Phan Ngọc nghe xong hận không thể cho bọn hắn một chưởng, nhưng trong lòng cũng tuyệt vọng. Nàng biết rõ bổn sự của Hứa Tiên, nhất đinh sẽ không có việc gì, nhất định!
– Bánh bao bánh bao, ta mới không ăn bánh bao! Ta muốn ăn thịt người! Người so bánh bao ăn ngon hơn nhiều.
Thanh âm Tiểu Bạch Long ở trong nước ầm ầm rung động.
Hứa Tiên chất vấn bằng ngôn từ chính nghĩa:
– Ai nói vậy?
Chỉ là trong lòng hắn lại có một tia bất an.
Bạch Long trả lời ngay nói:
– Là ngươi nói.
Hứa Tiên hận không thể tìm khối gạch đập vào mặt mình, đây chính là kết cục lừa gạt tiểu la lỵ sao? Sẽ bị tiểu la lỵ ăn tươi.
Bất quá Tiểu Bạch long rất giang nghĩa khí nói:
– Tuy rằng ngươi là sắc lang, nhưng thấy ngươi mời ta ăn bánh bao, ta sẽ không ăn ngươi nữa.
Nói xong đem thân thể thân thể quẫy động.
Hứa Tiên trong lòng rung động: sắc lang? Cái gì, lại liếc nhìn thấu bân chất của ta. Phi phi phi, ta mới không phải sắc lang.
Hứa Tiên miễn cưỡng ứng phó:
– Người ah, cái này. Kỳ thật một chút cũng không dễ ăn.
Tiểu Bạch Long lập tức co rút thân thể, một đôi con ngươi màu vàng trừng lên nhìn Hứa Tiên:
– Cái gì? Ngươi dám gạt ta? Ngươi rõ ràng đã từng nói qua đấy. Ta ăn ngươi!
Sóng lại bắt đầu dồn dập, tiếng sợ hãi tiếng la khóc cũng tùy theo vang lên, Phan Ngọc nắm mạn thuyền, thăng tắp nhìn chằm chằm vào làn sóng đang dập dờn. Người nàng chờ một mực chưa có tới, tuy rằng một mực tự nói với mình không có chuyện đấy, mặc dù biết nếu như ngay cả Hứa Tiên cũng không giải quyết được thì chính mình cũng vô dụng.
Nhưng trong lòng nàng lại khủng hoảng vô cùng, nó lan tràn khiến Phan Ngọc dường như tuyệt vọng.
– Ta muốn cứu hắn.
Trong lòng nàng chỉ còn có có ý nghĩ như vậy, nàng nhảy vào trong hồ nước, sinh tử mặc mệnh. Trách nhiệm thì kệ cho trách nhiệm, nàng quên chính mình còn có thể trở về.
Hồ nước lạnh như băng làm ướt sũng toàn thân, thân thể nàng khó có thể tự chủ, chỉ bằng lấy một cỗ nội tức ở trong nước chèo chống. Lặn xuống. Lặn xuống. Tiếp tục chìm xuống, nếu không cứu được hắn thì cùng hắn chết luôn.
Hứa Tiên hét lớn một tiếng:
– Ngươi dám!
Một tiếng hét này mang theo Đại Lôi Âm Thuật quả nhiên uy mãnh bất phàm.
Thân thể Tiểu Bạch Long trì trệ. Phảng phất bị Hứa Tiên trấn trụ. Nhưng lập tức càng thêm bạo giận lên:
– Sắp chết rồi còn dám kiêu ngạo như thế.
Hứa Tiên lại rống to một tiếng:
– Gia gia của ngươi nói. Không thể ăn người.
Hắn thấy tận mắt, lão nhân đó ăn thịt người như ăn cải trắng. Muốn ăn thì ăn, đây là suy nghĩ sâu xa, nhưng không thể nói dối.
Tiểu Bạch Long do dự nói:
– Ngươi thấy ông nội của ta? Ngươi không phải là gạt ta?
– Ta đây chính là từ Trường Giang trở về. Gia gia của ngươi tại Trường Giang làm Long Vương không có sai? Hạt châu trong miệng ta chính là do hắn đưa cho đấy.
Hứa Tiên nói xong còn há hốc mồm ra.
Tiểu Bạch Long nhìn thấy viên Minh Châu này thì lập tức bắt đầu do dự, trong mắt nàng gia gia vẫn rất có uy nghiêm đấy, bất quá ngay tại Hứa Tiên cho rằng mình đã an toàn thì cặp con ngươi màu vàng tựa hồ nổi lên một tầng sương mù. Hô lớn:
– Gia gia xấu lắm. Ta mới không nghe hắn.
Phảng phất như hài tử giận dỗi người lớn mà nói ra lời quá phận. Bạn đang xem tại Truyện FULL – thegioitruyen.com
Bất quá Hứa Tiên mới không muốn cùng tranh chấp về người nhà của nàng. Vì thế hắn nhanh chóng nói:
– Ta biết rõ một loại đồ vật ăn rất ngon.
Tiểu Bạch Long kích động lên:
– Ngươi lại muốn lừa gạt ta?
Hàm răng sắc bén sắc bén cơ hồ muốn đụng vào thân thể của Hứa Tiên.
– Ta vốn là không có lừa ngươi. Ăn thịt người lời nói chỉ là nói giỡn, nếu như ngươi muốn biết thế giới này món ngon nhất là cái gì thì ngoan ngãn đừng nhúc nhích.
Tiểu Bạch Long quả nhiên không hiểu, hỏi:
– Là cái gì?
– Là heo, thịt heo mới là đồ vật ăn ngon nhất trên thế giới này.
Nếu không phải ở trong nước thì Hứa Tiên cơ hồ muốn hoa tay múa chân để luận chứng một phen.
Tiểu Bạch Long phi thường phối họp mà nói:
– Chỗ nào mới có thể ăn heo?
– Hỏi thật hay! Chỉ cần ngươi thả nay thuyền, ta liền mời ngươi ăn món heo ngon nhất.
Tiểu Bạch Long do dự cả buổi, lại nhìn một hồi Hứa Tiên, Hứa Tiên thấy toàn thân sợ hãi, đại khái là cảm thấy Hứa Tiên không giống như là ăn thật ngon, rốt cục nói:
– Được. Ta không ăn người nữa, sửa thành ăn heo thôi.
Hứa Tiên lập tức bày làm ra một bộ dáng:
– Ngươi giỏi lắm, rất thông minh.
Biểu lộ này lập tức khiến lòng hư vinh của tiểu la lỵ thỏa mãn một chút:
– Vậy ta đi đây.
Hứa Tiên nói xong đã muốn chạy thì bị Tiểu Bạch Long mạnh mẽ ngăn cản nói:
– Heo đâu?
Hứa Tiên bất đắc dĩ nói:
– Ta cũng phải có thời gian chuẩn bị chứ?
Tiểu Bạch Long ngẫm lại cũng có đạo lí đấy:
– Ah, mồi người một con heo, một kẻ không thể thiếu, ta học toán rất lợi hại đó, ngươi không được lừa ta.
– Được rồi, được rồi.
Nước chảy tại bên người lưu chuyển, nàng trợn to hai mắt, lại chỉ có thể nhìn đến một mảnh hắc ám. Nội tức tiêu hao đến cực hạn, ngực nàng càng ngày càng khó thở.
Hắn, đang ở nơi nào?
Tóc dài như rong biển giống như chìm nổi, thân thể lại càng ngày càng trầm trọng, bóng mờ tử vong bắt đầu xuất hiện. Trong miệng Phan Ngọc thốt ra một đoàn không khí, cổ nàng đã mất đi vòng cổ.
Hứa Tiên cố gắng hoa nước, vẻn vẹn tại Hắc Ám chứng kiến một bóng người.
– Minh Ngọc!
Phan Ngọc tựa hồ cảm giác được Hứa Tiên đến, quay đầu lại nhẹ nhàng mỉm cười: ngươi không có việc gì thì tốt rồii. Sau đó đã mất đi ý thức.
Hứa Tiên dốc sức liều mạng bơi tới, đem nàng ôm vào trong ngực, tựa hồ khuôn mặt đang ở trong mộng xuất hiện dần dần trở nên rõ ràng vô cùng. Vô số mảnh vỡ ký ức họp thành hình ảnh lưu chuyển, vậy cũng đủ loại biến rõ ràng. Nguyên lai thật là ngươi, rồi sau đó đến phát sinh hết thảy xé bỏ đều thuận lý thành chương, ngôn hành cử chỉ của nàng rất bình thường. Nhưng Hứa Tiên không kịp nói nhiều hoặc là suy nghĩ nhiều.
Nhẹ nhàng hôn tới, bờ môi của nàng giờ này đã có chút tái nhợt. Lại cùng chủ nhân của nàng đồng dạng nhu nhược, đầu lưỡi đẩy ra hàm răng, đem Thủy linh châu đưa vào miệng nàng, sau đó hít một hơi.
Phan Ngọc dần dần đã có tri giác. Mở ra hai mắt. Nguyên lai không phải là mộng ah!
Thật sự tại trong ngực hắn, cùng hôn hắn khiến nàng xấu hổ vô cùng, nhưng thật sự không nỡ bỏ qua.
Hứa Tiên thấy nàng đã tỉnh thì rời môi nàng ra, biểu lộ phức tạp nhìn qua Phan Ngọc trong lòng mình. Nguyên lai ngươi thật là Chúc Anh Đài.
Phan Ngọc từ trong ánh mắt của hắn phát hiện cái gì. Vừa sờ ngực. Vòng cổ quả nhiên không thấy, kinh ngạc. Vui mừng. Sợ hãi. Bất đắc dĩ đủ loại cảm xúc. Tựa hồ muốn đồng thời ở đằng sau đôi mắt thoáng hiện.
Bên tai chỉ có tiếng nước bắt đầu khởi động. Hai người đều không nói gì. Ánh mặt trời tại dưới nước lưu động. Xa hơn chính là nhân gian lưu lại quang mang. Hai người ngưng trệ ở trong nước. Tựa hồ cũng muốn nhìn rõ đối phương.
Y phục phập phồng. Tóc dài lưu vũ, khuôn mặt của cả hai đối diện nhau. Giờ phút này phảng phất chính là vĩnh viễn, thời gian sẽ không bởi vì người mà ngừng, Hứa Tiên cảm thấy ngực khó hô hấp.
Hắn ôm nàng muốn trồi lên mặt nước. Phan Ngọc vội vàng khoát tay chỉ chỉ trước ngực của mình.
Tựa hồ không cần bất luận cái gì lời nói có thể minh bạch tâm ý đối phương. Hứa Tiên tìm kiếm vòng cổ đã mất đi, cảm thấy hô hấp khó khăn. Chỉ chỉ gương mặt của hắn. Làm cho nàng đem Thủy linh châu nhổ ra. Nhưng bờ môi cũng đã không tự giác dùng một tốc độ nhanh nhất đây môi nàng ra chui vào lưỡi nàng. Hồi lâu sau, nàng đỏ mặt đây hắn ra, lại còn nhéo nhẹ vào hông hắn.
Hứa Tiên tỉnh táo lại. Lắc đầu xoa xoa cái eo, ở trong nước tìm kiếm. Hai người phảng phất hai con cá du động gắn bó không rời. Hơi thở đối phương không thuận liền trao hạt châu cho nhau, Hứa Tiên thừa cơ hội đem bờ môi đỏ mọng mềm mại của nàng nhấm nháp.
Rốt cục đã tìm được một cái vòng cổ đang chìm nổi. Hai người đều không cảm thấy vui sướng trong lòng mà chỉ là tiếc nuối. Bất quá cả hai đều minh bạch đã tới giờ rồi. Hứa Tiên đem nó chộp trong tay đưa cho Phan Ngọc. Phan Ngọc đeo vào cổ. Trong nháy mắt đó, phảng phất có một tầng ảo ảnh bám vào người Phan Ngọc.
Không do dự nữa, Phan Ngọc khỏa nước trồi lên, hai người đều cảm giác dường như đã có mấy đời. Thuyền hoa ngay tại cách đó không xa. Có người đang gọi tên chữ của họ. Hứa Tiên hăng hái tinh thần bơi tới thuyền.
Người chung quanh nghị luận nhao nhao không biết đang nói cái gì. Hai người nhìn đối phương trầm mặc, chỉ một khắc khi rời nước, cả hai đột nhiên lạ lẫm không hiểu nổi.
Hứa Tiên biết rõ hắn có mấy lời muốn nói với nàng, nhưng lại không biết nói cái gì đó. Một ngày này, một nữ nhân không màng sinh tử nhảy xuống nước cứu hắn, khiến Hứa Tiên không biết nói cái gì cho phải.
Hắn không biết ý vị này là như thế nào. Hắn chỉ biết là, chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên một ngày này.
Người trầm mặc thay y phục, người trầm mặc trở vào phòng.
Trong gian phòng, giường chiếu vẫn y ngyên, nhưng thay đổi là nội tâm của con người. Hứa Tiên trong thoáng chốc còn có thể trông thấy. Hắn từng kể với nàng đem câu chuyện Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, đây là câu chuyện của chúng ta sao? Vậy tại sao ta lại gọi là Hứa Tiên cơ chứ?
Có tiểu nhị đưa tới hai cái thùng gỗ. Đổ đầy nước ấm dùng cho hai người tắm rửa.
Như bình thường đồng dạng dùng bình phong ngăn cách. Từng người đi tắm. Hắn còn đã từng đã cười nhạo thói quen như vậy của nàng. Hiện tại mới có thế minh bạch nguyên nhân trong đó.
Hơi nước bốc lên. Hứa Tiên tựa ở cạnh thùng nhẹ nhàng hỏi:
– Vì sao?
Ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao lại hỏi như vậy. Mình muốn đạt được đáp án thế nào. Chi là trong lòng có một cỗ xúc động liên tục xung động, phảng phất tùy thời muốn dâng lên mà ra.
– Bởi vì ta là Phan Ngọc a.
Thanh âm Phan Ngọc sâu kín. Xuyên thấu qua bình phong truyền đến.
Hứa Tiên cảm thấy ngực trì trệ. Một cỗ cảm xúc bắt đầu ngưng kết, hắn nhẹ nhàng lặp lại:
– Là bằng hữu a.
– Ha ha! Phải thay ta giữ bí mật đó.
Tiếng cười của nàng nhẹ nhàng.
– Ừ. Không có vấn đề!
Trước mặt cười cười trả lời hắn, nhưng sau bức bình phong nàng đã rơi lệ đầy mặt.
Cả hai không hẹn mà cùng chìm vào trong nước. Tiếng nước tại bên tai bắt đầu khởi động. Phảng phất như là trong nước Tây Hồ, chỉ là bên cạnh thiếu một người.
– Hán Văn, rời giường đi.
Một tiếng kêu gọi cực thân thiết quen thuộc. Hứa Tiên mơ mơ màng màng từ trong lúc ngủ mơ thanh tinh. Theo bản năng hắn hồi đáp:
– Minh Ngọc ah. Sáng nay ăn cái gì?
Phan Ngọc cũng tự nhiên hồi đáp:
– Không có gì đặc biệt, chỉ những món bình thường.
Cứ như vậy rời giường. Mặc quần áo, rửa mặt qua loa, ăn cơm, mỉm cười nói một vài chủ đề bình thương, phâng phất y như vô số lần chỉ là bọn hắn ở chung cả ngày lẫn đêm. Trong một ngày cực kỳ bình thường.
Hết thảy cũng không phải mộng. Hết thảy đều chỉ có thể cho rằng là mộng. Chúng ta cùng một chỗ sẽ không yêu nhau, cũng không tự giác cùng nói thầm giống nhau.
Phan Ngọc kinh ngạc nói:
– Ngươi thật sự muốn đi mua heo?
Hứa Tiên cười nói:
– Đúng vậy a, ta đã qua cơn hoạn nạn thì phải tìm được mười chín con heo.
Phan Ngọc cười nói:
– Ngươi đúng là rộng rãi, nhớ rõ trước kia đã từng nói cái gì sao?
Hứa Tiên lập tức nhớ tới hứa hẹn lúc trước:
– Mời Phan Ngọc đi địa phương đắt tiền nhất Hàng Châu ăn một bữa.
Cùng nhau chơi đùa cười vô cùng tự nhiên. Tự nhiên đã qua tất cả.
Hai người sáng sớm đi phiên chợ mua heo, mời người đuổi tới bên hồ, nếu có quen biết mà hỏi, Hứa Tiên cũng cười nói là, hôm qua gặp nạn nên muốn làm nghi lễ tế thần hồ.
Một đoàn heo tự nhiên quấy nhiễu không ít tài tử giai nhân đi đạp thanh, nhưng dựa vào Phan Ngọc lại thêm nhờ vào nghi thức tế thần hồ nên không ai dám nói gì.
Chỉ là lúc tìm thuyền ra hồ thì hao phí mất một phen đầu óc, hôm qua một phen kinh hồn vì sóng lớn, hiện tại sớm đã truyền ra, không ít người nghị luận trong hồ đại khái là có tinh quái, hiện tại ngay cả đánh cá cũng vòng quanh tấm thuỷ vực. Chính là Hứa Tiên đem thuyền tư nhân trả giá gấp mấy lần cũng không ai dám đi.
Đang tại thời điểm lo lắng, một lão nhân chèo đò đứng ra nói:
– Hứa đại quan nhân, để cho lão Hán đi thứ một lần!
Hứa Tiên cảm thấy nhìn quen mắt, lão nhân chèo thuyền nói:
– Ngài không nhớ rõ ta sao? Ban đầu ở huyện Tiền Đường là do ngài giúp ta.
Hứa Tiên lúc này mới nhớ tới, năm trước ở con nước lớn của sông Tiền Đường, tại Vọng Giang lâu xuống, chính mình từng cho cùng một kẻ phát sinh xung đột, nhưng những chuyện này nhớ tới như xem qua mây bay:
– Thì ra là lão nhân gia ngài ah, ngài như thế nào đến Hàng Châu này?
– Nghe xong Hứa đại quan nhân nói, ta không dám ở lại Tiền Đường bán cá, dù sao ta đây gia sản đều ở thuyền, giữ được nó là có thể tới Hàng Châu đón khách làm sinh ý.
– Tốt, ta đi cùng ngươi, giá tiền không thiệt cho ngươi đâu.
– Lão Hán tuy nghèo chút, cũng minh bạch đạo lý có ơn tất báo lại muốn tiền của ngài thì còn nói cái gì nữa.
– Ngươi là thuyền chở khách, chở heo như vậy rất ô uế, khó sửa sang lại, ngươi biết rõ có ơn tất báo, ta cũng không có thể nào cứu người nhìn vào ơn chứ?
Hai người tranh chấp một phen, lập thành giá tiền mười lượng, không tính quá nhiều, cũng tuyệt không ít, vừa rồi Hứa Tiên cho người tới hỏi giá. Dùng thân gia Hứa Tiên tuy rằng có thể xuất ra giá tiền rất cao, nhưng lại mất đi một chữ: Thành.
Chỉ là thời điểm lên thuyền lại nổi lên chút tranh chấp, Hứa Tiên muốn theo thuyền, lão Hán tất nhiên không đồng ý. Hứa Tiên biết rõ đây là thay mình suy nghĩ, cũng liệu định việc này không có nguy hiêm gì, để lão Hán một người bước đi. Quanh mình tụ một đám người rânh rỗi, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, có tán thưởng Hứa Tiên nhân nghĩa, có suy đoán lão Hán có thể trở về hay không?
Quả không bao lâu, thuyền nhỏ trở về địa điểm xuất phát cập bờ, lão Hán nói lên cảnh tượng bên trong hồ: mặt nước lăn tăn cũng không thấy cái gì khác. Chờ lần thứ hai an toàn trở về thời điểm thì có người muốn tới xem, lão Hán được Hứa Tiên cho phép, cũng muốn kiếm chút tài tư, giá cao bán đi hai cái vị trí.