Lộp bộp…. Phía bên ngoài mưa nặng hạt rơi xuống. Mái nhà bằng nhôm hoà âm với mưa tạo ra tiếng bộp bộp khó nghe.
Tiết Nhiên Ly nằm gọn trên giường, mí mắt muốn nâng lên nhưng rất khó khăn. Cả người nặng nề, chân tay nhấc lên cũng chẳng nổi, hơi thở như bị ai đó đè nén lại.
Tách…. Vài giọt nước mưa nhiễu xuống trán nhỏ của Tiết Nhiên Ly. Giọt nước bắn tung tóe vào mắt Tiết Nhiên Ly.
Cô nheo mắt nhắm chặt. Giọt nước đọng lên mí mắt, hệt như giọt nước mắt vừa rỉ ra.
Mùa hạ năm nay mưa nhiều, đã liên tục bao phủ thành phố Tây Đô suốt bốn ngày nay.
Tiết Nhiên Ly thở dốc mỏi mệt. Cả người nóng râm ran, cô không thể cử động được. Bên tai cảm nhận từng giọt mưa xâm nhập vào căn nhà xập xệ của mình, nó đã thấm ướt một mảng dưới đất.
Cô muốn ngồi dậy, phải tìm được cái chậu nào đó để hứng nước. Nhưng cơ thể phản lại cô, chút cử động nhỏ cũng cực kỳ quý báu.
– Cha ơi…. Cha cứu… Con với….
Tiết Nhiên Ly yếu sức kêu cầu. Tâm trí cầu nguyện Tiết Chính mau về với mình. Cô cảm giác như bản thân đã sắp chết mất.
Đùng, đùng.
– Nhiên Ly? Em có ở trong đó không?
Giọng nói cao vút của thiếu niên điển trai. Tiết Nhiên Ly nhận ra giọng của Mã Thiệu Huy, cô cố trả lời nhưng cổ họng khàn đặc và yếu ớt.
– Này cậu nhóc, con bé đó chắc giờ chết trong nhà rồi!. Mấy nay chẳng thấy đi ra ngoài, còn thằng cha của nhỏ đó chắc bỏ rơi đi luôn rồi. Hai, ba năm vẫn chưa thấy về.
Có người hàng xóm nghe tiếng đập cửa sát vạch. Người nọ nhiều chuyện đi ra xem thử. Khi thấy có cậu trai sáng sủa tìm đến, bản tính thích châm chọc nổi lên nên liền nói bậy nói bạ.
Mã Thiệu Huy tức giận đáp lại lời của bà hàng xóm.
– Đứa bé còn nhỏ, nếu thấy khác thường thì bà phải tìm người tới hỗ trợ chứ.
– Hứ, liên quan gì đến tao. Thấy cậu cũng đẹp trai nên tôi kể vậy đó. Nếu cậu có tốt thì mai táng cái xác dùm nha, để lâu thì hôi qua nhà tao mất.
– Mẹ nó, nói bậy!
Mã Thiệu Huy bực dọc, tai không thích nghe lời nói xui xẻo từ mụ hàng xóm. Nhưng bất giác trong lòng nổi lên dự cảm không lành.
Anh liên tục gõ cửa, bên trong chỉ một mực im lặng, phía ngoài trời thì mưa gió cứ đánh xuống ầm ầm.
Mã Thiệu Huy lùi về sau mấy bước, mái che ngắn, nước mưa thấm vào vai áo của anh.
Đợi lấy đà, anh phóng nhanh, vai đập lên cánh cửa gỗ mỏng manh. Khe cửa nứt ra, khoá chốt mở bật. Mã Thiệu Huy vội xông vào. Anh nhìn thấy cô gái nhỏ đáng thương đang nằm bất động trên cái giường gỗ cũ mòn.
– Nhiên Ly? Em làm sao vậy?
Tiết Nhiên Ly dùng hơi sức còn sót trong người, giọng khô khan nói nhỏ:
– Anh…trai…
– Anh tới rồi đây, mau, anh đưa em tới bệnh viện.
Tiết Nhiên Ly không trả lời lại, cô tiếp tục chìm vào cơn mê. Trong vòng tay ấm áp của Mã Thiệu Huy, cô tin tưởng ngủ thiếp đi, mặc cho anh bế bồng cô đi đâu cũng được.
Mã Thiệu Huy sợ sệt, anh lần đầu gặp vấn đề hại não như vậy, nên bản thân luống ca luống cuống tìm áo mưa hoặc cây dù nhỏ cho Tiết Nhiên Ly.
Lục lội khắp nhà, mãi mới tìm được cái tấm bạc trong suốt để che chắn người. Anh vội trùm lên người cô.
Lúc đến đây, bản thân anh cũng chẳng có gì để che. Trước khi mưa vừa rơi xuống, anh ở gần đây, tính mua bánh đem qua cho em gái nhỏ. Đi được giữa đường thì gặp mưa, anh vội vàng hấp tấp chạy đến nhà cô để trú mưa.
Nhưng đợi cửa mãi vẫn không thấy ai mở, lại nghe thêm lời nói nhảm của hàng xóm. Lòng không tin nhưng vẫn cứ bất an lạ thường.
Mặc kệ nước mưa dội thẳng vào người, ướt đẫm cái áo thun thể thao của anh. Cơ thể cao gầy của thiếu niên 18 tuổi lộ rõ dưới phố.
Chân đạp xe điên cuồng đến bệnh viện. Anh tấp đậu vào chỗ có mái che. Tay đưa xuống tháo gỡ cái dây thun đang cột eo Tiết Nhiên Ly với mình ra.
Sau khi gỡ dây, anh cõng cô gái chạy vào trong bệnh viện. Bác sĩ gấp rút kiểm tra sức khoẻ cho Tiết Nhiên Ly. Lúc cõng cô trên lưng, hơi nóng của cơ thể áp thẳng lên tấm lưng anh.
Phía trước ngực bị mưa xối thì lạnh ngắt, sau lưng thì bị cơn sốt của cô lan toả.
Mã Thiệu Huy sốt ruột đi tới lui trước cửa phòng khám. Chị y tá tốt bụng đưa cho anh cái khăn lau người. Anh qua loa lau vài cái rồi dừng. Vẻ mặt khẩn trương chờ kết quả từ bác sĩ khoa nhi.
Đợi bác sĩ đi ra, ông ấy liền hỏi:
– Con bé năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
– Dạ 12 ạ.
Bác sĩ gật đầu và thở phào.
– May mắn là ông trời thương xót, vẫn còn kịp giải quyết. Chỉ cần đợi thêm hai tiếng nữa, là có thể bị cơn sốt làm liệt não rồi. Người lớn trong nhà đâu? Tại sao để hai cháu đi một mình như vậy?
Mã Thiệu Huy nghiến răng, ánh mắt vừa đau buồn vừa tức giận:
– Đi làm cả rồi.
– Thôi thì coi như ông trời giúp đỡ.
Bâc sĩ nói xong liền rời đi. Tiết Nhiên Ly được hỗ trợ đến phòng bệnh tập thể. Hiện tại trong người Mã Thiệu Huy chỉ có vừa đủ tiền để làm được như thế.
Đợi lát Tiết Nhiên Ly có tỉnh dậy an toàn, thì anh sẽ về nhà lấy thêm tiền.
Có em gái nhập viện, bản thân Mã Thiệu Huy ngu ngơ chẳng biết làm gì. Anh chỉ có thể ngồi im chờ Tiết Nhiên Ly thức dậy.
Hơi thở của cô đã ổn định, nhịp lên xuống đều đặn. Ban đầu anh nghe tiếng nặng nề trong khí quản của cô, trán nóng rực như có than vừa đốt đặt lên vậy.
Anh nhìn thấy sắc mặt cô đã có biến triển tốt. Âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Môi cong lên cười, ánh mắt anh trìu mến vô cùng.
Tiết Nhiên Ly an tĩnh mà ngủ sâu. Trong mơ cô đã có giấc mơ thật ấm áp. Người anh trai mà cô quý mến đang vỗ về cô. Cả người khó chịu nặng nề, nhưng có bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ đầu, cơn sốt từ từ biến mất.
Tiết Nhiên Ly thoải mái tận hưởng. Tay của anh trai ấm quá, còn ấm hơn cả Tiết Chính. Vẻ mặt thư giản, môi cô khẽ còn hạnh phúc.
Chút cử động nhẹ xuất hiện. Ngón tay giật giật. Mã Thiệu Huy phát hiện ra, anh lập tức ngồi thẳng người, giọng nói thấp nhỏ hỏi:
– Nhiên Ly, em tỉnh rồi sao?
Đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt suốt năm tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chịu hé ra.
Tiết Nhiên Ly từ từ tiếp nhận ánh sáng chói ngoắc trong mắt mình. Chớp nhẹ vài cái, khi nhìn rõ Mã Thiệu Huy đang ngồi tụ đầu trước mắt mình, cô cười mỉm nói:
– Anh…
– Ừm, anh đây. Tốt quá, cuối cùng cũng có ý thức lại rồi.
– Anh… Em đói.
– Được, anh chạy đi mua cháo cho em.
Mã Thiệu Huy gấp rút chạy xuống căn tin của bệnh viện. Tiết Nhiên Ly vẫn luôn dõi theo bóng lưng mà anh rời đi.
Nước mắt chảy dọc ngay khoé. Trong lòng bất ngờ nảy lên suy nghĩ to lớn. Cô… Muốn ở cùng anh trai đến suốt đời này. Liệu có được không đây?
Lúc lâm bệnh, cha hay mẹ đều chẳng có ở bên cạnh. Nhưng thật may mắn, bởi vì ông trời đã gửi cho cô một người anh trai tốt bụng. Anh ấy chẳng ngại gió mưa để đạp xe đưa cô đến bệnh viện. Mặc cho cả người anh đều ướt nhẹp.
Cô vừa cảm động hạnh phúc, vừa tủi thân vô cùng. Vì sao cha lại không quay về nhà…
Trong người còn sốt, nhưng Tiết Nhiên Ly cứ mãi suy tư nhiều vấn đề. Đợi tới khi Mã Thiệu Huy mua cháo quay về, anh vô tình cắt ngang mạch suy nghĩ rối loạn của Tiết Nhiên Ly.
Tiết Nhiên Ly không dám nghĩ gì nhiều nữa, bản thân ngoan ngoãn ngồi im, còn Mã Thiệu Huy từ tốn đút từng ngụm cháo trắng cho cô.
Anh vỗ cái đầu nhỏ của cô, giọng trách móc nói:
– Vì sao bị ốm đến mức này. Nếu thấy khó chịu thì phải đi bác sĩ ngay chứ! Đã bị bao lâu rồi.
Rất nhiều câu hỏi cứ dồn dập bên tai. Tiết Nhiên Ly ngập ngừng trả lời từng câu một.
– Em… Không có tiền. Từ tối hôm qua là đã thấy đầu đau nhức.
Nghe lời bộc bạch của cô, Mã Thiệu Huy đau xót. Anh thở dài rồi nói tiếp:
– Không có tiền thì sao không đến tìm anh. Chẳng lẽ chút tiền nhỏ đi mua thuốc mà anh còn không nỡ đưa cho em à.
– Nhưng… Ở nhà anh, còn có cha ở đó.
Mã Thiệu Huy day trán. Anh quên mất. Tiết Chính hiện giờ đang làm việc và sinh sống tại nhà anh. Nếu Tiết Nhiên Ly xuất hiện ở đó, chỉ sợ Tiết Chính không hỏi gì mà đã đánh cô và đuổi cô về nhà. Ông ta sợ đứa con gái nhỏ này làm ông ta mất việc.
Mã Thiệu Huy bất lực với Tiết Nhiên Ly. Anh im lặng không nói gì, chỉ cố gắng đút nốt phần cháo còn lại cho cô. Mà Tiết Nhiên Ly cũng thật ngoan, miệng ăn ngon lành và vâng lời uống thuốc.