Trời tối, hôm nay là đêm trăng tròn, đằng sau nhà trọ của bọn họ là một hồ nước lớn, ánh trăng rực sáng rọi xuống mặt hồ, phong cảnh diễm lệ vô cùng.
Bạch Ngân Hoa ở trong căn phòng nhỏ, nàng đứng cạnh cửa sổ vầng ngắm trăng sáng kia. Nàng nhẹ nhàng lấy trong tay áo một bức tranh nhỏ, trên bức tranh đó là một người đàn ông có dung mạo tuấn tú và một người phụ nữ nhan sắc tuyệt trần, nét đẹp của cả hai người đều có điểm rất giống nàng.
Ngân Hoa nhìn vào bức tranh mắt hơi ứa lệ, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhẹ “Cha, mẹ hai người ở trên trời có nhìn thấy con gái không? Hôm nay là tròn năm thứ mười sáu con bước vào Thành Dương phái, cũng chính là ngày cha mẹ rời xa Ngân Hoa được mười sáu năm. Nhưng cha mẹ à, hai người yên tâm, con gái ở đây sống rất tốt hai người ở trên trời nhớ phải vui cho con đó.” nàng tự nói tự cười, giọt lệ trên mí mắt nàng không biết đã rơi xuống khi nào. Ánh trăng sáng chiếu thẳng lên khuôn mặt trắng hồng của nàng cũng coi như cha mẹ nàng trên cao đang nhìn vào nàng ấy.
*Cốc…cốc…cốc*
“Ngân Hoa! mở cửa đi, ta và sư huynh đến bàn chuyện”
Nghe thấy tiếng Thừa Phong nàng vội lau đi giọt nước mắt kia, rồi giấu đi bức họa của cha mẹ nàng vào tay áo, nhanh chóng ra mở cửa cho bọn họ.
“Các huynh vào đi”_Ngân Hoa mở cửa ra nói rồi quay trở vào.
Trần Khải Ngôn và Lục Thừa Phong vào bên trong, cả ba cùng ngồi vào bàn mà chủ trọ đặt sẵn.
Lục Thừa Phong thấy mi mắt của Ngân Hoa hơi ướt liền hỏi “Ngân Hoa muội khóc sao?”
“Ta không sao đâu”_Ngân Hoa vừa nói vừa vẩy vẩy tay ngụ ý không đáng lo ngại.
Lục Thừa Phong định nói thêm nhưng bị Khải Ngôn ngắt lời “Được rồi Thừa Phong, mau bàn chuyện chính”
“Sư huynh, huynh điều tra được gì rồi?”_Ngân Hoa nhìn hắn hỏi.
Trần Khải Ngôn nghiêm túc nói “Ta đã điều tra được từ những người dân ở đây, yêu quái này chỉ xuất hiện vào ban đêm cho nên ban ngày các thương nhân đều tranh thủ buông bán, đến tối sẽ không có ai dám bước ra khỏi nhà nửa bước.”
Lục Thừa Phong gật gật đầu “Thảo nào hôm nay là đêm trăng tròn, thời điểm thích hợp để dạo phố như vậy mà ở ngoài đường chẳng có ai.”
“Sư huynh, sao nữa”_Bạch Ngân Hoa hồi hộp giục hắn.
Trần Khải Ngôn gật đầu nói tiếp “Ở đây cứ mỗi tối sẽ có khoảng mười người vào rừng hái thuốc, nhưng từ khi yêu quái xuất hiện thì chẳng còn ai sống sót quay về. Hôm qua ta vừa đuổi đến chỗ người bị hại thì con yêu đã chạy mất, ta may mắn phát hiện ra một người vẫn còn sống, lúc đó người đó nói với ta cái gì mà “La…lang” sau đó thì tắt thở. Nhưng từ hôm qua đến giờ ta chẳng nghĩ ra “lang” là gì?”
Bạch Ngân Hoa như nghĩ ra gì đó liền hỏi “Sư huynh, thương tích của người đó có phải là có rất nhiều vết cào trên người không?”
“Đúng rồi, trên các thi thể đều có những vết cào xước”_Khải Ngôn gật gù đáp nàng.
“Vậy huynh có còn điều tra được gì nữa không?”_Lục Thừa Phong thắc mắc hỏi.
Trần Khải Ngôn không nói gì chỉ lắc đầu.
“Lang?”_Bạch Ngân Hoa lẩm bẩm đột nhiên búng tay một cái “Lang yêu?”
“Sói sao?”_Lục Thừa Phong hơi nghiên đầu hỏi nàng.
Ngân Hoa nhìn về phía y đáp “Ta cũng chỉ là suy đoán thôi, “Lang?” cũng có nghĩa sói. Ta từng nghe sư phụ nói những con lang yêu này muốn tu luyện thành yêu cho nên sẽ ăn thịt người và hút linh khí của họ để tu luyện, những đòn tấn công của chúng chủ yếu là dùng móng vuốt cào lên con mồi tạo ra khe hở sau đó hút linh khí của họ, những vết cào trên thi thể người bị hại có thể cũng là vết vào của những con sói đó.”
Trần Khải Ngôn suy ngẫm một lúc liền cảm thấy lời Ngân Hoa nói rất có lí, cười hiền khen nàng “Ngân Hoa sư muội quả nhiên rất thông minh, ta cảm thấy lời muội nói hoàn toàn hợp lí đó nha.”
Ngân Hoa nghe hắn khen nàng như vậy, cảm thấy mát lòng liền cười với hắn một cái thay lời cảm ơn.
Lục Thừa Phong chưa tin lắm lại hỏi “Muội chắc không vậy Ngân Hoa?”
Ngân Hoa đột nhiên nhìn y cười đắc ý, đôi mắt to tròn mở rộng ra “Chắc hay không thì còn phải đi xem thử mới biết.” nói rồi nàng nhìn về hướng Khải Ngôn hỏi “Bây giờ là giờ gì rồi?”
Khải Ngôn liền nhìn nàng trả lời “Bây giờ vừa qua giờ Tý.”
…—————-…
Bây giờ đã không còn sớm, ông chủ ở dưới tầng cũng bắt đầu dọn dẹp để nghỉ ngơi. Ông chủ đang đếm lại tiền thì ba người kia xuống đứng trước mặt ông.
“Ba vị khách quan, khuya vậy rồi còn cần gì sao?”
“Ông chủ, chúng tôi là người hành y, nghe nói ở thành Lâm An này một vị thảo dược gọi là Thần u thảo đúng không?”_Bạch Ngân Hoa hỏi.
“Đúng vậy!”
“Đi đường nào? Mau chỉ chúng tôi.”_Bạch Ngân Hoa lại hỏi tiếp.
Vẻ mặt của ông chủ kia lúc này biến sắc “Ba vị muốn tìm thần u thảo chỉ cần đi sâu vào trong cánh rừng lớn nhất thành Lâm An này là có thể thấy, nhưng để sáng mai hãy đi là tốt nhất.”
Khải Ngôn lúc này cũng lên tiếng hỏi “Ông chủ, sao lại như vậy? Ta nghe nói loại thảo dược này hái vào đêm canh ba sẽ có thể giữ được lành tính, tại sao lại để đến sáng mai?”
“Các vị không đó thôi. Giờ này ở trong rừng sâu, có một con lang yêu hại người, ta nghe nói những đêm trước, mười người vào rừng hái thuốc hầu như không có ai sống sót trở về cả, nếu các vị muốn giữ mạng thì hãy nên đi vào sáng mai.”
“Đúng thật là lang yêu?”_Lục Thừa Phong nói rồi nhìn Ngân Hoa và Khải Ngôn nói “Không nói nhiều nữa, Ngân Hoa, Khải Ngôn sư huynh đi thôi.”
“Ừm”
Nói rồi ba người bỏ đi mặc cho ông chủ kia ngăn cản hết lời.