Hồn Ma Che Dù

Chương 63: Mưa ở nhà tang lễ



Bên trong thảm cỏ chảy xuôi máu tươi, là máu tươi của đứa nhỏ, tôi trơ mắt nhìn thấy này một màn này, lại không có cách nào làm gì cả. Lấy ra gương Bát Quái, hướng về phía con ngựa, tôi nhìn thấy bóng dáng một bà lạo mặc sơ mi hoa màu đỏ, chậm rãi rời đi. Là bà ấy? Là bà cụ kia. Là bà ấy đã giết chết cháu của chính mình? Lòng tôi có chút chán ghét bà lão này.

Cũng là máu mủ ruột thịt, làm sao lại có thể giết cháu của chính mình? Trả thù, báo thù, ngươi hại ta, ta lại hại ngươi, gia đình bị kịch như vậy, tôi không biết nên đồng tình với ai, nên thấy ai đáng thương. Trần Kha khóc cực kỳ thương tâm, chết tuổi còn trẻ, là một trong ba nỗi buôn của đời người. “Mau, liên lạc cảnh sát, thầy thuốc.”

Tôi lắc lắc Lâm Khâu vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc. Khâu lâm lúc này mới phản ứng lại, lấy điện thoại di động bẩm sõ, báo cảnh sát, sau đó lại gọi điện thoại tới 120.

Đợi đến lúc cảnh sát, thây thuốc tới nơi, cậu bé Ngụy Ninh đã chết rôi. Tôi đứng ở xa nhìn thấy thi thể, phát hiện ở trên thi thể có một chút hạt cát.

Đi vào trường đua ngựa một lúc lại thấy bão cát đầy trời, tràn ngập, ngay cá ánh mắt đều không mở ra được. Người sau khi chết biến thành ma quỷ, sẽ sinh ra một Ít siêu năng lực, phi hành, xuyên tường, mạnh mẽ, nhưng là chưa bao giờ nghe nói có người nào biến thành ma có thể lấy hạt cát ra đùa như vậy. Rốt cuộc là bà cụ Phan Hà trên người xảy ra chuyện gì, không thế hiểu hết. Nhìn thấy Trân Kha khóc đau đớn tuột cùng như vậy, không giống trước kia khinh bỉ, đáy lòng lại có một tia đồng tình.

Tuy rằng cô ấy thật sự đáng giận, nhưng cô ấy đôi đứa con yêu là thật, này trên đời người mẹ nào cũng yêu con mình. Quay đầu, tôi không muốn nhìn chuyện thương tâm như vậy nữa. Trong vòng một ngày, hai vụ án mạng, bà cháu là hai điều mạng người. Tôi không còn có tâm tình đi chơi, sớm trở về của hàng bán ô một chút. Gọi điện cho Dư Bản. “Uy, đạo sĩ, hỏi anh một việc.”

“Nói.”

“Có na loại ma nảo điều khiển hạt cát không?”

Lần đầu tiên, ngay cả Dư Bản không có ý ni dân ta cũng không biết đây là loại ma gì. Một đêm không ngủ, nghĩ vê mọi việc, trong cuộc sống cảm tình rất kỳ lạ, bạn càng yêu một người, càng muốn có được người ấy, lại càng dễ khiến cho đối phương căm ghét. Sáng sớm, tôi liên nhận được điện thoại của Khâu Lâm. “Xong đại sư, có chuyện phải làm phiên anh rồi.”

Tôi cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Làm sao vậy?”

Khâu lâm khẩn trương nói: “Nói qua điện thoại không rõ ràng, tôi lái xe tới đón anh, rồi trò chuyện.”

Tút tút.

….

Khâu lâm tắt điện thoại. Tôi vẫn đang hồi tưởng lại lời anh ta nói, tuy rằng không biết anh ta muốn nói gì, Nhưng mà dựa theo một câu “Xong đại sư”

là có thể đoán được, nhất định là cùng có liên quan tới việc bà lão ngày hôm qua. Tôi câm theo gương Bát Quái, ô âm dương, lại vẽ hai lá bùa đuổi quỷ, cảm thấy được thứ phải chuyển bị cũng không khác biệt lắm, liên chuyện một cái ghế ngồi ra ngoài cửa hàng. Chờ xe tới đây. Dọc theo đường đi, Khâu Lâm đem chuyện nói với tôi, nói là đưa bà cụ ấy cùng đứa con Ngụy Ninh đưa đến nhà tang lẽ, lại xuất hiện một ít chuyện kỳ quái. Ở trên thân hai người vô cùng nhiều hạt cát, ngay từ đầu tưởng là hạt cát bình thường, không cẩn thận dính phải.

Nhưng lại sửa mãi thể nào cũng không. sạch sẽ, nhà tang lễ liền phát hiện điều gì đó không ổn, bọn họ đối với loại chuyện này rất là nhạy cảm, kiên quyết muôn tìm đạo sĩ đến xem. “Cho nên anh nghĩ rồi tới tìm tôi?”

Tôi nhìn Khâu Lâm nói. Khâu lâm cười ngây ngô hai tiếng, nói: “Tôi cũng không biết được người khác, lại biết anh.

Khi còn ở trên núi, anh không phải tốt lảm xử lý được cả chuyện cây mặt người sao, nên là chuyện hạt cát lần này chắc cũng không xảy ra vần đê gì đâu.”

Tôi không trả lời anh ta, nói thật, tôi cũng không xác định tôi có thể hay không đối phó này bà cụ ấy. Không phải nói có thể đối phó hay không, mà là có đồng ý đối phó hay không. Bà ấy còn sống cũng đã vất vả như vậy, bị khi dễ thảm hại như thế, khi bà ấy chết tôi lại đi làm chuyện man rợ như thể, bạn bảo tôi sao có thê nhẫn tâm? Đi một bước tính một bước vậy. Xe tới nơi, tôi mở cửa xe, phát hiện bầu trời nối lên mưa phùn. “Thời tiết thật sự là quái dị, vừa mới trời còn nắng, nháy mắt trời đã đổ mưa ”

Khâu lâm nói. Tôi đưa tay vươn ra, để cảm nhận độ ấm của mưa, lạnh lẽo thấu xương, không giống như độ ấm bình thường của mưa. “Không thích hợp.”

Tôi nhìn hướng xa xa, nheo lại ánh mắt, phát hiện giống như ở rơi rất xa, còn có ánh nảng chiếu +: xuống. Là mưa mặt trời? Vẫn là nói.

…… trong lòng tôi loại cảm giác không tốt, có thể, chỉ có mỗi chỗ trên đầu của chúng tôi mà mưa,, mà chỗ khác vẫn là có ánh nắng. Vậy nói rõ, ở bên trong nhà tang lễ, có thứ gì đó bất thường. Khâu lâm đến mặt sau xe, mở ra cốp, từ bên trong lấy ra một bô quân áo lao động.

Tôi vừa thấy, đó không phải là quân áo lao động của nhà tang lễ hay sao? Tên nhóc nảy đang làm cái gì?. Khâu lâm cười nói: “Không có gì, tôi kiêm chức nhiều, thuận tiện cũng làm ở nhà tang lễ “ Người này thật đúng là “người lạc quan yêu đời”

, bội phục bội phục. Không cần nói nhảm nữa, chúng tôi một đường đi, đi tới bên trong nhà tang lễ, tới phòng giữ xác, thấy được hai kiện thi thể đặc biệt. Một già một trẻ, trên thi thế đều bao trùm một tâng hạt cát. Tôi lấy tay sờ sờ, cát trên người đứa bé rất dễ biến mất, nhưng hạt cát trên người bà gia giống như là áo giáp vậy, cứng rắn giống xi măng, căn bản gỡ không nổi. “Tại sao có thể như vậy, các anh đôi với thi thể làm cái gì?”

Khâu lâm lắc đầu, nói: “chúng tôi làm cái nghê này, đối với thi thể đều đặc biệt tôn trọng, sẽ không làm chuyện gì linh tinh, bà lão này gân đây nhất, chính là như vậy rồi “ “ Thật sự là kì quái. Lúc này, có vài nhân viên công tác đi vào phòng đựng xác, trong đó có một gã là bác sĩ. Bác sĩ kiếm tra rồi một lần bà lão cùng đứa bé, lại một lần nữa xác định bọn họ không có hơi thở và sự sống, mới bỏ cho bọn họ ống dân. Khi tiến vào bệnh viện điều trị, cho dù chết, ở trên cổ có một cáo ống dẫn đều do bác sĩ nhố ra, sau đó nhà tang lễ cho bác sĩ một phong bao lì xi. Bên trong những người lành nghề goi là “nhố ống dẫn”

, nhận định người sống chế, chỉ có ác sĩ, y tá mới có tư cách này, nếu như người khác rút rất có thể gây phẫn nộ cho thi thế. Tôi đứng ở một bên im lặng nhìn, lấy ra gương Bát Quái, xem xét có gì bất thương không. Đột nhiên, tôi xem đến ở sau lưng bác sĩ, nổi lơ lửng một cái linh hồn, người đó vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào thi thế bà lão cùng đứa bé, trên tay còn đang cầm một cái số bút kí, ở đó ghi lại thứ gì. Lòng tôi cả kinh, cái dáng vẻ kia tại sao lại nhìn quen như vậy? Đến khi người đó quay sang hướng tôi cưới, tôi mới nhận ra người đó, đây không phải là vì hoa khôi nương tử mả chế ”

đắc đạo cao tăng lô thư”

sao? Ông ấy tại sao lại ở chỗ này?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.