Hồn Ma Che Dù

Chương 65: Ảnh chụp khóc nức nở



Đi vào trước biệt thự, tôi không đợi xe dừng hẳn đã mở cửa xe ra, từ trên xe nhảy xuống, chạy hướng về phía cửa ra vào, không biết Tát Sa Bà kia đã bắt đầu hành động hay chưa.

Cửa biệt thự không khóa, chính là hợp ý tôi, đỡ phiền toái.

Vào phòng, liền nhìn thấy Ngụy Kim Kim đang ngồi ở đại sảnh trên ghế sô pha phì phèo hút thuốc lá.

“Là anh? Anh tới nhà của tôi làm cái gì?” Ngụy Kim Kim tức giận nói.

Tôi khi trước đã xích mích với anh ta, tự nhiên là anh ta không có ấn tượng gì tốt đối với tôi. Nhưng mà nhìn thấy anh ta còn có thể sinh long hoạt hổ nói chuyện, còn có thể tự do tự tại phun ra một vòng khói thuốc, có thể biết anh ta không có việc gì.

Nhìn quanh một vòng, tôi hỏi: “Vợ anh đâu?”

Tiến vào nhà của người ta, không để ý tới chủ nhà, lại trực tiếp mở miệng hỏi vợ của người ta nơi nào, đây là chuyện vô cùng không lễ phép, tôi giờ phút này cũng rất là sốt ruột, làm sao bận tâm đến nhiều như vậy.

Thế nhưng rơi vào tai của Ngụy Kim Kim, anh ta vốn là đối tôi không có cảm tình, lại nhìn thấy tôi bây giờ không lễ phép như thế, sẽ sinh ra chán ghét tôi gấp nhiều lần.

“Anh cút ra ngoài cho tôi!” Ngụy Kim Kim hướng tôi hét to.

Ha hả, tôi đi ra ngoài? Tôi bây giờ đi ra ngoài, mạng nhỏ của anh sẽ có thể không còn. đổi lại là bình thường, tôi làm sao có thể chịu được này uất ức này, cho dù không cho Ngụy Kim Kim một cái tát, cũng sẽ quay đầu rời đi.

Nhưng mà con người của tôi tốt nhất chính là điểm ấy, trái phải rõ ràng, phân rành mạch, không muốn làm người chủ nghĩa cá nhân. Ngụy Kim Kim là người sống, phải bị xử lý bằng pháp luật, không thể gọi ma quỷ giết hại.

Cho nên bây giờ tôi không nghĩ đến việc ra ngoài, mà là ở trong phòng tìm kiếm.

Tôi nghe được trên lầu có tiếng nước rầm rầm, giống như có chút bất thường, liền chuẩn bị chạy lên trên tầng. Vừa thấy tôi chạy hướng lên tầng, Ngụy Kim Kim sắc mặt đều tái đi, lông mày đều dựng ngược lên.

“Hay cho nhà anh, muốn ăn đòn phải không.” Nói xong, Ngụy Kim Kim quơ lấy chổi lông gà đánh về phía tôi.

Chổi lông gà còn chưa kịp chạm đến người tôi, chợt nghe đến từng tiếng “oe oe” của trẻ con khóc.

Tiếng khóc đứt quãng, từng chút từng chút, khi thì yếu ớt, khi thì mãnh liệt.

“Trong nhà các anh còn nuôi trẻ con?” Tôi hỏi Ngụy Kim Kim.

Ngụy Kim Kim đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt, Ngay sau đó sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Không, không có, nhà của chúng tôi vẫn cũng chỉ có Ngụy Ninh là trẻ con, làm sao còn có đứa trẻ thứ hai chứ.”

Tiếng khóc từng đợt từng đợt, không dừng lại. Tôi không khỏi nghi ngời lời nói của Ngụy Kim Kim, lại hỏi thêm một lần, “Nhà các anh không có trẻ con? Vậy tiếng khóc kia là từ chỗ nào truyền tới?”

Ngụy Kim Kim hai tay ôm đầu, biểu hiện buồn khổ, “Tôi làm sao biết được.” Nghe xong trong chốc lát, anh ta nói: “Ôiii, không đúng, cái giọng này nghe rất là quen tai, như là, như là giọng của Ninh Nhi.”

Là giọng của Ngụy Tinh?

Tôi không khỏi suy nghĩ, Ngụy Ninh đã chết, bây giờ hai thi thể vẫn còn ở trong nhà để xác trong nhà tang lễ, tại sao có thể xuất hiện ở bên trong biệt thự? Chẳng lẽ là Ngụy Ninh cũng biến thành ma?

“chú ý nghe một chút, âm thanh đó từ chỗ nào truyền tới.”

Tôi cùng Ngụy Kim Kim hai đều vểnh tai lên nghe tiếng khóc kia, để xác định âm thanh đó phát ra từ đâu. Từ từ, chúng tôi sờ soạng tới một căn phòng.

“Đây là phòng của Ngụy Ninh.” Ngụy Kim Kim nói.

Tôi gật gật đầu, Thò tay chỉ hướng cửa phòng, nhỏ giọng nói: “Tôi mở cửa, anh đứng ở tôi phía sau, có cái gì bất thường lập tức chạy, hiểu không?”

Ngụy Kim Kim liên tục gật đầu, đồng ý.

Người khi đối mặt với sợ hãi, luôn yếu đuối như vậy, cho dù rõ ràng biết trước mắt hồn ma là con của chính mình, cũng không có thể buông được sự sợ hãi.

Đợi cho Ngụy Kim Kim đứng ở phía sau của tôi, tôi mới thò tay mở ra cửa phòng.

Đưa tay chạm vào nắm cửa, cảm giác lạnh lẽo âm u, lúc trước Tát Sa Bà chính là treo cổ ở tay nắm cửa này.

Chuyển động.

Két một tiếng, cửa mở.

Khi cửa mở ra trong nháy mắt, tôi thấy được đối diện chúng tôi là một cái tủ quần áo, mà tủ quần áo ở trên có một cái khung, bên trong khung là ảnh của một đứa bé.

Đứa bé này tôi biết, đúng là Ngụy Ninh, tấm ảnh là đứa bé cười rất ngây thơ.

Mọi thứ nhìn qua rất là bình thường, trong phòng cũng không có hồn ma linh tinh nào cả.

Lúc này, trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng khóc nức nở.

Là từ trong khung ảnh truyền đến! Tôi lập tức liền chú ý vào mục tiêu. Đưa mắt vừa nhỉ, phát hiện ảnh chụp lúc nãy tươi cươi, mà trong nháy mắt đã biến thành khóc!

Ở bên trong ảnh chụp, hai khóe mắt của Ngụy Ninh vẫn còn nước mắt chảy dài xuống.

Ảnh chụp mà khóc?

Tim tôi đã nhảy lên đến cổ họng, Tát Sa Bà vẫn còn chưa có giải quyết, bây giờ lại gặp được một con ma nhỏ, thật sự là phiền phức. Tôi đẩy Ngụy Kim Kim, muốn để anh ta chạy đi, nơi này không phải là nơi mà anh ta có thể đứng ngây người.

Trước khi bước vào, Ngụy Kim Kim đã đồng ý với tôi như đinh đóng cột, vừa xuất hiện chuyện gì quỷ dị sẽ bỏ chạy, bây giờ chính là cái tình huống đó, anh ta lại không thể nhích bước chân.

Tôi còn tò mò, không phải là anh ta lương tâm nổi lên, không yên lòng về tôi, muốn ở lại giúp tôi. Ai ngờ tôi quay đầu mới phát hiện, Thì ra anh ta đã sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn, hai cái đùi run rẩy va đập không ngừng.

Thật là vô dụng, tôi lần đầu tiên gặp ma cũng không sợ thành cái dáng vẻ này.

Tôi lấy ra lá bùa đuổi quỷ, tay trái bắt quyết, lấy là bùa ném vào khung ảnh. Nháy mắt, linh hồn một đứa bé ở trong khung ảnh bị bắn ra ngoài.

Tôi cầm ô Âm Dương một mực nắm chặt trong tay, nín thở tập chung, cẩn thận đối phó với ma nhỏ.

Ngoài dự đoán của tôi chính là, con ma nhỏ này đều không có ý muốn công kích, chính là ngồi dưới đất khóc, khóc rất là thương tâm, rất khó chịu.

Cứ như vậy cũng không phải là cách, tôi hỏi đứa nhỏ “khóc cái gì?”

Con ma nhỏ mở mắt ra nhìn thấy tôi, tiếp theo lại khóc lên.

Đoán là tôi không phải là người thân của nó, nên không muốn nói chuyện với tôi. Tôi hướng về phía Ngụy Kim Kim vẫy tay một cái, muốn cho anh ta đến người con mình nói chuyện, thế nhưng cái tên vô dụng này đã ngồi bệt xuống mặt đất không nhúc nhích.

Không còn cách nào, tôi đi qua, một tay kéo anh ta lên kéo về phía trước mặt của con ma nhỏ, sau đó cùng nó nói: “Bố của cậu ở chỗ này, có cái gì nói có thể nói với anh ta.”

Tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn thấy Ngụy Kim Kim, trong ánh mắt mặt để lộ ra một chút vui mừng, sau đó đứng dậy ôm lấy đùi Ngụy Kim Kim.

Cái ôm này làm Ngụy Kim Kim sợ tới mức không nhẹ, trực tiếp còn có chất lỏng chảy ra từ trong quần.

“cậu có gì muốn nói, thì nói nhanh lên.” Tôi đã ở thúc giục con ma nhỏ.

Con ma trẻ con nói: “Em chết oan uổng, Em không can tâm.”

“Chết oan uổng, cậu oan uổng như thế nào?”

Con ma nhỏ nói: “Em là bị bà nội hại chết! em nhìn thấy bà nội, quất vào mông ngựa, còn ném hạt cát vào người em, là bà ấy hại chết em, em.. em phải tìm bà ấy báo thù!”

Tôi vừa nghe, cười, nói: “Báo thù? Tìm bà nội báo thù? Gặp phải bà ta cậu sẽ chết trước!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.