“Chết đi!!!”
Mũi kiếm vừa đến trước cổ của nữ nhân kia thì bị một thứ gì đó làm cho dừng lại. Hai nha hoàn đó sợ đến toát cả mồ hôi, ba chân bốn cẳng nhanh chóng rời khỏi Bạch phủ.
Bạch Ngân Hoa cảm nhận được thanh kiếm bị cản thì nhìn lại về hướng lưỡi kiếm. Bàn tay của Thừa Phong đang nắm chặt lấy lưỡi kiếm sắt nhọn ấy, máu từ miệng vết cứa ở tay chảy từng giọt, từng giọt rơi xuống sàn nhà. Nhìn khuôn mặt y toát hết mồ hôi, ánh mắt cầu xin nhìn mình. Nước mắt nàng không giữ được mà rơi xuống, khóe miệng động đậy nhỏ giọng thốt lên “Huynh… Tại sao?”
Lục Thừa Phong nhăn mặt, lắc đầu nhìn nàng, giọng nói nặng trĩu “Muội quên những lời chúng ta đã thề với cha ta rồi sao? Dù có thế nào cũng không được giết người. Muội không nhớ gì thật sao?”
Nghe y nhắc đến, trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh đó. Quả thật, lúc nàng lên mười tuổi, y mười gần mười bốn, cả hai bọn họ cùng nhau thề hẹn trước bài vị của tiên chưởng môn và Lục Tư Đường giống y như lời Thừa Phong nói. Nàng đau lòng buông kiếm ra, hai chân đứng không nổi nữa mà ngồi bệt xuống đất. Nước mắt đua nhau lăn xuống khuông mặt trắng bệt của nàng, miệng không ngừng buông lời tự trách bản thân.
“Tại sao ta lại vô dụng như vậy? Ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì chứ? Ta là hậu duệ Bạch gia, là hy vọng cuối cùng của Bạch gia nhưng đến cuối cùng… đến cả bài vị của cha mẹ mình ta cũng không bảo vệ được.”
Nói rồi nàng với lấy hai bài vị kia rồi ôm vào lòng, không ngừng khóc lóc tự trách “Cha, mẹ! Hai người đưa con đi cùng được không? Con thật sự không muốn ở đây nữa rồi. Con tuyệt vọng lắm rồi!”
Lục Thừa Phong nhìn thấy dáng vẻ của nàng mà lòng đau như cắt. Y chậm rãi ngồi xuống đối diện với nàng, đưa tay lên lau nước mắt cho nàng.
Ngân Hoa nhìn y, nhìn vết thương đang rỉ máu từng giọt trên bàn tay ấy càng đau lòng hơn. Nhưng nhìn vẻ mặt đầy sự lo lắng ấy của y, nàng rất không kiềm được nổi xúc động mà sà vào lòng y khóc lớn.
Lục Thừa Phong vừa vui vừa đau lòng cũng đưa tay vỗ nhẹ vào lưng nàng đề trấn an.
Trần Khải Ngôn đứng đó nhìn hai người như vậy, tâm trạng cũng không vui nổi. Hắn hết cách, chỉ còn biết đi lại đó dẹp những mãnh vỡ qua một bên để bớt chú ý đến hai người.
…—————-…
Khóc lóc một hồi, Bạch Ngân Hoa đột nhiên im lặng đến bất thường. Nàng chỉ ngồi đó, ánh mắt trở nên vô hồn nhìn về một hướng. Trong đầu nàng bây giờ đột nhiên hiện ra rất nhiều câu hỏi cùng với những điều khó hiểu về thân thế của nàng.
Rốt cuộc Bạch Ngân Hoa có thật sự là Bạch Ngân Hoa? Sư phụ nàng có lừa nàng không? Nếu có thì tại sao người lại làm như vậy? Nhưng câu hỏi tương tự như vậy liên tục chạy trong tâm trí nàng, nó dần dần khiến nàng sắp nổ tung mất rồi.
Lúc này Thừa Phong với Khải Ngôn cũng đến ngồi cạnh nàng. Trần Khải Ngôn lên tiếng, phá tan sự yên tĩnh từ nãy đến giờ “Muội… vẫn còn buồn sao?”
Nàng không nói gì, chỉ im lặng lắc đầu.
Lục Thừa Phong thấy nàng bất động liền lên tiếng “Bạch Ngân Hoa, muội phải tịnh tâm một chút. Thân thế của muội bây giờ chỉ có cha ta biết thôi. Bây giờ chúng ta mau chóng quay về hỏi ông ấy nhé?”
Nàng nhìn vào mắt y, ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng nói “Quay về? Hỏi rồi liệu cha huynh có nói sự thật không? Trong đầu ta bây giờ rất rối. Lời của nha hoàn kia và lời của cha huynh chỉ đúng một dữ kiện. Cháy nhà…!”
“Muội khoan hãy nghi ngờ sư phụ. Ông ấy trước giờ là người quang minh chính đại, sao có thể giấu thân thế của muội? Hơn nữa muội không phải chỉ là một đứa trẻ sao? Lừa muội thì được gì?”_Trần Khải Ngôn nghiêm nghị nói.
Lục Thừa Phong nghe hắn nói xong liền gật đầu tán thành “Chúng ta đi ngay đi. Dù sao từ đây quay về Thành Dương cũng chỉ mất vài canh giờ. Thời hạn ngao du một năm của ta đã quá hạn gần nửa năm rồi. Cũng đến lúc phải quay về rồi đó!”
Bạch Ngân Hoa nghe xong ánh mắt liền sáng lên, nàng cảm thấy lời của hai nam nhân kia nói rất đúng. Đứng phắc dậy, nàng mang giọng khí thế cất lên “Còn chần chờ gì nữa chứ. Đi thôi!”
“Ừm!”
Ba người bọn họ nhanh chóng lấy hành lí của mình đeo lên vai rồi vội vã đi về hướng cửa ra.
Đột nhiên cánh cửa tự động mở, bên ngoài có một người đàn ông ăn mặc sáng trọng, bụng to như bầu mấy tháng, khuôn mặt hung hăng bước vào. Sau lưng ông ta là hai nha hoàn lúc nãy cùng với một số nam nhân thân thể lực lưỡng đi vào.
Trần Khải Ngôn thấy mấy người lạ mặt này liền cảm thấy chẳng có chuyện tốt lành gì liền lên tiếng thăm dò “Các người là ai? Sao lại tự ý xông vào đây?”
Người đàn ông bụng to đi đầu lên tiếng “Ta là Vương lão gia. Là chủ nợ của Bạch gia này. Ta đến để hỏi chuyện các ngươi.”
“Hỏi gì thì nhanh lên, chúng ta không có thời gian.”_Lục Thừa Phong lên tiếng thúc giục.
“Trân Nhi! Uyên Nhi! Hai người lên đây!”
“Dạ! Thưa lão gia!”
Theo lệnh của Vương lão gia đó, hai nha hoàn kia cũng đi lên đằng trước. Nhưng mặt của hai ả đột nhiên sưng đỏ lên như bị ai đánh thật mạnh vào mặt năm mươi cái vậy. Trông thảm vô cùng.
Vương lão gia kia giọng khàn đặc lên tiếng “Trân Nhi! Uyên Nhi! Hai người mau nói đi, có phải là mấy người này đã đánh các ngươi ra nông nổi này không?”