Trong buồng xe không khí vẩn đục, lúc này là giờ cao điểm, xe điện ngầm dòng người hỗn loạn.
Dư Thiểu Tuyết cúi đầu, cố gắng dùng hết sức muốn tránh thoát sự quấy rầy từ người đàn ông trung niên sau lưng. Bên cạnh có bác gái liếc cô, dùng tiếng địa phương lớn tiếng giáo huấn cô, “Ai ơ, chen lấn cái gì mà chen lấn!”
Nữ sinh 17, 18 tuổi, tính tình từ trước đến nay không thích gây chuyện, bị bác gái mặt mũi dữ tợn rống lên như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lập tức một hồi đỏ một hồi trắng, mồ hôi trên trán làm ướt mép tóc bên tai.
Bàn tay heo quấy rối trên xe điện ngầm càng lúc càng lớn mật, hắn lần nữa sờ lên chân Dư Thiểu Tuyết. Cô cắn chặt răng, cảm giác giống như đang có loài bò sát thân mềm ngọa nguậy.
Bởi vì đã từng có bóng ma tâm lý, bị quấy rối là chuyện đời này cô sợ gặp nhất.
Xe điện ngầm ngừng ở trạm đầu tiên, cửa mở ra, bên phải phía sau rối loạn không tầm thường. Có người chen lấn bác gái thân thể cường tráng, đột nhiên có người đẩy cô lại gần cánh tay của hắn.
Dư Thiểu Tuyết kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn, ánh đèn trong toa xe điện ngầm sáng ngời, hiện lên một đôi mắt cười mà không phải cười.
Người trẻ tuổi lạnh lùng cong lên khóe môi, quan trọng nhất là, ánh mắt của hắn tuy có mười phần du côn, hai mắt lại trong suốt lộ ra vui vẻ.
Hắn cũng không nói chuyện cùng cô, ngược lại liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên phía sau lưng cô. Nhắc tới cũng kỳ, chỉ là bị ánh mắt của hắn uy hiếp, đã bức đối phương tránh lui ba phần.
Dư Thiểu Tuyết lần nữa cúi đầu xuống, trong lòng dần dần an tâm lại, vòng bảo vệ của hắn vừa lễ phép lại không quá thân cận.
Xe điện ngầm vừa dừng lại, cô cố lấy can đảm nho nhỏ mở miệng nói: “Tôi….. muốn xuống xe.”
Hắn lập tức nghiêng người, nhìn bốn phía, hành khách đã không còn nhiều lắm, liền cười nói: “Gặp lại.”
Dư Thiểu Tuyết di chuyển thân thể về phía cửa xe, đi đi, cô liền quay đầu lại dè dặt liếc nhìn người thiếu niên trẻ tuổi kia. Hắn giống như đã quên sự việc xen ngang vừa rồi, bóng lưng cao ngất cao thẳng mà lạnh nhạt.
________KẹoĐắng,,,,,d:đ:l:q:đ________
Tự học buổi sáng, Dư Thiểu Tuyết không yên lòng tiến vào phòng học. Trước mặt là lớp trưởng Hạ Nhã, hai người thân hình xấp xỉ cao bằng nhau, là đôi bạn thân nổi danh nhất năm ba trường trung học.
Người người đều biết, gia thế Hạ Nhã không tệ, năng lực xuất chúng, mọi hoạt động văn nghệ đều rất giỏi. Mà gia cảnh Dư Thiểu Tuyết lại nghèo khó, tính cách hướng nội, nhưng lại là học sinh xuất sắc mà các giáo viên đều yêu thích.
Ngạc nhiên chính là hai cô gái có hoàn cảnh, tính cách hoàn toàn khác biệt như vậy lại vui vẻ ở cùng một chỗ, đi nhà vệ sinh cũng đều kết bạn đồng hành.
Hạ Nhã đưa cơm nắm nóng hôi hổi cho Dư Thiểu Tuyết, “Vợ à, xem, hôm nay anh mang điểm tâm cho em nè.”
Dư Thiểu Tuyết nhận lấy đồ trong tay bạn thân, biểu hiện trên mặt lại có chút hoảng hốt.
Hạ Nhã vội vàng đi thu bài tập của các tổ, rất nhanh liền đi mất. Dư Thiểu Tuyết nhìn phong cảnh ngoài phòng học lầu 2, mưa gió đến, thời tiết liền thay đổi thất thường, tựa như tâm sự khó nói ra lời của thiếu nữ nào đó.
Quả nhiên, đến Chủ Nhật liền có trận mưa nhỏ tí tách, Hạ Nhã cùng một đám bạn gái hẹn nhau đến thư viện trung tâm học nhóm.
Hạ nhã ở trường danh tiếng cho tới bây giờ đều là khen chê không đồng nhất, cũng đã sớm quen loại tình huống này. Vì vậy chỉ cần Hạ Nhã tiểu thư ở nơi nào, ở đó liền có thể tụ hợp vài tiểu đoàn thể độc lập, có rất nhiều người yêu thích cô, coi cô là trung tâm. Còn những người ghen ghét còn lại, nhất trí nói xấu sau lưng cô.
Tùy tùng theo Hạ nữ vương tuy nhiều, nhưng đối với cô mà nói, Dư Thiểu Tuyết là người bạn thân nhất. Dư Thiểu Tuyết thường xuyên ở lại nhà cô không nói, lớn là quần áo mới, nhỏ là cài tóc mới, cô đều thích mua hai phần. Ngay từ đầu Dư Thiểu Tuyết cái gì cũng không chịu nhận, thẳng đến khi hiểu rõ tính tình đối phương, cô mới chậm rãi quen dần.
Giống như hôm nay vậy, hai người ăn ý mặc cùng một kiểu áo khoác giống nhau ngoài áo đồng phục, giống như là chị em ruột thịt.
Hạ Nhã xếp cây dù lại ngoài cửa ra vào, bên cạnh có bóng người chật vật chạy trong mưa, ở dưới mái hiên rũ rũ một đầu tóc đen bị mưa ướt, “Shit! Trận mưa này càng rơi càng lớn rồi….”
Hắn vuốt vuốt vài sợi tóc mai dán bên tai, trong đôi mắt chứa đầy trời nước mưa, khuôn mặt trẻ tuổi có góc cạnh rõ ràng, rất đẹp trai, càng đừng nói đến dáng người cao ngất, bỏ qua đám thiếu niên cùng tuổi một đoạn xa.
Hiếm có dịp có soái ca trẻ tuổi lọt vào mắt Hạ nữ vương, cô nở nụ cười với đối phương, “Không xem dự báo thời tiết hay sao?”
“Đúng vậy…… Không có cái thói quen này, lúc tôi ra cửa mặt trời còn rất lớn đó.”
Hai người tán gẫu mấy câu, Hạ Nhã đánh giá nhìn thấy đối phương đeo trên lưng một cái cặp xách, áo T-shirt trên người có in hình đầu lâu kiểu rock anh roll, quần áo style rộng thùng thình, hoàn toàn không có dáng vẻ con mọt sách.
Đợi đến khi gặp mặt đám nữ sinh cùng lớp, Hạ Nhã không che giấu được kích động nói: “Mình ở ngoài cửa gặp được một soái ca a~”
Mọi người đối với thưởng thức của Hạ tiểu thư hoàn toàn tin tưởng, lúc này không khí hoàn toàn sôi sục, Hạ Nhã tán thưởng: “Quả thực đẹp trai hơn so với nam sinh trường học của chúng ta, mình thật là bị ngốc rồi, hẳn là nên tiến lên hỏi xin số điện thoại di động của cậu ta.”
“Vậy còn không nhanh đi? Hạ Nhã, cậu tới đi!”
“…… Ai biết người ta là làm gì.” Hạ Nhã bĩu môi, trên mặt đều là ngượng ngùng cùng dè dặt.
Dù sao vẫn là nữ sinh trẻ tuổi, rốt cuộc vẫn có chút tâm cao khí ngạo.
Soái ca đang bị một đám thiếu nữ nghị luận sau lưng, giờ phút này đang đứng ở lầu 1 thư viện tìm kiếm sách về ngành kiến trúc. Bởi vì bị mưa cản trở, hắn ngẫu nhiên sẽ nhìn thoáng qua màn mưa bên ngoài trời.
Bên trong thư viện yên tĩnh, chỉ có gió thổi qua hành lang rộng rãi.
Soái ca cảm thấy có người đến gần, chờ hắn quay đầu lại nhìn, cũng chỉ nhìn thấy một cây dù xinh xắn đặt trên mặt đất cách đó không xa. Hắn đưa mắt nhìn một vòng, một bóng lưng màu lam nhạt thoáng biến mất tại đầu bậc cầu thang.
Hắn nhíu nhíu mày, cây dù kia so với hắn mà nói thì có chút nhỏ, khóe miệng liền cong lên một độ cong đẹp mắt.
Bóng lưng anh tuấn đi vào màn mưa to, trong không khí mơ hồ phác họa thành một viễn cảnh mông lung.
Vài ngày sau, bản thân Hạ Nhã cũng đã nhanh quên đi bộ dáng soái ca kia ở thư viện. Hôm nay Dư Thiểu Tuyết nghỉ bệnh nên không đi học, cô từ cổng trường đi ra thì nhìn thấy soái ca kia đang đứng ở đối diện bên kia đường, giống như là muốn đi qua đường.
Hai người cứ như vậy cách một khoảng cách, nhìn nhau mấy giây, ngay sau đó đều tử nở nnụ cười.
Mặt trời chiều ngã về tây, mặt mày thiếu nữ xinh đẹp bị ánh chiều tà chiếu rọi tạo lên một tầng sáng vàng óng thanh nhã, cô nói: “Hi, lại là anh.”
Lần này, hai người ngược lại nói chuyện một hồi, vui vẻ sung sướng, chủ đề không ngừng, cuối cùng không biết là ai đề nghị, bọn họ liền trao đổi số điện thoại di động.
Buổi tối nằm lỳ ở trên giường, Hạ Nhã suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên nhắn tin: À, nên xưng hô thế nào đây?
Qua không lâu, đối phương liền gởi tới một tin nhắn: Gọi tôi là Viên Tử đi!
Từ ngày đó, Dư Thiểu Tuyết thường nghe Hạ Nhã nói đến cái tên soái ca Viêm Tử kia. Cô nói hắn biết đàn guitar, còn cầm tay dạy cô, người này có chút không đứng đắn, nhưng ẩn dấu trong tính hài hước đúng là có sức hấp dẫn.
Dư Thiểu Tuyết chế nhạo cô bạn thân nói: “Người khác đều bận rộn thi đại học, cậu thì tốt rồi, hiện tại lại biết nói chuyện yêu đương rồi.”
Hạ Nhã xem thường, “Mình cảm thấy cái này cũng không tính là yêu đương, chủ yếu là lúc ở chung với người này mình cảm thấy thật vui vẻ, hắn nói nhiều kinh khủng luôn.”
“Vậy rốt cuộc cậu có thích hắn hay không? Hắn đến cùng là có lai lịch gì?”
Hai người tuy nói là cùng nhau đi ăn cơm, đi dạo phố, thậm chí đi xem phim, nhưng mà thật muốn nói độ hiểu rõ đối phương, lại giống như chỉ có thể xem là bạn bè bình thường.
Vì vậy Hạ Nhã cũng không dám lèm nhèm đi thông báo, nếu là nói thích….. nhất định là có.
Dù sao, Viên Tử đẳng cấp hơn nhiều so với hot boy, giống như là khuôn mẫu bạn trai xứng đáng trong tưởng tượng của vô số thiếu nữ. Hắn anh tuấn đẹp trai, lại vui tính, còn có thể hát tình ca, thậm chí còn có chút cảm giác thần bí.
Về sau Hạ Nhã nói, hình tượng của Quý Viêm Hi, không biết lấy mất trái tim bao nhiêu thiếu nữ.
Lúc ấy Hạ đại tiểu thư cũng coi như là một trong số đám thiếu nữ ngu ngốc kia, cứ như vậy có mối tình đầu. Một đêm trước ngày sinh nhật, cô quyết định tỏ tình với vị soái ca Quý Viêm Hi này.
Ánh đèn rực rỡ vừa lên, ánh trăng duy mỹ mê người.
Hạ Nhã nhận được một tin nhắn đủ để thay đổi hoàn toàn kế hoạch nhắn tin tỏ tình kia.
Nói đến cái tin nhắn này, người gởi chính là người chúng ta quá quen thuộc, bạn học Quan San San. Lúc đó, Quan San San cùng Hạ Nhã là bạn cùng lớp, thành tích trên mức trung bình, nếu muốn nói tướng mạo, cũng là một nữ sinh xinh đẹp hàng đầu.
Chỉ là đứng trước sự nổi tiếng của Hạ Nhã cùng Dư Thiểu Tuyết, cô luôn bị loại ánh sáng mạnh mẽ này che giấu. Trong ấn tượng của Hạ Nhã, mối quan hệ của hai người không nóng không lạnh.
Nhưng mà Quan San San muốn tìm một cơ hội để tiếp cận Hạ Nhã, cũng đợi rất lâu.
Quan San San nói cho Hạ Nhã biết, cô ở trên đường XX gần khách sạn nhìn thấy Dư Thiểu Tuyết đi cùng một người đàn ông, là người bạn của Hạ Nhã lần trước cô tình cờ gặp được trên đường dành cho người đi bộ.
Nếu nói bắt gian muốn bắt tận tay, thì lúc Hạ Nhã nhìn thấy tấm hình Quan San San gởi tới, liền cảm thấy giải thích gì cũng có thể không cần.
Quý Viêm Hi nửa ôm eo Dư Thiểu Tuyết, hai người ở trước cửa khách sạn ôm hôn.
Hạ Nhã nhìn, lửa giận trong lòng phựt lên, lạnh lùng nghĩ: Hai người này lại có thể rêu rao đến độ này? Giường ngay tại bên trong liền đi vài bước cũng không chờ kịp?
Quan San San nói: Hạ Nhã, Dư Thiểu Tuyết này đúng là hơi quá đáng, bình thường bạn đối xử tốt với cô ta như vậy, sao cô ta lại không biết xấu hổ đến thế!
Hạ Nhã về đến nhà, yên lặng thật lâu, nằm sấp trên giường đau lòng khóc rống một hồi, bày trí trong nhà bị cô làm ngã lộn xộn cả lên.
Hạ Đô Trạch ở dưới lầu vừa hoảng loạn nghe tiếng động lớn phía trên, vừa ở một bên bát quái cùng người khác trong điện thoại: “Tiểu Thương, Tiểu Nhã hình như thất tình rồi, làm sao a~…..”
“……”
Ngày hôm sau, khi Hạ Nhã cùng với vài người bạn học đi vào lớp, Dư Thiểu Tuyết trước sau như một mỉm cười với cô, ai ngờ đổi lấy là một cái bạt tai vang dội.
Trong lớp toàn thể khiếp sợ.
“Tôi xem cô là người bạn thân nhất, kết quả cô lại cứ như vậy chạy đến đào góc tường của tôi?”
“Mình……”
“Tôi chưa bao giờ biết thì ra cô là một người con gái đê tiện như vậy! Cô biết tôi thích Viêm Tử, còn lôi kéo hắn cùng cô đi khách sạn?”
Đôi mắt Dư Thiểu Tuyết hàm lệ, kinh ngạc vô cùng nhìn lại Hạ Nhã.
“Cô cho là không ai biết? Có bản lãnh làm cũng đừng sợ người khác phát hiện!”
Hạ Nhã tức giận không muốn nhìn đến Dư Thiểu Tuyết, Quan San San sau lưng nhẹ giọng bật ra một câu: “Đáng đời!”
Dư Thiểu Tuyết cũng kềm nén không được nữa khóc chạy ra phòng học.
Thời gian nửa năm còn lại của lớp 12, Dư Thiểu Tuyết bị Hạ Nhã cầm đầu thế lực triệt để cô lập, ánh mắt nam sinh nhìn cô ta cũng trở nên quái dị.
Giành bạn trai Hạ Nhã, cùng đàn ông đi khách sạn, sinh hoạt cá nhân không kiềm chế, Dư Thiểu Tuyết trở nên tiếng xấu đầy mình. Lời đồn tùy ý lan rộng thẳng đến ngày bọn họ tốt nghiệp, mới trầm trọng đặt một dấu chấm tròn kết thúc.
________KẹoĐắng——d’đ’l’q’đ________
Có một lần, Hạ Nhã cùng Thương Ngao Liệt cùng ở nhà làm tổng vệ sinh. Anh di chuyển sô pha, cầm máy hút chăm chỉ hút bụi, quay đầu lại đã nhìn thấy bà xã nhỏ đang ngồi dưới đất ngẩn người.
Hạ Nhã nhìn chằm chằm vào tấm hình tốt nghiệp, anh từ phía sau ôm lấy cô, cô nghiêng mặt qua, đột nhiên làm cho người ta có chút ngoài ý muốn hôn một cái lên môi đối phương.
Thương Ngao Liệt sờ sờ gò má cô, ngồi ở bên người cô hỏi: “Đang nhìn cái gì?”
“Nhìn thiếu nữ xinh đẹp vô địch thời thanh xuân.” Hạ Nhã cảm thấy bản thân nói chuyện một chút cũng không khoa trương.
Khi đó cô là một nữ sinh tóc dài đen nhánh, so với hiện tại thật sự là ngây thơ không chịu được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Nhã đơn giản kể lại chuyện thời còn cấp ba của mình, Thương Ngao Liệt còn rất nghiêm túc nghe.
Cô nói: “Sauk hi tốt nghiệp em cũng không còn gặp lại Dư Thiểu Tuyết, hiện tại cũng không biết cô ta thế nào.”
Hạ Nhã sở dĩ cùng cô ta tuyệt giao, không phải là vì người đàn ông không đáng kể kia, mà là cô như thế nào cũng không ngờ tới, sẽ bị người bạn thân nhất của mình phản bội.
Thương Ngao Liệt hỏi cô: “Em cho rằng cô bạn kia là loại người đó sao?”
Hạ Nhã không hiểu, Thương Ngao Liệt nói: “Nếu như trong lòng em nhận định cô bạn kia của em là người như vậy, tuyệt giao cũng không đáng tiếc, hiện tại cũng không cần quay đầu lại suy nghĩ hiện tại cô ấy sống như thế nào.”
Trong lòng Hạ Nhã nghĩ, có lẽ sâu trong nội tâm cô, vẫn là đối với chuyện Dư Thiểu Tuyết làm ra còn tồn tại hoài nghi, không tin người bạn thân nhất lại lừa gạt mình
Chỉ là tuổi trẻ nóng tính, bỏ qua dễ dàng sự kiện như vậy.
Hạ Nhã cho là Dư Thiểu Tuyết sẽ biến mất trong cuộc sống của cô, ai ngờ chuyện đời vô thường, hai người lại gặp nhau tại một địa điểm đặc biệt.
Nguyên là Hạ Nhã muốn làm kiểm tra thân thể toàn diện theo thông lệ, Thương Ngao Liệt tự mình cùng cô đến bệnh viện của bác sĩ Dư. Trước cửa phòng bác sĩ, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy bác sĩ Dư đang cùng một cô gái dáng vẻ xinh đẹp nói chuyện phiếm.
Cô mới tới chào hỏi, sắc mặt cô gái kia liền hơi nghi hoặc quay đầu lại.
Vẫn là khuôn mặt trắng trong thuần khiết như nước luộc mì, mặc cho ai cũng đều không thể tưởng tượng được cô gái này đã từng làm loại chuyện phản bội xấu xa như vậy.
Là Dư Thiểu Tuyết.
Nụ cười Hạ Nhã cứng ngắc, nghe bác sĩ Dư giới thiệu xong mới biết, bọn họ lại là hai anh em.
Thương Ngao Liệt thấy bà xã nhỏ không nói lời nào, thản nhiên mở miệng: “Trước kia nghe Nhã Nhã nhắc qua, còn nói muốn tìm bạn học cũ họp mặt.”
Nhớ tới ông xã vẫn còn ở bên cạnh, Hạ Nhã không khỏi bước nhanh đến gần đối phương, ỷ lại vòng tay nắm chặt tây trang bên hông anh, mới phát giác, kỳ thật những chuyện kia đã qua, cảm giác đắc ý sớm đã không còn ý nghĩa.
“Đã lâu không gặp, có khỏe không?” Cô nói.
Dư Thiểu Tuyết nhìn người đàn ông Hạ Nhã tự nhiên ôm lấy.
Thân hình cao lớn, mang một gọng kính rất phù hợp với khuôn mặt, cách ăn mặc tuy nói đơn giản, lại bật lên khí chất thâm trầm nội liễm hoàn toàn bất đồng so với người khác.
“Khẳng định kém hơn so với cậu.”
Hạ Nhã nhìn thấy Dư Thiểu Tuyết cười đến hoàn toàn không giống như cùng mình có ngăn cách, không khỏi cũng yên lòng. Thương Ngao Liệt cố ý chừa lại không gian cho cô, hai người bước đến khoảng sân vườn ngoài bệnh viện.
Đơn giản hỏi thăm tình hình mấy năm nay của đối phương, Hạ Nhã nói xong vẫn muốn hỏi về người nam sinh năm đó như thế nào rồi, bất quá lần này tâm tình lại hoàn toàn khác biệt.
“Về sau cậu….. có cùng Viêm Tử……”
Dư Thiểu Tuyết cười híp mắt nói: “Cậu nói là A Lôi?”
Hạ Nhã không tự chủ dừng lại bước chân, “Không phải…… Là Quý Viêm Hi.”
Dư Thiểu Tuyết nói: “Đúng, nhưng lúc mới bắt đầu hắn nói với mình hắn gọi là A Lôi. Mình chưa bao giờ biết hắn chính là Quý Viêm Hi trong miệng cậu.” Cô nói xong, nhìn thấy vẻ mặt đối phương không đúng.
Dư Thiểu Tuyết hơi ngạc nhiên, “Mình viết cho cậu một lá thư, muốn giải thích chuyện này, để trong hộc bàn của cậu, bị tịch thu rồi sao?”
Hạ Nhã hoàn toàn không biết được còn có chuyện như vậy, nói vậy là….. Quý Viêm Hi chính là nguyên nhân hại tình bạn giữa hai cô triệt để rạn nứt?
Dư Thiểu Tuyết nhẹ nhàng giơ tay khoát lên vai Hạ Nhã, “Thực xin lỗi, Tiểu Nhã, vô luận như thế nào, lúc ấy là mình không đúng, cho dù vô tâm làm chuyện đó, nhưng mình vẫn là đã làm tổn thương cậu.”
Hạ Nhã lại nói: “Những chuyện kia không có gì hay để nhắc lại, huống chi hiện tại mình gả cho một ông xã giỏi nhất thế giới, mình kỳ thật cảm thật rất may mắn.”
Nhìn ra được Hạ Nhã là thật sự cùng ông xã của mình cầm sắt hòa minh, Dư Thiếu Tuyết cũng không khỏi vui mừng thay cho bạn.
“Nếu là cậu nguyện ý, trở về bên cạnh mình đi, vợ!”
Nghe thấy xưng hô này, Dư Thiểu Tuyết ngẩng đầu lên, phát hiện trong ánh mắt Hạ Nhã là một tầng trong suốt nhàn nhạt.
Cô nghe thấy bản thân cười trong nước mắt nói: “Đứa ngốc!”
……
Ngày này trong đêm, Hạ Nhã nằm trên giường ôm Thương Ngao Liệt nói về việc này, đối phương vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của cô, trên mặt tràn đầy vẻ cưng chiều.
Giọng điệu Hạ Nhã oán giận nói: “Đều do cái tên đàn ông đê tiện kia. Rõ ràng là lừa gạt thiếu nữ ngây thơ, rõ ràng gọi là Viêm Tử, A Lôi là cái gì?”
Lúc này thân hình Thương Ngao Liệt hơi ngẩn ra, “Em nói…. Hắn tên gì?”
Lúc này Hạ Nhã mới nhớ tới đây là lần đầu nhắc đến tên người này trước mặt ông xã, nói: “Hắn gọi là Quý Viêm Hi.”
Chỉ thấy cặp mắt đen láy kia xẹt qua một tia lạnh thấu xương, cô gái nhỏ trong ngực cũng bị khí thế kia đè ép.
“Thầy Thương?”
Người đàn ông xoay người xuống giường, lấy mắt kính trên bàn đeo trên sống mũi, trả lời lại một câu: “Anh đi gọi hắn tới.”