Nhưng không biết, chính tâm cảnh tùy ngộ vô dục vô cầu này lại hợp với đạo tu hành, thực tế tiến cảnh của hắn không cũng không chậm, chẳng qua là do hắn độc thân tu hành, không có đối tượng so sánh, nên mới cho rằng mình chậm. Thứ duy nhất có thể tham khảo là mấy nhân sĩ xuyên không trong tiểu thuyết, người nào không phải một năm nửa năm công phu đã phi thăng Tiên giới, vô địch thiên hạ?
Chủ tinh của hắn là mặt trời, tinh cung không thể thành lập, chỉ có thể cường hóa chủ tinh này thôi.
Mấy năm tu hành, viên tinh châu này đã lớn khoảng bằng một viên trân châu, quang mang đỏ xung quanh càng lúc càng mãnh liệt, mơ hồ lộ ra một tia kim quang. Vốn thân thể gầy yếu, mấy năm tu luyện lại cường kiện khác hẳn, thoạt nhìn còn lớn hơn hai ba tuổi so với tuổi thật, đã giống như một thiếu niên.
Đồng sinh thí là trong huyện cử hành, Huyện lệnh làm giám khảo, những năm này Hứa Tiên đã có mỹ danh thần đồng, với bản lĩnh đã thấy không quên của hắn, tác phẩm viết ra mặc dù không thể nói là rực rỡ muôn màu, nhưng cũng là có bài bản hẳn hoi, một cuộc thi Đồng sinh thí đương nhiên không làm khó được hắn, dễ dàng thi qua. Mặc dù thứ hạng cũng chỉ ở giữa, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên thanh danh lan truyền khắp nơi.
Dù sao tú tài trẻ như vậy cũng không thấy nhiều, lão thầy đồ Tống tiên sinh cũng an lòng, ngày yết bảng, tỷ phu của Hứa Tiên làm chủ mời ông ta đến uống rượu, lão nhân vừa khóc vừa cười, uống đến say mèm, khen Hứa Tiên là sao Văn Khúc hạ phàm.
Hứa Tiên vừa dìu thầy vừa nghĩ thầm: lão nhân gia ngài say đến hồ đồ rồi, nhi tử của ta mới là sao Văn Khúc hạ phàm!
Chỉ là muốn nhi tử làm sao Văn Khúc hạ phàm, Hứa Tiên cũng không bực mình, nếu không có nhi tử này, cả đời Bạch nương tử còn bị nhốt trong Lôi Phong tháp, mà Hứa Tiên lại vẫn đang ăn chay niệm Phật qua ngày.
Trong kịch bản ban đầu, Hứa Tiên có thể nói là giống như phế nhân, ngoại trừ tâm địa tốt, trên căn bản là cái gì cũng không thể giúp, còn làm phiền thêm. Hôm nay bị hù chết, ngày mai lại nghi ngờ lão bà của mình nữa! Quả thực không thể tự lo liệu cho cuộc sống.
Mà Bạch nương tử chiếu cố đến khúc củi mục này quả thực hao hết tâm lực, xông xuống Địa phủ, trộm tiên đan, đấu yêu ma, đi khắp Kim Sơn, cuối cùng còn bị nhốt trong Lôi Phong tháp.
Vốn nên đi báo ân Bạch nương tử trước, nhưng vẫn không đi. Sau khi xuyên việt, Hứa Tiên nghi ngờ, trước kia có phải do tình mẹ bao la, Bạch nương tử, cảm giác mình vừa đi, Hứa Tiên đã sống không nổi, mới thà rằng bỏ phí ngàn năm vẫn muốn chiếu cố Hứa Tiên.
Có điều, những cái này Hứa Tiên cũng không cách nào kiểm chứng, chỉ là cảm giác của mình có chút tác dụng, mới không làm thất vọng một mối thâm tình của cô nương kia, mới không tính là cô phụ đoạn tình duyên mệnh trung chú định này.
Không thể nghi ngờ, khoa cử là con đường thích hợp nhất, đừng nói là ở cổ đại hay trong xã hội hện đại, công chức vẫn là một cái bánh thơm. Chỉ cần trúng cử nhân, lập môn hộ, cuộc sống thường thượng bậc trung không còn là vấn đề rồi. Đừng nghĩ đến trước kia rõ ràng Hứa Tiên có lão bà pháp lực thông thiên, nhưng ra ngoài thấy quan nhỏ như hạt đậu hạt mè cũng phải hành lễ như con như cháu.
Sau khi tránh khỏi kiếp nạn đầu tiên kể từ khi kết thân với Bạch nương tử, Hứa Tiên muốn tự lập môn hộ, kết quả không có tiền, dùng Tiểu Thanh trộm kho bạc, bị đày đi Cô Tô. Nếu như Hứa Tiên có thể tự lập, sao phải ăn quả đắng này?
Hiện tại Hứa Tiên chăm chỉ học tập, ngày ngày đều tiến lên, vì mục tiêu trở thành một tiểu bạch kiểm ưu tú mà nỗ lực.
Sông Tiền Đường lãng đãng chảy từ Tây Nam đến, rẽ theo một ngõ nhỏ cong cong về hướng Tây Bắc, hàng năm đều có mấy ngày cuồn cuộn, đó chính là con nước lớn sông Tiền Đường nổi danh thiên hạ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Mỗi khi vào khoảng thời gian này, huyện Tiền Đường vốn vẫn thanh tịnh trở nên hỗn loạn. Trời gần chính ngọ, một đường màu trắng vọt lên ngang chân trời, du khách tập trung lại bên bờ cao giọng than thở. Chỉ là thủy triều ở xa không cảm thấy, nhưng khi đến sát bên cạnh, phô thiên cái địa ập đến, mãnh liệt vỗ vào sườn đê phát ra tiếng nổ rung trời, thật là động tâm phách.
Du khách cũng đứng ở nơi an toàn, nhưng khi con nước lớn đến cũng vẫn rối rít tránh né, đợi thủy triều lui rồi lại vây quanh, mặc dù biết là không sao, nhưng đến cơn sóng tiếp theo cũng không tránh khỏi kinh hồn táng đảm, không tự chủ được tránh xa. Đối mặt với uy dũng thiên địa, con người nhỏ bé đến mức không thể nghi ngờ.
Trong số những người đó, vẫn luôn có một vài thiếu niên bướng bỉnh không chịu tránh, mặc cho bọt nước bắn lên ướt áo, vẫn nghênh ngang ra vẻ vũ dũng hơn người. Mặc dù sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng vẫn cố cười to mấy tiếng, cố tình hào sảng. Mỗi lần những cô nương kêu lên sợ hãi trong lòng lại càng thêm đắc ý.
Lúc này, một thiếu niên vội vã đi qua trên bờ đê trơn trượt, tựa như không để trong lòng con nước miên man bên cạnh, dung mạo chỉ bình thường, lại có chút hương vị chất phác không câu chấp. Người khác nhìn mà lo lắng khuyên y đừng vội xuống, nếu không cẩn thận ngã xuống thì khổ. Thiếu niên nọ quay đầu lại cười một tiếng thiện ý, lộ ra hàm răng trăng tinh, nhưng cũng không để tâm lắm đến lời khuyên.
Thiếu niên này chính là Hứa Tiên.
Hôm nay Tống lão đầu tổ chức một buổi tiệc, muốn gặp Học chính đại nhân gì đó, vốn đã tính toán thời gian cẩn thận, lại không nghĩ rằng lại tắc đường như thế, chỉ có thể đi trên con đê này mới nhanh hơn một chút. Còn về con nước lớn này, năm nào cũng thấy, chẳng cần phải e ngại như những du khách nọ, nên mới thật khéo léo đi đường tắt.
Vọng Giang lâu chính là chỗ tốt nhất để nhìn thủy triều, hàng năm, vào lúc này, chỉ có đặt trước một phòng mới có thể chiếm được một ghế ở lầu hai, không phải chen lấn chật chội với người bên ngoài, có thể dễ dàng uống rượu xem nước dâng, có điều vị trí này đương nhiên không rẻ.
Một người trung niên đứng trên Vọng Giang lâu, nhìn thủy triều cuồn cuộn không khỏi thở dài nói:
– Mênh mênh mông mông, không bờ không bến! Năm đó cũng đều là những đứa trẻ ở Tiền Đường này, thế sự biến thiên, chỉ có nước sông không thay đổi. Đúng không lão sư?