Hợp Đồng Hôn Nhân Của Thỏ Con Và Tổng Tài

Chương 43



Long Mặc Uyên vẫn đang bước đi nghe thấy Lăng Hạ Nhi nhắc tới tên của Tử Du thì ngay lập tức dừng bước sau khi đắn đo suy nghĩ một lúc thì anh cũng quyết định thỏa hiệp. Long Mặc Uyên là sếp không đến công ty cũng chẳng sao, nhưng nếu sếp của bạn không chịu xử lý công việc thì rất nhanh thôi sẽ có sao ngay. Nên Long Mặc Uyên căn dặn quản gia khi nào Từ Du tới thì sai người báo cho mình một tiếng, sau đó một cái liếc mắt cũng không thèm cho Lăng Hạ Nhi mà anh cứ thế lạnh lùng đi tới thư phòng xử lý công việc.

Tuy việc này cơ hồ mỗi ngày đều diễn ra nhưng Lăng Hạ Nhi vẫn nhịn không được mà tức suýt nữa hóa điên phóng hỏa đốt nhà. Bỗng dưng nhớ tới kế hoạch của mình cô ta lại bỗng hưng phấn cười nắc nẻ hệt như bệnh nhân tâm thần mới trốn trại. Bởi vì hết hôm nay thôi cô ta sẽ làm cho Long Mặc Uyên và Tử Du hận đối phương tới tận xương tận tủy để xem anh có còn dám tiếp tục vương vấn ả đàn bà kia không buông mà lạnh nhạt với cô ta nữa không!

Cuối cùng thời khắc Lăng Hạ Nhi mong đợi đã đến nhưng Tử Du không hề đến một mình như cô ta đã dự đoán. Bởi vì theo sau Tử Du chính là một lượng lớn vệ sĩ hộ tống vô cùng hùng hậu, bóng dáng một cô gái nhỏ phút chốc liền trở nên uy nghi quyền lực hệt như một vị vua xuất thành càng khiến cho Lăng Hạ Nhi ghen tị trợn trắng cả mắt.

Nhưng để không lộ ra sơ hở thì Lăng Hạ Nhi vẫn tỏ ra thái độ vô cùng đon đả tiếp đón bằng cái giọng chủ nhà có phần trịch thượng, song vẫn xưng hô với Tử Du là chị chị em em ngọt xớt mà không hề ngượng miệng một miếng nào luôn mới ghê.

“Quản gia đâu rồi, khách đã đến nhà mau chuẩn bị trà bánh mời khách đi! Chị Tử Du ra ngoài trang điểm thật kĩ càng chả bù cho em vì mang thai nên toàn để mặt mộc, hơn nữa Mặc Uyên cũng không cho em dùng mĩ phẩm vì sợ sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng!”

Chỉ với mấy câu nói tưởng như là bình thường như cân đường hộp sữa nhưng lại mang một ẩn ý cà khịa vô cùng lớn. Ý của cô ta nói là Tử Du đẹp là nhờ mĩ phẩm, là giả tạo, còn cô ta là đẹp tự nhiên. Còn tiện thể khoe mẽ với Tử Du là Long Mặc Uyên vô cùng quan tâm mình để dằn mặt cô.

“Chị cảm ơn em vì đã khen chị!” Tử Du vuốt vuốt mái tóc rồi nỡ một nụ cười vô cùng tự tin cũng nhạt nhạt đáp lời cô ta.

Khi Lăng Hạ Nhi thấy Tử Du không hiểu được ẩn ý của mình thì nụ cười trên môi cô ta ngày càng sáng lạn. Nhưng nó lại bởi nó bỗng dưng biến mất bởi câu nói tiếp theo của Tử Du.

“Chị không ngờ mình không chút phấn son trong mắt người khác lại đẹp không chút tì vết như vậy. Mà hôm nay em bận gì hả sao lại đánh nền mạnh tay như vậy, phấn tán cũng không đều dẫn tới mốc nền nhưng lại không có thời gian để ý chắc em phải bận rộn lắm nhở?”

Tử Du dùng một mũi tên lại nhắm trúng hai con chim, một bên thì tự khen mình đẹp, bên kia thì chê Lăng Hạ Nhi trang điểm ố dề quá nhưng vẫn tỏ vẻ là mặt mộc. Câu nói của Tử Du thiếu điều chọc cho Lăng Hạ Nhi tức ói máu mà chết, hơn nữa còn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông biến cô ta trở thành trò cười cho những người có mặt chứng kiến lúc này.

Lăng Hạ Nhi vì đại sự nên dù tức giận như thế nào cũng tiếp tục nhấn nhịn. Thấy quản gia chuẩn bị lên thông váo cho Long Mặc Uyên việc Tử Du đã tới cô ta liền trợn mắt vẫy tay ra hiệu không cần. Kế đó lại ân cần kéo tay Tử Du muốn dẫn cô lên lầu lấy đồ đạc.

Sau đó mượn cớ là trong nhà khá an toàn, với cả là Long Mặc Uyên đang làm việc, để tránh việc quấy rầy công việc của anh nên kiên quyết yêu cầu để những vệ sĩ ở dưới phòng khách đợi. Tử Du nghĩ rằng hiện tại đang ở trong nhà hơn nữa dưới con mắt của rất nhiều người chắc chắn Lăng Hạ Nhi sẽ không dám dở trò gì đâu nên cũng đáp ứng cô ta.

Và chỉ một lát sau cô đã phải hối hận không kịp với quyết định vừa rồi của mình. Tại vì lúc đi lên đến nửa cầu thang thì bỗng dưng Lăng Hạ Nhi cô ta bỗng dưng giả bộ la lên rồi hơi hơi ngả người về phía sau giàn cảnh Tử Du muốn đẩy mình. Nhưng nào ngơ vào giờ khắc quan trọng thì chân cô ta lại bị chuột rút khiến cho cô ta từ giả bộ liền biến thành sự thật. Ấy vậy mà trong lúc chới với giữa không trung cô ta còn không quên hãm hại Tử Du. Cô ta cố hết sức vươn tay ra để kéo Tử Du cùng ngã xuống chung nhưng may mắn là cô kịp bám vào cái lan can cầu thang để không bị ngã xuống. Nhưng Lăng Hạ Nhi hại người không ngờ lại hại mình, cô ta té sấp mặt còn bị lăn xuống phía dưới tầng một bụng không may va phải góc tường khiến cho bụng của cô ta quặn đau và dưới hạ thân chảy ra rất nhiều máu.

Tử Du và Lăng Hạ Nhi thấy vậy liền đồng thời hét lớn, tiếng hét kinh động tới tất cả mọi người và cũng bao gồm luôn cả Long Mặc Uyên đang làm việc trong thư phòng. Anh vội vã mở cửa chạy ra thấy như vậy liền nhanh chóng lao xuống tầng một bế Lăng Hạ Nhi đi cấp cứu, có lẽ tình cảm của anh dành cho cô ta không phải là yêu, nhưng trong lòng anh lại tự mặc định rằng việc đối tốt với cô ta chính là nghĩa vụ của mình. Vì quá lo lắng lúc chạy ngang qua Tử Du anh vô tình va phải cô may mà tay cô vẫn còn nắm chắc lan can cầu thang nên không có chuyện gì xảy ra cả. Long Mặc Uyên sau đó quay lại quan sát Tử Du với tốc độ cực nhanh rồi lại tiếp tục lao tới bế Lăng Hạ Nhi đi cấp cứu, nhưng vô hình trung lại khiến cho sự mâu thuẫn và hiểu lầm của anh trong lòng Tử Du vốn đã xa cách nay lại cách xa hơn.

….

Tại bệnh viện sau khi đèn phòng cấp cứu sáng liên tục mấy tiếng thì bác sĩ bước ra ngoài cúi gập người 45 độ rồi chân thành chia buồn cùng anh.

“Xin lỗi anh chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vì va chạm mạnh nên đứa bé đã không còn. Mong gia đình nén bi thương!”

Bác sĩ đi rồi để lại một mình Long Mặc Uyên ngồi thẫn thơ trước cửa phòng bệnh đăm chiêu suy nghĩ. Anh bỗng dưng nghĩ ra một giả thuyết là có thể giữa Tử Du và Lăng Hạ Nhi xảy ra mâu thuẫn trong lúc nóng giận thì cô lỡ tay đẩy ngã cô ta. Nhưng kế đó anh lại bị chính giả thuyết của mình dọa sợ, cứ như thế mang Long Mặc Uyên đem theo nghi hoặc và tâm trạng ngổn ngang của mình túc trực bên cạnh Lăng Hạ Nhi tới lúc cô ta tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Cô ta thật ra cũng lường trước được việc đứa bé trong bụng đã không còn, trong lòng rất vui vẻ bởi vì đối với cô ta đứa bé đã sớm bị xem là cái gai trong mắt. Đơn giản là vì nó chính là kết tinh của mấy tên lưu manh kia hơn nữa hễ mỗi lần nghĩ tới đứa trẻ và nghĩ tới chuyện xảy ra hôm đó khiến cho cô ta vô cùng ghê tởm, nên nó mất đi rồi thì càng tốt. Nhưng để khiến Long Mặc Uyên tăng thêm cảm giác tội lỗi cho bản thân nên đầu của Lăng Hạ Nhi sau khi nảy số liền giả bộ yếu ớt, hướng về phía anh giả bộ hoảng loạn, song lại bắt đầu giả bộ sợ hãi hỏi dồn dập anh tình trạng của đứa bé để có thể khẳng định được suy đoán của bản thân cô ta là đúng.

“Máu, em chạy thật nhiều máu, em rất sợ, hức hức. Mặc Uyên con của chúng ta, con của chúng ta…”

Long Mặc Uyên thấy Lăng Hạ Nhi khóc lóc thảm thương liền ôm lấy cô ta vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô ta an ủi một sau lâu. Sau khi thấy Lăng Hạ Nhi đã bình tĩnh thì anh hít một hơi dài điều chỉnh cảm xúc nghẹn ngào nói sự thật với cô ta.

“Em hãy bình tĩnh và nghe thật kĩ những lời anh nói tiếp sau đây nha! Vì phần bụng của em va mạnh vào góc tường nên mặc dù các bác sĩ đã cố gắng hết sức cấp cứu nhưng,…. đứa bé đã không còn.”

Vì Lăng Hạ Nhi cô ta chính là loại người trong ngoài bất nhất, nên trong lòng cô ta hiện tại vui như muốn mở hội ăn mừng nhưng ngoại mặt vẫn tỏ ra đau khổ. Và với trình độ diễn xuất tài tình ngang với những trình độ diễn xuất chuyên nghiệp vươn tầm quốc tế, thậm chí là còn sánh ngang với những siêu sao Hollywood thì Lăng Hạ Nhi vẫn nhỏ ra được rất nhiều giọt nước mắt cá sấu. Mà những giọt nước mắt cá xấu kia cũng thành công lấy được không ít sự đồng cảm và áy của Long Mặc Uyên. Khóc lóc thôi chưa đủ cô ta giờ giờ khắc khắc đều muốn kéo Tử Du xuống vũng bùn lầy nên cũng không hề ngần ngại liền nhân cơ hội này đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của cô.

“Con của em, con của em không còn nữa rồi! Tất cả là do Tử Du, nhất định là do cô ta ghen ghét đố kị tình cảm của hai chúng ta nên mới rắc tâm muốn hại em và đứa bé để trả thù! Là cô ta giết con của chúng ta, em nhất định sẽ làm cho cô ta phải trả một cái giá thật đắt.” Để xem anh còn có thể tiếp tục si mê con đàn bà dơ bẩn kia nữa không!

“Em hãy bình tĩnh lại đã đừng suy nghĩ quá tiêu cực, tất cả chỉ là hiểu lầm anh tin rằng Tử Du cô ấy sẽ không bao giờ làm như thế đâu!” Trước đó anh cũng thực sự nghĩ đến trường hợp này nhưng trực giác mách bảo anh rằng mọi chuyện không phải như vậy, anh cũng lại lần nữa lấy lý do tâm trạng Lăng Hạ Nhi đang kích động nên mới nói vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.