Ngày tháng trôi qua, thấm thoắt Tư Duệ đã là tình nhân của Chu Thiệu Huy được 3 tháng, sức khỏe của mẹ cô cũng đã phục hồi và xuất viện trở về nhà. Lẽ ra như ban đầu thì Tư Duệ rất vui vì nếu mẹ cô khỏi bệnh thì cô cũng sẽ dễ dàng thoát khỏi Chu Thiệu Huy hơn. Nhưng cô đã lầm. 3 tháng qua, Chu Thiệu Huy như biến thành một con người khác, anh ấm áp, chu đáo và đối xử với cô rất tốt. Anh còn cho phép cô được đi học, nhờ vậy mà Tư Duệ cũng đã tốt nghiệp và đi làm. Điều đó khiến cho Tư Duệ quên đi lí trí, quên đi những thứ tàn nhẫn mà anh mang đến cho cô những phút ban đầu và yêu anh từ lúc nào không hay.
Tại căn phòng chủ tịch trên tầng 62 của tập đoàn tài chính Chu Thị, Chu Thiệu Huy đang ngồi làm việc thì trợ lý của anh đi vào, cậu ta đặt lên bàn anh một sấp ảnh.
-“Chủ tịch, đây là những gì mà thám tử chụp lại được trong thời gian gần đây, mời anh xem.”
Chu Thiệu Huy đang phê duyệt văn bản thì dừng bút, cầm sấp ảnh lên xem. Trong hình là một người phụ nữ trung niên nhưng nhìn rất quý phái, trẻ trung và xinh đẹp. Người đó không ai khác chính là mẹ của anh. Bà ấy là một người phụ nữ sắc sảo, xinh đẹp. Bà là tiểu thư nhà giàu thuộc dòng dõi hoàng tộc, kết hôn với ba anh – một người đàn ông không có tiền đồ, không giỏi giang. Hai năm sau khi kết hôn, bà sinh ra anh. Nhưng bản chất vốn là cành vàng lá ngọc, lâu dần bà không chịu đựng được ba anh, liền đi ngoại tình. Ba anh vẫn ngốc nghếch yêu bà ấy dù biết được điều đó. Một lần nọ, mẹ anh nói với ba anh là bà đã có thai với người đàn ông kia và đòi ly hôn, ba anh rất đau lòng nhưng không thể níu kéo thêm nữa. Ba mẹ anh ly hôn khi anh mới 5 tuổi, anh ở với ba, nhìn ba một mình gây dựng lên công ty. Thế nhưng vết thương lòng vẫn còn đó, ba anh vì nhớ nhung mẹ anh mà ốm yếu liên tục, 12 năm sau đó thì qua đời. Sau khi ba mất thì mẹ anh cũng thường xuyên đến thăm anh hơn nhưng nhìn thấy bà ấy thì anh lại càng thương ba và hận bà ấy. Chứng nào tật nấy, người ta nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sau khi người chồng hiện tại của bà qua đời vì tai nạn giao thông thì bà ấy không đi thêm bước nữa nhưng lại thường xuyên cặp kè với đại gia hoặc bao nuôi trai trẻ. Chính vì vậy mà anh rất ghét phụ nữ, anh nghĩ phụ nữ không chung thủy, cũng chỉ mê tiền, ham vật chất. Mặc dù chơi bời với rất nhiều cô gái nhưng anh chưa để một ai ở trong lòng cả. Trong vô thức, Chu Thiệu Huy vò nát cả sấp ảnh từ khi nào không hay.
-“Chủ tịch! Anh không sao chứ?”
-“Tôi không sao? Tôi muốn yên tĩnh, cậu ra ngoài đi!”
Chu Thiệu Huy day day thái dương, lạnh nhạt đáp.
Anh lại chợt nghĩ tới cô, chẳng lẽ những gì mà cô đang làm cho anh cũng chỉ vì anh giúp mẹ cô chữa bệnh ư? Tóm lại cũng chỉ vì tiền thôi sao? Nhưng thứ anh mong đợi là điều khác. Nói mới nhớ, bệnh viện vừa gửi thông báo là mẹ cô đã được xuất viện, vậy thì có lẽ anh cũng nên kết thúc mối quan hệ lợi ích này đi thôi.
Ngày hôm đó, Chu Thiệu Huy rời khỏi công ty thì đến quán bar uống rượu say mèm rồi mới trở về nhà. Tư Duệ vì chờ anh nên cũng chưa ngủ được. Đang lo lắng không biết tại sao anh về muộn như vậy thì cô thấy tiếng xe ô tô, Tư Duệ vội chạy từ trong nhà đi ra thì thấy tài xế riêng của anh đang đỡ anh ra khỏi xe.
-“Có chuyện gì vậy? Thiệu Huy sao thế?”
Tư Duệ phụ giúp cậu tài xế đỡ anh, nhân tiện hỏi.
-“Tôi không biết, hôm nay tan làm, chủ tịch bảo tôi đưa tới quán bar xong thì uống say khướt như vậy đây.”
-“Anh mau giúp tôi đưa anh ấy lên phòng.”
-“Vâng, Lam tiểu thư.”
Thế là tài xế giúp cô đưa anh lên phòng rồi mới tan làm. Ở trong phòng, một mình Tư Duệ chật vật tháo giày, tháo tất cho anh. Cô chạy vào trong phòng tắm lấy một chậu nước ấm rồi đưa tay lên cởi nút áo định lau người cho anh thì lại bị bàn tay to lớn của anh giữ lại. Chu Thiệu Huy mở mắt ra lờ đờ, nhìn cô hỏi:
-“Em có yêu tôi không?”
Khuôn mặt Tư Duệ bất giác đỏ ửng, cô đờ người một lúc rồi ngập ngừng:
-“Tôi…tôi….”
Không đợi cô nói ra thì Chu Thiệu Huy lại cười lạnh, đáp:
-“Tôi hiểu rồi.”
Sau đó, nhanh như chớp, anh kéo cô ngã vào lòng mình, chậu nước rơi xuống, bắn tung toé lên cả váy của cô, để lộ ra bầu ngực căng tròn lấp ló sau lớp áo ngủ mỏng. Chu Thiệu Huy để cô nằm dưới thân, sau đó cúi thấp người xuống rồi hôn cô. Nụ hôn cuồng nhiệt, anh cứ tham lam hôn ngấu nghiến khiến cho đôi môi sớm sưng lên. Không biết từ khi nào, Tư Duệ không còn muốn chống cự khi ở bên anh nữa. Chiếc áo bị cởi mấy cúc ra, để lộ ra vòm ngực màu đồng săn chắc của anh, đè lên ngực cô. Bàn tay anh đan chặt vào tay cô. Lát lâu sau, khi cảm nhận được cô đang thở dốc vì thiếu dưỡng khí, anh mới rời môi cô. Tư Duệ thở hổn hển, ngực cũng vì vậy mà phập phồng trong lồng ngực. Bàn tay to lớn của anh xé mạnh váy ngủ của cô, làm lộ ra bầu ngực với hai nhũ hoa đã căng cứng từ lâu.