Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 64



Lộ Viễn Bạch nhìn cái áo khoác kia vài lần, sau đó cũng không quay đầu lại nhìn nữa.

Bời vì bị mất ngủ trong thời gian dài đầu Lộ Viễn Bạch đau đến mức như muốn nứt ra, cậu thở dài một tiếng, sau đó ép bản thân mình nhắm mắt lại.

Nhưng mà trong khoảnh khắc đôi mắt ấy nhắm lại thì sự sợ hãi bất an lại xuất hiện.

Lần trước sau khi được sơ cứu vết thương ở khách sạn xong thì liền đi đến Cục Cảnh Sát để lấy khẩu cung.

Bởi vì trong toàn bộ quá trình người đàn ông kia và cậu nói chuyện đã bị cảnh sát nghe thấy qua cuộc điện thoại kia, cho nên lúc này Lộ Viễn Bạch chỉ cần tường thuật lại một chút sự việc lúc đầu.

“Tôi vì uống quá nhiều rượu cho nên định đi tìm nước uống, tôi nhớ mang máng một lúc sau có người nói dẫn tôi đi uống nước, chờ sau khi tỉnh lại ……” Lộ Viễn Bạch khi nói chuyện khóe miệng hơi run rẩy, đôi tay nắm chặt lấy cổ tay áo, “Chờ sau khi tỉnh lại đã ở trong phòng, lúc sau……”

Lộ Viễn Bạch gian nan kể lại toàn bộ quá trình cậu còn nhớ cho cảnh sát, để tìm công bằng cho bản thân, vừa dứt lời xong cả mặt trắng bệch không sót chỗ nào, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Cảnh sát ở một bên đem toàn bộ quá trình ghi chép lại, việc phải nói ra quá trình bị hại đối với người bị hại như một loại tra tấn.

Rốt cuộc thì những ký ức đau thương cũng đã qua, nhưng mỗi lần nhắc lại đều khiến người bị hại vô cùng sợ hãi.

Sau ghi cảnh sát ghi chép đầy đủ xong thì để Lộ Viễn Bạch ngồi ở một bên chờ.

Người đàn ông trung niên sau khi đến Cục Cảnh Sát đã thành thật hơn không ít, không diễu võ dương oai giống khi ở khách sạn nữa, lúc này càng ngày càng cuốn chặt cái đuôi hồ ly lại, khi cảnh sát đến hỏi lời khai thì cũng tự giác khai ra hết, thái độ vô cùng tốt.

Lộ Viễn Bạch ở bên cạnh nhìn hận không thể tiến lên cho người đàn ông trung niên đó hai đấm.

Đúng là không bằng súc sinh, tới đây rồi mà vẫn còn giả vờ giả vịt.

“Giống như lời Lộ tiên sinh nói, toàn bộ quá trình có đúng như thế không?”

Người đàn ông trung niên gật đầu, “Đúng vậy cảnh sát, lúc ấy tôi cũng uống say trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào mà làm ra việc ngu xuẩn đó, đến tận bây giờ bản thân mới có chút thanh tỉnh, thực sự xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.”

Giọng điệu của người đàn ông rất thành khẩn, Lộ Viễn Bạch ở cách đó không xa dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta.

Mà bởi vì việc này Trần Vưu cũng có tham dự, đều là đồng nghiệp cũng không muốn bị truy cứu trách nhiệm pháp luật.

Thái độ của Trần Vưu hoàn toàn khác với người đàn ông kia, cả người cậu ta đều vô cùng hoảng sợ bất an, liên tục quay lại nhìn đám người Lộ Viễn Bạch, trong mắt tràn ngập sự cầu xin giúp đỡ.

Hy vọng đám người Lộ Viễn Bạch có thể tha cho cậu ta, nể mặt nhiều năm giao tình, bỏ qua cho cậu ta một lần.

Lâm Mục hơi nghiêng người chắn tầm mắt của Trần Vưu lại, hiện tại bất kể là ánh mắt cậu ta đáng thương như nào thì Lộ Viễn Bạch đều cảm thấy ghê tởm.

Ngay lúc Lâm Mục cho rằng mọi việc sẽ có kết quả như mong muốn, cửa Cục Công An lại một lần nữa bị đẩy ra.

Tiến vào trong là một hàng người mặc tây trang đen.

Nam nhân trung niên nhìn thấy vội kích động kêu lên: “Đại ca.”

Kẻ cầm đầu liếc nhìn nam nhân trung niên một cái, ánh mắt có không kiên nhẫn cùng sự nghiêm khắc, nam nhân trung niên thấy thế không khỏi rụt đầu lại.

Nhưng sự lo lắng trong lòng lập tức biến mất.

Có người tới bảo kê cho ông ta rồi.

Đi theo phía sau kẻ cầm đầu chính là luật sư, người đàn ông trung niên muốn hòa giải với cảnh sát, cuối cùng luật sư đến tìm cảnh sát xin được nói chuyện riêng với Lộ Viễn Bạch, nhìn Lộ Viễn Bạch một cái rồi thấp giọng dò hỏi, “Xin hỏi Lộ tiên sinh có đồng ý hòa giải chuyện này không?”

Nhưng trong lời nói ý tứ rất rõ ràng, tôi cho cậu tiền, rồi coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Nhưng mà không đợi Lộ Viễn Bạch mở miệng, Lâm Mục liền nắm chặt tay, phẫn nộ nói: “Các người coi chúng tôi là cái gì? Ông cũng là luật sư, ông có biết đây là hành vi vũ nhục người bị hại không?”

Lâm Mục tiến lên dùng một tay đem luật sư đẩy ra.

Cả người đều vô cùng tức giận.

Luật sư nhìn Lâm Mục bằng ánh mắt khinh thường, sau đó tiếp tục nói: “Bởi vì việc này chưa tạo lên tổn thương gì với Lộ tiên sinh, cho nên hòa giải là phương pháp tốt nhất, nếu cố gắng thưa kiện kháng án chỉ có tiêu tốn thêm tiền bạc và thời gian thôi, tôi là đưa ra cho Lộ tiên sinh con đường tốt nhất, Lộ tiên sinh có thể suy nghĩ thêm.”

Luật sư nhìn Lộ Viễn Bạch, mà những lời này hiển nhiên còn có ý khác.

Người đàn ông trung niên có quyền thế chỗ dựa, mà Lộ Viễn Bạch chỉ là tiểu minh tinh tuyến 18, nếu có ông ta ngáng chân đời này của Lộ Viễn Bách đừng nghĩ sẽ ngóc đầu lên được.

Cho dù chuyện này là Lộ Viễn Bạch chiếm lý, nhưng cũng phải đi theo thưa kiện kháng án, mà Lộ Viễn Bạch phải nỗ lực làm việc để sống.

Bọn họ lại không giống Lộ Viễn Bạch, có rất nhiều thời gian chơi đùa Lộ Viễn Bạch, mà người đàn ông trung niên cũng nói là do ông ta say rượu, đây là điểm khó cho cảnh sát, ông ta uống rượu ý thức không tỉnh táo nên nhất thời xúc động.

Lộ Viễn Bạch ngước mắt lên nhìn người đàn ông trung niên, cũng thấy ông ta cũng đang nhìn cậu, sau đó nhân lúc người khác không chú ý mà nở một nụ cười ác cảm với cậu.

Lộ Viễn Bạch tức đến nỗi cả người đều run lên, hai tay nắm chặt thành quyền.

“Lộ tiên sinh, số tiền bồi thường nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng, huống hồ theo như tôi biết mẹ của ngài hình như còn đang nằm viện ……”

Đồng tử của Lộ Viễn Bạch nhất thời mở lớn, hốc mắt đỏ hoe.

Cuối cùng luật sư cùng Lộ Viễn Bạch xong quay lại sau khi bàn bạc xong, cảnh sát cũng biết bên phía người đàn ông trung niên muốn nộp tiền bảo lãnh hòa giải.

Sau khi gọi cả người đàn ông trung niên và Lộ Viễn Bạch ra.

“Hiện tại hai bên đều có đồng ý hòa giải đúng không?”

Nam nhân trung niên không chút do dự nói: “Đồng ý.”

Cảnh sát nhìn Lộ Viễn Bạch, “Thế còn Lộ tiên sinh?”

Lâm Mục ở một bên gắt gao nắm chặt tay.

“Tôi đồng ý.”

Khi âm thanh lạnh lùng vang lên, Lâm Mục nhất thời không tin được mà nhìn về phía Lộ Viễn Bạch, “Anh Viễn!”

Chỉ thấy Lộ Viễn Bạch mặt không biểu tình, đôi mắt vô định nhìn không trung một lát rồi nói, “Tôi đồng ý hòa giải.”

Mẹ cậu nằm viện cần nộp tiền thuốc, còn phải đưa ra một phần để làm phí kiện tụng.

Lộ Viễn Bạch cậu giống như một bộ hài cốt bị dính nước bẩn, dơ bẩn vô cùng.

Đúng vậy, hiện tại cậu chỉ có thể sống như vậy.

Lộ Viễn Bạch đã không còn là tiểu thiếu gia của trước kia nữa rồi.

Bây giờ vì tiền thì đến cả tôn nghiêm cũng không cần.

Chỉ cần cậu giải hòa thì sẽ có tiền chữa bệnh cho mẹ, giống như luật sư nói cậu thực chất chưa chịu bất kì tổn thương gì, hòa giải là lựa chọn tốt nhất còn có thể có thêm một số tiền.

Số tiền này cũng đủ để lo cho mẹ cậu.

Lộ Viễn Bạch ở trong lòng không ngừng thuyết phục mình.

Nhưng khi nói ra lại không kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Dù bây giờ cậu bị ủy khuất cũng chẳng thể nói hết ra, không thể đi cứu sự tự tôn đã bị người ta giẫm nát xuống đất.

Lộ Viễn Bạch gục đầu xuống tay nắm chặt, nói lại từng câu từng chữ, “Tôi đồng ý hòa giải.”

Lộ Viễn Bạch nhắm mắt lại không bao lâu liền từ bật dậy, trong nhất thời thở hổn hển.

Sau đó Lộ Viễn Bạch nghiêng đầu nhìn chiếc áo khoác trên sô pha.

Đó là chiếc áo mấy hôm trước Đoàn Dự mặc đến lúc trời âm u mưa gió, nhưng sau đó không những không vui mà còn tức giận đi khỏi theo ý muốn của Lộ Viễn Bạch.

Lúc ấy trong phòng cậu có gió, Đoàn Dự cầm chiếc áo khoác lên vai cậu.

Nhưng mà sau khi hai người cãi nhau xong, lúc Đoàn Dự rời đi, mưa phùn bên ngoài vẫn chưa có dừng lại, nhưng anh cũng không cầm áo của mình đi.

Chiếc áo đen vẫn nằm trên sô pha, Lộ Viễn Bạch ở trên giường bệnh xoay người nằm nghiêng lặng lẽ nhìn nó.

Hiện tại là hơn 10 giờ sáng, nhưng đối với một người mất ngủ liên tục như Lộ Viễn Bạch ngày đêm cũng chẳng có gì khác nhau.

Cậu bây giờ lúc nào cũng nằm trên giường bệnh không đi đâu được, vì mất ngủ khiến cho sức khỏe vẫn chưa tốt lên mấy, khiến cậu hơi bối rối.

Khi mất ngủ cậu cũng đi khám qua không ít bác sĩ tâm lý nhưng kết quả đều là tâm bệnh không thể dùng thuốc trị.

Tuy rằng thuốc có thể khiến cơ thể ổn định cảm xúc nhưng đó chỉ là nhất thời, tất cả đều phải dựa vào bản thân.

Đây là lời bác sĩ tâm lý đã nói với cậu, nhưng chỉ cần cậu nhắm mắt lại đều sẽ xuất hiện gương mặt khiến toàn bộ sự cảnh giác của cậu tan vỡ.

Cậu sợ khi bản thân nhắm mắt thì sẽ lại tái hiện khung cảnh trong căn phòng đó, cậu không dám hoàn toàn tin tưởng người bên cạnh mình.

Lúc trước sau khi Lộ Viễn Bạch được cứu thì đang trong tình trạng bị đánh đập dữ dội, tai phải của cậu gần như không thể nghe thấy trong một tuần.

Trong lúc ấy, có thể nói mọi sự sợ hãi bất an mỗi lúc một chồng thêm lên trên người, khiến Lộ Viễn Bạch suy sụp vô cùng.

Lúc này trong mắt Lộ Viễn Bạch tràn đầy tơ máu, bọng mắt thâm đen trông cả người vô cùng mệt mỏi, nhưng khi nhắm mắt lại không thể ngủ được.

Sau đó người vốn đang nằm trên giường đột nhiên từ từ ngồi dậy, đi đến sô pha hơi do dự nhưng sau đó vẫn cầm chiếc áo ngoài lên.

Lộ Viễn Bạch đầu tiên là cầm, sau đó dần dần ôm vào trong lồ||g ngực.

Lộ Viễn Bạch ôm chiếc áo về nằm trên giường, ôm quần áo nằm nghiêng người sang một bên, gương mặt giống như mèo nhỏ nhẹ nhàng dán vào chiếc áo.

Làm như vậy khiến cậu cảm thấy vô cùng an tâm.

Lộ Viễn Bạch biết loại này an tâm này không phải là do chiếc áo mang đến cho cậu, mà là Đoàn Dự.

Việc mất ký ức về quá trình từ lúc bắt đầu tiến vào giới giải trí tới giờ của Lộ Viễn BạchTự, những đau khổ bất an đó cũng theo trí nhớ biến mất.

Theo lời bác sĩ đây là cũng là một phương pháp quên đi tâm bệnh, chính là vui vẻ quên đi.

Nhưng mà thời điểm khi Lộ Viễn Bạch mới tỉnh lại được mấy ngày, buổi tối vẫn thỉnh thoảng bị bừng tỉnh, bởi vì Lộ Viễn Bạch 18 tuổi một mình đối mặt với một nơi xa lạ đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi, mãi cho đến 3 ngày sau Đoàn Dự xuất hiện.

Nam nhâm này là chỗ dựa vô hình cho Lộ Viễn Bạch cho dù có ở một nơi xa lạ.

Dường như chỉ cần Đoàn Dự xuất hiện, mọi sự khổ sở bất an trong lòng Lộ Viễn Bạch đều sẽ biến mất.

Tuy rằng mấy tháng nay hai người không ngủ cùng nhau, nhưng vẫn ở cùng một nhà, cậu đã sớm không rời được Đoàn Dự.

Khi cậu đến huyện nhỏ quay phim thì cũng mang áo sơ mi cùng cái gối của Đoàn Dự theo, làm như thế có thể kéo dài cảm giác an toàn.

Mỗi ngày khi đi ngủ cậu đều ôm gối của Đoàn Dự.

Lộ Viễn Bạch cũng không thể phủ nhận, chỉ cần có Đoàn Dự thì dù có ở đâu cậu đều cảm thấy vô cùng yên tâm.

Mấy hôm trước khi nằm viện đều là Đoàn Dự chăm sóc cậu, mỗi đêm khi đi vào giấc ngủ đều vô cùng bình thường, thẳng cho đến 3 ngày trước, khi Đoàn Dự rời đi, buổi tối Lộ Viễn Bạch dùng cách gì cũng không ngủ được.

Những hình ảnh đáng sợ ấy giống như cỏ dại đốt cũng không sạch, đến mùa xuân lại hồi sinh, đến lúc khi Đoàn Dự rời đi nó lại xuất hiện một lần nữa.

Lộ Viễn Bạch ôm áo Đoàn Dự nằm trên giường, mọi sự kiên nhẫn trên người dường như đều biến mất, sau đó không bao lâu cặp mắt hoa đào dần dần lâm vào giấc ngủ say.

Nếu bây giờ Lộ Viễn Bạch thấy được bộ dạng lúc ngủ say của mình, cậu nhất định sẽ phát hiện khóe miệng mình hơi cong lên, trên mặt không xuất hiện sự đề phòng, tay ôm chặt chiếc áo sơ mi vào trong lòng âu yếm giống như món đồ chơi để đi vào giấc ngủ của những đứa trẻ, giống hệt mấy tháng trước.

Lộ Viễn Bạch nằm trên giường ôm áo ngoài của Đoàn Dự, hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.

Y tá gõ cửa phòng sau đó đi vào trong đưa cơm trưa thì thấy Lộ Viễn Bạch nằm trên giường ngủ ngon lành.

Lộ Viễn Bạch lớn lên xinh đẹp, nữ y tá nhìn, nhất thời không kìm chế được nhìn thêm vài lần.

Cũng là mấy ngày nay mới được nhìn thấy đại minh tinh hay xuất hiện trên TV.

Quả nhiên người dưới mắt thường và trên TV đều giống nhau, đều rất là lạnh lùng trên người lúc nào cũng có khí chất muốn sống thì không được đến gần.

Nằm viện mấy ngày số lần cười cũng đếm trên đầu ngón tay, giống hệt như những gì trên mạng nói là mỹ nhân băng sơn cao lãnh.

Nhưng trong mấy ngày chăm sóc Lộ Viễn Bạch y tá cũng cảm nhận được Lộ Viễn Bạch không thích làm phiền người khác, trừ lúc đổi thuốc ra thì gần như chưa bao giờ ấn chuông gọi.

Người này bình thường nhìn lạnh lùng vô cùng mà lúc ngủ lại vô thức đáng yêu như thế, trong lồ||g ngực ôm chặt một chiếc áo ngoài màu đen nhìn giống như bé con ôm búp bê vải vậy, gương mặt trắng nõn dường như vô cùng lưu luyến mà dán chặt vào, nửa khuôn mặt đều chôn trong áo, lông mi tinh tế thỉnh thoảng run rẩy.

Nhìn qua không hề có chút phòng bị nào.

Vốn dĩ y tá đến để đưa cơm cho Lộ Viễn Bạch, nhưng nhìn thấy người đang ngủ liền tự giác thả nhẹ bước chân, đem cặp lồ||g cơm để trên đầu giường.

Vị trí rất dễ nhìn thấy, người mới tỉnh ngủ vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy, cơm để trong cặp lồ||g giữ nhiệt nên cũng không sợ cơm bị nguội.

Đồ ăn hàng ngày của Lộ Viễn Bạch không phải là mua ở căng tin bệnh viện, mà là mỗi sẽ có người đem đến.

Nhưng bắt đầu từ 3 ngày trước, có người khác đưa cơm đến nhưng y tá không nhận, bởi vì cô không biết người đưa cơm trước mặt, cảm giác người này không có quan hệ gì với Lộ Viễn Bạch, nếu đồ ăn có vấn đề hỏng hay làm sao thì cô sẽ gặp chuyện lớn.

Nhưng sau khi được giải thích lúc này y tá mới biết cơm này là Đoàn Dự nhờ người đưa tới.

Y tá nghe xong cảm thấy có chút ngoài ý muốn, “Đoàn tiên sinh tại sao không tự mình đến đây?”

Trợ lý của Đoàn Dự nghe xong gãi đầu, anh ta cũng là đang vội vàng làm rồi chạy đến đưa văn kiện, không nghĩ đến vừa xong đã nhận được nhiệm vụ giao cơm.

“Thực ra tôi cũng không biết” sau đó mím môi, nhìn bốn phía sau khi xác định không có ai mới nhỏ giọng nói với y tá: “Cô nói có phải người họ cãi nhau không?”

Lúc trước Tổng giám đốc của bọn họ vội vàng làm hết công việc trong nửa tháng tới, chính vì để đi chăm sóc Lộ Viễn Bạch, nhưng mà từ hôm qua tới hôm nay anh ta thấy sắc mặt của Tổng giám đốc rất khó coi.

Cũng không ở bên cạnh Lộ Viễn Bạch, vừa nhìn liền biết là hai người họ cãi nhau.

Y tá vừa nghe xong liền hiểu ra, “Khó trách mấy ngày nay chưa thấy Đoàn tổng đến thăm Lộ tiên sinh, hóa ra là cãi nhau.”

Trong mấy ngày Lộ Viễn Bạch hôn mê Đoàn Dự đều ở trong chờ cậu tỉnh, ai khuyên cũng không được chờ Lộ Viễn Bạch tỉnh suốt 3 đêm.

Nhưng mấy ngày nay lại không thấy bóng dáng của anh đâu, chắc là cãi nhau rồi.

Y tá lập tức cảm khái, hóa ra tình yêu hoàn mỹ như vậy cũng sẽ xảy cãi nhau.

Nhưng mà không nghĩ tới vợ chồng hai người cãi nhau cũng khiến người ta hâm mộ, cãi nhau nhưng vẫn không quên đưa cơm hàng ngày.

Trợ lý trước khi đi còn dặn dò cẩn thận y ta: “Nếu

Lộ tiên sinh hỏi ai mang cơm đến, cô đừng nói là Đoàn tổng đưa.”

Y tá có chút nghi hoặc, “Vì sao?”

Trợ lý: “Bây giờ Lộ tiên sinh đang tức giận Đoàn tổng, nếu biết cơm này là do Đoàn tổng đưa đến nhất định sẽ không ăn.”

Y tá nghe xong vội gật đầu, “Vậy nếu Lộ tiên sinh hỏi, tôi nên trả lời như thế nào.”

Trợ lý nghĩ nghĩ, rồi nói “Cô nói với Lộ tiên sinh là trợ ý của ngài ấy đưa đến, như vậy Lộ tiên sinh cũng sẽ không hoài nghi về cơm nữa.”

Y tá đưa tay lên làm dấu hiệu ok.

Y tá sau khi bỏ cặp lồ||g giữ nhiệt xuống thì cẩn thận bước ra khỏi phòng sợ làm Lộ Viễn Bạch tỉnh giấc.

Việc mấy ngày nay Lộ Viễn Bạch mất ngủ cô cũng biết, sáng nay bác sĩ còn hỏi cô phòng có chuẩn đoán bệnh mất ngủ.

Có khi là sau khi cãi nhau với chồng mới mất ngủ, xem ra hai người đều vô cùng để ý đối phương.

Sau khi y tá ra ngoài, Lộ Viễn Bạch vẫn nằm trên giường ngủ say.

Không biết qua bao lâu Lộ Viễn Bạch giống như nghe được có người đang gọi mình.

Lúc này trong đầu Lộ Viễn Bạch là một mảng hỗn độn nghe không rõ là ai đang gọi mình.

Nhưng trong đầu cậu luôn vô tình nghĩ đến người luôn nhớ trong lòng, hình ảnh nam nhân cao lớn đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Lộ Viễn Bạch trong nhất thời còn cảm thấy dường như Đoàn Dự đang gọi mình.

“Vợ……”

Lộ Viễn Bạch cầm lấy tay đang vỗ lên tay mình, theo bản năng gọi một tiếng.

Nhưng một tiếng gọi này đã giúp Lộ Viễn Bạch định thần lại, và nhanh chóng tỉnh dậy.

Vừa mở mắt, thấy người đứng trước giường bệnh của mình là Thẩm Ngọc Trì.

Bây giờ tay của Thẩm Ngọc Trì bị Lộ Viễn Bạch nắm lấy, mặt đỏ bừng nói “Viễn…… anh Viễn Bạch……”

Lộ Viễn Bạch thấy vậy liền vội buông tay Thẩm Ngọc Trì ra, ánh mắt khôi phục vẻ lạnh nhạt lúc trước, “Xin lỗi tôi không cố ý.”

Thẩm Ngọc Trì lắc đầu, “Không…… Không có gì.”

Lộ Viễn Bạch hơi hơi nhắm mắt lại hiển nhiên là cảm thấy vô cùng hối hận.

Cũng may vừa rồi không phải Đoàn Dự, câu vợ kia hoàn toàn là Lộ Viễn Bạch nói ra theo bản năng.

Thẩm Ngọc Trì trong nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng nhìn Lộ Viễn Bạch, nhưng người ta lại không nhìn cậu ta dù chỉ một cái.

Mà chú ý tới trong phòng còn có Trương đạo cùng một người nữa.

Người đó là bạn diễn trong cảnh quan trọng cùng với cậu, thấy một bên sườn má giống như bị người nào đó hung hăng đánh một trận, hiện giờ vẫn còn xanh tím một mảng.

Đạo diễn thấy Lộ Viễn Bạch đã tỉnh lúc này mới tiến lên, “Mới tỉnh, ăn cơm trước đi.”

Thực ra Trương đạo luôn muốn đến thăm Lộ Viễn Bạch, nhưng vị kia của Lộ Viễn Bạch có vẻ không muốn nhìn thấy bọn họ.

Bọn họ cũng có thể hiểu, vợ của mình bị thương ở đoàn phim của họ, đích thực là do sơ xuất trong công tác chuẩn bị, mới khiến Lộ Viễn Bạch bị tai bay vạ gió.

Trương đạo diễn cũng có giao tình nhiều năm với Lộ Viễn Bạch, khi thấy Lộ Viễn Bạch xảy ra chuyện trong lòng cũng rất áy náy.

Chỉ cần nghĩ đến là thấy ngại vô cùng, không dám đối mặt với Đoàn Dự.

Hôm nay cũng là nghe nói Đoàn Dự không có ở viện, mới dám đến thăm.

Bởi vì khi nghe được tin tức thì cũng đã khá muộn, lúc tới bệnh viện đã là 4 giờ.

Vốn định gõ cửa đi vào, nhưng y tá lại ngăn lại trước một bước, nói là Lộ Viễn Bạch còn đang ngủ.

Sau khi y tá thấy họ trong tay họ cầm bọc lớn bọc nhỏ quà đến: “Tí nữa khi mọi người vào trong nhẹ nhàng lay Lộ tiên sinh tỉnh, Lộ tiên sinh đã ngủ một ngày nhớ rõ sau khi tỉnh thì bảo ngài ấy ăn cơm trước.”

Mấy người Trương đạo diễn gật đầu, sau đó liền đi vào phòng bệnh.

Thẩm Ngọc Trì xung phong nhận việc gọi Lộ Viễn Bạch tỉnh, sau đó liền xuất hiện chuyện vừa rồi.

Lộ Viễn Bạch lúc này nhìn 3 người trong phòng, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi, mà ánh mắt đặt vào cặp lồ||g cơm trên đầu giường.

Cậu đích thật có chút đói bụng, nhưng mà cậu không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện.

Đạo diễn cũng nhìn ra, “Tôi hôm nay đến chủ yếu xem cậu thế nào rồi, cũng chẳng có việc gì to tát cậu ăn trước đi.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong mới chuẩn bị ăn cơm.

Sau đó lạnh lùng nói: “Tôi không thích có người nhìn chằm chằm lúc đang ăn.”

Thẩm Ngọc Trì vốn đang nhìn Lộ Viễn Bạch không chớp mắt vội vàng quay đi, có chút quẫn bách nói: “Xin lỗi, anh Viễn ……”

Lộ Viễn Bạch không để ý đến cậu ta nữa mà bắt đầu từ từ ăn cơm.

Bởi vì nằm viện nên Lộ Viễn Bạch không ăn đồ ăn giảm béo giống lúc trước nữa, nhưng chỉ ăn một nửa số canh bên trong, Lộ Viễn Bạch rất tự giác dừng thìa lại.

Trương đạo nhìn, “Không ăn thêm sao?”

Lộ Viễn Bạch lắc lắc đầu, “Không ăn nữa.”

Lộ Viễn Bạch chính là như vậy, nếu không ăn đồ ăn giảm béo thì chỉ ăn lo bảy phần, nếu bụng không cảm giác đói thì sẽ không ăn nữa.

Trương đạo thấy Lộ Viễn Bạch đã ăn xong rồi, lúc này mới tiến lên hàn huyên cùng với Lộ Viễn Bạch, “Lần này rất xin lỗi cậu, chúng ta cũng quen biết nhiều năm như vậy, tôi tại đây hứa sẽ bồi thường một thứ cho cậu được chứ.”

Nói xong Trương đạo diễn hướng Lộ Viễn Bạch cúi đầu, “Ngày hôm qua tiểu tử Lâm Mục kia cũng đã đến đoàn phim nói qua, nói là cậu còn đồng ý tiếp tục tham gia diễn xuất, tôi không biết phải cảm tạ cậu như nào, thực ra tổ đạo diễn cũng thống nhất qua, nếu cậu không tiếp tục diễn nữa vậy bộ phim này sẽ gác lại đợi đến lúc tìm được diễn viên thích hợp thì tiếp tục quay, không ngờ cậu lại đồng ý tiếp tục diễn, tôi thay mặt đoàn làm phim vô cùng cảm ơn thành ý của cậu.”

Từ lúc đạo diễn bắt đầu nói đến lúc nói xong Lộ Viễn Bạch cũng chưa liếc mắt nhìn ông một cái.

Lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Nếu ngài đến đây để nói với tôi những điều này thì có thể về rồi đó.”

Trong lòng những người còn lại trong phòng bệnh đều lệch một nhịp, nghĩ rằng nhất định là Lộ Viễn Bạch cảm thấy bọn họ rất phiền.

Nhưng mà chỉ có diễn là nghe ra ý tứ trong lời nói của Lộ Viễn Bạch.

Tiểu tử này cho rằng mình đang ngại cậu làm kiêu.

Ngại cậu vô dụng không đáng tiền.

Sau đó trong lòng càng thêm áy náy với Lộ Viễn Bạch, nhưng vẫn khôi phục vẻ mặt bình thường, duỗi tay vỗ nhẹ hạ đôi vai gầy cô độc của Lộ Viễn Bạch, “Khen ngợi cậu, cậu lại không thích nghe.”

Lộ Viễn Bạch lúc này mới liếc mắt nhìn Trương đạo diễn một cái.

Sau đó Trương đạo diễn đem Thẩm Ngọc Trì kéo lên đến trước mặt cậu, “Cậu đến, cậu không phải bảo có chuyện muốn nói sao? Nói nhanh đi.”

Thẩm Ngọc Trì trong lúc nhất thời có chút khẩn trương, ngày hôm qua khi Lâm Mục đến đoàn phim đem lời Lộ Viễn Bạch muốn nói nói ra, thì chính cậu ta cùng diễn viên chính còn lại không quá quan tâm.

Sau đó Thẩm Ngọc Trì hướng Lộ Viễn Bạch hơi cúi đầu, “Anh Viễn Bạch thực xin lỗi vì những việc trước đây, bởi vì em đã kéo chân cả đoàn phim, trong một tháng này em nhất định sẽ rèn luyện để kỹ thuật của mình tốt hơn, để lúc quay tiếp không xảy ra tình huống như vậy nữa.”

Lộ Viễn Bạch biểu tình lạnh nhạt nhìn cậu, chưa nói cái gì.

Sau khi thấy Thẩm Ngọc Trì xấu hổ, Trương đạo diễn đi đến kéo cậu ra đằng sau.

“Này cũng chỉ là một lời xin lỗi, tiểu tử cậu đừng thấy phiền nha.”

Đạo diễn cười ha ha, sau đó đem bạn diễn ngày hôm đó của cậu đẩy lên phía trước.

Bạn diễn kia nhìn thấy Lộ Viễn Bạch đương nhiên vô cùng lo sợ, bây giờ trên má bạn diễn vẫn còn lại vết bầm do bị đánh, dưỡng vài ngày cũng đã khá hơn nhưng phải thêm bốn năm ngày nữa mới có thể hết hoàn toàn.

Lộ Viễn Bạch nhìn mặt bạn diễn.

Trương đạo cũng nhìn ra biểu tình nghi hoặc của Lộ Viễn Bạch, ngay lập tức mở miệng nói:

“Người đánh cậu bị thương nằm viện ngày hôm đó, là người này.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.