Hồng Điệp Yêu

Chương 13: Trâm Ngọc Trai



Trên trời, hai thân ảnh một đỏ một trắng đang đứng trên ngự kiếm nhanh như gió xuyên qua những đám mây.

“Phong ca ca chúng ta bây giờ đang đi đâu vậy?”_Bạch Ngân Hoa nhìn về hướng Thừa Phong nói lớn.

“Chúng ta đang đến thành Lâm An, Khải Ngôn sư huynh đang đợi chúng ta ở đó”_Lục Thừa Phong nhìn nàng đáp.

Bạch Ngân Hoa “À” một tiếng sau đó lại thắc mắc hỏi “Phong ca ca, Khải Ngôn sư huynh trông thế nào? Ta chỉ nghe qua nhưng chưa từng thấy mặt huynh ấy?”

“Tại vì lúc muội bị cấm túc huynh ấy đã theo Hàn sư bá bế quan rồi, có mấy lần ta rủ muội đi gặp Hàn sư bá muội cũng có chịu đi đâu, nếu muội đi thìncos thể gặp huynh ấy rồi”_Lục Thừa Phong cười hiền với nàng đáp.

Bạch Ngân Hoa nghe thấy ba chữ Hàn sư bá liền nhăn mặt “Gặp Hàn sư bá? Huynh biết ta không muốn gặp ông ấy lắm mà.”

Thừa Phong nhìn nàng, cười hỏi “Sợ gì chứ?”

Bạch Ngân Hoa hơi cau mày, nhìn y “Đương nhiên là vết bỏng trên mặt ông ấy, từ nhỏ ta nhìn đã thấy rất đáng sợ.

“Muội có biết vết bỏng đó từ đâu mà có không?”_Lục Thừa Phong nhướng mày hỏi nàng.

“Biết chứ. Ta từng nghe sư phụ nói đó là vết bỏng khi sư bá cùng các đệ tử lớn nhỏ trong phái hợp sức tiêu diệt cái gì mà Điệp Tinh Cốc của điệp yêu gì đó á”_Bạch Ngân Hoa nhìn y nói.

Nghe nàng nói xong Lục Thừa Phong cũng lên tiếng đáp “Muội nói rất đúng, nhưng muội chắc không biết người gây ra vết bỏng lớn đó là ai đâu nhỉ?” không đợi nàng trả lời, y liền nói tiếp “Đó là vết thương do muội muội ruột của đàn chủ của bọn điệp yêu kia đó. Nhưng chuyện này muội tuyệt đối đừng nói ai biết nha, cha ta nhất định là không đươch biết. Chuyện này chỉ có ta, muội và Hàn sư bá biết thôi đó.”

“Không thành vấn đề”_Bạch Ngân Hoa nói rồi lại hỏi “Vậy ai nói huynh biết chuyện này?”

Lục Thừa Phong bỗng nhiên hạ giọng “Là sư bá đã kể với ta đó.”

“Vậy ông ấy có nói thêm gì hay không?”

Lục Thừa Phong lắc đầu “Không có, sư bá chỉ nói sau này có thể ta sẽ biết đó.” Nói rồi y nhìn xuống, cười đắc ý nói “Ngân Hoa đến rồi, xuống thôi.”

“Được!”

Nói rồi cả hai cùng nhau bay xuống.

…—————-…

Ở thành Lâm An, nơi này đúng là vừa rộng lớn lại vừa náo nhiệt. Người đi dạo phố thật sự rất nhiều, các quầy bán hàng ở đây toàn là đồ dân dụng rất được nhiều người thích, đồ ăn thức uống ở đây nổi tiếng là ngon nhất thiên hạ. Đúng là nơi lý tưởng dành cho Bạch Ngân Hoa thích làm gì thì làm đây.

Bạch Ngân Hoa và Lục Thừa Phong cùng dạo phố, người thì chỉ lo tìm nhà trọ để qua đêm, còn người kia chỉ lo đi hết quầy này đến quầy khác tìm thú vui cho mình. Đi một lúc cả hai dừng lại ở quầy bán trang sức.

Bạch Ngân Hoa cầm một cây trâm có đính ngọc trai để hờ lên tóc rồi quay qua hỏi Thừa Phong “Phong ca ca, có đẹp không?”

“Đẹp lắm, mau bỏ xuống rồi đi thôi”_Lục Thừa Phong nói rồi kéo tay nàng xuống để cây trâm kia về chỗ cũ rồi kéo nàng đi.

Ngân Hoa kéo tay y lại, làm bộ mặt dễ thương năn nỉ y “Ta thích cái đó lắm huynh mua cho ta nha?”

“Thôi được rồi, muội đợi ta chút”_Lục Thừa Phong nói rồi cầm cây trâm lên nhìn về phía ông chủ “Ông chủ cây trâm này bao nhiêu ạ?”

“Cái đó sao? Hàng mới nhất, một lượng bạc”

Lục Thừa Phong vừa nghe giá liền trợn tròn mắt “Một lượng bạc? Ông chủ, sao lại đắt như vậy? Bớt một chút được không?”

“Không được, cây trâm này có đính ngọc trai thật, rất quý đó, một lượng bạc đã rẻ lắm rồi”

Lục Thừa Phong “À” một tiếng sau đó liền kéo tay của Ngân Hoa đi.

“Nè, sao huynh không mua?”_Bạch Ngân Hoa giương mắt hỏi.

“Cái đó thật rất đắt, không nên tiêu sài hoang phí như vậy. Ta thấy muội rất thích cái đó, chắc chắn bảo muội mua cái khác muội sẽ không chịu, ta đành phải kéo muội đi thôi”_Lục Thừa Phong nhìn nàng nói.

“Hoang phí gì chứ? Ta thấy giá cũng ổn mà”_Bạch Ngân Hoa nhăn mặt.

“Bạch tiểu thư à, chúng ta đến đây không phải để dạo phố đâu. Trước hết tìm nhà trọ trước rồi mua gì thì mua có được không hả?”_Lục Thừa Phong hơi nghiêm mặt nói.

Nàng nghe y nói vậy mặt liền xị xuống “Không mua cho ta thì thôi vậy”

Lục Thừa Phong thấy nàng không vui liền kiếm chuyện khác để phân tâm nàng “Được rồi, muội đi qua kia” nói rồi chỉ về hướng quầy bán điểm tâm “Mua một ít điểm tâm mà muội thích nhất rồi quay lại đây có được không?”

Bạch Ngân Hoa nghe thấy thức ăn liền tươi tỉnh “Được, để ta đi” nói rồi nàng cũng mau chóng đi đến chỗ bán điểm tâm kia.

Lục Thừa Ngân đột nhiên nhớ lại khuôn mặt bí xị của nàng lúc nãy, cũng hơi nhói lòng. Y lắc đầu rồi qua lại quầy bán trâm kia.

Ông chủ thấy y quay lại liền khó hiểu hỏi “Công tử muốn mua cái khác hay trả giá cái này đây? Nếu mua cái khác thì được, trả giá thì ta không bán đâu nha. Tại vì ta chỉ có một cây trâm duy nhất này là được tiền nhất thôi đấy”

Lục Thừa Phong nghe ông nói vậy liền cười hiền đáp “Ông chủ ta sẽ đưa thêm tiền cho ông nếu ông không bán lại cho người khác được không?”

“Thêm tiền sao? Vậy khi nào thì công tử lấy nó đây?”

“Hai ngày sau ta nhất định đến”

“Được, vậy ta giữ cho công tử”

Nghe ông chủ nói như vậy y cũng yên lòng quay đi.

“Lục Thừa Phong!”

Thừa Phong nghe có người nào đó gọi tên mình, liền quay lại. Nhìn thấy người kia liền nở nụ cười thân thiên “Khải Ngôn sư huynh, huynh đến rồi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.