[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 10: Chương 9



Hầm nhà Slytherin ở dưới đáy hồ cùng không khí ẩm ướt quanh năm và hơi thở lạnh lẽo không thể chịu đựng được, mặc dù vậy, Draco vẫn thấy mình cực kì may mắn khi có thể đứng ở trước hầm nhà Slytherin một lần nữa.
Lò sưởi hình bán nguyệt nằm ở trong tường của phòng sinh hoạt đang được đốt lên, làm cho căn hầm âm u coi như đủ nhiệt độ để sưởi ấm, dãy ghế sô pha màu xanh lá thoải mái nằm ở giữa phòng sinh hoạt.

Ở ven tường là mấy cái giá sách bày ngăn nắp đủ loại sách khác nhau.
Cấp trường của Slytherin là Olive Carlo đứng ở trước mặt tân sinh năm nhất và nói: “Tôi là cấp trưởng của Slytherin – Olive Carlo, ở đây là phòng sinh hoạt Slytherin, và cũng là nơi mà các trò sẽ sinh hoạt và nghỉ ngơi sau này.

Viện trưởng của Slytherin là giáo sư Slughorn, đồng thời là giáo sư môn Độc dược của chúng ta.

Slytherin coi trọng nhất là vinh dự, tôi hy vọng sau khi kết thúc năm học có thể thấy màu lục trang trí ở lễ đường.”
Olive tạm dừng một chút, ánh mắt đảo qua các tân sinh đang có mặt, cuối cùng dừng ở trên người Draco, “Mỗi một niên cấp của Slytherin đều sẽ có niên cấp thủ tịch giúp đỡ cho cấp trưởng quản lý nhà, niên cấp thủ tịch của năm nhất sẽ được chọn vào ngày hôm nay, ai muốn trở thành niên cấp thủ tịch của năm nhất có thể bước ra khỏi hàng.”
Niên cấp thủ tịch? Khóe miệng của Draco mất tự nhiên mà run rẩy một chút, cậu nhớ rõ vào thời điểm cậu nhập học không có vụ lựa chọn niên cấp thủ tịch, hoặc là, trong nhóm tân sinh năm nhất đợt này không có người có thể trực tiếp trở thành niên cấp thủ tịch mà không cần tiến hành việc chọn lựa.

Hoặc là……!bởi vì có sự xuất hiện của một Malfoy khác mới khiến cho Olive không thể không làm như vậy.
Draco không có hứng thú gì với vị trí niên cấp thủ tịch, nhớ lại cái đợt cậu nhận vị trí này đi, ngoại trừ việc mang học sinh Slytherin đi tìm phiền phức cho Cứu Thế Chủ đầu thẹo không ngừng nghĩ thì chẳng có gì để làm cả, thậm chí cả Cúp Nhà còn không chạm được.
Tân sinh năm sinh đều tập trung ánh mắt lên người Draco, tuy rằng không thể nào xác định xem Draco có phải con cái nhà Malfoy hay không, nhưng ngoại hình của cậu là tiêu chuẩn của nhà Malfoy, cử chỉ ưu nhã, chưa kể Abraxas Malfoy cũng đối xử tốt, điều này làm cho tân sinh năm nhất chắc cú về việc Draco nhất định có liên hệ với nhà Malfoy.
Thấy nhóm tân sinh chờ mình bày tỏ thái độ trước, Draco không thấy lạ gì cả, cậu nở nụ cười nhạt với mọi người, cơ thể lui về sau nửa bước, tỏ vẻ mình không có hứng thú với vị trí niên cấp thủ tịch.
Thấy Draco không định trở thành niên cấp thủ tịch, mọi người mới dời ánh mắt đi.

Tom đứng một bên nhìn Draco như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Người trở thành niên cấp thủ tịch là một cậu nhóc đẹp trai tên Walden Macnair, khóe miệng của Walden luôn nhếch lên, mang theo thái độ không chút bận tâm, điều này làm cho Draco nhớ tới người bạn tốt của mình là Blaise Zabini, nếu không có tên phiền phức là Tom Riddle, Draco nghĩ mình có thể ở chung với Walden rất tốt.
Sau khi giải quyết mọi vấn đề, Draco và Tom đã tìm được phòng ngủ có ghi tên mình, Draco và Tom ở cùng một phòng, còn phòng ngủ của Ellis ở phía bên kia.
Đi vào phòng ngủ xong, Draco không thèm màng tới hình tượng mà quăng mình lên chiếc giường màu xanh lục có bốn cọc treo màn giường xung quanh.
Tiếng đóng cửa ở phía sau truyền tới, Tom vừa cởi đồng phục của mình vừa nói: “Ellis càng muốn ở cùng một phòng ngủ với chúng ta.”
Draco ngồi dậy trên giường mà châm chọc với vẻ lười nhác: “Ôi, đó sẽ là thảm họa đấy.

Tôi thật sự không hiểu, Nón Phân Loại nghĩ gì mà lại đi quăng một Hufflepuff vào Slytherin.”
Tom không có trả lời câu hỏi của Draco, trên thực tế, Draco cũng không nghĩ sẽ nhận được đáp án gì từ Tom.

Tom chỉ đơn giản liếc Draco, một hồi sau mới lên tiếng: “Tại sao cậu không muốn làm niên cấp thủ tịch?”
“Vì sao tôi lại muốn trở thành niên cấp thủ tịch?” Draco cau mày hỏi ngược lại, “Tôi không muốn thu hút sự chú ý của người khác đâu, chỉ muốn thuận lợi tốt nghiệp ở Hogwarts thôi.” Nhân tiện ngăn cản nhà ngươi tạo mối quan hệ với nhà Malfoy luôn.

Draco bổ sung thêm một câu ở trong lòng.
Trong cuộc sống học đường trước, tâm trí của Draco vẫn xoay vòng quanh việc gây sự với chúa cứu thế, còn bây giờ, cậu lại phải đi cân nhắc việc làm thế nào để ngăn cản Tom trở thành Chúa tể Hắc Ám.

Tại sao cuộc sống học đường của cậu không thể vượt qua yên bình vậy? Cứu Thế Chủ và Chúa tể Hắc Ám mới là kẻ thù không đội trời chung của nhau, cậu nhảy vào làm chi vậy? Đúng thật là bi kịch.
Thấy vẻ mặt tối sầm của Draco, Tom nheo đôi mắt hệt như hòn đá của màn đêm, “Draco, tôi không thể không nhắc nhở cậu, việc cậu không muốn làm cho người khác chú ý tới là không có khả năng, đừng quên ngoại hình của cậu giống cái người tên Malfoy kia.”

Nới tới chỗ mày, Tom trào phúng vẻ mặt như nuốt phải sên của Draco, “Mặc kệ cậu có muốn làm thủ tịch hay không, cậu đã được định sẵn là sẽ khiến cho vị Malfoy kia chú ý.

Hoặc là, cậu có thể đem bí mật nhỏ của cậu ra chia sẻ với tôi.”
“Tuyệt đối không!” Draco nói với vẻ không thể tin được, “Tôi rõ ràng lớn lên cùng với cậu Tom, mấy thứ khác đều không có!”
“Cùng nhau lớn lên?” Tom nâng mi, giọng nói như phát ra từ kẽ răng, “Có lẽ vậy, cậu có thể tiếp tục giữ lại mấy cái bí mật nhỏ của cậu, dù sao thì sớm hay muộn tôi cũng sẽ biết—-” Tiếng nói của Tom hơi dừng lại, xem kỹ vẻ mặt của Draco một lần nữa, phát hiện đối phương hoàn toàn không có chút dao động nào, mới đi đến phòng rửa mặt mà không ngoảnh lại.
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, đây cũng là lần đầu tiên Tom chủ động đưa ra yêu cầu muốn biết bí mật của Draco, nhưng Draco cũng không bận tâm, Tom hiện tại giống cậu, đều là tân sinh cả, kể cả thiên phú pháp thuật có tốt đi chăng nữa cũng không có khả năng học được pháp thuật bậc cao như Chiết Tâm Chi Thuật ở năm nhất.
Draco vẫn còn thời gian, có lẽ trước khi Tom bộc lộ tài năng, cậu sẽ kéo Tom về phía đối lập với nhà Malfoy, hoặc là cải tạo Tom thành một người tuyệt đối không trở thành Chúa tể Hắc Ám.

Dĩ nhiên, cậu ôm thái độ hoài nghi về điểm này.
Buổi sáng hôm sau, khi Draco mở mắt ra, trong nháy mắt cậu lâm vào mê mang, không biết bình đang ở đâu, hay là không biết tại sao mình lại xuất hiện trong phòng ngủ của Slytherin, mãi tới khi Tom gọi, cậu mới hoàn hồn trở lại.
Tom nhìn Draco ngồi ở trên giường, vẻ mặt mê mang nhìn bốn cây cọc của giường, giống như chẳng hiểu sao mình lại ngủ trong phòng này.
“Draco, nếu cậu cứ tiếp tục phát ngốc ở trên giường, tôi e là cậu sẽ bỏ lỡ bữa sáng đấy.” Tom ở một bên mỉm cười mà nhắc nhở thiện ý.
Draco lấy lại tinh thần, liếc mắt một cái đã thấy Tom Riddle ôm một chồng sách, ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra khỏi cửa.

“Cậu làm gì dậy sớm thế?” Draco vừa mặc quần áo vào vừa nói.
Tom nhìn ngang qua Draco – người vẫn còn đang chiến đấu với cái áo choàng, khẽ nhếch môi nói:” Tôi có hẹn với Ellis đi tới lễ đường—-“
Đang nói thì tiếng đập cửa mạnh của Ellis từ bên ngoài truyền vào, “Tom, cậu chuẩn bị xong hết chưa?”
“Tôi đi lễ đường đây.” Tom nói xong, cũng không thèm quay đầu mà ra khỏi phòng ngủ, đi cùng Ellis tới lễ đường.
“……!Mẹ kiếp Tom Riddle!” Nhìn bóng dáng của Tom, Draco nghiến răng khó chịu, trong lòng là cảm giác không thể giải thích được.

Tuy cậu cho rằng mình vẫn luôn ở bên cạnh Tom là vì cha mẹ của mình, nhưng nhìn thấy Tom không chút luyến tiếc đã đi cùng bạn mới tới lễ đường làm cậu cực kì không thoải mái.
Một Malfoy mà lại không đuổi kịp một tên ngốc Hufflepuff?
Nóng nảy mặc áo choàng vào, sau khi mặc xong, Draco bực mình ôm những cuốn sách giáo khoa hàng-qua-tay ra khỏi phòng ngủ.

Phòng sinh hoạt Slytherin rất yên tĩnh, nhưng Draco chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay người đã trở thành niên cấp thủ tịch vào ngày hôm qua, Walden Macnair, anh đang lười biếng ngồi trên ghế sô pha màu xanh lá, và ở bên cạnh anh là mấy người tân sinh Slytherin.

Nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, Walden ngẩng đầu, “Buổi sáng tốt lành—-” anh chào hỏi với Draco, ánh mắt dừng lại trên đầu tóc bạch kim chải chuốt không chút cẩu thả của Draco, “—-tôi có thể gọi cậu là Draco không? Tôi là Walden Macnair, cậu có thể gọi tôi là Walden.”
Walden Macnair đứng lên, đưa tay phải về phía Draco.
“Tất nhiên là có thể.” Draco cười khẩy với Walden Macnair, sau đó cầm lấy tay của Walden.

Tuy cậu không rõ ý đồ của tên niên cấp thủ tịch này là gì, nhưng Draco cũng không có để nó ở trong lòng.

Đối phương chỉ là một đứa con nít, một đứa con nít mười một tuổi, mà mình đã 22 tuổi rồi.

Draco nói thầm trong bụng.
Walden rất vừa lòng biểu hiện của Draco, tuy anh không xác định Draco có phải con cái nhà Malfoy không, nhưng ít nhất Draco là một Slytherin tiêu chuẩn.
Trước đó, Walden không có đứng ở đầu hàng, cũng không xác định rốt cuộc Draco có quan hệ với nhà Malfoy khi nào, anh không nghĩ tới việc phiền Abraxas, cho nên anh chọn ở cạnh Draco.
Trên đường đi tới lễ đường, Draco có thể cảm thấy học sinh ở các nhà khác đều duy trì hứng thú rất lớn với Draco, thậm chí là đa số ánh mắt đều dừng lại ở đầu tóc bạch kim của cậu, cái đó làm cho Draco hơi bực mình.
“Bọn họ vậy mà dám dùng ánh mắt đó nhìn mình chằm chằm, ôi râu của Merlin.” Draco nhăn nhó nhìn lướt qua học sinh của nhà khác, hận không thể lập tức ngồi ở trong lễ đường để tránh né tầm mắt làm người ghét đó.
“Đó là bình thường, Draco.” Walden ở bên cạnh cười khì, “Mỗi người đều có trong người một ít tò mò, không đúng sao?”
Nghe thấy ám chỉ của Walden, Draco ngậm miệng lại kịp thời, cậu không có chút hứng thú nào về việc giải thích thân phận của mình.
Tom và Ellis đang dùng bữa sáng của mình, tiết học đầu của ngày hôm nay là môn Biến Hình của giáo sư Dumbledore, điều này làm Tom không thể nào vui lên được, dẫu sao ánh mắt của Dumbledore nhìn mình chẳng tốt lành gì.
Lúc này, bên ngoài lễ đường vang lên tiếng ồn ào.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Ellis mê mang ngẩng đầu.
Tom bỏ dao nĩa xuống, đem ánh mắt dời tới cửa lễ đường, chỗ đó có một vòng người vây quanh, học sinh từ bốn nhà đều có đủ, Tom mơ hồ thấy được màu bạch kim quen thuộc trong đám đông..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.