Nhưng chiếc giày cao gót của Tịnh Kỳ vì cô mang không quen nên đã không đứng vững mà bật ngửa về phía lan can của du thuyền. Cô sợ hãi nắm lấy tay cô ta khiến cả hai không đứng vững mà rơi xuống biển vang lên một tiếng động rất lớn.
Trương Tuệ Minh cô ta biết bơi cô ta không sợ.
Nhưng Khương Tịnh Kỳ cô không biết bơi, cô sợ hãi, cô dẫy dụa. Cô không muốn chết ở đây cô còn cha của mình cô chưa rửa oan, chưa muốn để ông ấy một mình.
“ Cứu người đi có người rơi xuống biển rồi ”
Tiếng hô hoáng của hành khách khiến cả Lăng Duật và cả Mộ Cẩn Phong cũng nghe thấy mà chạy lại, Lăng Duật lạnh lùng đi lại xem tình hình.
“ Là cô gái đi cùng Lăng Tổng….. ”
Lăng Duật vừa nghe đến đó liền không ngần ngại tháo bỏ áo vest lau xuống biển. Trương Tuệ Minh vậy mà để cho bản thân rơi xuống biển sao? cô ấy mới về nước chưa lâu. Nhưng hắn không thể nào nghe được đoạn ở phía sau.
“….. Và cô gái xinh đẹp đi cùng Mộ Tổng cũng rơi xuống cùng cô gái kia ”.
Mộ Cẩn Phong nghe đến đó liền nhảy xuống biển theo Lăng Duật để tìm Tịnh Kỳ.
Nước biển mặt cộng thêm việc vào buổi tối biển rất lạnh Khương Tịnh Kỳ cô không dẫy dụa được nữa vì đuối sức nên đã buông xuôi tất cả. Cả thân thể Tịnh Kỳ bắt đầu chìm sâu xuống.
Trong khi đó Lăng Duật đã cứu được Trương Tuệ Minh lên được mọi người giúp mang lên du thuyền rồi. Nhưng hắn lại không biết cô gái của hắn cũng ở dưới biển lạnh lẽo đó, cũng đã đợi hắn đến cứu.
Trong đầu cô chỉ nghĩ đến một mình hắn, liệu hắn nghe thấy rồi có đến cứu cô không? hắn căm hận cô đến thế mà. Nhưng cô muốn sống, cô rất muốn sống để lo cho cha cô ông ấy còn chưa được thanh minh.
“ Lăng Duật! Cầu xin anh hãy cứu em, chỉ một lần này thôi, em thật sự cầu xin anh ” Dòng suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cô.
Sau đó là hàng loạt khung cảnh hồi nhỏ rồi đến lớn, rồi khi cùng anh, lúc vui lúc buồn. Nó như thước phim tua chậm lại, Khương Tịnh Kỳ bắt đầu không thể ý thức mà nhắm mắt buông xuôi.
Mộ Cẩn Phong đã mất một lúc mới tìm thấy cô, anh ta nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của cô kéo một cái liền ôm cô vào lòng mình. Anh ta cố gắng bơi lại du thuyền.
“ Kỳ Kỳ! Tỉnh lại….mau tỉnh lại đi em ” Mộ Cẩn Phong không ngừng gọi cô.
Giây phút Mộ Cẩn Phong được mọi người giúp mình mang Khương Tịnh Kỳ lên thì Lăng Duật trong lòng còn ôm lấy Trương Tuệ Minh đang sợ hãi ôm lấy hắn.
Lúc này hắn mới biết cô cũng rơi xuống, sao không ai nói cho hắn biết rằng cô cũng rơi xuống biển? Tại sao họ nói chỉ có một mình Tuệ Minh?
Lăng Duật kinh hãi nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Tịnh Kỳ nằm dưới nền du thuyền. Hắn nhìn thấy cô mắt nhắm mãi không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại mặc dù nữ bác sĩ đang cố gắng hô hấp cho cô.
Hắn buông tay Trương Tuệ Minh ra chậm rãi đi lại cạnh Khương Tịnh Kỳ. Nhìn thấy cô nằm bất động trước mặt hắn, hắn lại rung rẫy đầy sợ hãi, sợ cô sẽ không tỉnh lại nữa.
“ Tránh ra….các người tránh xa vợ tôi ra…. cô ấy là vợ tôi ” Lăng Duật đẩy nữ bác sĩ ra, anh ngồi xuống cạnh cô liên tục dùng mọi biện pháp hô hấp cho cô.
“ Kỳ Nhi! mau tỉnh lại, em mau tỉnh lại cho tôi em có nghe không? ” Lăng Duật không ngừng nói với cô, xong lại hô hấp nhân tạo cho cô.
Nhưng cô vẫn nằm bất động ở đó không mở mắt ra nhìn hắn. nhìn Lăng Duật như vậy ngay cả người như Mộ Cẩn Phong cũng không dám xen vào việc của hắn.
“ Đừng ngủ nữa Kỳ Nhi! em mở mắt ra nhìn tôi đi…. Chúng ta về nhà được không? em đừng ngủ mở mắt ra chúng ta về nhà thôi ” Lăng Duật nắm lấy tay cô, hắn cũng không ngừng lay lay cơ thể bất động của cô
Giây phút hắn sắp buông xuôi, cô liền ọc ra cả một họng nước đôi mi khẽ rung chậm rãi mở mắt ra nhìn hắn đang chật vật bên cạnh cô.
Lăng Duật vừa nhìn thấy cô tỉnh hắn liền ôm lấy cô vào lòng. Không ai biết được hắn đã vui nhường nào đâu, con tim hắn lúc này như được sống lại vậy.
“ Chúng ta về nhà thôi ” Hắn nhìn cô vuốt vẻ gương mặt trắng bệch đó.
Khương Tịnh Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng cô nghe được tiếng Mộ Cẩn Phong sao bây giờ lại là Lăng Duật rồi?
Hắn bế cô lên trên tay mình, im lặng không nói gì mà cất bước rời khỏi du thuyền lên phi cơ mà hắn vừa gọi đến, vốn là mang Trương Tuệ Minh rời đi nhưng bây giờ hắn chẳng còn nhớ nổi sự tồn tại của cô ta.
Ngay cả Mộ Cẩn Phong cũng chỉ biết đứng nhìn hắn bế cô rời đi mà không làm gì được. Tần Vũ Phong chỉ biết mỉm cười lắc đầu, anh ta quay người nhìn Trương Tuệ Minh đang tức tối không thôi vì chỉ được cái khăn bông lau tóc.
Lăng Duật lên phi cơ cũng ôm khư khư Tịnh Kỳ trong tay, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô sẽ thế này cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cô rời khỏi cuộc sống của hắn.