Hợp Cẩn

Chương 19: 19: Nói Chuyện



Edit: Nananiwe
“Người đã không thể bảo vệ được nữa, con chớ dây với lửa rồi tự thiêu chính mình, mau thu tay lại đi.” Mệt mỏi trên mặt cha Thích còn nhiều hơn cả Thích Tinh, có lẽ là do lớn tuổi lại phải làm việc vất vả nên sắc mặt rất kém.

Ông đưa phong thư trong tay cho Thích Tinh, im lặng không nói nữa.
Ánh nến mờ chiếu vào sườn mặt Thích Tinh.

Hắn xem xong thư thì đốt sạch nó dưới ánh nến, trầm mặc một lát mới nói: “Chưa chắc đã không thể cứu.”
Cha Thích lại nói: “Cứu như thế nào? Hiện giờ người muốn lấy mạng hắn ta là Thân vương! Không phải Thánh thượng không biết hắn ta vô tội, nhưng vẫn bỏ mặc.

Gia thế Nghiêm gia đúng là lớn thật, nhưng như thế thì sao? Có thể so được với Thân vương sao?”
“Phụ thân,” Thích Tinh nói: “Là con đoạt A Vũ từ bên người hắn, lại cài cắm nữ tử kia bên cạnh hắn.

Hiện giờ hắn bởi vì nữ tử kia nên mới gặp họa, con không thể tránh khỏi trách nhiệm…!Tóm lại là con có lỗi với hắn.”
Cho dù nói như vậy nhưng trên mặt lại chẳng có chút xấu hổ nào.
Sao cha Thích lại không biết được chứ, ông thở dài: “Con sợ Ấu Vũ biết được sẽ hận con?”
Thích Tinh nói: “Con chỉ muốn sống yên ổn cùng A Vũ.”
Lúc này gió tuyết lại nổi lên, Bách Ấu Vũ ở bên ngoài nghe được vô cùng rõ ràng, không khỏi co rúm cổ lại.

Đầu tiên là y hiểu được Nghiêm Dục Lâm đã xảy ra chuyện, thứ hai là lý do tại sao gần đây phu quân lại khác thường, thứ ba là về nữ tử ngày đó y gặp qua.

Tuy rằng chưa từng tin tưởng lý do thoái thác của Thích Tinh, nhưng sự thật bị vạch trần ngay trước mặt, cảm thụ vẫn có chút không giống.
Y không nói rõ đươc cảm xúc trong lòng mình hiện tại là gì, chỉ cảm thấy khó chịu.
Cha Thích lạnh mặt: “Nếu ngay từ đầu con đã quang minh chính đại, không cưỡng bách cưới người về phủ thì đâu có chuyện vợ chồng không đồng lòng? Thành thân xong cũng như đi trên miếng băng mỏng, ngay cả…!của thê tử cũng phải cứu, con đúng thật là có tiền đồ!”
“Con lấy A Vũ là cưới hỏi đàng hoàng, sao không tính là “quang minh chính đại” được?” Thích Tinh giống như đang ẩn nhẫn, biểu tình cứng rắn cũng nứt ra: “Phụ thân, con cầu xin người cho con lấy A Vũ ba năm, nếu không phải con dùng cái chết để ép thì con và A Vũ sẽ hoàn toàn không có ngày hôm nay.”
Gọng Thích Tinh khi nói lời này đã khàn vô cùng, lại mang theo một chút tình cảm khó khống chế.
Mặc dù hắn giỏi văn thiện võ, từ nhỏ đã được gia tộc đặt kỳ vọng cao, nhưng không được người trong lòng coi trọng thì hắn cũng chỉ là một kẻ thất bại, bao nhiêu thống khổ trong lòng không thể trút xuống, ai có thể hiểu cho hắn?
Hắn bị “quỷ ám”, bị Bách Ấu Vũ câu hồn đoạt phách.

Ba năm ấy hắn sống chật vật không chịu nổi, tâm tư bị trói buộc, mỗi giây mỗi phút đều là giày vò.
Nhưng mà hiện giờ khổ tận cam lai, Bách Ấu Vũ đã thuộc về hắn rồi.
Cha Thích im lặng rất lâu, ông hắng giọng một cái, cuối cùng lại thở dài.

“Ấu Vũ và tiểu tử Nghiêm gia kia là thanh mai trúc mã, trên dưới hoàng thành không ai không biết tình cảm của hai đứa nó, sao con lại chen một chân vào? Đánh con cũng vì muốn tốt cho con.”
Tuy rằng lời nói đều là bất đắc dĩ, nhưng Thích Tinh biết đó là lời xin lỗi của phụ thân.
Phụ thân hắn phẩm hạnh đoan chính, ngày thường cũng không ỷ quyền thế mà ức hiếp người khác, một lần duy nhất chính là thay hắn tới Bách gia cầu hôn.
Không phải là hắn tràn ngập oán hận với phụ thân.
Đây là lần đầu tiên phụ tử hai người thảo luận việc này một cách thẳng thắn.
Chốc lát đã tới giờ Mão, ngoài cửa có người hầu đến gọi, nói là đã đến giờ vào triều rồi.

Cha Thích đứng dậy vỗ vai con trai, ánh mắt kia không rõ là tư vị gì, ông hỏi: “Con muốn cứu người thế nào?”
Lời còn chưa dứt, người hầu ngoài cửa đã hô to: “Thiếu phu nhân, ngài…!ngài làm sao vậy?!”
Thích Tinh và cha Thích liếc nhau, sau đó đột ngột quay đầu cùng nhìn ra.

Thích Tinh trực tiếp xông ra ngoài cửa, sau đó hắn nhìn thấy một màn khiến lòng hắn run sợ: Bách Ấu Vũ đúng là đang quỳ vịn vào khung cửa!
Hắn vươn tay đỡ, thấy trên khuôn mặt Bách Ấu Vũ còn nước mắt chưa khô, bám lấy tay hắn nhưng lại không chống đỡ được, bàn tay kia vẫn còn run run.

Y đau đớn che bụng, giọng nói mang theo nức nở: “Thích Tinh, bụng em đau quá…!Xin lỗi.”

Thích Tinh vội vàng bế Bách Ấu Vũ lên, nhưng bởi vì sợ hãi nên không bế được.

Lòng bàn tay hắn chạm phải thứ gì đó nóng ấm, nháy mắt tưởng nhầm là máu, hai chân mềm nhũn, gần như là cùng quỳ xuống với Bách Ấu Vũ.
Cha Thích là người tỉnh táo nhất, ông sai bảo người hầu: “Ngươi mau bế thiếu phu nhân lên.

Tinh Nhi, mau đi gọi đại phu.”
“Không, không được, con phải ở cùng A Vũ.” Thích Tinh từ trong cơn hoảng loạn tìm về lại thần trí, rống lên với người hầu: “Ngươi mau đi gọi Trương đại phu, đi gọi Trương đại phu! Nhanh lên!!”
Người hầu té ngã trên mặt đất lập tức bò dậy chạy đi.
Tác giả có lời muốn nói:
A Vũ sẽ không sao đâu (* ̄︶ ̄).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.