Năm 1999……
Draco Malfoy đứng ở nơi đã từng là thư phòng của cha, nhìn chiếc ghế sofa vốn là nơi mà cha yêu thích mang đầy vệt cháy, sách trên kệ rơi đầy trên mặt đất, không ít cuốn đã bị lời nguyền đốt trụi thành tro.
Tấm thảm từng thêu những hoa văn hình rắn giờ cũng chỉ có thể thấy mấy vết bẩn lớn trên đó.
Trang viên Malfoy sau chiến tranh đã trở nên âm u, cũ nát, khắp nơi đều mang hơi thở của sự suy tàn, Trang viên Malfoy vốn rất xa hoa giờ chỉ còn lại mỗi mình Draco.
Draco nhìn cảnh tượng trước mắt mà thở dài, cậu không thể tùy ý để mình trở nên mềm yếu, cũng không thể tùy ý để mình sa sút tinh thần, cậu là gia chủ hiện tại của nhà Malfoy, kể cả khi nhà Malfoy chỉ còn lại mình cậu cùng một đám gia tinh khùng khùng điên điên đi chăng nữa, cậu vẫn phải kiên trì đi tiếp, không thể để nhà Malfoy lụi bại trong tay của mình.
Nhớ lại người cha bởi vì sự thất bại của Chúa tế Hắc Ám mà bị đưa vào Azkaban và nhận Nụ hôn của Giám Ngục, nhớ lại người mẹ thương tâm vì cái chết của cha mà đi thêm bước nữa, cậu còn lại thứ gì để có thể bước tiếp chứ?
Lau lau khóe mắt, Draco bắt đầu ném ra một tá Bùa Tẩy Rửa cùng Bùa Sửa Chữa.
Nửa tiếng sau, thư phòng rốt cuộc chút khởi sắc, ít ra lúc nhìn sơ qua thì thứ đập vào mắt không phải là lớp bụi dày kín mít, rất nhiều vật dụng bị hư hỏng quá nặng, nặng tới mức Bùa Sửa Chữa cũng không thể làm chúng khôi phục chút nào.
Draco thẩn thờ ngồi bên chiếc bàn chạm trổ của cha, cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể dùng nhiều bùa phép liên quan tới dọn dẹp như thế.
Bàn đọc sách đã được rửa sạch, trên đó còn có cuốn sách pháp thuật bìa đen ngày thường mà cha thích, còn cả cả bút lông chim nữa.
Draco nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sách bìa đen ấy, giống như cái cách cha làm thường ngày.
Nhưng khi chạm vào nó, cậu lại hơi sửng sờ, cảm giác không đúng lắm, trong sách giống như có kẹp thứ gì đó.
Cậu sờ lại một lần nữa, lần này cảm giác đó càng rõ rệt hơn, phía dưới chỗ sờ vào có vật cứng nhô lên.
Cậu mở cuốn sách bìa đen ra, quả nhiên phát hiện ra một chiếc nhẫn đặt trong sách, là chiếc nhẫn mà cha của cậu thường đeo ở trên tay.
Nhưng vì sao chiếc nhẫn lại ở trong cuốn sách?
Draco nhớ lại một chút, lúc cha cậu đi vào Azkaban quả thật không có đeo chiếc nhẫn này, rõ ràng cha thích nó tới vậy, tại sao lại để nó ở trong sách?
Do dự một hồi, Draco duỗi tay lấy chiếc nhẫn ra, chỉ trong giây lát, cậu cảm giác có một cổ năng lực rất mạnh từ phần bụng của mình truyền tới, hai chân cậu bay khỏi mặt đất, chiếc nhẫn trên tay cậu cũng mang theo năng lực tương tự, kéo toàn bộ cơ thể cậu đi qua.
“Khóa Cảng?”
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Draco trước khi dịch chuyển, sau đó, trước mắt cậu xuất hiện những ảo ảnh, giống như cảnh vật trước mắt di chuyển ra phía sau rất nhanh, không rõ là thứ gì, thân thể cứ như bị rút đi thời gian, cảm giác này kéo dài chừng một phút thì hai chân cậu mới chạm đất và chiếc nhẫn cũng rơi bên cạnh chân của cậu.
Draco hơi chóng mặt, sau đó, cậu phát hiện có gì đó thay đổi, không, chính xác hơn là bản thân cậu cực kì không thích hợp.
Áo choàng trên người đã trở nên quá rộng, nó không ngừng tuột xuống, còn chiều cao của bản thân thì bị rút lại rất nhiều, đến cả giày cũng lớn hơn rất nhiều, cậu trông không khác gì một đứa trẻ lén mặc quần áo của cha vậy.
“……!Mẹ nó vụ gì vậy!” Draco giơ tay lên nhìn, đây là đôi tay của một đứa trẻ, hơn nữa còn không quá mười tuổi, cho nên cậu bị teo nhỏ và biến thành một đứa trẻ.
Chuyện này nếu xảy ra với một Muggle thì sẽ là một sự kiện khủng bố, nhưng trong mắt Draco thì chẳng khác gì uống Dược Trẻ Lại.
Vấn đề là cái Khóa Cảng kia lại có tác dụng thế này……
Draco mím môi, sau đó nhặt cái nhẫn dưới chân lên, bây giờ cậu cần làm rõ tình huống hiện tại, đặc biệt là khi nào mình mới có thể trở lại bình thường.
Đánh giá xung quanh một chút, Draco phát hiện mình không còn ở Wiltshire hay là trong phạm vi của Trang viên Malfoy, vị trí của cậu là đường phố của Muggle, và còn là đứng ngu người ở trước một cái tòa nhà âm u kiểu cũ.
Hiện tại trời đã tối, một đứa trẻ đứng một mình trên đường như cậu thật sự không ổn, đặc biệt là dưới tình huống quần áo kiểu này.
Draco bực bội nhìn cái áo choàng đã trở nên quá rộng, sau đó lấy đũa phép trong túi ra thu nhỏ áo choàng lại tới khi nó vừa người thì thôi.
“Chúa ơi!”
Draco hoảng sợ quay đầu thì phát hiện cánh cửa dẫn ra phía sau đã mở ra từ lúc nào, một người phụ nữ tuổi trung niên gầy trơ xương mang dáng vẻ mệt mỏi ló đầu từ bên trong cánh cửa, ngạc nhiên nhìn Draco.
“Đứa nhỏ, sao con lại đứng ở đây lúc nửa đêm thế này?”
Draco không nghĩ tới việc đã nửa đêm mà vẫn có người mở cửa ra nhìn, cậu lùi về sau một bước, đem cất đũa phép vào túi, nhìn người Muggle kia với vẻ kinh tởm, nếu không phải vì muốn biết rõ mình đang ở đâu, cậu không đời nào lãng phí thời gian đi nói chuyện với một Muggle bẩn thỉu.
“Đây là đâu?” Draco mang theo vẻ lười biếng hỏi.
Phu nhân Cole cau mày, không thể phủ nhận việc bà thích đứa trẻ nàyl ớn lên với vẻ ngoài thanh tú thế này nhưng cái thái độ ngạo mạn đó lại làm bà không vui.
“Đây là cô nhi viện ở West End của Luân Đôn.”
Luân Đôn? Khóa Cảng của cha đem cậu tới trước cửa một cô nhi viện ở Luân Đôn?
Draco không tin, cậu thật sự không hiểu vì sao cha cậu mất công làm một cái Khóa Cảng chỉ để đưa người tới trước cửa một cái cô nhi viện, huống chi cái Khóa Cảng đó còn biến cậu thành một đứa nhóc.
Phu nhân Cole nhìn bốn phía của đường phố tối tăm, sau đó mặc kệ Draco giãy giụa mà lôi cậu vào trong cô nhi viện.
“Buông tôi ra, cái đồ Muggle này, bà muốn làm cái gì hả?”
Phu nhân Cole mang vẻ mặt nghiêm túc buông tay Draco ra, “Đứa nhỏ, ta mặc kệ con vì sao lại đứng trước cửa cô nhi viện lúc nửa đêm, nhưng ta không thể để con đứng ngây người ở đó, buổi tối rất nguy hiểm, hôm nay con cần ở lại đây.”
Draco mím môi, lại lùi về sau một bước, cậu thật sự rất muốn nguyền đối phương nhưng không được, mẹ nó, từ sau khi Chúa tế Hắc ám thất bại, việc dùng lời nguyền lên Muggle là hành vi rất nghiêm trọng, cậu không muốn nhà Malfoy vừa mới bỏ đi được cái mũ Tử Thần Thực Tử thì lại phải đội cái mũ khác mang tên ngược đãi Muggle.
“Bà muốn tôi ở đây?” Draco sắc bén hỏi.
Cái cô nhi viện này nhìn từ bên ngoài đã rách nát, thậm chí còn không bằng Trang viên Malfoy sau chiến tranh, ả Muggle này lại muốn cậu ở chỗ này!
“Đứa nhỏ, nếu ngày mai có người tới tìm con, ta đương nhiên vui mừng để người nhà đón con về, nhưng hiện tại thì không được, con cần ở lại đây.” Nói xong, phu nhân Cole quay người đi vào trong cô nhi viện.
Vẻ mặt của Draco mờ mịt, cậu đương nhiên không muốn ở trong cái cô nhi viện chết tiệt này chút nào, nhưng hiện tại cậu không còn lựa chọn nào khác cả, cậu không thể sử dụng Độn Thổ trước mặt Muggle, mẹ nó quy định mới của Bộ Pháp Thuật, mẹ nó tên Cứu Thế Chủ ba đầu!
Hít vào một hơi thật sâu, Draco miễn cưỡng đi theo phu nhân Cole quẹo tới quẹo lui, thẳng tới khi dừng chân trước cửa một gian phòng, lớp sơn màu đen trên cánh cửa kia gần như bong ra, Draco khó chịu nhíu mày.
“Đứa nhỏ, trước mắt con cứ nghỉ ngơi trong phòng này đêm nay đi, nhưng con cần phải cẩn thận, Tom ở trong phòng này tính cách không tốt lắm, còn cáu kỉnh nữa.
Khổ nổi là giờ không có phòng nào nữa, cho nên con chịu khó đêm nay đi.”
Nói xong, phu nhân Cole mở cửa, đẩy Draco vào.
Trong phòng có hai cái giường, một cái trong đó có một đứa trẻ đang nằm, còn lại là bộ bàn ghế gỗ đơn sơ và tủ quần áo màu đen.
Nghe tiếng có người đi vào, Tom ngồi dậy ở trên giường, dùng nét mặt ảm đạm nhìn chằm chằm vào phu nhân Cole.
Phu nhân Cole không để ý tới Tom, chỉ vào cái giường còn lại cho Draco: “Con nghỉ ngơi một đêm ở giường này đi, trong tủ có chăn bông, chờ ngày mai người nhà con tới đón, con có thể rời khỏi chỗ này.”
Draco không kiên nhẫn khịt mũi một cái, cậu đứng ở mép giường, khoanh tay trước ngực, nâng chiếc cằm nhọn với vẻ khinh thường, thái độ thì ngạo mạn một cách vô lý, nhưng lời nói lại làm người ta không nhìn ra tật xấu gì: “Được, thưa phu nhân.”
Phu nhân Cole hài lòng gật đầu, sau đó rời đi.
Tom Riddle nhìn Draco đứng ở trước mặt mình, người này khác với những kẻ khác, tuy ánh mắt nhìn về phía mình mang theo vẻ kinh thường nhưng lại không có chút sợ hãi nào, rõ ràng mọi người nhìn tới mình đều sợ tới mức tránh còn không kịp.
“Cậu là ai? Vừa mới tới cô nhi viện?” Tom bò dậy từ trên giường, thấp giọng nói với Draco.
Draco ngẩng cao đầu bạch kim của mình, thẳng tới mức còn cao hơn Tom trước mặt mình một cái đầu.
“Tôi cho là cậu không cần biết tên tôi, vì cậu—-” Draco đánh giá Tom từ trên xuống dưới, sau đó lại dài giọng nói nốt: “—- chỉ là một tên Muggle ngu xuẩn.”
Tom Riddle không thích cậu bé này, hắn có thể khẳng định, cậu bé này nhìn hắn như thể nhìn một thứ rác rưởi.
Hắn cực kì ghét ánh mắt nhìn, mà mấy đứa trẻ khác ở cô nhi viện dám can đảm nhìn hắn kiểu đó đều bị sức mạnh kì lạ của hắn dọa tới mức không dám xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Cho nên, hắn không hề che giấu sự tức giận của mình, thậm chí hắn còn có thể cảm giác thứ sức mạnh kì lạ đó chạy khắp trong người.
Draco thấy rõ cái ly ở trên bàn đột ngột bay lên, sau đó rơi mạnh xuống đất, tiếng “lộp bộp” vang lên giòn giã.
Cậu mở miệng thở dốc, nhìn cậu bé trước mắt với vẻ không thể tin được.
Cậu có thể bảo đảm cái ly vừa rồi còn đặt ở trên bàn, không có ai đụng tới cái bàn, vậy chỉ có một đáp án giải thích việc cái ly rơi xuống.
Cậu bé này đang tức giận, ở độ tuổi này thì bạo động pháp thuật cũng không phải chuyện lạ, cho nên, cậu bé này vậy mà lại là phù thủy, tuy rằng là máu lai làm người ta phiền chán, hoặc là Máu Bùn.
Draco mím môi, ở một cái cô nhi viện Muggle bình thường này mà vẫn gặp được phù thủy coi như chuyện tốt, tuy rằng cậu chướng mắt với thân phận máu lai của đối phương.
Tom Riddle không có thấy được thái độ trong dự đoán của mình trên mặt Draco, tuy ban đầu Draco có kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng rõ ràng là không có bị dọa, hay thậm chí là sợ hắn.
“Cậu rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ cậu không sợ?”.