Phan Ngọc thấy thần sắc Hứa Tiên đột nhiên nghiêm túc, trong đôi mắt hắn lộ ra một loại thần quang làm cho nàng cảm thấy lạ lẫm. Nàng cùng Hứa Tiên tương giao cũng chưa được bao lâu, nhưng cảm giác đã rất quen thuộc. Mà thần sắc Hứa Tiên hiện tại, nàng chưa từng gặp qua — lạnh lùng mà phóng khoáng.
Phan Ngọc vô ý thức muốn cắt đứt trạng thái hiện tại của Hứa Tiên:
– Hán Văn. Kiếm này ở đâu ra thế?
Hứa Tiên đang nghĩ ngợi lung tung vì vậy sững sờ một chút mới phản ứng:
– Người khác tặng cho đấy.
Bộ dáng tươi cười ấm áp của hắn khiến Phan Ngọc buông lỏng một hơi, phải mất một lúc nụ cười kia mới khiến nàng cảm thấy quen thuộc, thậm chí là quý trọng, nàng chỉ đơn giản không muốn mất đi.
– Thanh Hồng kiếm!
Phan Ngọc lúc này mới chú ý tới thanh kiếm trong tay Hứa Tiên, nàng lập tức nói lên danh tự của kiếm.
Hứa Tiên đem kiếm giơ lên nhìn một lần nữa:
– À. Nhìn xem nào, hẳn là đồ thật sao?
Phan Ngọc tiếp nhận, tinh tế dò xét, lại lấy tay khẽ vuốt mũi kiếm. Nàng kỳ quái nói:
– Là đồ thật, chỉ là thanh kiếm nầy đã sớm thất truyền, như thế nào lại xuất hiện trên tay Hán Văn ngươi?
– Người khác tặng cho ta.
Hứa Tiên lười biếng dương dương tự đắc mà nói.
– Người nọ thật là một kẻ có tiền a. Rất lâu không có nghe ngươi kể chuyện xưa rồi, nhanh nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra đi.
Phan Ngọc nói xong buông kiếm ngồi ở bên người Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng hiểu được không có gì cần phải giấu diếm, hắn kể lại những sự tình như điển cố Lan Nhược Tự Hàng Yêu, sau đó kết bạn với Yến Xích Hà như thế nào, chính mình như thế nào học kiếm, cuối cùng hắn mời chính mình lên núi học kiếm….
Phan Ngọc lẩm bẩm nhắc lại:
– Kiếm hiệp?
Đột nhiên không biết nàng nhớ ra cái gì đó, nói:
– Hán văn, thanh kiếm nầy bán cho ta đi!
Hứa Tiên nói:
– Như vậy sao được, người khác tặng cho ta mà, ta còn phải dùng nó để học kiếm nữa.
– Chúng ta là tú tài, nên tĩnh tâm đọc sách, ba tâm hai tính lại có thể nào thành tựu một phen sự nghiệp. Thanh kiếm này bán cho ta đi.
Hứa Tiên khẽ giật mình, thì ra là vì khuyên nhủ chính mình hảo hảo đọc sách, hắn không khỏi thở dài, nói:
– Đồ người khác tặng ta, ta nào dám bán, thôi thì tặng cho ngươi.
Hắn chung quy là không thể rời khỏi Tây Hồ này được, người hắn phải đợi còn chưa tới, cùng hắn do dự bất định, chẳng bằng thống khoái quyết đoán một phen. Giữ thứ hấp dẫn bên mình, muốn vứt bỏ thì không thể, bán lấy tiền chính hắn đều cảm thấy không có ý tứ, chỉ có tặng người. Bên cạnh hắn có thể đưa cũng chỉ có Phan Ngọc biết võ công hơn nữa đã cứu hắn một mạng rồi.
Phan Ngọc cũng không khách khí:
– Tốt, vậy liền cảm ơn Hán văn rồi.
Trong lòng Phan Ngọc không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra, cái này hắn không đi được cái gì núi Thanh Thành rồi. Hơn nữa nàng cũng coi như một nửa tập võ, được một cây danh kiếm cũng yêu thích vô cùng.
Trong lúc mừng rỡ, nàng thốt lên:
– Có thời gian ta múa kiếm cho ngươi xem.
Nói xong trong lòng lại có điểm hối hận.
Hứa Tiên cười nói:
– Cầu còn không được.
Nụ cười kia của hắn làm cho nàng có chút nóng mặt.
– Ta còn muốn trở về đọc sách, ta đi trước đây, Hán văn ngươi từ từ mà ngồi.
Nhìn thân ảnh của Phan Ngọc vội vàng rời đi, Hứa Tiên quay đầu lại đã thấy tiểu Thiến cách mặt của mình chỉ trong gang tấc, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ vội nói:
– Trên mặt ta có hoa ah!
– Không có. Mặt Phan công tử mới có hoa, trên mặt tướng công chỉ có cỏ đuôi chó. (Bác nào biên chém giùm em – ngôn ngữ của mấy anh có học thâm quá, em không hiểu =))
– Sao? Ngươi thích hả? Có muốn ta giúp một tay giới thiệu một chút hay không?
– Tướng công cho rằng tiểu Thiến là nữ nhân sao thủy tính dương hoa (dâm loàn) hay sao?
Dưới thế công u oán của tiểu Thiến, Hứa Tiên lần nữa bại lui.
– Được rồi, được rồi, kế tiếp muốn đi đâu sao?
Hứa Tiên hôm nay là chuyên môn đến bồi tiểu Thiến trở lại chốn cũ.
– Kế tiếp tiểu Thiến đi một người thì tốt rồi, tướng công an tâm đọc sách a!
– Một người?
Hứa Tiên có chút chần chờ, bất quá thấy mặt mũi tiểu Thiến tràn đầy chờ mong đang nhìn mình, còn kém vẫy đuôi thôi. Biết rõ nếu như mình không đồng ý, nàng đại khái là sẽ không đi, đúng là thời đại chủ nghĩa của nam tử.
– Một mình ngươi cẩn thận một chút, đừng làm cho đạo sĩ qua đường bắt lấy.
– Cảm ơn tướng công, tiểu Thiến là của tướng công, ai cũng không bắt được.
Tiểu Thiến cao hứng cam đoan. Đúng là pháp lực của Tiểu Thiến hiện giờ, cho dù là Yến Xích Hà cũng phải cẩn thận, huống chi hiện tại hấp thu hai khỏa Xá Lợi, lại bỏ qua khúc mắc đạo hạnh tiến nhanh. Nàng đã có thể ở dưới ánh mặt trời tự do hành tẩu thì không còn gọi là ma nữa, không đi hại người là tốt rồi, làm gì có ai dám trêu chọc nàng?
Hứa Tiên trở lại thư viện, thấy trước cửa rất là náo nhiệt, vừa đi lên hỏi thì biết được các Tú tài của Bạch Lộc Thư Viện thành Kim Lăng đến rồi. Tuy rằng cũng chỉ mặc trường sam tương tự nơi này, nhưng sự chi tiết, tỉ mĩ rõ ràng có chỗ khác với Cận Thiên thư viện. Những chỗ cạnh góc được khảm viền vàng, nữa màu sắc càng đậm một ít phân biệt với màu xanh nhạt của Cận Thiên thư viện. Trong đám người có thể thấy hơn hai mươi người mặc trường sam loại này. Tiên sinh của Cận Thiên thư viện mang theo đám học sinh ra tới đón tiếp, Phan Ngọc tự nhiên đứng ở địa phương bắt mắt nhất, vừa vặn cùng mọi người hàn huyên.
Chú ý tới Hứa Tiên tới, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không biết như thế nào trong đám người phát hiện hắn đang há hốc mồm nhìn.
– Đám người đó sao tới sớm vậy?
Hứa Tiên nói xong rót chén trà đưa cho Phan Ngọc.
Phan Ngọc một phen bận việc, trên cái trán trắng nõn cũng đổ một chút mồ hôi, không khách khí với Hứa Tiên, nàng nhấp một ngụm rồi nói:
– Quy củ bao năm qua, Giang Nam hai cái thư viện, một là Cận Thiên, một là Bạch Lộc đều là quan học, hơn nữa tài lực hùng hậu, thời gian tổng hội sớm đến chút.
– Xem ra thái bình thịnh thế tất cả mọi người cũng nhanh nhàm chán a.
Cũng chỉ có tại thái bình thịnh thế, mới có tài lực tổ chức loại hoạt động giải trí này, nói lên danh nghĩ trao đổi học thuật vân vân.
– Ha ha. Đúng vậy. buổi tối còn có yến tiệc tẩy trần, ngươi tới ngồi bên cạnh ta đi.
Chỗ ngồi Phan Ngọc tự nhiên là chủ bàn.
– Ta theo mọi người khôngđược.
Hứa Tiên đau đầu, đi ăn chùa hắn rất ưa thích, nhưng dưới loại tràng diện loạn thất bát tao này không phải thứ mà hắn thích.
Phan Ngọc mắt trắng không còn chút máu nói:
– Ngươi mang cái mồm đi ăn là được, không cần ngươi phải nói chuyện giao lưu.
– Vậy thì tốt quá, phương diện ta là tiến sĩ thi đậu, trạng nguyên chi tài a.
Ánh đèn rức rỡ chiếu sáng cả gian phòng như ban ngày, hiện tại là lúc cực kì náo nhiệt. Một bàn tám người, trong sảnh trọn vẹn xếp đặt bảy bàn. Thủ tịch tiên sinh song phương đều đã tới, đại biểu cho đệ tử đương nhiên là có Hứa Tiên. Có Phan Ngọc thêm Lý Tư Minh cùng với tổ hợp hoàng kim thì hào khí ngất trời không cần phải nói.
Đăng Sơn
Nguyên tác: Lý Thiệp
登山
李涉
終日昏昏醉夢間 Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
忽聞春盡強登山
因過竹院逢僧話
又得浮生半日閑
Đăng Sơn
Lý Thiệp
Chung nhật hôn hôn túy mộng gian
Hốt văn xuân tận cưỡng đăng san
Nhân qua trúc viện phùng tăng thoại
Hựu đắc phù sinh bán nhật nhàn
–Dịch nghĩa: —
Lên Núi
Cả ngày mơ màng trong cơn say.
Chợt nghe người ta nói xuân tàn, ta gượng lên núi.
Nhân lúc đi ngang chùa tre, gặp sư đứng lại chuyện trò.
Thế là ta lại được nửa ngày an nhàn trong kiếp ngắn ngủi này.
–Bản dịch của Nguyễn Minh–
Suốt cả ngày rượu say mơ màng mộng
Chợt nghe tin xuân hết vội lên non
Gặp sư ông trong chùa trúc chuyện ròn
Kiếp bèo bọt cũng qua nửa ngày rảnh
–Bản dịch của Trần Trọng San–
Mơ say suốt một ngày liền,
Chợt nghe xuân hết, gượng lên núi rừng.
Viện tre trò chuyện cùng tăng,
Phù sinh lại được thư nhàn nửa hôm.
–Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu–
Ngây ngất qua ngày giấc mộng con,
Chợt nghe xuân hết gượng trèo non.
Đi qua viện trúc cùng tăng chuyện,
Phù thế thong dong một buổi tròn.
–Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn–
Suốt ngày nửa tỉnh nửa say
Cố leo núi kẻo mai đây xuân tàn
Ngang qua điện trúc giữa đàng
Gặp sư trò truyện cũng xong nửa ngày
–Bản dịch của Ái Cầm–
Mỗi ngày say mộng thế gian–
Gượng lên núi kẻo muộn màng bước xuân
Qua nhà trúc gặp cao tăng
Kiếp phù sinh hưởng an nhàn nửa hôm
–Bản dịch của Anh-Nguyên–
Suốt ngày say, mộng mịt mờ,
Chợt nghe Xuân hết, thẫn thờ lên non.
Gặp thầy Viện Trúc, chuyện dòn,
Phù sinh, lại được nhàn non nửa ngày…
–Bản dịch của Phụng Hà–
Suốt ngày say khướt lẫn mơ màng,
Gắng gượng lên non níu xuân tàn.
Gặp tăng đàm đạo bên vườn trúc,
Cõi phù sinh được nửa ngày nhàn.
— Bản dịch của Viên Thu —
Mụ mẫm sáng chiều,mộng lẫn say,
Nghe rằng xuân hết,thượng non ngay.
Nhân qua viện trúc cùng sư chuyện,
Nhàn kiếp phù sinh được nửa ngày.
—Bản dịch của Lâm trung Phú–
Ngày tháng mê mê say mộng ảo
Chợt nghe xuân hết gượng trèo non.
Nhân qua viện Trúc nghe sư giảng
Được buổi tâm nhàn cõi tạm bon!!