Sáng sớm, ánh nắng ban mai màu vàng nhạt đang cố hết sức len lỏi qua chiếc màn cửa màu lam phía sau lớp cửa kính để đánh thức hai con người đang ngủ say trên giường.
Cuối cùng sự cố gắng của nó vẫn được hồi đáp, người con gái kia khẽ cựa mình, đôi mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt tinh anh khẽ chớp.
Khóe mắt nhìn thấy người con trai đang ngủ ngồi bên cạnh giường, trong lòng một mảnh ấm áp. Muốn ngồi dậy chợt cơn đau ở chân ập tới, Hải Nghi khẽ “Ưm” một tiếng, nhất thời đánh thức người kia.
-Em tỉnh rồi à? Còn đau không? May quá hạ sốt rồi.
Hải Nam cuống quít nhìn ngắm cô nhiều lần mới yên tâm. Hải Nghi phì cười nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn, trong lòng như có mật ngọt ấm áp lan tràn.
Ánh mắt nhìn hắn đến mê man.
Cô không hiểu mình bị gì nữa, sao lại háo sắc như thế chứ.
Hải Nghi tự cốc vào đầu mình, khiến người kia được một trận cười khoái chí.
Nhìn bộ dáng run run bả vai của hắn, Hải Nghi uất nghẹn, trân trân nhìn hắn, hung dữ nói.
-Anh còn dám cười.
Hổ con bắt đầu phát huy rồi nha. Ánh mắt hắn nheo lại nguy hiểm, cũng đã đến lúc trừng phạt người có lỗi. Cô sẽ không quên rằng người phạm lỗi là mình chứ?
-Nói xem, hôm qua sao lại tắt máy của tôi chứ hả?
Nhìn hắn vô lại còn dám tính toán với mình, Hải Nghi buồn bực không thèm trả lời, cẩn thận xuống giường, cố gắng nhịn đau, bước tập tễnh đi về phía trước.
-Nè, sao không trả lời? Em đi đâu?
-Tất nhiên là đi làm vệ sinh nha. Chẳng lẽ anh không định đánh răng, rửa mặt sao?
Hải Nghi vô tội chớp chớp mắt, còn rất tốt bụng giúp hắn lấy xuống viên ghèn trong khóe mắt, làm Hải Nam đỏ mặt tía tai. Cái con người này sao có thể vô lại như thế chứ.
Hắn mỉm cười rất chi là gian xảo. Một chế trụ cằm cô, bắt cô ngẩng đầu lên nhìn mình, một tay cũng thuận thế mà ôm chằm lấy eo thon của cô. Nhìn con hổ nhỏ không kiên kị trừng mắt nhìn mình, hắn cười đến thật đắc ý.
-Trả lời anh, sao lại dám tắt máy hả?
-Không có a, điện thoại hết pin nha, nếu không cũng không ngủ ở trong rừng cả đêm.
Hải nghi bất lực nói, đối với hắn bá đạo cũng dần thích nghi được rồi.
Nháy mắt gương mặt Hải Nam tràn đầy áy náy, hắn dịu dàng nhìn cô, không nói không rằng bế cô hướng toilet trong phòng đi tới, dưới cái trừng mắt hâm dọa của cô vờ như không thấy, thản nhiên nói.
-Tốt! Vợ à, chúng ta cùng đánh răng rửa mặt đi.
Nói xong hắn cười đến vô cùng tà mị, một chân đá cửa toilet mà vào. Lát sau trong phòng một trận rung chuyển.
-TRẦN VŨ HẢI NAM, ANH CÚT RA NGOÀI CHO TÔI…
Người nào đó bị đá ra ngoài còn cười rất phong độ, sửa sang lại quần áo, hướng người bên trong nói.
-Vợ à, anh đi trước, em nhanh lên nhé.
Không đợi chiếc dép bông bên trong kịp ném ra, thân người đã vọt ra ngoài.
Đúng là một buổi sáng ầm ĩ.
Hải Nghi thay một bộ váy màu xanh lam bằng tơ tằm, tóc dài thắt bím một bên, mang giày búp bê màu xanh nhạt bước tập tễnh ra khỏi phòng.
Vừa lúc nhìn thấy Hoàng Tử Minh một thân quần áo thể thao màu trắng, có vẻ như vừa tập thể dục về. Nhìn có chút quen mắt nhưng nhất thời nghĩ không ra. Nghĩ tới hôm qua hình như hắn cứu mình, cũng nên nói cảm ơn một tiếng.
-Hoàng Tử Minh, cảm ơn anh.
-À, Hải Nghi khỏe chứ. Hôm qua… à, không có gì chỉ là ai cũng làm thế thôi.
Hoàng Tử Minh rất đẹp trai mà nở nụ cười, nụ cười trước ánh vầng dương phía sau lớp cửa kính của hành lang càng tỏa sáng mê người. Các tế bào mê trai đẹp đúng lúc khởi binh phản chủ, Hải Nghi nhìn có chút ngây ngất.
-Hai người đang làm gì?
Giọng nói nồng nặc mùi thuốc súng của Hải Nam thành công kéo Hải Nghi thoát khỏi “nụ cười mê hồn dược” kia.
Cô sửng sốt nhìn Hải Nam toàn thân sát khí nặng nề, vô tội nói.
-Có làm gì đâu a?
Hải Nam thật cảm thấy bất lực trước cô gái này, 112 tên kia cũng đủ làm cho hắn phát điên rồi, từ đâu ra một tên Hoàng Tử Minh đáng chết nữa chứ, không lẽ hắn định đăng kí làm thành viên thứ 114.
Nghĩ tới đây Hải Nam không có thiện ý nhìn Hoàng Tử Minh khiêu khích, hôm qua Hoàng Tử Minh ôm cô làm hắn không chịu nổi, mùi giấm chua như có dấu hiệu khếch tán rộng hơn.
Hải Nam bước nhanh tới bên cạnh Hải Nghi, nắm lấy tay cô nói.
-Đi dùng bữa sáng thôi, mọi người đang đợi.
Có lẽ do quá tức giận, hắn không để ý chân cô còn đau, dùng sức một chút làm Hải Nghi đau đến nhe răng trợ mắt.
-Hải Nam chết tiệt anh định mưu sát em sao?
Hải Nghi tức giận giãy khỏi tay Hải Nam, cẩn thận xem xét vết thương. Vết máu đỏ thẩm đã thấm vào lớp băng gạt màu trắng. Hôm nay cô mặc chiếc váy vừa vặn dài đến gối. Nếu đứng như vậy có lẽ sẽ không ai để ý.
Vẻ mặt Hải Nam tràn đầy áy náy nhìn cô, ánh mắt vừa chuyển, vô lại nói.
-Chân em bị thương, để anh bế em đi.
Không đợi Hải Nghi kinh ngạc há mồm, hắn đã khom lưng ôm ngang cô đi về phía phòng ăn.
Hải Nghi trừng mắt nhìn hắn, sao lúc nào hắn cũng có lí do để chiếm tiện nghi của cô? Đúng là tên gian xảo mà.
-Còn nói không có gì, không có gì mà nhìn người ta đến mất hồn như vậy.
Vừa đi Hải Nam bất mãn chu môi nói, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, bộ dáng so với Hải Lâm còn đáng yêu hơn.
Hải Nghi nổi lên ý xấu muốn véo má hắn một cái. Nhưng thật ra hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ. Bàn tay xấu xa véo thật mạnh vào gương mặt đầy sức hút kia, nheo mắt lại nguy hiểm, giả vờ hung dữ nói.
-Anh vừa nói gì?
-Á… đau, vợ à, em định mưu sát chồng sao?
Hải Nam hét toáng lên xem bộ là đau lắm, còn cố ý nói để cho người phía sau nghe. Trong lòng thầm nghĩ “Hoàng Tử Minh, cậu muốn xếp hàng sao, vậy thì chờ đi, nhưng còn lâu mới tới lượt cậu, hừ, muốn dành với tôi sao, không có cửa đâu”
-Á… em nhẹ tay thôi, cái mặt đáng giá lắm đó.
Tiếng ầm ĩ dần dần khuất sau dãy hành lang. Nhìn theo bóng hai người họ, Hoàng Tử Minh lúc này mới phát hiện, anh ta còn đứng đây làm gì chứ.
Hoàng Tử Minh lắc đầu cười nhẹ, rồi mở cửa bước vào phòng.