[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 25: Chương 24



Bởi vì ngày hôm sau cần đi theo Abraxas đến Trang viên Malfoy làm khách, Draco và Tom liền trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi từ rất sớm.
Có thể quay trở về Trang viên Malfoy làm Draco có xúc động không giải thích được, cậu nằm ở trên giường không được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, đây là lần đầu tiên Draco có thể ngủ sâu thế này từ sau khi trở lại năm 1935.
Giống như đã ngủ rất lâu, cả người mềm như bông không có chút sức lực nào, mí mắt rất nặng không thể mở ra được.

Draco mơ màng cảm thấy mình đang ở trong một giấc mơ rất dài, rất dài.

Trong mơ, cậu quay về năm 1935, gặp được Chúa tể Hắc Ám hồi còn nhỏ, hơn nữa còn trở thành bạn với Tom.

Cậu và Tom cùng nhau đi học ở Hogwarts, làm bạn học với ông nội của mình, cậu gặp được ông cố của mình, còn thấy Dumbledore vẫn còn sống.

Nhưng chờ cậu tỉnh lại thì phát hiện toàn bộ đều là giả, chỉ là giấc mơ mà thôi.
Cha mẹ cậu vẫn chết, Trang viên Malfoy chỉ còn dư lại mỗi mình cậu.

Không có Tom Riddle gì cả, chỉ có Chúa tể Hắc Ám đã bị chúa cứu thế đánh bại, cậu vẫn một mình đứng trơ trọi giữa Trang viên Malfoy đã tan nát, bên người cũng không có cậu nhóc tóc đen đẹp trai kia.
Cả người Draco đổ đầy mồ hôi nằm ở trên giường, cậu không mở mắt ra được, đầu thì choáng váng.

Cậu cảm giác có người đứng ở mép giường của mình, bàn tay ấm áp chạm lên gương mặt của mình, từng chút từng chút một, bên tai cũng vang lên tiếng gọi khe khẽ làm cậu thấy an tâm.
“Draco, Draco!” Tom nhẹ nhàng vỗ lên mặt của Draco rồi lại dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên mặt cậu.
Trời vừa sáng, Tom đã tỉnh từ rất sớm, chỉ là lúc mới mặc áo choàng vào thì phát hiện Draco không thích hợp lắm, cậu có vẻ đang gặp phải cơn ác mộng gì đó, áo ngủ đã ướt sũng vì mồ hôi, trong miệng thì cứ lẩm bẩm không biết là đang gọi tên ai, hắn chưa bao giờ gặp qua Draco như thế này.

“Dậy, dậy đi, Draco.”
Draco đột ngột mở mắt ra, miệng cậu há to và thở rất dốc, cứ như bị ác mộng dọa sợ không nhẹ.
“Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu cũng tỉnh.” Tom túm Draco từ trên giường lên, để cậu ngồi ở trên đó, “Nếu cậu mà không tỉnh, tôi sẽ đi gọi phu nhân Pomfrey ngay.”
Nghe thấy lời của Tom, Draco lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cậu nhóc trước mắt là Tom Riddle mà cậu quen thuộc, không phải tên Chúa tể Hắc Ám điên cuồng đã biến thành mặt rắn trong mơ.

Cậu thèm thuồng nhìn mặt của Tom, không ngừng tự nhủ trong lòng rằng tất cả vẫn chưa có xảy ra, cậu vẫn còn cơ hội cứu vãn lại được.
“Cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế, Draco?” Thấy ánh mắt khác thường của Draco, Tom mất tự nhiên lui về sau một bước, nhíu mày lại mà nói: “Draco, mặc kệ là cậu mơ thấy cái gì, đó chỉ là giả, chỉ là mơ thôi.”
Thấy Draco vẫn không nhúc nhích, vẫn ngồi yên trên giường như cũ và nhìn mình chằm chằm, mắt của Tom trợn lên.

“Nếu đã tỉnh rồi, vậy thì mau tranh thủ đi, hôm nay chúng ta còn phải đến Trang viên Malfoy làm khách, trừ phi cậu muốn vượt qua lễ Giáng Sinh ở trong trường.”
Phải, hôm nay bọn họ phải đi đến Trang viên Malfoy làm khách.
Draco để lộ ra một tia cười khổ, đây là lần đầu tiên cậu lấy thân phận là khách để tiến vào Trang viên Malfoy.

“Chuyến tốc hành của Hogwarts không có sớm như vậy đâu, Tom.” Draco rốt cuộc cũng lên tinh thần, cậu vừa thay áo ngủ vừa cười nhạt, “Tại sao Abraxas mời chúng ta tới Trang viên Malfoy thế?” Draco nói trong khi nhìn về phía Tom đang thu thập hành lý.

“Hai người có chuyện gì cần nói sao?”
Cánh tay đang thu thập hành lý của Tom hơi dừng lại, đợi cất xong áo choàng vào trong rương hành lý, hắn mới ngẩng đầu nhìn Draco với nụ cười nửa miệng, “Chúng ta nói qua rồi không phải sao? Không tùy tiện hỏi chuyện của đối phương, tôi cho là cậu nhớ rõ điều này.”
Bất kì ai muốn chạm tới điểm mấu chốt của Tom, kể cả là Draco đi nữa, cũng không thể nghe được bất cứ thứ gì từ Tom.

Hờ hững nhún vai, Draco tỏ vẻ mình chỉ là tò mò, cũng không có ý định tìm hiểu ẩn ý của Tom.

Quan hệ của cậu với Tom vừa mới dịu lại, cậu không muốn khiến nó căng thẳng hơn.
Đúng giờ, chuyến tốc hành của Hogwarts dừng lại ở trước sân ga, Draco nhẹ nhàng kéo hành lý đi theo sau lưng Tom, bên người còn có Ellis vẫn lải nhải và Walden vẫn luôn cười nhạo Ellis.
Abraxas không có ngồi cùng một toa với Tom và Draco, anh đã ngồi ở một toa khác cùng bạn tốt của mình là Dexter Fortescue, trước khi tàu chạy, anh có tới chào hỏi và bảo là gặp lại ở sân ga 9 ¾.
Chờ Abraxas đi rồi, trong toa mới khôi phục lại sự ồn ào.
“Mỗi lần thấy học trưởng Malfoy là tớ đều khẩn trương muốn chết, mấy cậu chẳng lẽ không cảm thấy học trưởng Malfoy rất nghiêm khắc sao?” Ellis vừa cắn socola ếch vừa than oán.
“Nghiêm khắc á?” Walden trợn mắt lên, “Làm ơn đi Ellis, Abraxas không có giám sát cậu viết bài luận, cậu nhìn từ ở đâu ra nghiêm khắc thế? Còn Tom……” Nói tới đây, tầm mắt của Walden dừng trên người Tom đang chơi cờ Phù Thủy với Draco, “Tom giám sát cậu viết bài luận mới nên kêu là nghiêm khắc chứ?”
Nghe Walden nhắc tới mình, Tom ngẩng đầu liếc cả hai một cái, mỉm cười nói, “Nếu tôi không giám sát Ellis hoàn thành bài luận, e là cậu ta sẽ phải xin ở lại trường vào dịp Giáng Sinh lần này đấy.”
“Ôi, đừng nhắc tới thành tích của tớ nữa, nó sẽ khiến tớ điên lên mất.” Ellis nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thấy bộ dạng nhát gan của Ellis, Walden không thể nhịn được nữa và phải trợn mắt, anh hoàn toàn đồng ý với lời của Draco, Ellis đáng lẽ nên bị đưa qua Hufflepuff cho rồi, kể cả lời này nói ra sẽ làm bạn của anh bị tổn thương đấy, nhưng Walden cũng không định thay đổi kết luận đâu.
Walden không để ý tới Ellis ăn đồ ăn nữa, ngược lại quay qua nói chuyện với hai người đang chơi cờ, “Tom, mấy cậu sẽ không ở lì trong Trang viên Malfoy trong suốt kỳ nghỉ Giáng Sinh đi? Kỳ nghỉ dài lắm đấy.”
Tom vừa chỉ huy quân Mã của mình chém nát một quân Tốt của Draco vừa trả lời: “Sẽ không, tôi và Draco sẽ ở trang viên Malfoy trong một tuần, sau đó tôi sẽ đi tới Hẻm Xéo làm thêm, tôi đã liên hệ với tiệm sách Flourish and Blotts rồi.”
“Cái gì?” Draco đột ngột ngẩng đầu, cậu căn bản không nghĩ tới việc Tom định đi làm thêm, cậu cho là Abraxas mời bọn họ ở Trang viên Malfoy cả kỳ nghỉ luôn.

Ôi mẹ kiếp thật, cậu sao có thể quên được chứ? Abraxas chỉ là hứa hẹn với Tom, căn bản không có liên quan với mình.
“Thế nào? Cậu có ý kiến?” Tom nhướng mày nhìn vẻ mặt tức giận của Draco.
Draco nâng tông giọng lên, “Dĩ nhiên là có ý kiến! Sao cậu không nói cho tôi? Tôi sau đó sẽ thế nào đây hả?”
“Dĩ nhiên là đi làm thêm với tôi, chuyện này có vấn đề gì à?” Tom cắt ngang lời trào phúng sắp sửa thốt ra khỏi miệng của Draco, “Hay là cậu muốn một mình quay về cái cô nhi viện Muggle kia?”
Dĩ nhiên là không muốn, cậu có thể ở lại cô nhi viện hoàn toàn là vì cái tên nào đó gọi là Tom Riddle ngồi ở trước mặt đây này, chỉ có thế mà thôi.

Ai lại muốn trở lại cái nơi quỷ quái, thối hoắc toàn là Muggle hả?
Draco nhíu mày ghét bỏ, “Dĩ nhiên là tôi không bao giờ trở lại đó, nhưng cậu là đi tới Hẻm Xéo để làm thêm, tôi theo cậu làm cái gì?”
“Dĩ nhiên là làm thêm rồi, Draco.” Tom vừa nói vừa gom lại cờ Phù Thủy, hai người bọn họ hiện tại không có tâm trạng để tiếp tục chơi cờ nữa.

“Tôi đã liên hệ với cửa hàng độc được của Boham (1), bọn họ cung cấp nguyên liệu, còn cậu có thể tiếp tục chế dược để kiếm tiền.”
“……!Cậu hoàn toàn không có thương lượng với tôi, thưa ngài Riddle à.” Draco khắc nghiệt nói, “Người đi làm thêm là tôi, vậy mà đương sự là tôi đây lại không biết cái gì hết.”

“Như vậy, hiện tại tôi chính thức thông báo với cậu, thưa cậu Malfoy con, kỳ nghỉ hãy tới cửa hàng độc dược của Boham để làm thêm.” Tom bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn nhanh mắt lướt qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ, “Còn nữa, tới lúc phải xuống xe rồi, phiền cậu đừng có tiếp tục gây sự với tôi nữa.”
Walden rốt cuộc không xem náo nhiệt tiếp nữa, anh ho khan một tiếng, sau đó khô khốc nói: “Này, Tom, cậu thật sự quá nghiêm khắc rồi, tuy tôi có thể hiểu cậu hy vọng Draco vẫn luôn bồi cậu trong kỳ nghỉ, nhưng cậu cũng đâu nhất thiết phải quyết định luôn cả công việc làm thêm của Draco? Có lẽ cậu ấy không muốn làm độc dược đi?”
“Đừng nghi ngờ tôi như thế Walden, tôi thấy là trừ mỗi độc dược ra, những thứ khác Draco chẳng làm được đâu.” Tom không hề chừa lại mặt mũi cho Draco mà nói thẳng.
Draco vừa thẹn vừa bực trừng mắt với Tom, sau đó lấy đũa phép ra xoay xoay như định đi nguyền ai đó rồi ếm Bùa Bay lên đống hành lí của mình để lấy chúng từ trên kệ để hành lý xuống.

“Các quý ông, xuống xe thôi!”
“Đừng giận cá chém thớt chứ Draco, người chọc giận cậu là Tom, có phải tôi với Ellis đâu.” Walden nở nụ cười châm chọc, sau đó đẩy vai của Ellis bảo cậu đi ra khỏi toa.
Chuyến tốc hành Hogwarts chậm rãi dừng lại ở Sân Ga 9 ¾, Draco xách theo hành lý của mình đi theo sau Tom.
Vừa xuống tàu, Ellis đã vẫy tay rất mạnh về một hướng, sau đó hưng phấn nhìn ba người Draco, “Nè, đó là cha mẹ tớ.” Lúc nói chuyện, cặp vợ chồng mà Ellis vẫy tay đã đi tới.
Nói thật, Draco chưa bao giờ gặp qua gia đình nào có sự chênh lệch tính cách lớn cỡ này.
Phu nhân Rowle ôm chặt lấy Ellis, “Ellis thân yêu của mẹ, mẹ rất nhớ con.” Phu nhân Rowle vừa nói vừa dùng tay vò loạn lên mái tóc vốn đã lộn xộn của Ellis.
Còn ngài Rowle thì ngược lại, ông lịch sự gật đầu với ba người Draco, “Con trai thân yêu của ba, bọn họ là bạn của con?”
“À, vâng, đúng rồi ba.” Ellis cố hết sức thoát ra khỏi lồng ngực của phu nhân Rowle, sau đó giới thiệu từng người một với cha mình.

“Đây là Tom, là người có thành tích học tập cực kì tốt mà con nói trong thư, đây là Draco, người đã vào đội bóng Quidditch từ năm nhất, còn đây là niên cấp thủ tịch Slytherin của bọn con, Walden.”
“Ta thường xuyên thấy tên của các cậu trong thư của Ellis, rất vui khi được quen biết với các cậu.” Phu nhân Rowle rốt cuộc cũng đứng thẳng người, mỉm cười chào hỏi với cả ba.
“Bọn con rất vinh hạnh, ngài Rowle, phu nhân Rowle.”
“Ngài Rowle, ngài cũng ở đây.” Giọng nói quen thuộc, mang theo lạnh nhạt vang lên từ phía sau Draco.
Ngài Rowle sau khi nghe thấy lập tức ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy sự vui mừng, “Ngài Malfoy, đã lâu không gặp.”
Chú thích
(1) bác ha/ cáp mỗ..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.