Tôn Di cao giọng lên tiếng “Lần này tôi theo lệnh của lão gia và phu nhân đến tìm cô vì có chuyện quan trọng.”
Kiều Tâm Vũ đưa tay rót một tách trà hoa đậu biếc mà cô tự nấu hớp một ngụm rồi chờ nghe xem Tôn Di muốn nói cái quái gì.
Tôn Di nhìn Kiều Tâm Vũ bày ra bộ dáng nhàn nhã như thế liền lên tiếng bắt bẽ “Cô đúng là một chút lễ nghĩa cũng không biết nữa đó hèn chi lão gia và phu nhân không muốn công nhận cô là cô gái ruột trước mọi người ở Nam Giang cũng đúng rồi.”
Kiều Tâm Vũ nâng mí mắt lên nhìn Tôn Di rồi lên tiếng hỏi “Bà nói vậy là có ý gì hả?”
“Dù sao tôi cũng đường xá xa xôi đến tìm cô vậy mà một tách trà cô cũng thể mời được sao? Ngay cả lễ nghĩa cơ bản cũng không có.”
Kiều Tâm Vũ cười cười tỏ thái độ bỡn cợt lên tiếng “A…thật là một thiếu sót lớn với Tôn quản gia đây rồi nhưng mà trà của tôi là dùng để mời người ta uống còn những kẻ sống trong hình dạng con người nhưng mà không phải người thì tôi không dư trà để mời đâu, phí lắm, loại mặt người dạ thú như bà một giọt nước của tôi cũng không xứng được uống.”
Tôn Di tức đến nghẹn họng lần thứ hai “Cô…cô đúng là quá đáng mà…Tôi dù sao cũng đáng tuổi của mẹ cô đó Kiều Tâm Vũ.”
Kiều Tâm Vũ nhún vai rồi nhướng mày lên tiếng “Tôn quản gia nói tôi không biết lễ nghĩa nhưng mà bà không nhìn lại mình xem, dựa vào bà mà cũng dám lớn lối lên mặt với tôi hay sao hả? Bà nên nhớ bà chẳng qua cũng chỉ là một người giúp việc ở Kiều gia mà thôi còn tôi chính là đại tiểu thư chính thống của Kiều gia đó, bà nói chuyện với tôi nên khách sáo một chút nên cúi đầu khom lưng mới đúng lễ nghĩa một người hầu với chủ của mình rõ chưa hả?”
Tịch Kỳ Phong nghe vậy thì nhíu mày [Tại sao Kiều Tâm Vũ lại nói cô ấy là tiểu thư chính thống của Kiều gia, còn Kiều Nguyệt Dung là ai, trước giờ ai cũng biết Kiều Nguyệt Dung là đại tiểu thư của Kiều gia mà.]
Từng câu từng chữ mà Kiều Tâm Vũ nói ra khiến cho Tôn Di câm nín không phản bác được, dù bà ta có được sự tin tưởng của Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh thế nào đi nữa thì vẫn không thể dùng thái độ lớn lối mà nói chuyện với tiểu thư trong nhà.
Tuy nhiên Tôn Di vẫn ngang ngược không chịu thua “Tôi chỉ cúi đầu khom lưng với Nguyệt Dung tiểu thư mà thôi còn cô không lão gia và phu nhân thừa nhận thì mắc mớ gì tôi phải coi trọng.”
Kiều Tâm Vũ vẫn bình thản “Không thừa nhận thì đã sao, thứ chảy trong huyết quản của tôi chính là máu của Kiều gia đây chính là thứ mà dù Kiều Nguyệt Dung có mong muốn thế nào cũng không thể có được, thân phận đại tiểu thư của tôi là điều mà không ai có thể phủ nhận được cả. Kiều Nguyệt Dung chẳng qua chỉ là đứa bé bị bé nhầm nên mới thay thế vị trí của tôi trong hai mươi mấy năm qua ở Kiều gia mà thôi, nó chẳng qua chỉ con tú hú mượn tổ phượng hoàng. Nếu năm xưa mẹ tôi không đến Thu Phong Cổ Trấn này dưỡng thai không hạ sinh tôi ở nơi này thì có lẽ Kiều Nguyệt Dung mãi mãi chỉ là một đứa cô nhi không ai biết đến nó cả. Nhưng mà bản thân nó lại là kẻ ăn cháo đá bát đã nhận ơn của Kiều gia trong nhiều năm nhưng mà lại hãm hại tôi hết lần này đến lần khác, tôi chờ ngày nó nhận quả báo về tất cả những chuyện độc ác mà nó đã gây ra cho tôi.”
Tịch Kỳ Phong cả kinh thầm nghĩ [Nói như vậy Kiều Tâm Vũ mới là Kiều đại tiểu thư thật sự của Kiều gia còn Kiều Nguyệt Dung kia chẳng qua chỉ là con tu hú mượn tổ còn không biết liêm sỉ là gì.]
Tịch Kỳ Phong đột nhiên nhớ đến có lần Kiều Tâm Vũ nói rằng chuyện cô bị gài bẫy năm năm trước là do Kiều Nguyệt Dung hãm hại, anh vẫn luôn thắc mắc một tiểu thư thượng lưu cần gì phải dở thủ đoạn hèn hạ như thế.
Tịch Kỳ Phong thầm nghĩ [Nếu Kiều Tâm Vũ là đại tiểu thư thật sự còn Kiều Nguyệt Dung là nuôi thì mọi khuất mắc của mình đều được giải đáp rồi, hèn gì mà Kiều Trí Tề lại quan tâm yên thương cô ấy như thế thì ra là gái ruột.]
Kiều Tâm Vũ dùng khí lực áp bức người đối diện lên tiếng nói tiếp “Tôi nói cho bà biết chẳng qua là tôi không muốn thôi, chỉ cần tôi muốn liền có thể trở về Kiều gia là làm đại tiểu thư còn Kiều Nguyệt Dung chẳng là cái thá gì hết.”
Tôn Di nghe vậy thì liền hằn hộc “Cô giỏi như vậy sao cô không trở về Kiều gia dành lại vị trí của mình đi?”
Kiều Tâm Vũ khẽ nhếch môi cười “Kiều Nguyệt Dung còn có thể làm đại tiểu thư Kiều gia là do tôi bố thí cho nó, chỉ cần tôi muốn thì nó sẽ lập tức ra chuồng gà ngay đó, bà quên là tôi có ông nội chống lưng sao? Hơn nữa nơi nào có người chờ tôi trở về thì nơi đó mới gọi là nhà, còn căn biệt thự đó đối với tôi là nơi lạnh lẽo nhất thế giới này còn lạnh hơn cả băng đá ở Bắc Cực nữa nên tôi căn bản là không muốn trở về mà thôi.”
“Cô…đúng là năm năm qua cô trở nên đáng sợ hơn rồi đó Kiều Tâm Vũ.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy liền bật cười “Tôn quản gia quá khen rồi, tôi so với Nguyệt Dung tiểu thư âm mưu thâm hiểm của bà vẫn thua xa lắm.”
Tôn Di khẽ nhếch môi lên tiếng nói tiếp “Cô có tài giỏi cỡ nào đi chăng nữa thì trong mắt của lão gia và phu nhân vẫn chỉ có một mình Nguyệt Dung tiểu thư mà thôi, cô mãi mãi không bao giờ so bì được hết.”
Tịch Kỳ Phong đứng nép mình bên cầu thang nghe được hết những gì mà Kiều Tâm Vũ và Tôn Di nói với nhau, anh thầm nghĩ [Thì ra Kiều Nguyệt Dung kia không cùng huyết thống với Kiều gia chỉ là may mắn mới trở thành đại tiểu thư của Kiều gia trong suốt thời gian qua, chắc chắn là phải có uẩn tất gì thì Tâm Vũ mới lưu lạc bên ngoài suốt 18 năm như thông tin mà Ảnh Long đã điều tra được, điều kỳ lạ là tại sao Kiều lão gia và Kiều phu nhân lại không nhìn nhận lại con ruột mà vẫn để đứa con kia chiễm chệ là đại tiểu thư được chứ?]
“Ủa rồi Tôn quản gia đây rãnh quá hay sao mà đến đây nói toàn những chuyện tào lao mà tôi biết hết từ lâu rồi.”
Tôn Di nhìn Kiều Tâm Vũ bằng ánh mắt bực dọc “Nếu không phải lão gia và phu nhân sai tôi đến tìm cô thì tôi cũng không có hứng thú mà ngồi ở đây đôi co với cô đâu.”
Kiều Tâm Vũ nhướng mày “Vậy thì bà vào vấn đề chính nhanh đi, bà là người đang làm mất thời gian của tôi đó bà biết không hả?”
“Lần này lão gia và phu nhân bảo tôi đến đón cô trở về Kiều Gia Trang đấy, họ cảm thấy có lỗi với cô vì đã không đối xử tốt với cô cho nên muốn đón cô trở về để bù đắp.”
Kiều Tâm Vũ có chút kinh ngạc “Sao đột nhiên lại trở nên tốt như thế hả? Đằng sau có âm mưu gì nữa không đây?”
“Lão gia và phu nhân thật sự cảm thấy có lỗi với cô muốn bù đắp cho cô thật mà.”
Kiều Tâm Vũ liền nhếch môi mỉm cười đầy sự khinh khi “Cảm thấy có lỗi với tôi thì đáng lý ra nên đích thân đến đây đón tôi về mới đúng sao lại cử một người giúp việc như bà đến, đúng là không có chút thành ý nào cả.”
Tôn Di liền hất mặt lên “Cô đừng có mà được voi đòi tiên, mấy hôm nay sức khỏe của Nguyệt Dung tiểu thư không tốt nên phu nhân phải ở nhà chăm sóc rồi, còn lão gia thì bận chuyện bên Kiều Thị làm gì có thời gian mà đến xa xôi hẻo lánh này để đón cô trở về chứ.”
Kiều Tâm Vũ khẽ lắc đầu “Trong lòng Kiều phu nhân vẫn là xem trọng đứa con gái đó hơn tôi vậy thì mắc mớ gì phải đến làm phiền tôi vậy, tôi không muốn trở về đó đâu, bà về đi.”
“Chẳng phải cô luôn canh cánh trong lòng chuyện trở về đúng vị trí đại tiểu thư của mình ở Kiều gia hay sao hả? Lần này lão gia và phu nhân đã lùi một bước rồi thì cô nên biết thức thời mà quay về nhà đi.”
Kiều Tâm Vũ nhướng mày khẽ cười như có như không “Thật ra chuyện tôi là đại tiểu thư của Kiều gia đã là sự thật không thể nào thay đổi được nữa rồi, năm năm trước lúc tôi trở về căn nhà đó đã đem theo bao nhiêu hy vọng về một cuộc sống tươi đẹp được ba mẹ yêu thương bảo bọc nhưng chính họ đã dập tắt hết tất cả hy vọng của tôi rồi, bây giờ có làm đại tiểu thư hay không đối với tôi không còn quan trọng nữa.”
Tôn Di vẫn nghĩ rằng Kiều Tâm Vũ trở về là muốn đoạt lại vị trí đại tiểu thư nên sẽ háo hức mà trở về Kiều Gia Trang thật không ngờ bây giờ cô chẳng để chuyện đó vào mắt nữa nên có chút thất vọng.
Tôn Di thở dài “Thôi được rồi chuyện thứ nhất tôi đã nói xong muốn về hay không là quyền của cô tôi không dám ngăn cản đâu, còn chuyện thứ hai đó là cô chuẩn bị kết hôn đi cuối tháng này nhà trai sẽ đến đón dâu.”
Kiều Tâm Vũ nhướng mày nhìn Tôn Di rồi lên tiếng “Bà không nhầm lẫn chứ, tôi còn chưa có đối tượng để kết hôn thì làm gì có người đến đón dâu chứ?”
Tôn Di liền đáp “Cuối tháng trước bên Tịch gia đã đem rất nhiều sính lễ để hỏi cưới cô cho Tịch đại thiếu gia của Tịch gia, ngày 30 tháng 9 tức là cuối tháng này sẽ đến Kiều gia đón dâu, dù muốn hay không thì cô cũng phải trở về để làm cô dâu hết.”
Tịch Kỳ Phong nhíu mày thầm nghĩ [Đầu óc của mấy người bên Kiều gia này có vấn đề gì sao? Ai cũng biết Tịch đại thiếu gia – Tịch Kỳ Phong là một người thực vật sống dở chết dở tại sao họ lại muốn gả con gái ruột cho một phế nhân như thế, đáng lý ra phải gả Kiều Nguyệt Dung đi mới là hợp lý, chắc chắn trong chuyện này còn có uẩn tất gì đây.]