Draco không hề bất ngờ khi cặp mắt mà Weasley Lông Đỏ dùng để nhìn mình sắp sửa bốc lửa.
“Nè, đừng, người anh em, chúng ta không thể tiếp tục làm lớn chuyện hơn nữa được đâu, sáng hôm nay tớ đã nhận được thư cảnh báo từ mẹ Lily gửi tới đó.” Harry đành miễn cường giữ Ron lại, ngăn cậu ta nhào lên và bóp Draco cho tới chết.
Draco mới vừa thờ ơ với việc hóng hớt thì đột ngột cứng người, tuy cậu không muốn lắm nhưng vẫn quay sang Harry.
“Này, Đầu……!Ý tao là, Potter?”
“Cái gì?”
Hai hòn đá Emerald của Harry trừng qua Draco đang nói chuyện với mình vì ngạc nhiên, theo sự quan sát của cậu dành cho Draco trong thời gian qua, nếu không phải có chuyện gì đã xảy ra, Draco tuyệt đối sẽ không chủ động bắt chuyện với người lạ.
“Tao nghe được một cái tên quen tai, Lily.” Draco cố làm thái độ của bản thân trông hơi chân thành một chút dù cậu không bảo đảm được điều đó.
“Người mày nói tới là Lily Potter?”
Harry bối rối gật đầu, “À, phải, mẹ tao.”
Nhận được đáp án mình muốn có nhưng Draco lại không vui vẻ gì cả.
Lily Potter còn sống, trên đầu của Đầu Sẹo không có vết sẹo kia, vậy Chúa tể Hắc Ám đâu rồi? Hay là hắn không có đi giết chúa cứu thế, thay vào đó là thật sự trở thành một lão già?
Harry nhìn Draco đột ngột sa sầm vì lời nói của mình, không biết lời bản thân nói ra rốt cuộc đã sai ở chỗ nào mà khiến cho đối phương không vui.
Nhưng nghĩ tới việc đối phương và Snape đều là Slytherin, mọi chuyện giống như có thể được giải thích rõ ràng.
“Mày tính giở trò gì hả Malfoy?” Mặt của Ron đã đỏ lên giống như tóc của mình, bây giờ cậu đã có thể khống chế được cảm xúc mà không cần Harry giữ mình lại, nhưng vẫn tức giận nhìn Draco Malfoy.
“Chẳng liên quan gì tới mày, Weasley.” Draco nheo cặp mắt màu xám lại và bật một tiếng cười nhạo.
Kể cả Draco không muốn thừa nhận đi chăng nữa nhưng hiện giờ nhà Weasley có vẻ khấm khá hơn nhiều lắm, không còn nghèo nàn như hồi trước nữa nhưng bản chất ngu đần vẫn y chang, chẳng có gì thay đổi.
Không bận tâm tới việc Weasley có thể nổi sùng bất kì lúc nào, Draco nhìn qua Hagrid đang lo lắng vì sợ rằng bọn trẻ sẽ đánh nhau trong căn nhà của mình.
“Tôi muốn biết một vài chuyện về ông nội tôi khi còn ở Hogwarts, bác biết đó, tôi cực kì có hứng thú với chúng.”
“À, tất nhiên.” Hagrid đặt mông lên chiếc ghế bên cạnh Draco và híp mắt đánh giá cậu, sau đó mới nở nụ cười tươi.
“Bác phải thừa nhận, con cái nhà Malfoy lớn lên quả thật không khác gì nhau, cháu và ông nội cháu rất giống nhau.”
“Chà chà, nhưng ông nội cháu thì lớn hơn cháu rất nhiều, lúc bác vào Hogwarts thì anh ta đã là học sinh năm trên rồi, học năm thứ năm và trở thành một Huynh trưởng rất nghiêm khắc.” Nói tới đây, Hagrid bật cười khanh khách, “Bác còn nhớ rõ lúc ở trên tàu Hogwarts, một tân sinh Slytherin bị anh ta bắt được đã sợ tới mức trắng mặt.”
Hagrid nói rất nhiều chuyện về Abraxas nhưng thực tế thì Draco còn biết rõ những chuyện này còn hơn cả Hagrid, cậu vốn không hề muốn nghe những chuyện vô nghĩa đó nhưng lại không thể nổi điển lên được nên chỉ có thể chịu đựng, cái này quả thật làm cậu muốn nghẹn chết.
“Tôi nghe kể là lúc ông nội tôi đi học, hình như là đã có một cuộc tấn công xảy ra ở Hogwarts, bác có thể kể được không?” Draco dài giọng, mắt thì liếc qua ba Gryffindor ở phía đối diện.
Quả nhiên, sau khi nghe được từ cuộc tấn công, ba Gryffindor liền lộ ra bộ mặt hứng thú, thậm chí còn nhìn Hagrid bằng cặp mắt mong đợi hơn cả Draco.
Chậc, Gryffindor……
“A a, cái này……” Hagrid ngạc nhiên nhìn Draco, “Cháu nghe ai kể thế?”
“Hagrid à, chẳng lẽ đây là bí mật không thể kể à?” Harry nhanh chóng nhìn thoáng qua Draco, sau khi thấy đối phương chỉ nhướng mày và không hề có dấu hiệu nổi giận thì nói thêm một câu, “Không phải là chuyện hồi trước sao? Ý cháu là, bây giờ kể lại hẳn không có vấn đề gì chứ?”
“Tất nhiên là không có vấn đề gì cả, Harry.” Hagrid uống một ngụm trà xong thì dùng mu bàn tay để lau miệng.
“Lúc đó sự việc xảy ra rất khủng khiếp, khi đó bác mới vào Hogwarts và vẫn chỉ là một tân sinh năm nhất.
Tầm khoảng hai tháng sau kể từ hôm lễ khai giảng, một nữ sinh Ravenclaw đã bị hóa đá ở nhà vệ sinh lầu ba.”
Ba Gryffindor hít sâu vào một hơi, căng thẳng nhìn Hagrid, “Hóa đá? Bùa Hóa Đá á?”
Hagrid cười ha ha, “Tất nhiên là không phải rồi, việc hóa đá đó rất giống do Pháp thuật Hắc Ám gây ra, muốn hóa giải thì phải cần phải uống một loại thuốc giải nào đó, chà, mấy đứa tha cho bác, bác không có nhớ tên thảo dược.”
Hagrid không hề để ý việc để lộ mình không có kiến thức nào về môn thảo dược, sau đó nói tiếp: “Hơn nữa, cuộc tấn công lại tiếp diễn, không lâu sau đó, một nam sinh ở Slytherin cũng bị hóa đá, cho bên quan chức của Bộ Pháp thuật đã tới Hogwarts.”
Cho tới lúc này, những lời của Hagrid trong mắt Draco toàn là nhảm nhí, ông ta vẫn không chịu nói tới chuyện mà cậu muốn biết, mãi tới khi Draco tưởng rằng mình không nhịn được nữa thì cuối cùng Hagrid cũng nhắc tới tên của Tom.
“Riddle rất xuất sắc, đối xử với mọi người lại dịu dàng nên toàn bộ học sinh Hogwarts đều thích anh ta.”
“Chậc, đó chỉ là một Slytherin.” Ron bĩu môi và lẩm bẩm một câu bất mãn.
Câu nói này làm cho Slytherin duy nhất ở trong căn nhà nhăn mày lại vì không vui, Draco hừ lạnh một cái, dùng cái thái độ nhìn Weasley như nhìn một bãi bùn lầy, “Ái chà, một Slytherin làm mày chướng mắt lại nhận được phần thưởng cống hiến đặc biệt, tao dám cá, mày mãi mãi không làm được điều này, Weasley.”
“Nè, đừng, đừng nóng giận Ron.” Harry tóm lại Ron tức giận về lại ghế lần thứ tư, nếu có thể chọn lựa, về sau cậu tuyệt đối sẽ không để Ron và Malfoy gặp mặt nhau dưới tình huống không có giáo sư, tuyệt đối không!
Draco vừa nhìn Đầu Sẹo cố sức đẩy Ron về lại ghế vừa nở một nụ cười nham hiểm với Ron, sau đó được thấy Ron gào lên như dự đoán và giằng co định nhào qua chỗ mình.
“Hagrid, vậy cái người gọi là Riddle kia giờ đã thế nào rồi? Nếu người đó đã nổi tiếng lúc đi học như vậy……” Neville nhích qua một bên, tránh xa trung tâm của trận nảy lửa.
“Riddle à?” Hagrid ưỡn ngực lên, nhìn cực kì kiêu ngạo, “Anh ta lên tới năm thứ năm thì trở thành Huynh trưởng, đến năm thứ bảy thì trở thành Thủ Lĩnh Nam Sinh, sau khi tốt nghiệp thì vẫn luôn làm việc với giáo sư Dumbledore.”
“Làm việc với ai cơ?” Draco ngạc nhiên nhìn Hagrid, cậu có phải nghe nhầm không? Tom và Dumbledore? Chuyện này sao có thể!
“Cháu không có nghe nhầm đâu, làm việc với giáo sư để nghiên cứu về—-” Hagrid cau mày suy nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng nhếch môi cười cười như từ bỏ, “Dù sao cũng là sẽ là nghiên cứu chấn động Giới Pháp thuật, nhắc tới Draco, hồi đó nhà Malfoy cũng có một đứa con tên là Draco, là em trai của ông nội cháu, nghe bảo là có mối quan hệ cực kì tốt với Riddle, nhưng sau đó thì chuyển trường mất tiêu, Riddle vì vậy mà đau khổ trong thời gian rất dài, lúc bác đi gặp Aragog sau giờ giới nghiêm đã từng bắt gặp Riddle đi đêm trong lâu đài, sắc mặt của anh ta trông rất tệ, nghe học sinh Slytherin bảo nhau là Riddle không thể ngủ được vào buổi tối.”
“Sau giờ giới nghiêm?” Đem so với một Slytherin trùng tên trùng họ với Draco, Ron hiển nhiên càng quan tâm tới chuyện còn lại hơn.
Hagrid hơi ngẩn người rồi vội vàng ôm miệng của mình lại nhưng đã quá muộn, Harry và Ron dùng cặp mắt cực kì thích thú nhìn Hagrid, “Hagrid, bác cũng đi đêm sau giờ giới nghiêm sau? Ba con bảo đi đêm là độc quyền của Gryffindor.”
“Mấy đứa nên ngoan ngoãn ở yên trong phòng ngủ vào giờ giới nghiêm.” Lời nói của Hagrid dĩ nhiên không có năng lực thuyết phục gì cả, bởi vì hai Gryffindor trông còn thích thú hơn nữa.
“Đúng rồi Hagrid, Aragog mà bác nói là ai vậy?”
“Aragog là thú cưng do bác nuôi dưỡng—-” Nhắc tới thú cưng của mình, Hagrid rõ ràng càng có hứng thú nói chuyện nhiều hơn, “Bây giờ nó đang sống trong Rừng Cấm với con cái của nó, tất cả bọn chúng đều rất đáng yêu.”
Nếu Draco nhớ không lầm, Rubeus Hagrid có ánh mắt cực kỳ quái lạ về thú cưng, đồng nghĩa là con thú cưng tên Aragog kia sợ rằng chẳng phải là sinh vật pháp thuật an toàn gì cả, đặc biệt là khi nó còn sinh sống ở trong Rừng Cấm.
“……!Nó là giống loài gì thế?” Draco lười nhác nhìn Hagrid một cái.
“Là nhện tám mắt khổng lồ, cực kỳ đáng yêu.”
Harry: “……”
Ron: “……”
Hai Gryffindor mới vừa rồi còn thích thú nay như bị ếm Bùa Hóa Đá, nhìn Hagrid một cách cứng nhắc.
“Hagrid, bác nuôi nhện tám mắt khổng lồ trong lâu đài?” Harry khó tin la ầm lên.
“Này này, Hagrid, cháu phải thừa nhận là ý kiến này quá tệ rồi, sao bác lại có thể nuôi một con sinh pháp thuật nguy hiểm tới như vậy chứ?” Ron lắp bắp hỏi vì bị dọa sợ.
Hagrid trông hơi xấu hổ, nhưng Draco không thể nào nhìn ra được chỗ nào đang đỏ trên cái gương mặt chỉ toàn là râu với râu kia, “Ặc, thật ra Aragog không nguy hiểm vậy đâu, nó không có ăn thịt người.”
“Chẳng lẽ bác nuôi nhện tám mắt khổng lồ không bị ai phát hiện sao?” Harry hỏi sâu thêm.
Thời gian im lặng của Hagrid lần này lâu hơn nhiều, thậm chí còn hơi uể oải, “Có, tất nhiên là bị phát hiện, lúc đó Aragog còn rất nhỏ, bác đã giấu nó ở trong rương, sau này Aragog càng ngày càng lớn, có mấy học sinh bị thương vì Aragog.”
Hagrid đột ngột rút ra chiếc khăn tay bẩn đã không thể nhìn ra được bộ dạng lúc đầu của nó để lau đi nước mũi.
Draco ngồi bên cạnh ông lập tức đứng lên như bị sốc, lùi ra sau vài bước về hướng của Neville Longbottom.
“Bọn họ bẻ đũa phép của bác, buộc bác thôi học và trục xuất khỏi Hogwarts bởi vì Aragog làm học sinh bị thương, nhưng may mắn là giáo sư Dumbledore cho phép bác ở lại Hogwarts và trở thành Người Giữ Khóa.”
Harry định an ủi Hagrid nhưng dù cậu đã mở miệng rồi mà vẫn không nói được từ nào.
Trên thực tế, cậu cũng cho rằng Hagrid không nên nuôi một sinh vật pháp thuật nguy hiểm ở trong lâu đài, cái đó cũng quá nguy hiểm rồi.
Còn Draco ở bên cạnh đã không còn lí do nào để tiếp tục ở lại nữa vì cậu đã biết Tom về sau làm việc cùng với Dumbledore……
Ôi, quỷ thần ở trên trời cao ơi! Tuy đã biết được chút tin tức từ chỗ của Hagrid, nhưng khi tưởng tượng ra hình ảnh Chúa tể Hắc Ám và Dumbledore ở chung một chỗ và cùng nhau thí nghiệm gì đó, Draco cảm thấy răng của mình đau một cách kinh khủng.
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.
TB: Ngày nào cũng thức đến một giờ sáng để đọc tiểu thuyết, tôi quả nhiên đã hết thuốc chữa rồi……
Để rồi qua buổi sáng ngày hôm sau là không còn sức để bò dậy luôn, sửa tật xấu này kiểu gì đây _(:3∠)_.