Hợp Đồng Làm Vợ Kế

Chương 37: Người giúp việc đê tiện



Mang tâm trạng vui vẻ trở về phòng. Tiết Nhiên Ly tranh thủ ghi niềm vui này vào cuốn nhật ký. Ngồi viết đến quên cả thời gian.

Mã Thiệu Huy gõ cửa tới tìm. Gần đây cứ đúng chín giờ là anh sẽ sang ngủ, và bắt cô ngủ theo, như thế mới tốt cho sức khỏe.

Anh nói thế làm cô âm thầm khinh bỉ. Rõ ràng ngày trước, ai là người cứ thức khuya làm việc, lắm lúc đến tận hai, ba giờ sáng.

Nhiều lần khát nước mà thức dậy, Tiết Nhiên Ly nhìn sang cửa phòng anh, khe hở dưới cánh cửa truyền ra tia sáng nhỏ. Hiển nhiên là vẫn còn làm việc.

Cô rất muốn khuyên nhủ anh, nhưng may mà lý trí chiến thắng. Cô đã có tư cách gì mà dặn dò, sai bảo anh chứ….!

Tiết Nhiên Ly bảo Mã Thiệu Huy tự đẩy cửa. Anh không chút chần chừ đi vào. Lần này ngoại trừ gối ngủ ra, anh còn đẩy cả đóng quần áo riêng qua đây.

Hơi bất ngờ, cảm giác lòng bồi hồi xao xuyến khó tả. Tiết Nhiên Ly hỗ trợ xếp gọn đồ của anh cho vào tủ đồ.

Lúc nằm trên giường, Tiết Nhiên Ly vẫn chưa quen việc anh nằm kế bên, tim cứ thổn thức mà đập liên hồi. Hai tai ửng đỏ đáng yêu. Cô thường quay lưng về phía anh, cơ thể co lại tránh né.

Mã Thiệu Huy xoay người ôm cô, anh không ngại khi tiếp xúc thân thể cùng cô, chỉ có mỗi cô gái nhỏ là cứ hay ngại ngùng khó tin.

Điện thoại trên bàn rung lên, là của Mã Thiệu Huy. Nghe tiếng tin nhắn, Mã Thiệu Huy không quan tâm tới. Anh vẫn ôm Tiết Nhiên Ly ngủ.

Điện thoại không phối hợp ăn ý chút nào. Thông báo cứ ting lên liên tục. Tiết Nhiên Ly nghe cũng nhức tai theo. Cô khều tay anh:

– Anh mau xem thử đi, lỡ như là chuyện gì đó quan trọng thì sao?

Mã Thiệu Huy thở dài. Anh tách ra khỏi người Tiết Nhiên Ly, xoay mình sang trái với lấy điện thoại.

Ánh sáng đột ngột chiếu tới, mắt anh mơ hồ không nhìn rõ ai là người nhắn, chỉ thấy họ gửi đoạn ghi âm. Anh theo quán tính bấm vào nghe.

“Anh Huy, bánh ở tiệm Yagust nổi tiếng thật đấy, mà tiếc quá lúc nãy em chẳng ăn nổi, gần đây cứ hay bị nôn mửa,…”

Giọng của Bình Nhu vang lên giữa phòng. Tiết Nhiên Ly mở mắt nhìn. Lưng vẫn xoay về phía Mã Thiệu Huy.

Còn anh cũng khá bất ngờ vì cô ta gửi tin nhắn thoại tới. Anh nhớ rõ ràng là mình đã xoá số của cô ta rồi mà.

Anh cũng chẳng hiểu vì sao Bình Nhu nhắc đến tiệm bánh Yagust làm gì. Liên quan gì đến anh.

Mã Thiệu Huy không trả lời tin nhắn. Anh bấm số điện thoại đó vào danh sách đen. Xong xuôi thì nằm xuống ngủ.

Tiếp tục quay sang ôm eo Tiết Nhiên Ly, bàn tay to lớn xoa bụng tròn. Được một lúc thì anh mệt mà ngủ thiếp đi.

Thấy không còn động tĩnh gì nữa, Tiết Nhiên Ly mở mắt ra nhìn. Nước mắt đã cố kiềm nhưng cứ thế vô thức mà rơi, thấm ướt cả mảng gối nằm.

Lòng kiên định tin tưởng Mã Thiệu Huy sẽ không bao giờ dối trá, cho dù anh thực sự chẳng yêu cô, nhưng chính anh đã nói rồi, anh xem cô là vợ, là mẹ của con anh, cho nên anh sẽ không bao giờ làm việc thiếu đạo đức mà đi ngoại tình.

Cô tin anh, cô đánh cược với tất cả trái tim mà cô hướng về anh….

Chỉ là, nước mắt cứ rơi mãi. Ngày dài tháng rộng, cô sẽ được hưởng thụ những hạnh phúc bình yên này đến khi nào?

Đêm nay ngủ không mộng. Sáng thức dậy trời đã gần trưa. Tiết Nhiên Ly đêm qua mỏi mệt khó ngủ. Rạng sáng mới cố gắng nhắm mắt ngủ được sâu giấc.

Đúng lúc điện thoại trên bàn reo lên. Là của Mã Thiệu Huy gọi đến cho cô. Sau vụ việc ở đảo Landy, hai người mới bắt đầu trao đổi số điện thoại liên lạc.

– Alo, em nghe ạ.

Giọng của Tiết Nhiên Ly khàn đặc. Cô họ khụ vài tiếng. Mã Thiệu Huy quan tâm nói:

– Mới ngủ dậy sao? Trên bàn có bình giữ nhiệt, bên trong là nước ấm, em uống đi cho thông giọng.

Bị anh nói, làm cô có cảm giác mình là trẻ lười thích ngủ nướng. Cô xấu hổ, thấp giọng kêu “Dạ”.

Phía bên đầu dây, Mã Thiệu Huy nói tiếp:

– Lát em rảnh không? Đem tài liệu đến công ty giúp anh đi.

– Vâng, anh để ở đâu ạ?

Mã Thiệu Huy chỉ chỗ để ở trong thư phòng. Sau khi Tiết Nhiên Ly nhìn thấy, cô vội cất nó vào túi xách của mình.

Sẵn tiện sắp tới giờ trưa, cô xuống lầu nhờ chị Vân đóng gói phần ăn vào cặp lồng. Tiết Nhiên Ly tới phòng khách, đưa cho Mã Du quyển tập tranh vẽ để cậu tô triết thời gian.

Trước khi đi còn hôn vào má cậu, nói:

– Con ở nhà ngoan nha, dì đến công ty cha con xíu là về ngay. Đúng giờ thì phải ăn cơm, chị Vân cho ăn rau thì không được lén bỏ đi đâu đấy.

Mã Du gật đầu, mắt to tròn chớp chớp đáng yêu. Tiết Nhiên Ly yêu thích ôm lấy cậu, má cạ vào má cậu nói:

– Trời ơi, sao con đáng yêu quá vậy.

Cảm nhận được hơi ấm từ cô, Mã Du ôm chặt lấy, vẻ mặt thích thú vô cùng.

Tạm biệt nhau xong, Tiết Nhiên Ly bắt xe đến công ty của anh. Lúc nói với bác tài xế địa chỉ công ty, bất giác cô quên mất. May mà vẫn nhớ được tên công ty.

Dù sao công ty nhà họ Mã rất nổi tiếng, chỉ cần nói là ai cũng biết đến.

Xe chạy tầm hai mươi phút là tới. Tiết Nhiên Ly mặc chiếc quần jean dài, áo phông phía trên rộng rãi, không thể thấy rõ cái bụng tròn của cô.

Đi vào quầy lễ tân, Tiết Nhiên Ly nói muốn gặp chủ tịch công ty Mã Thị. Chị lễ tân xem như là mặt đại diện của công ty, khuôn mặt xinh đẹp, lớp trang điểm được đánh tỉ mỉ không chút kẻ hở.

– Xin hỏi, chị có hẹn trước chưa ạ?

– Dạ rồi, chị có thể nói với bên phòng thư ký của chủ tịch Mã.

Tiết Nhiên Ly khéo léo ứng xử. Chị lễ tân nhanh chóng liên hệ với bên phòng thư ký. Đúng là có nhắc đến tên của Tiết Nhiên Ly.

Chị lễ tân cười, mời cô đi vào thang máy dành riêng cho đi thẳng lên phòng chủ tịch Mã.

Chân đi được vài bước, Tiết Nhiên Ly nghe mấy người ở quầy lễ tân phía sau nói chuyện với nhau:

“Hình như là người giúp việc nhà chủ tịch Mã.”

“Thấy có cầm theo hộp cơm chắc là vậy rồi.”

“Giúp việc mà xinh đẹp thế à, có khi nào, hai năm trước…..”

Âm thanh cũng nhỏ dần khi Tiết Nhiên Ly đi vào thang máy. Mặc dù không nghe tận tai, nhưng cô rất rõ ý bọn họ đang nói đến.

Họ ám chỉ muốn nói cô là phận giúp việc hèn mọn, lại dám lên giường quyến rũ Mã Thiệu Huy, khiến anh ly dị cô vợ bên chăn gối mười mấy năm.

Tiết Nhiên Ly thầm cười bọn họ, họ đâu phải người trong cuộc, sao mà cứ thích đoán mò.

Nhớ đến đợt trước đến đây, cô gặp chị lễ tân cũng hỏi theo quy trình, nhưng ít ra thì không bàn luận gì nhiều về người khác. Cho dù khi đó cô ăn mặc đơn giản đến mức người ta gọi là quê mùa.

Không biết chị lễ tân ban đầu đi đâu. Hoặc cũng có thể là thái độ quá tốt nên được thăng chức cũng nên.

Lên đến phòng của Mã Thiệu Huy. Tiết Nhiên Ly đưa tay lên gõ cửa. Giọng nói lạnh nhạt trong phòng vang ra. Bất thình lình cô nhớ đến lúc họ vừa mới kết hôn, anh cũng đã dùng thái độ lạnh lùng này với cô.

Hít sâu một hơi, Tiết Nhiên Ly rặn ra nụ cười thật tươi, xoay nắm cửa đi vào trong.

– Ta đa, em tới rồi đây!

Mã Thiệu Huy ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ ấu trĩ của cô, anh nhếch mép nói:

– Trẻ con.

Tiết Nhiên Ly lè lưỡi làm mặt quỷ với anh. Cô đi tới bàn làm việc, nhanh chóng đưa tài liệu, sau đó xoay người đi tới bàn trà, để hộp cơm lên bàn.

Cô tự nhiên ngồi xuống, mắt nhìn vị trí ngồi của bản thân và phái đối diện. Lần gặp lại sau sáu năm xa cách, cô tới đây tìm anh và là người yêu cầu anh ký hợp đồng hôn nhân với mình.

Lúc đó chẳng biết vì sao cô có cả gan làm chuyện lớn đến vậy. Mới đó mà đã bảy tháng trôi qua, cuộc hôn nhân kỳ lạ kéo dài gần một năm.

Nhưng chỉ còn nửa năm nữa thôi, khi đứa bé trong bụng ra đời, thì cũng là lúc cô cần phải rời đi. Không phải vì chị Bình Nhu quay về, mà chỉ là cô không muốn mình chết trước mặt anh và con….

Tiết Nhiên Ly cười khổ, vẻ mặt đầy sự mất mát. Mã Thiệu Huy đi tới, anh khó hiểu xoa đầu cô:

– Làm sao vậy? Mới nãy rất tốt, mà giờ ỉu xìu rồi?

– Em không có việc gì.

Mã Thiệu Huy gật đầu không hỏi nữa. Anh dặn Tiết Nhiên Ly cứ việc thoải mái ở trong phòng này, nếu có đói thì cứ ăn trước. Giờ anh phải có cuộc họp gấp với nhân viên.

Tiết Nhiên Ly gật đầu, nhưng bản thân vẫn luôn tuân thủ quy tắc, chỉ trong lúc chán thì lấy điện thoại ra lướt mạng mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.