Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 113



Sau khi Lộ Viễn Bạch biết được tin Thẩm Khang Dũng qua đời liền trầm mặc hồi lâu, ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn về phía xa xăm bên ngoài khung cửa sổ.

Nói không buồn có lẽ là không thực tế, chung quy thì người đàn ông mà cậu căm ghét lại chính là người cha đã đem lại những ký ức tốt đẹp cho cậu khi còn bé.

Một mình Lộ Viễn Bạch ngồi trước cửa sổ hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài giống như một sự buông bỏ.

Đoàn Dự trở về liền trông thấy một cảnh này, tiến đến kéo người lại, sau đó ôm người ngồi lên sofa.

“Không vui?”

Lộ Viễn Bạch cọ cọ vào cổ Đoàn Dự, tìm một vị trí thoải mái để dựa vào: “Một chút.”

Ở trước mặt Đoàn Dự, Lộ Viễn Bạch không cần che giấu cảm xúc, cậu có thể cởi bỏ mọi lớp phòng bị, bởi vì khi ở bên Đoàn Dự Lộ Viễn Bạch luôn có một cảm giác an toàn.

Lộ Viễn Bạch nhìn bàn tay Đoàn Dự, sau đó cầm lấy.

Đoàn Dự nhìn động tác của Lộ Viễn Bạch, thấy gương mặt của người nọ hơi ửng hồng: “Lộ Viễn Bạch, anh sẽ yêu em mãi mãi.”

Lộ Viễn Bạch ngước mắt nhìn đối phương, thấy mắt người đàn ông đang chăm chú nhìn cậu, sau đó giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt phiếm hồng của Lộ Viễn Bạch: “Anh sẽ luôn chung thủy với em, mãi mãi yêu em.”

“Đồng thời” Đoàn Dự hôn lên khóe mắt của Lộ Viễn Bạch: “Anh cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em.”

Lộ Viễn Bạch nắm tay Đoàn Dự, các cảm xúc ngột ngạt lơ lửng trong lồ||g ngực cũng dần dần buông xuống.

Má của của Lộ Viễn Bạch dựa lên giữa cổ Đoàn Dự, thân mật cọ cọ, khẽ cười nói: “Em cũng yêu anh.”

Tuyết rơi tán loạn không ngừng suốt một tháng, hầu như Lộ Viễn Bạch đều làm tổ trong nhà mỗi ngày, nếu cảm thấy buồn chán liền dẫn hai nhóc con ra ngoài nặn người tuyết.

Bởi vì hai người đều đang trong trạng thái nghỉ phép, mua đồ ăn mỗi ngày đã trở thành nhiệm vụ của Lộ Viễn Bạch.

Mà bởi vì không cần đi làm, nên không cần quản lý chế độ ăn uống phải ăn những loại rau luộc kia nữa, mỗi lần ra ngoài Đoàn Dự đều mua một ít đồ ăn vặt cho Lộ Viễn Bạch.

Tuy lần nào ngoài miệng Lộ Viễn Bạch đều nói không cần, nhưng ánh mắt đã hung hăng bán đứng cậu.

Lộ Viễn Bạch không ít lần nói qua cậu đã không ăn mấy loại đồ ăn vặt như khoai tây chiên khoảng 3 đến 4 năm nay.

Mỗi tuần Đoàn Dự đều dẫn Lộ Viễn Bạch đến khu đồ ăn vặt một lần, mỗi lần sẽ cho Lộ Viễn Bạch chọn 3 món.

Suy cho cùng không có dinh dưỡng ăn nhiều cũng không tốt.

Khoảng thời gian đầu hai người đều không biết mua đồ ăn, thường nhờ dì Lý mua đồ giùm, nhưng sau một thời gian dài cũng dần trở nên thành thạo hơn.

Hôm nay là chủ nhật, Lộ Viễn Bạch nhìn những đốm tuyết phát sáng lóng lánh dưới ánh nắng nhẹ nhàng của mặt trời bên ngoài, có chút nóng lòng muốn ra ngoài mua đồ ăn.

Hôm nay cũng là ngày cậu có thể lựa chọn đồ ăn vặt.

Đồ ăn vặt ăn vào là nghiện, cuối tuần trước Lộ Viễn Bạch vừa mua, nhưng qua thứ hai thì cậu đã ăn hết sạch, Đoàn Dự còn thuận miệng ăn ké vài lát khoai tây của cậu.

Đoàn Dự ngồi ở phòng khách xem bản tin tài chính, Thí Thí nằm trên đùi dựa vào người đàn ông ngáy khò khè.

Lộ Viễn Bạch cầm áo khoác từ trên lầu đi xuống, đôi mắt đào hoa hơi sáng lên liếc mắt nhìn Đoàn Dự một cái, sau đó đi vào phòng bếp hỏi hôm nay dì Lý muốn mua những gì.

Trước đây dì Lý luôn mua rất nhiều thức ăn về dự trữ, bây giờ Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự đi mua đồ ăn vặt liền biến thành một ngày mua sắm.

Dì Lý đưa đơn thức ăn hôm nay cần dùng cho Lộ Viễn Bạch, sau đó dặn dò vài câu: “Hôm nay trời lạnh, mặc nhiều vào.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong gật gật đầu, cầm đơn thức ăn suиɠ sướиɠ cất bước ra khỏi phòng bếp.

Dì Lý nhìn Lộ Viễn Bạch lắc đầu mỉm cười, thật sự càng ngày càng trẻ con, dì Lý cũng biết mỗi ngày tiên sinh ra ngoài đều mua đồ ăn vặt về cho cậu.

Lộ Viễn Bạch lấy đơn thức ăn xong nhanh chóng đi ra ngoài tìm Đoàn Dự.

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch ngồi xuống bên cạnh mình, liền giơ tay nựng nựng chiếc má của cậu.

Biết rõ suy nghĩ bây giờ của Lộ Viễn Bạch, đứng dậy đi mặc quần áo, bởi vì trời hôm nay lạnh nên Lộ Viễn Bạch ngoại trừ mặc một chiếc áo lông dày màu trắng bên ngoài, Đoàn Dự còn quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ cho cậu, đeo bao tay, khăn quàng cổ che khuất hơn phân nửa gương mặt của Lộ Viễn Bạch.

Đợi đến khi bọc kín mít khắp người cậu, lúc này Đoàn Dự mới hài lòng.

Hiện tại một lòng Lộ Viễn Bạch đều hướng tới mấy món đồ ăn vặt, không hề chú ý đến hình tượng bây giờ của mình.

Lộ Viễn Bạch bị bọc đến trắng trẻo mập ú, trông giống như một cục bột trắng to lớn.

Bởi vì trên người mặc nhiều, nên động tác Lộ Viễn Bạch cũng chịu chút ngăn trở, chậm như rùa bò.

Bên ngoài những hạt tuyết nhỏ rơi xuống, các hạt bông tuyết rơi đầy trên mái tóc xù của Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự, sau đó vươn tay đang đeo chiếc bao tay màu trắng mũm mĩm, đôi mắt phát sáng lên.

Đoàn Dự nhìn trong lòng ngứa ngáy không chịu được, duỗi tay nắm lấy.

Không thể nhịn được, cúi đầu hung hăng hôn một cái lên má của Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch kinh ngạc, đôi mắt đào hoa mở to tròn: “Làm gì thế?!”

Thấy cục bột trắng có chút bối rối tay chân luống cuống, Đoàn Dự nhìn lại cúi đầu hôn thêm một cái lên chiếc má ấy, dốc sức nói cho đối phương biết anh đang làm gì.

Hai người nắm tay tiến vào một siêu thị lớn, đầu tiên là đi mua thức ăn, sau đó liền đến khu đồ ăn vặt.

Lộ Viễn Bạch đi ngang qua ngó ngó vài lần, những món cậu muốn mua hôm nay đã nghĩ kỹ rồi.

Ngay lúc Đoàn Dự đang tính tiền thức ăn, Lộ Viễn Bạch đi trước một bước tiến vào khu đồ ăn vặt.

Lộ Viễn Bạch ăn mặc trắng trẻo mũm mĩm, đắc chí đứng trước kệ đồ ăn nhanh, cầm hai bịch khoai tây chiên mà cậu và Đoàn Dự đều thích, sau đó bước đến bên kệ bán thạch trái cây, vốn định mua thạch trái cây vị quýt, Lộ Viễn Bạch vừa cầm lấy thạch quýt liền nhìn thấy một hương vị mới.

Thạch trà đào mật ong.

Lộ Viễn Bạch nhìn xuống 3 món đồ ăn vặt trong tay mình, sau đó lại nhìn lên hương vị thạch trái cây mới kia, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại.

Tất cả đều muốn……

“Anh trai, anh có thể giúp em lấy thạch đó được không ạ?”

Lộ Viễn Bạch cúi đầu, thấy một bé trai đang kéo quần cậu, chỉ vào thạch đào mật ong.

Lộ Viễn Bạch vươn tay lấy một cái xuống cho cậu bé.

Bé trai cầm lấy sau đó cười cười với Lộ Viễn Bạch.

Mẹ cậu bé vội vàng tới, nói lời cảm ơn.

Hiện tại hơn phân nửa gương mặt Lộ Viễn Bạch đều bị khăn quàng cổ che khuất, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra cậu.

Lộ Viễn Bạch vẫy vẫy tay, không nói gì.

Cậu bé giơ thạch đào mật ong lên vui vẻ đưa cho mẹ, nhóc nói: “Mẹ, vị thạch trái cây này rất ngon, con thấy nhiều bạn ở nhà trẻ đều được ba mẹ mang đến, rất nhiều bạn nhỏ đều có.”

Đầu tiên mẹ của cậu bé chỉ trích nhóc chạy lung tung, sau đó mới đi tính tiền.

Lúc này Đoàn Dự cũng xách thức ăn đi tới.

Nhìn thấy Lộ Viễn Bạch đứng trước kệ hàng với vẻ mặt xoắn xuýt không tha.

Thấy người đàn ông tới, Lộ Viễn Bạch duỗi tay lấy thạch đào mật ong, trong tay tổng cộng có đến 4 loại đồ ăn vặt.

Đoàn Dự nhìn cũng không nói gì, Lộ Viễn Bạch muốn mua nhiều thì mua nhiều, thấy người thích, không có lý do nào không cho mua.

Ai ngờ Lộ Viễn Bạch thành thật nhìn Đoàn Dự, không trôi chảy nói: “Cái này là thạch trái cây vị mới.”

Đoàn Dự nhìn ánh mắt hồn nhiên của Lộ Viễn Bạch, ý nghĩ độc ác muốn bắt nạt Lộ Viễn Bạch dần xuất hiện: “Thật không?”

Lộ Viễn Bạch như con gà mổ thóc gật gật cái đầu lông xù.

Đoàn Dự nhướng mày: “Muốn?”

“Ừm!” Đôi mắt Lộ Viễn Bạch sáng trưng nhìn Đoàn Dự: “Những bạn nhỏ khác đều có!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.