Edit: Nananiwe
Giờ Ngọ là lúc ánh nắng mặt trời gắt nhất, Quốc Tử Giám được nghỉ, học sinh lục tục về nhà nghỉ trưa.
Bách Ấu Vũ đợi Nghiêm Dục Lâm nên nán lại một lát, nói với người nhà là sẽ nghỉ ngơi ở Quốc Tử Giám.
Nhưng hôm nay Nghiêm Dục Lâm lại bỏ y lại, nói là trong nhà có việc, xe ngựa tới đón y là gã sai vặt.
Trong lòng Bách Ấu Vũ khó chịu, còn có chút tủi thân.
Khi ấy người hầu bên người y là Cam Thảo cũng ở đó, lúc Bách Ấu Vũ thở hổn hển chạy đến rừng trúc thì Cam Thảo thay y quạt gió hạ hỏa, miệng còn lải nhải: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, Nghiêm công tử bận việc nhà mà, nếu không thì làm sao dám bỏ cậu lại chứ.”
“Cái gì mà có việc, chẳng qua là huynh ấy sợ phụ thân thôi!” Bách Ấu Vũ giận dữ nói: “Lần nào phụ thân về thì huynh ấy cũng phải về nhà.
Rốt cuộc thì trong mắt huynh ấy, ta là cái gì chứ!”
“Tất nhiên là ngài ấy trân trọng cậu rồi, nhưng nếu chuyện của cậu và ngài ấy…!bị Nghiêm đại nhân phát hiện, chẳng những thanh danh của cậu bị tổn hại, mà sợ là sau này muốn gặp mặt cũng khó như lên trời.” Cam Thảo nói: “Tóm lại là Nghiêm công tử toàn tâm toàn ý với cậu, cậu nhẫn nhịn một chút đi.”
Sau đó lau mồ hôi cho Bách Ấu Vũ, đau lòng nói: “Mặt phơi nắng đỏ hết lên rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”
Hai người cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, Cam Thảo lớn hơn Bách Ấu Vũ ba tuổi, lại là con của nô bộc, đối xử với Bách Ấu Vũ thân thiết nhưng cũng cẩn thận.
Bách Ấu Vũ lại ngoan ngoãn, giận dỗi một chút cũng đều nói với Cam Thảo.
Đây là đường đến Tàng thư các, xung quanh bao phủ bởi rừng trúc, ở giữa chỉ có một con đường nhỏ tĩnh mịch.
Bách Ấu Vũ duỗi tay quạt gió, ống tay áo rũ xuống lộ ra cánh tay nhỏ gầy tinh tế, thủ cung sa* hình giọt nước đỏ sẫm trên đó rất hấp dẫn tầm mắt người khác.
Nếu hiện giờ có người ngoài ở đây thì Bách Ấu Vũ tuyệt đối sẽ không to gan lớn mật như thế.
Ánh mắt của Cam Thảo cũng dừng lại trên điểm thủ cung sa, rõ ràng đã nhìn rất nhiều lần nhưng vẫn luôn bị hấp dẫn.
Cam Thảo ngẩn ngơ một hồi rồi mở miệng: “Nghiêm đại nhân không thường ở nhà, những lúc ở nhà thì lại luôn khiển trách Nghiêm công tử, Nghiêm công tử sợ ông ấy cũng là chuyện bình thường, cậu vì vậy mà tức giận thật sự là không cần thiết.
Đợi đến khi gả qua đó rồi thì tướng công là của mình, không phải muốn sai bảo thế nào thì cứ sai bảo thế đó sao?”
Lời này to gan quá mức, Bách Ấu Vũ nhất thời bị dọa sợ, đỏ bừng mặt trách móc: “Ai…!ai phải gả cho huynh ấy chứ!”
“Vâng vâng, nhóm công tử của Quốc Tử Giám để cậu chọn lựa.” Cam Thảo cười.
Bách Ấu Vũ giận dữ nhìn Cam Thảo: “Cam Thảo!”
Rất tự nhiên dẫn tới một hồi cười đùa.
Hai người chuyên tâm nói chuyện, cũng không biết là ngoài bọn họ thì trong rừng còn có một người thứ ba.
Không biết người đó tới từ khi nào, lại càng không biết người đó đã nghe được bao lâu rồi.
Tóm lại là đợi Bách Ấu Vũ nghỉ ngơi xong đi khỏi thì thoáng liếc thấy có người, sợ tới mức che ngực lùi lại phía sau.
Thích Tinh ngồi xếp bằng trong rừng, mặc một bộ thanh sam, cổ tay áo mơ hồ đỏ lên.
Hắn vốn đang nhắm hai mắt, nghe thấy tiếng hô của Bách Ấu Vũ thì mở mắt ra, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn cuốn người ta vào trong.
Bách Ấu Vũ nhận ra Thích Tinh, cho dù là ai từng gặp một người cư xử với mình khác với những người còn lại thì đều có thể nhớ rõ từ ánh mắt đầu tiên.
Nhưng Thích Tinh quá lạnh lùng, Bách Ấu Vũ không biết Thích Tinh có nhận ra mình không.
Lòng y không yên ổn lắm, hỏi: “Sao huynh lại ngồi dưới tàng cây?”
Thật ra điều y muốn hỏi hơn chính là Thích Tinh đã nghe bọn họ nói chuyện bao lâu rồi, nghe những lời mất mặt nào mà bọn họ vừa nói rồi.
Thích Tinh lại nói: “Liên quan gì đến cậu?”
Sắc mặt Bách Ấu Vũ thoáng cái trắng bệch, cắn môi không nói.
Cam Thảo nhíu mày không vui, muốn ra mặt bảo vệ chủ nhân.
Nhưng Bách Ấu Vũ lại giữ người lại, lắc đầu với Cam Thảo: “Đừng gây sự, chúng ta đi thôi.”
Chủ nhân đã lên tiếng, Cam Thảo dù không muốn nhưng cũng đành từ bỏ, chủ tớ hai người tiếp tục đến Tàng thư các, không để ý đến Thích Tinh nữa.
Không biết là bước được mấy bước, vẫn chưa đi xa, Bách Ấu Vũ nghe thấy nam nhân nhẹ nhàng phun ra mấy chữ:
“Nói năng tùy tiện.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là lý do Tiểu Vũ cảm thấy A 7* đứng đắn đó
Thực tế là không.
* A 7 là cách tác giả gọi á mọi người, có lẽ là do Thích và Thất (7) đều đọc là [qī] nên mới có cái tên này.
Mấy chương sau tác giả gọi Anh 7 còn đỡ chứ A 7 tui tưởng giấy A7 ????
– ———
* Thủ cung sa (守宫砂): Đột nhiên không nhớ ra ở đây cần dùng từ gì nên mình vẫn để nguyên từ gốc, mọi người tham khảo phần giải thích trên Baidu nhé, nếu ai biết chỗ này nên thay bằng gì thì cứ comment nha, mình cảm ơn rất nhiều.
Thủ cung sa là một cách đánh giá xem một người phụ nữ có còn “trinh nữ” hay không trong truyền thuyết của Trung Quốc cổ đại.
Truyền thuyết nói rằng, “thủ cung” (tức là con tắc kè/thằn lằn) được nuôi bằng chu sa, sau đó giã nát nó rồi bôi lên tay chân của phụ nữ, thứ này sẽ không bị nước rửa trôi, nhưng nó sẽ tự tróc ra khi giao hợp.
Những ghi chép về thủ cung sa đã có trong văn học thời Tần Hán, chúng chủ yếu được tìm thấy trong sách Thần tiên chí kỳ của các nhà phương kỹ (phương kỹ là tên gọi chung các nghề y, chiêm tinh, chiêm bốc, xem tướng), sau này cũng được đưa vào sách y, nhưng cách nói cụ thể thì khác nhau.
Trong thời Tùy Đường, “Đường bản thảo” đã đặt ra nghi vấn về bản chất khoa học của thủ cung sa, nhưng vì nhiều lý do mà thủ cung sa ngày càng phổ biến trong giới văn nhân sĩ tử.
Sau thời kỳ Tống Minh, thủ cung sa càng có ảnh hưởng sâu sắc đến sự phát triển của văn hóa, phong tục tập quán dân tộc và sáng tác văn học của các thế hệ sau.
Thủ cung sa, chính là coi người vợ là tài sản riêng của người chồng.
Đó cũng là xiềng xích mà xã hội nam quyền cổ đại áp đặt lên phụ nữ.
Truyền thuyết này cũng thiếu cơ sở khoa học..