Sau khi kỳ nghỉ Giáng Sinh kết thúc, toàn Hogwarts đều biết chuyện Draco là em trai của Abraxas Malfoy.
Mỗi bữa sáng, Abraxas đều sẽ chờ Draco và Tom ở phòng sinh hoạt chung Slytherin rồi cùng nhau đến lễ đường dùng bữa sáng, phu nhân Malfoy thì ngày nào cũng gửi đủ loại kẹo đến cho bọn họ.
Toàn Hogwarts đều truyền tai nhau về việc Draco là đứa em trai mà Abraxas thích nhất và là cậu chủ nhỏ được nhà Malfoy cưng chiều.
Đãi ngộ của Draco ở Slytherin lại một lần nữa bay lên, không có người châm chọc hay mỉa mai, việc chiếu cố của Abraxas hiển nhiên đã phát huy được tác dụng lớn nhất.
Cũng nhờ vậy, Draco biết chuyện Tom ở Slytherin được hoan nghênh cỡ nào, hắn gần như đều biết từng học sinh Slytherin, hơn nữa còn có thể gọi chính xác tên của bọn họ, thậm chí là cả đàn anh và đàn chị, điều này vô tình làm người ta gia tăng ấn tượng tốt với Tom.
Cùng với việc thời tiết dần dần ấm lên, buổi huấn luyện Quidditch của Draco rốt cuộc cũng trở lại, cậu không cần mỗi ngày ở lì trong căn hầm ngồi viết mấy cái bài luận ngu ngốc cùng với nhóm người Tom.
Chỉ cần cảm thấy chán là cậu có thể lấy cây Sao Chổi 180 mà Abraxas đưa cho và leo lên đó bay đi, việc này không nghi ngờ là có thể làm cho tâm trạng của Draco trở nên tốt hơn.
Chậm rãi hạ cây chổi bay xuống từ trên không, Draco dừng lại ở chỗ khán đài Slytherin, bạn thân của cậu, Walden và Ellis đang quan sát cậu bay từ khán đài, còn Tom thì ôm nguyên cuốn sách thật dày ngồi một bên, chẳng thèm để ý xem Draco rốt cuộc bay như thế nào.
“Merlin ơi! Tom, nếu cậu muốn đọc sách, sao không quay về phòng sinh hoạt chung đi? Chỗ đó càng thích hợp với cậu đấy!” Draco tức giận nhìn Tom, cố hết sức không ném cho Tom cái ánh nhìn xem thường.
Nghe tiếng Draco phàn nàn, Tom không có ngẩng đầu lên dù chỉ một chút, vẫn nhìn chăm chăm vào cuốn sách pháp thuật trong tay, “Phòng sinh hoạt chung hôm nay quá ồn, cậu hẳn là biết rõ, ngày mai là ngày gì.”
“Ngày gì?” Ellis ở một bên hiển nhiên không có theo kịp, cậu đặt xuống chiếc máy ảnh đang giơ lên, ánh mắt mê mang đảo lẹ qua cả ba.
“Ngày mai là ngày gì thế? Hôm nay nguyên cái Hogwarts rất không bình thường, đến cả tên ngu chết tiệt bên Gryffindor kia cũng không có chạy đi kiếm chuyện.”
“Ôi, em bé nhỏ Ellis ơi, cậu quả nhiên là xứng tầm với biệt danh của mình.” Walden đảo mắt, sau đó kéo Draco xuống khỏi cây chổi và ngồi cùng họ trên khán đài.
“Ngày mai là ngày 14 tháng 2, sao mấy cậu có thể quên cái sự kiện tuyệt vời thế chứ?” Walden bất mãn lẩm bẩm một câu, sau đó bỗng dưng quay qua Tom đang nghiêm túc đọc sách, “Tom, hôm qua tôi thấy cô gái nhỏ bên Ravenclaw, tên gì nhỉ? Là cái đứa ngốc làm Draco bị thương ấy.”
Nghe Walden nhắc tới đứa ngu Ravenclaw kia, Draco bực bội nhíu mày, hình phạt lao động của Tilly Prewett đã sớm kết thúc, nhưng trong mắt Draco, cô cũng không có phải chịu hình phạt gì gọi là nặng nhọc, cùng lắm là không thể sử dụng pháp thuật để chùi rửa mấy cái rương chứa đồ, giống như biến thành một con gia tinh trong thời gian một tháng.
Ellis thấy sắc mặt của Draco trở nên tối sầm trong nháy mắt, sau đó âm thầm chọt chọt Walden và thì thầm: “Tại sao cậu lại muốn nhắc tới nhỏ? Nhỏ không thể nào làm người ta thích được.”
Ai lại đi thích cái người phóng thần chú loạn xạ ở sau lưng chứ?
“À, dĩ nhiên là tôi không thích nhỏ rồi.” Walden tiếp tục cười nhạt, “Nhưng nhỏ có vẻ có cảm tình lớn với Tom đấy, hôm qua tôi thấy nhỏ Ravenclaw đó với bạn của nhỏ thảo luận là định đưa socola vị gì cho Tom.”
Ellis mở ra mắt, “Gì? Ravenclaw kia á?”
“Này, cậu giỡn chơi đó hả Walden?” Draco bày ra vẻ mặt như bị dọa một phen, cái vẻ mặt giống như đang đứng trước mặt một con rồng lửa đang tức giận.
Nhưng khác với thái độ khoa trương của Draco, Tom giống như không có nghe thấy bọn họ đang bàn về chuyện gì, vẫn cứ cắm đầu đọc sách.
Draco mím môi và nói với giọng điệu châm chọc giả dối: “Trò Riddle à, nghe tin này chẳng lẽ trò không thấy cực kì vui vẻ khi được Ravenclaw kia yêu thích sao?”
Walden đột nhiên cảm thấy việc mình nhắc tới chuyện này là một sai lầm, ít nhất thì gần hai tháng qua anh không có nghe cách gọi trò Riddle này từ miệng của Draco.
Cuối cùng thì Tom cũng đóng cuốn sách trong tay lại, hắn ngẩng đầu lên, hai viên đá màu đen huyền đảo qua Draco đang dùng ánh nhìn khiêu khích về phía mình, “Tôi có thể cho là cậu đang ghen sao Draco?”
“……!Lạy Merlin? Cậu sẽ không cho rằng tôi thích cái đứa ngu Ravenclaw đó đi?” Vẻ mặt Draco giống như gặp phải quỷ, giọng nói trở nên sắc bén hơn.
“Đừng có quên, nhỏ làm hại tôi nằm suốt hai ngày đấy.
Tôi đời nào lại đi thích cái đứa……” Draco hơi dừng lại để nhớ lại diện mạo của Revenclaw kia nhưng lại nhíu mày vì không có kết quả gì, “Cái đứa tham khóc nhè kia?”
Tom thản nhiên nhún vai, nhét cuốn sách trong tay vào cặp rồi đứng lên, “Tôi không có nói với mấy cậu là tôi thích Ravenclaw kia.”
Nói xong, Tom vẫy tay với ba người họ, “Tôi đi thư viện một chuyến, có ba cuốn sách cần phải đi trả.”
“Ba cuốn á?” Ellis hết hồn nhìn cặp của Tom, “Tom sao vẫn còn đi làm mọt sách thế? Cậu ấy tính lật hết toàn bộ số sách trong thư viện Hogwarts luôn à?”
Tuy đề tài bị Tom đẩy ra xa, nhưng Walden dĩ nhiên không định bỏ qua cơ hội làm Draco xấu hổ.
Anh vừa cười trộm vừa ôm lấy bả vai của Draco, “Draco, cậu đoán là Tom rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Tôi biết kiểu gì chứ? Tôi có phải con sâu trong bụng cậu ta đâu.” Nói xong, Draco bị cái so sánh của mình làm cho kinh tởm, bày ra vẻ mặt muốn nôn.
“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì, Walden?”
“Ôi, Draco, cậu thật sự làm cho Tom đau lòng lắm đấy.” Walden bày ra vẻ mặt tan nát cõi lòng và bật cười ha ha, “Cậu đang ăn giấm của Ravenclaw không phải sao? Vì nhỏ đưa socola cho Tom yêu dấu của cậu.”
Nghe Walden nói xong, Draco đảo mắt, đối với kiểu trêu ghẹo này cậu hiện tại đã chai sạn rồi, có thể bình tĩnh làm lơ nó luôn.
Nhung có điều, đúng như lời của Walden, ngày hôm sau, giờ cơm trưa ngày 14 tháng 2, trên bàn dài Slytherin, từng người một đều có một ít socola, điểm khác nhau là mặt số lượng.
Draco ghét bỏ quơ đũa với đống socola trước mặt, dùng Bùa Tẩy Rửa giải quyết toàn bộ số socola có được.
“Draco, em làm vậy sẽ không kiếm được bạn gái đâu.” Abraxas liếc Draco đang hài lòng nhìn mặt bàn trống trải của mình, “Đừng quên em là một Malfoy, chú ý phong độ của em.”
Đôi mắt của cậu nhịn không được phải đảo qua, Draco chán nản đẩy cái dĩa về phía trước, “Tôi không dám có hứng thú gì với số socola đó đâu.” Nói xong, cậu nhìn thoáng qua Tom, trước mặt hắn cũng có một đống socola, còn Tom thì đang suy xét xem nên xử lý số quà dịp Lễ Tình Nhân này như thế nào.
“Quăng đại cái Bùa Tẩy Rửa đi, cậu còn do dự gì nữa?”
Nghe Draco nói xong, Tom giống như đã nghĩ thông suốt, có điều cách xử lý của hắn là cất hết socola vào cặp.
“Cậu không định ăn luôn đấy chứ?” Draco bất mãn nhíu mày, ánh mắt mang vẻ chán ghét nhìn cặp của Tom như thể trong đó có thứ gì đó kinh tởm lắm.
Không đợi Tom trả lời, Walden ở phía đối diện đã nhăn nhó với Draco, “Nào, Draco, hôm nay là Lễ Tình Nhân, cậu không có đưa socola cho Tom sao? Hai người là cặp vợ chồng được công nhận đấy.”
Walden không hề đè giọng của mình lại, anh vừa dứt lời là Draco nghe thấy tiếng cười khúc khích trên bàn dài của Slytherin.
“Cậu cũng có đưa cho Ellis đâu, em bé nhỏ Ellis không phải người cậu yêu nhất à?” Draco thản nhiên đáp trả, không hề để lời nói của Walden trong lòng.
Ellis nhỏ giọng phản bác, “Đừng có lôi tớ vào, mấy cậu đang nói về Tom mà.”
Song không ai để ý tới Ellis, Walden nhếch mép cười ranh mãnh: “Cho nên cậu đây là thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Tom sao?”
“Ôi, thôi đi, Walden, cậu cần biết lúc nào là nên đổi chủ đề đi, đừng có nói nhảm nữa.” Draco không nhịn được đẩy cái dĩa sang chỗ Tom, cậu hiện tại từ chối câu thông với Walden.
“Cậu cũng đủ nhiệt tình đấy, Draco.” Tom liếc mắt nhìn Draco ngồi ở bên cạnh, cậu vừa mới di chuyển một chút làm hai bên ngồi sát nhau hơn, Tom có ảo giác là bọn họ đang dính chặt lên nhau.
Draco hừ lạnh một tiếng, không ngẩng đầu khỏi cái đĩa pudding đào, “Một mình Walden là đủ rồi, đừng có ảnh hưởng việc ăn uống của tôi, Tom.”
Giờ cơm trưa trôi qua mau, buổi chiều nhóm Draco chỉ có một lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám với Ravenclaw.
Đây quả thật là giờ học mà Draco ghét nhất, bởi mỗi lần lên lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Draco đều có thể nhìn thấy vẻ mặt vô tội của cái người làm mình bị thương – Tilly Prewett, Draco thật sự là hận tới mức ngứa răng, rất muốn làm cho nhỏ kia lên Bệnh Thất nằm mấy hôm.
Tiết hôm nay của lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám là thí nghiệm, giáo sư Merrythought lần đầu tiên thu đũa phép của họ ở trên lớp, trên bảng đen là nội dung thí nghiệm của họ, dừng lại việc quăng lời nguyền ác độc lên người khác, hơn nữa còn phải trình bày qua bài luận dài tám tấc Anh.
Toàn bộ tiết học đều là tiếng ma sát khi viết bài và không có ai ngu ngốc cầm đũa phép chỉ vào mình làm cho Draco cảm thấy dễ chịu với tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
Hết tiết học, họ còn được nhận thêm bài luận dài mười tấc Anh, sau giờ tan học là từng tiếng khóc thét, rõ ràng là ai cũng muốn trải qua Lễ Tình nhân không có bài tập.
Draco cùng bốn người Tom đi tới thư viện để hoàn thành bài tập Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, đối với Draco và Tom thì không phải đặc biệt khó lắm, nhưng đối với Ellis, bài tập chẳng khác gì giờ học Lịch sử Pháp thuật khiến người ta buồn ngủ.
Viết xong bài luận, Draco ném bút lông chim qua một bên, lười nhác duỗi người, sau đó nhìn thấy Tom đã bắt đầu xem sách ngoại khóa.
Cậu bất mãn chọt chọt Tom, “Có gì ăn không? Tôi đói xỉu rồi.”
Tom nhướng mày liếc Draco một cái, cuối cùng lấy ra một hộp socola được gói lại tỉ mỉ bằng giấy hoa đưa tới trước mặt Draco, “Chỉ có socola thôi, nếu cậu có thể nuốt trôi nó.”
Draco do dự nhìn Tom, thẳng tới khi Tom hơi phát chán định lấy lại socola thì cậu mới nhận lấy nó, “Được rồi, chúng ta cũng không thể rời khỏi thư viện sớm, Ellis còn chưa viết bài xong đâu.”
Tháo giấy gói của socola xuống, Draco cau mày ăn socola như nuốt phải độc dược, trong mơ hồ, cậu giống như ngửi được mùi giấy da nhàn nhạt trên người Tom..