Trong lúc Bạch Ngân Hoa đang mải mê cho Tiểu Bạch ăn. Bên ngoài, bóng dáng của một cô nương bước vào. Là Trương Y Phàm! Trên tay nàng ta đang cầm là một cái làn điểm tâm, không biết là ý đồ gì nhưng dường như chẳng có điều tốt lành gì xảy ra.
Họ Trương đó chẳng nói chẳng rằng, hiên ngang đi đi lại lại trong phòng của Ngân Hoa. Quan sát một hồi thì dừng con ngươi lại ngay bức tranh mà Ngân Hoa vừa treo, sau đó đưa tay lên rồi lấy nó xuống.
Bạch Ngân Hoa ở bên trong phát hiện có tiếng động bên ngoài, tưởng là Thừa Phong đến xin lỗi nên nàng đợi tiếng nói. Đợi một lúc không nghe ai kêu, nàng liền chạy ra xem thử thì thấy Trương Y Phàm tay cầm bức tranh của nàng rồi hơ trên nến đang cháy.
“Cô định làm gì?”
Ngân Hoa nói rồi hốt hoảng mà chạy lại giật lấy bức tranh, không ngờ đối phương nhìn nàng cười đắc ý rồi hất cây nên cùng bức tranh xuống đất. Bạch Ngân Hoa nhìn bức tranh trong đốm lửa không chịu được mà cúi xuống, dùng tay áo dập lửa rồi lấy bức tranh ra, nhưng lửa tắt rồi tranh cũng không còn. Toàn bộ chỉ còn lại tro tàn và một mảng giấy cháy sắp hết. Tay của nàng cũng vừa đỏ vừa sưng do bị phỏng.
Lúc này, Lục Thừa Phong trên tay cầm mấy xiên kẹo hồ lô đi đến. Nhận thấy khung cảnh bên trước mặt có vẻ hỗn loạn mà chạy lại.
Ngân Hoa ấm ức mà rơi nước mắt, nàng đứng phắc dậy, hai mắt trừng lên nhìn chằm vào mặt Trương Y Phàm đó, tay dơ lên rồi dứt khoát cho ả một cú tát đau điếng.
Ả ta định đưa tay động thủ với nàng nhưng lúc đó nhìn thấy Thừa Phong, liền giả vờ khóc lóc, tỏ vẻ yếu đuối.
Thừa Phong chẳng hiểu sự tình, vừa vào chỉ thấy Ngân Hoa đánh người nên sốt sắn chạy lại khuyên can “Bạch Ngân Hoa muội sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói, sao lại động tay động chân với người ta như vậy?”
Ngân Hoa hai mắt nhìn chằm chằm vào y, mặt hậm hực mà nói “Còn chưa thành thân huynh đã bênh vực cho phu nhân tương lai của huynh như vậy rồi sao?”
Lục Thừa Phong thấy nàng căng thẳng như vậy liền cuống cuồng đáp “Cái… cái gì mà phu nhân tương lai? Muội bình tĩnh đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện. Ta đã bênh ai đâu chứ! Muội kể đầu đuôi sự tình, ta giải quyết, ha?”
Ngân Hoa chỉ tay vào đóm tro tàn dưới chân rồi chỉ thẳng mặt vào con ả trà xanh đậm đặc kia “Trương tiểu thư của huynh, ả đã đốt bức tranh mà Cố Nhất Long vẽ cho ta đó. Huynh giải quyết thế nào đây?”
“Ta…”
Chưa kịp để Lục Thừa Phong trả lời, Trương Y Phàm đã cất giọng “Bạch muội muội ta xin lỗi, ta thật sự không cố ý đâu. Ta chỉ vô tình thôi. Bức tranh đó đáng giá bao nhiêu? Ta đền cho muội, muội đừng trách Phong ca ca, ta cũng mong xin được sự tha thứ từ muội.”
“Cái gì? Cô nói muốn đền bằng tiền sao? Ta nói Cô biết, tiền ta không cần. Cô nói cô không cố ý? Vậy lúc nãy cô cười khích ta là ý gì?”_Bạch Ngân Hoa cau mày nói.
“Ta… ta không có.”_Trương Y Phàm nói rồi nhìn vào phía cái làn mà ả đem tới “Lúc nãy ta thấy muội với A Lan nhà ta có hiểu nhầm, Phong ca ca cũng la muội không ít. Ta sợ muội trách huynh ấy nên cố ý đem vài điểm tâm đến an ủi muội. Bức tranh đó chỉ là vô tình thôi! Ta… Ta xin lỗi muội!”
Lục Thừa Phong nghe vậy liền chạy đến mở cái làn ra xem thì quả thật là có điểm tâm, lúc này y bán tin bán nghi lời nói của họ Trương đó nhưng dù sao cũng là người đứng giữa, y cũng khó xử vô cùng nên mới lên tiếng an ủi Ngân Hoa.
“Được rồi muội cũng đừng trách Trương tiểu thư nữa, muội ấy dù sao cũng không cố ý. Tranh hỏng rồi thì ta kêu người vẽ bức khác cho muội. Lúc sáng muội dọa người của cô ấy, bây giờ cô ấy đem điểm tâm qua cho muội. Như vậy có thể xem như huề rồi chứ? Đừng nổi giận nữa.”
Nghe y nói vậy, Ngân Hoa như được châm dầu vào lửa, cơn giận trong người càng lúc càng sôi sục hơn, nàng mở to đôi mắt nhìn y mà quát “Ý huynh là ta sai đúng không? Ta không cần tranh gì nữa hết, ta cũng không cần tiền của ả ta. Ta không cần điểm tâm của ả, càng không cần huynh đến giảng hoà một cách vô lý như vậy!”
Thừa Phong thấy nàng cảm nhận nàng càng lúc càng vô lý, không chịu nổi cũng to tiếng đáp lại “Vậy bây giờ muội muốn thế nào đây? Tại sao muội càng ngày càng bướng bỉnh như vậy? Rõ ràng lúc nãy muội không đúng nhưng ta thấy muội rất tổn thương nên cố ý mua kẹo an ủi muội. Muội ức hiếp tỷ muội tốt của Trương tiểu thư cô ấy cũng không trách muội mà còn đem điểm tâm sang an ủi muội. Vậy muội còn muốn gì nữa hả?”
Ngân Hoa nhìn vào y, hai mắt rưng rưng vì ấm ức, lớn tiếng kêu lên “Huynh… cùng với Trương đại tiểu thư gì gì đó của huynh cút khỏi mắt ta nhanh lên. Ta không cần cái gì từ các người hết. Huynh nói ta vô lí? Vậy ta sẽ vô lí cho huynh xem!”
Bạch Ngân Hoa nói rồi đem cái làn trên bàn đó mà đẩy về phía Trương Y Phàm, rồi đẩy nàng ta cùng với Thừa Phong ra khỏi phòng. Cả hai vừa ra khỏi cửa nàng liền đóng sầm cửa lại sau đó bỏ ra sân sau mà luyện kiếm, xã hơi cơn giận.