-“Vậy anh muốn tôi phải làm sao thì anh mới để tôi đi hả? Anh cũng có người phụ nữ khác rồi thì tại sao anh lại cứ muốn trêu đùa tôi? Tôi không phải là món đồ chơi của anh.”
Tư Duệ lại bắt đầu rưng rưng nước mắt, cô cố giằng tay mình thoát ra khỏi tay anh, nhưng Chu Thiệu Huy lại càng không dễ gì buông ra, anh đưa tay luồn vào eo cô, ôm cô sát lại gần mình, giọng nói khàn khàn thì thầm với cô:
-“Em phải quay về cùng anh.”
-“Nếu tôi không muốn thì sao?”
-“Nếu em không muốn thì em sẽ phải bồi thường hợp đồng cho anh. Hơn nữa, mẹ em cũng sẽ biết chuyện giữa chúng ta.”
*chát
Cô lập tức đẩy anh ra, vung tay lên tát anh một cái thật đau.
-“Anh là đồ khốn. Anh lại dám lôi mẹ ra để uy hiếp tôi nữa sao? Anh có là con người nữa không hả?”
Không ngờ bị cô đánh, Chu Thiệu Huy đứng hình, anh nhìn cô chằm chằm. Người phụ nữ anh yêu đánh anh, không sao cả. Dù sao so với việc bị cô đánh, bị cô ghét thì anh ghét việc mỗi ngày không được nhìn thấy cô hơn. Nghĩ vậy, anh lại nói:
-“Em suy nghĩ kĩ đi. Anh cho em một ngày suy nghĩ. Ngày mai anh sẽ lại tới đây. Lúc đó hi vọng em cho anh câu trả lời.”
Dứt lời, anh liền đặt lên trán cô một nụ hôn rồi rời đi. Tư Duệ lập tức ngồi gục xuống đất, khóc thảm thương. Tại sao, tại sao cô đã trốn đi thật xa rồi mà vẫn không thể trốn thoát khỏi anh. Tại sao người đàn ông ác ma như vậy cô lại vì anh mà rơi nhiều nước mắt như vậy. Vậy thì có đáng không?
Cả đêm hôm đó Tư Duệ lại gần như mất ngủ, cô không muốn quay về để mà phải nhìn thấy anh, nhìn thấy người phụ nữ đó. Nhưng cô không muốn mẹ cô lại vì cô mà đau lòng. Nếu mẹ cô mà biết vì bà mà cô bán thân thì cho dù có chết bà cũng không nhắm được mắt. Chính cô hiểu mẹ mình hơn ai hết.
Sáng hôm sau, đúng như đã hẹn, Tư Duệ thức dậy thì đã thấy anh đang ở trước cửa nhà rồi. Anh ta chắc hẳn mong chờ cô khuất phục lắm nên mới tới sớm như vậy. Nếu anh ta nghĩ vậy thì anh ta nghĩ đúng rồi đấy. Cô không chỉ bán thân mà còn đang mang thai nữa, nếu mẹ mà biết được thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Bây giờ quay lại căn biệt thự đó, cô tuy sẽ phải chịu đựng nhưng ít ra mẹ cô sẽ được sống vui vẻ.
Tuy vậy, Tư Duệ cứ ở yên trong nhà không chịu ra mở cửa cho tới khi Chung Nhân tìm tới nhà, đón cô đi làm chung. Lại thấy chàng trai hôm qua lấp ló trước cổng nhà cô, Chu Thiệu Huy lại nổi cơn ghen, anh bước ra khỏi xe, đi về phía cậu rồi hỏi:
-“Tư Duệ từ hôm nay sẽ không đi làm nữa. Mong anh đừng tới tìm cô ấy nữa.”
Chung Nhân thấy một người đàn ông lạ tự dưng nói với mình như vậy, bèn hỏi:
-“Anh là ai? Anh nói thế là có ý gì?”
-“Tôi là chồng của Tư Duệ. Hôm nay tôi đến đón cô ấy.”
Chữ “chồng” Chu Thiệu Huy cố tình nhấn mạnh như để đánh dấu chủ quyền. Chung Nhân nghe xong thì há hốc mồm sững sờ, Tư Duệ đã kết hôn rồi sao? Không phải cô ấy nói là chỉ sống một mình thôi sao?
-“Ai nói anh là chồng tôi?”
Tư Duệ liền lên tiếng, đính chính lại câu nói của Chu Thiệu Huy.
Chung Nhân nhìn thấy cô thì lập tức mỉm cười rồi bảo:
-“Tư Duệ, anh tới đón em đi làm. Người đàn ông này là chồng em sao?”
-“Chung Nhân, hôm nay anh giúp em xin nghỉ nhé. Em có chút chuyện cần giải quyết. Hơn nữa, người đàn ông này không phải như anh ta nói đâu. Anh đi đi.”
Tư Duệ quay sang nói với Chung Nhân, cô cố giữ nét mặt thân thiện, vui vẻ thường ngày. Chung Nhân là người hiểu chuyện, anh đoán là giữa cô và người đàn ông này có chuyện riêng cần nói nên cũng chào tạm biệt cô rồi rời đi. Lúc này, Tư Duệ mới tỏ rõ sự mệt mỏi, ngao ngán khi nhìn thấy anh, cô nói:
-“Tôi không phải là vợ anh nên mong anh sau này có chút liêm sỉ, đừng làm ảnh hưởng tới thanh danh của tôi.”
-“Em sợ hủy hoại thanh danh mà còn cùng anh ta trốn tới đây?”
-“Anh nói thế là ý gì? Tôi không hiểu?”
Tư Duệ không hiểu anh đang nói cái gì. Trốn cùng Chung Nhân tới đây? Cô với Chung Nhân là quen nhau ở chỗ làm mà. Thế nhưng Chu Thiệu Huy trong lòng cô bây giờ giống như một tên điên, không biết nói đạo lý, còn bị ảo tưởng nữa nên cô chẳng muốn thanh minh.
-“Bây giờ em mau theo anh về.”
Dứt lời, Chu Thiệu Huy cũng chẳng hỏi ý kiến của cô, lập tức vác cô trên vai rồi đi ra xe. Tư Duệ vùng vẫy trên vai anh, hét:
-“Anh thả tôi xuống. Tôi sẽ tự đi. Tôi còn chưa dọn đồ đạc nữa.”
-“Em nói vậy tức là đồng ý về nhà cùng anh rồi? Vậy thì cứ đi đi, đồ đạc của em, nếu em muốn thì anh sẽ cho người tới lấy, hoặc không anh sẽ mua đồ mới cho em.”
Chu Thiệu Huy thả cô ngồi xuống ghế rồi thắt chặt dây an toàn. Tư Duệ giận lắm, anh ta luôn làm theo ý mình. Cô ngồi trong xe nhưng mắt lại cứ nhìn ra ngoài, không thèm nhìn hay nói chuyện với anh. Anh thấy cô như vậy thì rất hài lòng, trong lòng mừng thầm. Từ nay anh sẽ giữ cô ở bên cạnh, không để cô có cơ hội ra ngoài gặp gỡ người đàn ông khác ngoài anh nữa.