Hạ Nhã níu chặt bó hoa cô dâu tượng trưng cho sự thuần khiết cùng cao quý trong tay, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào luật sư Chương thay thế tiếp nhận tay cô, cùng nhau đi đến gần người đàn ông đứng ở đằng kia.
Mái tóc đen của Thương Ngao Liệt không còn chải kiểu thành thục cứng ngắc, cặp kính dày cộm cũng được tháo xuống, đôi mắt đen híp lại, đang nhìn về phía cô. Ánh mắt của anh sao lại mê người như vậy? Giống như mưa bụi lất phất, mát lạnh xinh đẹp.
Không biết sao, hình tượng Thương Ngao Liệt đều thay đổi nghiêng trời lệch đất, đặt biệt thời điểm này bên môi anh còn chứa đựng nụ cười yếu ớt, nhưng nhiều hơn vài phần nguy hiểm.
Hạ Nhã không chắc nhỏ giọng xác nhận, “Thương Ngao Liệt?”
Anh cúi đầu cười trêu nói, “Cởi quần áo em không nhận ra, mặc quần áo vào em cũng không nhận ra?”
Tây trang hàng hiệu được cắt may tinh xảo càng tôn lên dáng người của anh. Hạ Nhã bị anh nhìn đến rối loạn, liền quay mặt qua chỗ khác đối diện với cha sứ.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ trên mái giáo đường chiếu rọi vào bên trong, Thương Ngao Liệt lấy ra cặp nhẫn cưới cũ kỹ, từng cử chỉ động tác của anh làm cho tất cả phụ nữ có mặt ở đấy căn bản không thể dời tầm mắt.
“Tìm được rồi hả?” Hạ Nhã vươn bàn tay thon dài ra, thời điểm anh đeo nhẫn cưới vào ngón tay liền nói: “Cảm ơn anh.”
Thay vì nói cô bị anh làm cảm động, còn không bằng nói là bị tràn hôn lễ này làm rung động. Chỉ là giờ khắc này, Hạ Nhã thuần túy tin vào tình yêu có lẽ có thật.
Cha xứ nhìn hai người bọn họ vui mừng gật đầu, tuyên bố, “Hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu.”
Thương Ngao Liệt cúi đầu, vô cùng phong độ ấn xuống một nụ hôn nhẹ lên trán Hạ Nhã. Giống như hình ảnh trong phim, hành động của anh cực kỳ thân sĩ, sắc mặt thản nhiên.
Nhưng Cố đại thiếu gia ở bên cạnh vô sỉ la hét: “Giáo sư Thương, cậu đây là đang lừa gạt chúng tôi sao! Hôn môi là như vậy sao! Chúng tôi muốn xem hôn lưỡi!”
Thương Ngao Liệt vốn không cho là đúng, vừa lúc liếc mắt nhìn về phía khách mời ngoài cửa, tâm tư liền thay đổi vi diệu.
Trong giáo đường, hơn phân nửa đàn ông khi nhìn thấy cô dâu, hai mắt sớm tỏa ánh sáng, cô ấy thật khiêu gợi! Phần cổ lộ ra càng gợi cảm hơn, kiểu dáng áo cưới lại là kiểu xẻ sâu chữ V, đường cong như ẩn như hiện. Đều là đàn ông, làm sao có thể không rõ những suy nghĩ trong đầu bọn họ, đặc biệt….. ánh mắt Lãnh Dương vừa thâm tình vừa tối tăm. Người đàn ông này không chút nào che giấu tình cảm của bản thân mình. Cô thật sự là quá mức thu hút ánh nhìn của người khác.
Lúc này Thương Ngao Liệt cảm thấy không thoải mái, cùng lúc đó, anh nhìn cô vợ nhỏ nhắn khéo léo của mình, trong đầu chậm rì rì nổi lên một ý niệm.
Hạ Nhã đầu tiên là cảm thấy thân thể người đàn ông hơi nghiêng tới gần, sau đó cái trán của anh cụng vào trán cô. *di><end[]anl+=+equy!!!!do##n* Cô kinh ngạc ngước mặt lên, chống lại ngũ quan hơi lạ lẫm của anh. Con ngươi Thương Ngao Liệt lóe sáng, sâu sắc thâm trầm.
Anh cúi đầu tìm được đôi môi hồng hào ngọt ngào của cô, bầu không khí ngay lập tức trở nên tuyệt vời. Ngay tại lúc cô còn chưa phản ứng, anh đã dịu dàng chân thành, cẩn thận triền miên hôn lên môi cô.
Ngay sau đó tiếng vỗ tay của tân khách lập tức vang lên. Thời điểm Thương Ngao Liệt càng ngày càng xâm nhập hôn sâu, một tia ngượng ngùng cố chấp cuối cùng trong lòng Hạ Nhã cũng bị anh biến thành mây khói. Giống như chỉ có thể theo anh nhảy múa, chậm rãi bước đi qua cảnh vật xung quanh. Nụ hôn của anh mang theo nhàn nhạt hấp dẫn, nhưng lại tản mát ra nồng đậm hormone, lại chỉ như một ly trà thượng hạng ngát hương thơm. Mà cô giống như người thưởng trà, nhìn loại trà quý giá hiếm có trước mắt, không thể chờ đợi muốn nếm thử mùi vị.
Cánh tay khoác trên eo Hạ Nhã chậm rãi buộc chặt, vòng ôm cường tráng, ấm áp của anh làm cho người ta tránh không kịp. Từ hơi thở của anh, đầu lưỡi truyền đến hương vị rất dễ chịu, cứ thế đầu lưỡi của anh lần lượt đưa vào trong miệng cô, cô cũng không cảm thấy bài xích. Thương Ngao Liệt chậm rãi tinh tế hôn, trong con ngươi đen láy không phải chỉ là cảm xúc bình tĩnh sâu sắc.
Lúc đó Hạ Nhã còn không biết, cô cũng là người đầu tiên anh hôn trong đời.
Sau khi ôm hôn, Hạ Nhã mặc dù đối với hành động đột nhiên hôn môi của anh làm cho cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể ngạo kiều trừng mắt nhìn đối phương, hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Thực tế tân khách tham gia hôn lễ cũng không tính là nhiều, nam nữ hai bên đều không có quan hệ thân thích gì trong gia đình, chỉ là bạn bè cùng nhau ăn mừng. Sau tràng nghi thức, Hạ Nhã cám ơn luật sư Chương cùng luật sư Tiêu, đối phương dặn dò sớm xử lý thỏa đáng chuyện di chúc.
Phụ rể, Cố đại thiếu gia muốn có số điện thoại liên lạc của mấy cô gái trong bữa tiệc, mục tiêu trước mắt đặt trên người Quan San San. Hắn nghiêng thân thể tựa trên tường, “Người đẹp, cho tôi số điện thoại của em đi.”
Quan San San liếc nhìn quan sát hắn, sau đó trốn ra sau lưng Hạ Nhã.
Cố Bách Dã thật vất vả tìm được nhẫn cưới tại toilet. Vừa nhìn thấy cô dâu xinh đẹp thì xáp lại, “Em dâu, thật xin lỗi, anh hôm nay thiếu chút nữa làm mất nhẫn cưới của em.”
Hạ Nhã nhíu mày, “Em dâu?”
Cố Bách Dã cũng cười “hắc hắc” hai tiếng, “Đúng vậy, anh là anh họ của Y Học Gia.”
Khó trách! Thì ra người này là thân thích của Thương Ngao Liệt. Cô vốn còn kinh ngạc như thế nào hai người một trời một vực có thể trở thành bạn bè. Nhưng mà người anh họ này quá không thể tin tưởng được rồi, cà lơ phất phơ, thiếu chút nữa là làm mất nhẫn cưới của cô. Hạ Nhã lặng lẽ gạch một gạch cho người vô tội Thương Ngao Liệt.
Mấy người trẻ tuổi đang nói chuyện, một vị khách không mời mà tới, Hạ Nhã chỉ về phía cô gái, hỏi: “Thương Ngao Liệt, là anh gọi cô ta tới?”
Lúc này, Hạ Phàm đang đầy bụng đố kỵ không chiếm được phát tiết. Cô ta vốn cho rằng bản thân còn có cơ hội, cũng đi tìm Thương Ngao Liệt vài lần, không nghĩ tới lại bị anh cự tuyệt triệt để. Đến hôm nay cô không có gì phải giả trang nữa, đơn giản vò mẻ lại sứt, nhìn Hạ Nhã cười lạnh, “Bản lĩnh cô thật lớn, nói về quyến rũ đàn ông, tôi thật sự không bằng cô.”
Hạ Phàm cố ý nói lớn, tân khách chung quanh tự nhiên cũng đều nghe rõ ràng. “Hôn lễ này thật không tồi, tổ chức thật xa hoa. Hạ Nhã, nhưng cô đừng quên, hai người kết hôn bất quá chỉ vì vài đồng tiền dơ bẩn. Về phần anh ta, các người thật sự là rất xứng, thật đúng là một đôi cẩu nam nữ.”
Hạ Nhã liếc xéo Hạ Phàm một cái, “Hạ Phàm, hôm nay là ngày quan trọng của tôi, tôi không muốn ầm ĩ với cô, ở đây cũng không chào đón cô, mời cô nhanh chóng rời khỏi!”
Hạ Phàm không vui, vẻ mặt sắc bén liếc nhìn hai người, “Tôi nói sai sao? Ai không biết cô là vì xí nghiệp thuốc kia mới gả cho người đàn ông này? Nói không chừng, vì muốn vượt qua tôi, cô còn có thể trăm phương ngàn kế bò lên giường người ta nữa đâu.”
Hạ Nhã đang suy nghĩ có nên mắng lại hay không, bên này Thương Ngao Liệt đã có hành động. Đầu tiên là cởi áo khoác tây trang ra choàng lên người Hạ Nhã, dặn dò cô gió lớn coi chừng cảm lạnh. Lúc anh nói chuyện, buông lỏng hai cúc áo phía trên chiếc áo sơ mi được mặc chỉnh tề.
Thương Ngao Liệt chậm rãi liếc nhìn Hạ Phàm, “Nhã Nhã muốn bảo vệ xí nghiệp thuốc ba em ấy để lại, đó là nhân chi thường tình. Chỉ là mấy tháng nay chúng tôi qua lại với nhau, tính cách hợp nhau, cũng có ấn tượng tốt với đối phương, ừ…. Huống hồ trước đây tôi đã đồng ý với em ấy, cho dù em ấy không lấy tôi làm chồng, tôi cũng sẽ không cưới cô.”
Hình tượng của Thương Ngao Liệt so với lúc trước càng thêm anh tuấn cao lớn, thậm chí hai đầu lông mày còn mang theo chút lạnh lẽo. Hạ Phàm bị lời của anh nghẹn đến không thể nói. Anh lại nói: “Mặt khác, cá nhân tôi thích loại phụ nữ dục cự còn nghênh.” Anh ho khan vài tiếng, “Cũng giống như, đối với việc Hạ Phàm tiểu thư đêm hôm khuya khoắt đến gõ cửa nhà tôi, tôi vô phúc hưởng thụ. Trước khi cưới, hành vi đó cũng không phải việc tôi đề ra.”
Hạ Phàm đang định cãi lại, Thương Ngao Liệt cũng không cho cô ta cơ hội này, “Hạ Phàm tiểu thư, có lẽ cô đã quên chuyện trước kia tôi từng nhắc nhở cô. Nói gì đi nữa, cũng không phải là vấn đề của cá nhân cô.”
Trong lòng Hạ Phàm cả kinh, lúc này mới rốt cục im miệng, “hừ” một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Trong đám người, Cố Bách Dã phản ứng nhanh nhẹn, lúc này hắn bất cần đời bắt cái bật thang pha trò cho mọi người, “Được rồi, chúng ta cũng nên đi, em dâu đã mệt mỏi cả ngày, vợ chồng son người ta còn có nhiệm vụ khổng lồ vì thế giới sinh sôi nảy nở thêm đời sau, cũng phải trở về cố gắng thật tốt nha.”
“Chuyện tiếp theo anh thay tôi ứng phó một chút, thay tôi cảm ơn mọi người, tôi đưa Nhã Nhã về trước.” Thương Ngao Liệt nói xong, quay đầu nói khẽ với Hạ Nhã, “Đi thôi, em đi thay quần áo, anh đi giải tán mọi người.”
Hô hấp của Hạ Nhã có chút không thông, trái tim nhảy “bang bang”, cũng không biết đang khẩn trương cái gì, còn đang đi dạo vòng quanh người Thương Ngao Liệt. Có lẽ bởi vì người đàn ông này ít nhiều tản ra hương vị hoàn toàn không giống ngày xưa.
Phía bên này, chân trước Cố Bách Dã vừa nhấc lên, đã bị một tiếng “Này!” gọi lại.
Quan San San liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao sang chảnh đậu ở đằng kia của Cố Bách Dã, “Nếu không chúng ta ra ngoài dạo một vòng?”
Cố Bách Dã nghĩ thầm, thì ra cô gái này cũng không phải là một tờ giấy trắng.
Lúc trở về chung cư gần Đại Học Y Khoa Tây Linh đã là gần hoàng hôn, Hạ Nhã vừa vào cửa liền quăng ngay đôi giày cao gót tra tấn cô mấy giờ liền. Thương Ngao Liệt đi đằng sau cô nhặt lại giày, đặt trở về giá để giày.
Hạ Nhã nháy mắt đoạt lấy mắt kính của anh, cười nói: “Thầy Thương, nhìn không ra anh không chỉ là người biết ăn nói, còn là một soái ca. Từ nay về sau, thứ này lúc ở nhà không cho phép đeo!”
Thương Ngao Liệt ngoảnh mặt làm ngơ, lấy lại mắt kính từ trong tay cô, đeo lại trên sống mũi. Hạ Nhã đối với hành động này của anh chỉ cười nhạt. Anh đứng trong ánh sáng vàng nhạt, không nói lời nào ngưng mắt nhìn cô, thoải mái tự nhiên, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt.
Hạ Nhã bị anh nhìn đến mức cả khuôn mặt đều nóng lên, liền dời mắt nhìn quanh tân phòng. Ngoại trừ phòng sách cùng phòng ngủ có lắp đặt sơ thêm thiết bị, những cái khác tất cả đều như trước, trên mặt đất nhiều ra rất nhiều thùng giấy chứa đồ vật riêng tư của cô. Nơi này cũng không giống như tân phòng của người bình thường có dán lên giấy đỏ chữ HỶ vui sướng.
Cô đi vào phòng ngủ treo chiếc váy cưới xa hoa lên, sau đó đi vào phòng tắm tắm nước nóng, tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, cũng tẩy đi các loại mùi trên người. Thương Ngao Liệt cũng thay một bộ quần áo mới, thu thập một chút văn kiện.
“Trường học còn có chút chuyện, anh đi xử lý. Buổi tối em nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm nay dọn dẹp không hết những đồ kia thì để đó, chờ ngày mai anh giúp em dọn.”
Hạ Nhã còn không kịp kháng nghị, đối phương đã khép cửa phòng đi ra ngoài.
Cân nhắc qua ngàn vạn tình huống có thể xảy ra đêm nay, cô vẫn không thể nào ngờ tới anh sẽ làm ra hành động như vậy. Cảm giác thất bại mãnh liệt làm cho thân mình Hạ Nhã run nhè nhẹ. Sau đó cô xoay người dọn dẹp những đồ vật linh tinh dưới chân. Một lát sau, đột nhiên vung lên một cước, hung hăng đá vào thùng giấy gần nhất.
Trên mặt Hạ Nhã mang theo giễu cợt, trong lòng lúc này mới sáng tỏ. Cái gì mà bà xã vừa mới kết hôn, cô nhiều nhất cũng chỉ là một người học trò của anh mà thôi. Căn bản không có gì khác. *di3..en()da////n???lequ{}ydo_:_n* Trái tim vốn vì chiếc váy cưới được đặc chế mà rung động, dần dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc đó, Thương Ngao Liệt cũng quả thật cho rằng, Hạ Nhã đối với bản thân mà nói nhiều nhất xem như con của cố nhân, hoặc là học trò mà thôi.
Chỉ là tình huống này đặt ở trong mắt người khác, liền hoàn toàn không phải chuyện như thế rồi.
Sau khi Thương Ngao Liệt hoàn thành nhiệm vụ trường tạm thời giao cho anh, đi ra ngoài nhìn đèn đường hiu hút, nghĩ bây giờ có nên trở về nhà hay không….. Cuối cùng anh vẫn gọi điện thoại cho Cố Bách Dã.
Hai người hẹn ở quán cà phê thường đến, vừa gặp mặt Cố Bách Dã liền hỏi: “Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, cậu lại bỏ cô vợ nhỏ ở nhà một mình cô đơn, chạy tới cùng một người đàn ông độc thân như anh giết thời gian? Cậu không phải là thầm thích anh chứ?”
Thương Ngao Liệt gọi luôn một ly Lam Sơn, không để ý tới nghi vấn của Cố Bách Dã.
Cố Bách Dã đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, bám riết không tha hỏi: “Giáo sư Thương, cậu chuẩn bị chon ngày hoàng đạo nào hiến tấm thân trinh trắng của mình đi? Cậu một đại nam nhân, giữ mình trong sạch, lời nói ngu xuẩn cho phụ nữ như vậy cậu cũng tin?
Thương Ngao Liệt hỏi ngược lại hắn, “Hôm nay anh cùng bạn học của Nhã Nhã ra ngoài?”
Cố Bách Dã gật đầu, “Đúng vậy, cậu muốn anh kể một chút tình tiết tiêu hồn gì đó cho cậu nghe?”
Lúc này nhân viên phục vụ đưa lên cho mỗi người một loại đồ uống, cũng thân thiết cười với hai vị khách có khí chất khác lạ. Thương Ngao Liệt cầm lấy cái muỗng, nhìn chất lỏng đậm màu trong ly, “Kiềm chế một chút, tôi nghĩ muốn liên quan đến anh, bị anh liên lụy.”
Cố Bách Dã ngã ngớn châm một điếu thuốc, ung dung nói: “Hôm nay anh mua cho cô bé kia một cái túi.”
Cố đại thiếu ra tay, một cái túi ít nhất cũng hơn vạn đồng. Hắn nhìn chằm chằm người đàn ông tài tuấn trước mặt, chế nhạo nói: “Đừng tưởng rằng xã hội này người nào cũng thanh cao giống như bà xã nhỏ của cậu.”
Thương Ngao Liệt không đáp lại. Anh cũng không tự nhận bản thân có bao nhiêu đứng đắn cao thượng. Mà theo anh, tình cảm nếu không sâu đậm đến một mức nào đó, thì không thể xảy ra quan hệ xác thịt cùng người khác. Anh chỉ là ở đây nhắc nhở bản thân mà thôi.
Nhưng hôm nay Hạ Nhã quá mức quyến rũ, nếu ở lại trong căn phòng đó nhiều thêm một phút, anh cũng không thể bảo đảm bản thân sẽ không làm ra một số hành động nào đó. Cho nên thậm chí dù có chút chật vật, anh cũng chỉ có thể lựa chọn tránh đi không gặp mặt.
Cố Bách Dã cầm điện thoại lên nhắn tin, đột nhiên mở miệng: “Em họ, cô dâu mới này của cậu xác thực khá tốt, khuôn mặt, dáng người cũng không hề kém so với ngôi sao. Tiểu tử cậu giấu quá kỹ, nhưng mà…. Thanh Thuần bên này làm sao bây giờ?”
Thương Ngao Liệt lúc này định trả lời, Cố Bách Dã nghĩa chánh ngôn từ nói: “Đừng nói với anh các người chỉ là bạn bè.”
Thương Ngao Liệt gật đầu lặp lại, “Chỉ là bạn bè quen biết vài chục năm.”
Cố Bách Dã cũng “hừ” một tiếng, “Thôi đi, người lớn hai bên đều còn đang nghĩ dù sao hai người các người cũng sẽ kết hôn, nếu không người nhà cậu như thế nào cũng không giục cậu tìm bạn gái?”
Một đôi nam nữ quen biết nhau nhiều năm, vừa rõ ràng hoàn cảnh gia đình hai bên, người lớn trong nhà cũng thấy môn đăng hộ đối, bởi vậy thường xuyên bức hôn anh. Vấn đề này đã từng quấy nhiễu anh hồi lâu. “Tôi chưa từng thích cô ấy, cũng không nghĩ tới muốn cùng cô ấy phát triển, huống chi….. Anh không phải không biết, lúc trước chúng tôi quen biết nhau như thế nào.”
Cố Bách Dã cũng nghiêm mặt nói: “Vậy lần này cậu kết hôn tại sao lại không mời cô ấy?”
“Cô ấy nói có cuộc họp không thể dời lại, huống hồ….” Nghĩ đến bộ dáng ồn ào ầm ĩ của Hạ Nhã, anh cười cười. Tiện đà nghĩ đến bà xã nhỏ của anh bây giờ không biết đang làm gì?
Nửa đêm, không có một âm thanh, thành phố Tây Linh chìm vào giấc ngủ sâu, Thương Ngao Liệt cầm chìa khóa mở cửa về nhà, liền nhìn thấy Hạ Nhã đang ngủ. *di…e>nd:a::nle////q?u~~~ydo<<<n* Cô như động vật nhỏ thiếu cảm giác an toàn, cuộn mình thành một đoàn, nằm ngủ trên sô pha phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng, như có như không.
Trong không khí còn lưu lại mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô, trên cơ thể nhỏ bé xinh xắn lại đắp chiếc áo khoác tây trang màu đen của anh.
Cô đang đắp áo khoác của anh mà ngủ.
Không biết cái này có tính là lòng trắc ẩn hay không. Thương Ngao Liệt nhẹ tay nhẹ chân đi qua, ôm lấy thân thể nhu nhược không xương của cô. Hạ Nhã trong mông lung mở mắt, nhìn thấy chính là khuôn mặt cô oán niệm cả trăm lần.
Thương Ngao Liệt thì thầm bên tai cô, “Từ nay về sau đừng ngủ ở ghế sô pha, sẽ cảm mạo biết không? Anh ôm em trở về giường ngủ tiếp.”
Giờ phút này Hạ Nhã càng buồn ngủ, hành động này của anh làm cho người ta có loại cảm giác chờ mong khó tả. Vì vậy cơn tức giận vì chờ anh một đêm còn chưa kịp bộc phát, liền thuận theo tùy ý anh ôm lấy.
Hạ Nhã đột nhiên rất muốn trở về khoảnh khắc nụ hôn sâu tại lễ đường hôm nay. Cô vươn cánh tay nhỏ bé mềm nhũn vòng quanh cổ Thương Ngao Liệt. Đang lúc muốn mở miệng, cô liếc thấy bên trên cổ áo anh mới thay lúc chiều trước khi ra khỏi cửa, dính một dấu son môi không biết từ chỗ.
Lúc này toàn thân Hạ Nhã cứng đờ, giọng nói tức giận đến mức phát run: “Thả tôi xuống!”
Thương Ngao Liệt đầu tiên là không chú ý, cho đến khi giọng nói càng thêm lạnh như băng của người trong ngực lần nữa vang lên.
“TÔI. NÓI. THẢ. TÔI. XUỐNG!”