đại khái qua tầm 10 phút, tổng cộng tập hợp đủ 150 người, tiểu đạo đồng hét lên một tiếng: “Hôm nay thiên nhãn thần nhân muốn tiếp đãi ba người theo số thứ tự là 102- 112-132 mời ba người giữ tầm bài có số này vào trong đại điện xem vận mệnh. ”
Oạch, ba con số này cũng chẳng liên quan gì giống như là Ung Minh Bễ rảnh rỗi chọn lựa ra vậy, nói thật, tôi thật sự nghi ngờ cái bản lĩnh của người này.
Sau khi đi vào trong đại điện của Ung Minh Bễ, tôi cùng với hai người khác đứng thành một hàng, đứng ở phía dưới Tam Thanh tượng thần. Tam Thanh theo thứ tự là Ngọc Thanh chi chủ Nguyên Thủy Thiên Tôn, bên trên Thanh chi chủ Linh Bảo Thiên Tôn, trong sạch nhất là chi chủ Đạo Đức thiên tôn cũng chính là Thái Thượng Lão Quân. Tam Thanh tượng thần uy nghiêm, nghiêm túc, chính khí nghiêm nghị, ở trong đại điện này, tuyệt đối không thể xuất hiện tà ma ngoại đạo.
Đúng lúc này, cánh cửa nhỏ của đại điện hơi mở ra, tiểu đạo đồng đưa ba người chúng tôi người tiến vào bên trong.
Đằng sau của nhỏ là một gian phòng ngủ nhỏ, hơn nữa phòng ngủ được chế từ trúc, trên trên bày đầy tranh sơn thủy, nhìn qua phong cách rất là tao nhã.
Trong phòng ngủ ngồi một người, trên trán của anh ta có dày đặc ba đường da thịt, cái đó chẳng lẽ lại là nếp nhăn trên trán sao? Cũng quá dầy đi.
Để cho tôi giật mình chính là, tại hai tầng da dầy đó có một khe hở, bên trong loáng thoáng có thể nhìn thấy giống một con mắt bình thường. Thứ đó chính là ở trong truyền thuyết gọi là thiên nhãn sao?
Người thứ nhất muốn hỏi thăm tiến về phía trước một bước, đó là một ông lão tuổi trên năm mươi. Ông ta xoay người gạt bỏ khuôn mặt tươi cười nói: “Thần nhân, tôi muốn hỏi hỏi ngài, tôi năm nay năm mươi bốn tuổi, sau này tôi có thể có con nối dõi hay không?”
Thì ra lại là một người có tuổi đáng thương không thể sinh con, hazzz cái tuổi này còn muốn sinh em bé, đúng là hơi khó khăn.
Tôi cũng sắp 30, cha tôi tuổi cũng sấp sỉ ông ta. Nếu ông ta bây giờ cùng lão bà sinh một đứa, đợi đến lúc đứa bé đó được 20 – 30 tuổi, bọn họ cũng đều bảy tám chục rồi, điều này khiến cho đứa con áp lực rất lớn.
Nhưng mà, người già cũng muốn có con cháu nỗi dõi tông đường, điều này vẫn có thể hiểu được.
Thiên nhãn thần nhân “ba con mắt” Đồng loạt nhìn chằm chằm vào ông lão, nhìn một lúc, nói: “Ông cả đời phạm vào sát nghiệt quá nặng, trời cao vì trừng phạt ông, cho nên không để cho ông có con cháu. ”
Tôi nghe xong, chuyện này nói là nói cái gì, sát nghiệt quá nặng? Xã hội hiện đại còn cho phép giết người linh tinh sao? Chẳng lẽ nói ông lão này lúc trước là đi làm lính?
Sau đó ông lão nói một câu không khỏi làm tôi nhìn thiên nhẫn thần nhân thêm vài phần kính trọng. Ông ấy nói: ” Ông già hèn này chính là một người mổ thịt heo bán, cũng không biết là như vây,…. thần nhân có cách nào cứu giúp không.”
Nói xong, ông lão liền quỳ xuống, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Thần nhân chỉ vào hòm công đức nói: “Không ngại việc gì, có cách có thể giải quyết. ”
Ý này cũng rất rõ ràng, đều muốn có biện pháp, trước hết là đưa tiền. Thiên nhãn thần nhân sao lại giống với tính của Dư Bân, có lẽ nếu điều tra thêm gia phả anh ta, nói không chừng sẽ là họ hàng với Dư Bân.
Ông lão từ trong lòng ngực móc ra một tờ tiền, đút vào bên trong hòm công đức.
Ai ngờ Ung Minh Bễ trực tiếp mắt nhắm lại, không để ý cũng không hỏi, ý này có thể hiêu là: tiền quá ít.
Ông lão cắn răng một cái, lại thêm vào năm tờ. Ung Minh Bễ vẫn như cũ nhắm mắt lại.
Lão hán thở dài, liên tiếp rút ra hai mươi tờ, cũng chỉ hỏi một vấn đề mà thôi, 2600 rồi, đây cũng không phải là quá đắt sao, dựa theo cái cách làm này của anh ta, một ngày anh ta đều thu được hơn ngàn thậm chí hơn trăm ngàn….
Sao đạo sĩ cũng có thể vơ vét được vô số tài sản như thế.
Thiên nhãn thần nhân giống như là nhắm mắt lại cũng có thể nhìn được vậy, ông lão năm lần bảy lượt nhét vào, lúc này trợn mắt nói: “Cách rất đơn giản, ông nghỉ làm nghỉ mổ heo, làm chút việc không sát sinh nữa, hơn nữa cũng không nên ăn mặn, rất nhanh chóng có thể có một đưa con nối dõi. ”
Cái gì đây, điều này cũng gọi là cách để sinh con? Cứ như vậy, câu nói đầu tiên giá trị 2600? Cũng không có nghe lầm.
Thế nhưng ông già kia lại cảm kích muốn chết, liên tục dập đầu mấy cái, hưng phấn đi rat. Àiiiii, tôi còn chưa từng nghe nói qua việc không ăn mặn có thể sinh con.
Nếu mổ heo cũng không thể sinh con, trên này đã không có ai mổ heo rồi, tôi nhìn ông già này vẫn là đi bệnh viện kiểm tra cơ thể mình cho thật tốt.
Sau đó, người hỏi thăm thứ hai bước lên trên. Đây là một người mới đầu tuổi hai mươi, có một chút sắc đẹp, phấn son đầy mặt.
Cô gái đầu tiên là hướng về thiên nhãn thần nhân nở ra một nụ cười, sau đó vừa định mở miệng hỏi thăm, thiên nhãn thần nhân đột nhiên lấy tay búng một ngón vào trán của cô ấy, khuôn mặt buồn bã nói: “ Cô giữa trán hắc khí tràn ngập, trong vòng ba ngày sẽ có tai ương liên quan đến máu, có thể sẽ chết oan chết uổng! ”
Một câu khiến cho cô gái tới mức mặt không có chút máu, cô ấy tranh thủ thời gian hỏi có cách nào cứu giúp được hay không.
Tôi từ đầu cho rằng thiên nhãn thần nhân là thuận miệng bịa chuyện ra, dùng cái này để ép cô gái đưa tiền, dùng cách thật hèn hạ.
Thế nhưng là thiên nhãn thần nhân lại nói một câu vượt quá phán đoán của tôi………..
(ND: đọc xong mọi người cmt cho mình biết cảm nhận để mình xem có nên đu bộ này không ạ.)