Tào Tháo nhìn biểu hiện của hai người, hắn cau mày hỏi Quách Gia: ” Phụng Hiếu, lời của tiểu yêu tinh ngươi nghe hiểu sao? “
Quách Gia trợn mắt, bất mãn nói: ” Ngươi nói gì vậy? Đương nhiên là ta nghe không hiểu rồi, sở dĩ vừa rồi ta có thể hiểu được còn không phải do biểu hiện trên mặt hắn quá rõ ràng hay sao? Nhìn thoáng là đã có thể hiểu được rồi. Bình thường không phải các ngươi cũng đoán ý như vậy sao?. Trước giờ các ngươi giao tiếp thế nào? “
Tào Tháo sững người chốc lát rồi cười nói: ” Thì ra là như vậy, Phụng Hiếu thông minh quá “
” Đáng ghét, ngươi đừng cứ sờ đầu ta như vậy, sờ mãi ta thành tên ngu ngốc thì sao? Ngươi đền nổi không? “
Tào Tháo cười tủm tỉm: ” Không sao, nếu như ngươi ngốc thì ta sẽ nuôi ngươi “
Quách Gia khinh thường nói: ” Ta không muốn ngươi nuôi ta, nhìn ngươi chẳng khác gì một tên thiếu gia ăn chơi trác táng cả, ta còn sợ phải nuôi ngược lại ngươi mới đúng “
Phải mất một lúc sau Draco mới hoàn hồn lại, bởi vì ngôn ngữ không thông mà đã có biết bao nhiêu rắc rối xảy ra, tốt quá!, hiện tại đã có người có thể hiểu cậu mà cậu cũng phần nào hiểu lại được người ta rồi!
Cậu nhìn đứa nhỏ kiêu ngạo trước mắt, đang định mở miệng bắt chuyện thì đứa nhỏ như biết trước Draco tính hỏi gì liền dành trước nói:” Ta chỉ suy đoán ý tứ của ngươi thôi, không thật sự hiểu được lời ngươi nói “
Draco thấy thế thì thất vọng, cậu thở dài ngồi xuống giường
Quách Gia do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, đưa tay chỉ vào chén trà của Draco, ngắn gọn nói hai chữ ” chén trà “
Draco kỳ quái nhìn Quách Gia 【 Cốc? 】
“【 Cốc, cốc 】” Quách Gia lập tức lặp lại, phát âm gần giống với Draco
Draco lập tức chỉ vào từng đồ đạc trong phòng và nói tên từng cái một, Quách Gia tiếp tục lặp lại theo Draco. Cậu rất muốn nhét hết những thứ trong đầu mình cho Quách Gia để đứa nhỏ có thế lập tức hiểu được những gì cậu nói nhưng Quách Gia đã kịp lên tiếng ngăn cản ý đồ điên rồ của Draco
Quách Gia đi tới chiếc bàn thấp, nhúng ngón tay vào nước rồi bắt đầu viết viết vẽ vẽ, một lúc sau cậu đứng dậy, nói một cách bất đắc dĩ với hai người đang trông chờ trong phòng: ” Không được, ta cần thêm thời gian, những loại ngôn ngữ dân tộc khác chỉ cần biết cách sắp xếp thì rất dễ học nhưng loại ngôn ngữ có cách sắp xếp từ kỳ lạ thế này thì là lần đầu tiên ta thấy, ta cần nghiên cứu thêm “
Quách Gia bất mãn nhìn Tào Tháo ” Ngươi tiếp xúc với hắn đã lâu như vậy nhưng chưa từng nghĩ tới học ngôn ngữ của hắn hay dạy hắn ngôn ngữ của chúng ta sao? “
Tào Tháo lắc đầu cười nói: ” Đâu phải ai cũng là thiên tài ngôn ngữ đâu, chắc các ngươi đói rồi, để ta kêu vài món lên ” Tào Tháo nói xong định đi xuống lầu
” Chờ đã, ta muốn ăn gà thái hạt lựu, gà xé, gà cắt lát ngâm giấm, gà hấp……. à mà này đừng quên món miến gà nổi tiếng nhất ở đây “. Quách Gia lưu loát nói ra danh sách muốn ăn, sau một hồi ngẫm nghĩ cuối cùng nói ” Hết rồi, nhiêu đó thôi “
Tào Tháo ngơ ngác nhìn thân thể nhỏ bé của Quách Gia, hắn không tin được hỏi ” Gọi nhiều gà như vậy, ngươi thật sự không phải là một con hồ ly biến thành đứa nhóc đến lừa ăn uống của ta chứ? “. Cơ thể nhỏ như vậy? ăn được hết không?
Quách Gia giận dữ hét lên ” Ngươi mới là hồ ly, cả nhà ngươi đều là hồ ly! “
Quách Gia nghiến răng nghiến lợi nhìn Tào Tháo, tức giận quay người
“! ” Quách Gia cứng người nhìn Draco cởi nón vành ra, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, rung động không hề che dấu
Để không làm ảnh hưởng tới việc ăn uống nên Draco tháo nón ra, để lộ mái tóc màu vàng cùng đôi mắt vàng kim tuyệt đẹp, sự kiêu ngạo cùng quý khí lộ ra trong đôi mắt đó giống như cậu là một vị thần bất khả xâm phạm.
Thấy Quách Gia nhìn mình ngẩn người, Draco theo thói quen nâng cằm, khóe môi nhếch lên nụ cười cộp mác Malfoy, mắt hiện lên tia giễu cợt.
Quách Gia lúc này mới hoàn hồn, vốn định trừng mắt đáp trả Draco, cuối cùng lại không nói được gì đành phải quay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm ” Khó trách bọn họ gọi ngươi là Thần Mặt Trời, khó trách Nam Hoa tiên phủ bảo ngươi là yêu tinh, thì ra tin đồn gần đây đều là sự thật “
Draco liếc nhìn Quách Gia, sau đó không nói gì nữa, im lặng quay về bàn
Đợi đến khi đồ ăn được đem lên Quách Gia mới trở về trạng thái bình thường, ánh mắt nhìn đồ ăn của nhóc khiến người ta lạnh sống lưng
Draco do dự nhìn hai que trúc trước mặt, cậu vẫn chưa biết dùng thứ này vì trước giờ khi đi cùng Tào Tháo đều là nướng dã ngoại, dùng cũi xiên qua.
Thấy hai người đối diện đều đang ăn uống nhiệt tình, Draco do dự một lúc rồi rút đũa phép ra, đọc thần chú một cái đũa liền biến thành dao nĩa mà cậu vẫn thường dùng. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần lo việc có cái ăn mà không ăn được nữa rồi.
Hành động của cậu khiến Tào Tháo cùng Quách Gia tò mò.
Tào Tháo uống cạn ly rượu trong tay, nhìn Quách Gia hỏi:” Ngươi nghĩ thế nào? “
Quách Gia đang cầm một cái chân gà, vui vẻ ăn giống như một con cáo nhỏ, nghe được câu hỏi của Tào Tháo, Quách Gia chỉ nhẹ nói: ” Một kẻ tùy hứng “
Cảm nhận được ánh mắt không hài lòng của Tào Tháo, Quách Gia đặt chân gà xuống, khó chịu nói: ” Vậy ngươi muốn ta phải trả lời thế nào? Đây đâu phải chuyên môn của ta “
Tào Tháo hiểu ý Quách Gia, gật đầu, không tiếp tục làm phiền Quách Gia ăn chân gà nữa, hắn im lặng nhìn ra cửa sổ uống rượu
Draco nhìn đống xương gà sắp chất thành núi trước mặt Quách Gia, cậu nhìn Quách Gia từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ ‘ một đứa nhỏ như Quách Gia sao có thể ăn hết được nhiều như vậy chứ? ‘
Quách Gia làm lơ ánh mắt của hai người tiếp tục ăn đến khi tất cả các đĩa đều sạch sẽ, lúc này Quách Gia mới ngẩng đầu lên ‘ ợ ‘ một tiếng, xoa chiếc bụng đã no căng thành một khối.
Tào Tháo đi tới, nhẹ nhàng xoa xoa bụng cho Quách Gia, sợ lỡ Quách Gia chẳng may vỡ bụng mà chết, vậy sau này liền mất đi một nhân tài
Quách Gia thoải mái híp mắt, dụi cái đầu xù của mình vào áo Tào Tháo, bộ dáng rất giống một con hồ ly được nuông chiều. Draco ngồi bên cũng cảm thấy thật dễ thương, cậu khó khăn nhịn xuống ham muốn xoa xoa mái tóc mềm mại của Quách Gia. Không khí xung quanh đột nhiên ấm áp hẳn lên
” Tát– Tát —- tát “
” Đội trưởng đội kỵ binh có lệnh, thành này xảy ra án mạng, huyện lệnh Lý Kỳ bị ám sát…. ” Tiếng vó ngựa, tiếng người kêu gào cùng tiếng nói khàn khàn của tên kỵ binh quen thuộc vang lên thu hút sự chú ý của Tào Tháo và Draco
‘Lại xảy ra chuyện gì nữa?’ Draco quay sang nhìn Tào Tháo, cậu hy vọng người này có thể giải đáp cho cậu, không biết vì sao cậu luôn có dự cảm sắp xảy ra chuyện gì không lành.
” Phụng Hiếu, ngươi ở đây đã lâu, có biết chuyện án mạng xảy ra gần đây là chuyện gì không? ” Tào Tháo hỏi Quách Gia đang sắp ngủ
Quách Gia ngáp một cái nói: ” Lúc đầu ta cứ tưởng là hai nhà Du – Tô tranh giành quyền khai thác đồng ở An Huyện gây nên nhưng sau khi gặp các ngươi ta mới hiểu ra được nội tình ẩn phía sau, mục tiêu của bọn chúng là các ngươi, truy bắt thích khách chẳng qua chỉ là cái cớ mà bọn chúng dựng lên. Nhất định là khi vào thành, các ngươi đã để lộ sơ hở khiến bọn chúng phát hiện ra “
Tào Tháo chợt hiểu ra: ” Chẳng trách khi vào thành, thái độ của bọn binh lính bỗng nhiên thay đổi, thì ra là vậy “
Thấy sắc mặt của hai người, Draco lo lắng hỏi: 【 Có chuyện gì sao? 】
Quách Gia nhìn Draco nhưng khi bắt gặp ánh mắt cậu nhìn lại thì lại né tránh. Sau đó, Quách Gia nói: ” Chuyện Lý Kỳ đột nhiên bị ám sát, nếu như ai có ánh mắt sáng suốt thì đều sẽ nhìn ra, Lý Kỳ chẳng qua chỉ là một con tốt thí mạng. Trước đây kỵ binh đã từ chối điều tra vụ này vì sức ảnh hưởng của hai nhà Du – Tô nhưng mấy ngày nay lại đột nhiên kêu gào điều tra, nhất định là có bất thường trong đó “
Tào Tháo nghĩ một chút nói: ” Hai gia tộc Du – Tô là hai gia tộc lớn, thù địch nhau, bọn họ tranh giành nhau dù chỉ là cái lợi nhỏ nhất, mà Lý Kỳ – ta có biết đôi chút về người này, nếu như không phải do đắc tội hai gia tộc đó thì chắc chắn đã có người nhận được lợi ích gì đó mới ra tay giết hại hắn. Lần này muốn tra rõ án thì ra là muốn bắt gọn chúng ta “
Quách Gia dụi mắt nói: ” Ừ, đúng vậy “
Tào Tháo nhìn Draco đang đứng bên cạnh nói: ” Xem ra chúng ta phải nhanh chóng rời đi “