Hứa Tiên Chí

Chương 842: Đối Đãi Ngày Sau (Đại Kết Cục)



Tháp cao như vậy, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại có Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh hai người, rốt cuộc Hứa Tiên cũng hiểu tại sao mình là người giữ cửa, bởi vì hắn đã thành đệ nhất cường giả thế giới! Hắn lại nhìn qua Bạch Tố Trinh, được rồi, là thứ hai!

Bạch Tố Trinh kỳ quái phát hiện quan nhân cuồng khí phách thế bỗng nhiên uể oải, nhất định là quá mệt mỏi a!

Hứa Tiên nhìn qua cánh cửa đi thông tới thế giới khác, trong lòng của hắn không thể chờ được, hận không thể cùng đi theo đám Thiên Tiên kia, đi thăm dò thế giới không biết rõ kia.

Một bàn tay trắng như ngọc kéo áo của hắn, nói:

– Quan nhân.

Hắn dời ánh mắt khỏi cánh cửa, nhìn qua dung nhan tuyệt mỹ kia, lập tức trở thành thứ hấp dẫn hắn thật sâu.

Đây mới là thế giới của ta!

Hứa Tiên nghĩ như thế, mỉm cười nói:

– Nương tử, chúng ta về nhà đi!

– Ngươi là ai là nương tử đó?

Một âm thanh trầm thấp từ sau lưng của Bạch Tố Trinh truyền đến.

Hứa Tiên ngạc nhiên, chỉ thấy một Bạch Tố Trinh áo đen từ sau lưng Bạch Tố Trinh đi ra, mang thần thái khác biệt so với Bạch Tố Trinh, con ngươi ngâm đen sáng ngời hữu thần nhìn qua Hứa Tiên.

Bạch Tố Trinh cũng giật mình, quay đầu nhìn qua gương mặt giống như đúc mình:

– Lúc nào?

Hư ảnh luôn dây dưa với nàng, không còn là ảo giác trong tâm linh nữa, mà là thật sự xuất hiện ở trước mặt nàng.

U ảnh hóa thành Bạch Tố Trinh dò xét bản thân mình, đắc chí vừa lòng nói:

– Như vậy thuận tiện hơn nhiều, quần áo đen vẫn đẹp hơn, từ hôm nay trở đi, các ngươi gọi ta là Hắc Tố Trinh!

Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh hai mặt nhìn nhau, trên mặt hiện ra thần sắc cổ quái, không hẹn cùng nói:

– Hắc Tố Trinh! Cái tên thật kỳ quái!

Sắc mặt Hắc Tố Trinh phát lạnh, cánh tay dùng sức ôm cổ Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh:

– Lại dám nghi vấn tên của ta, cho các ngươi biết rõ thế nào là mạnh yếu, các ngươi đều thuộc về ta, ha ha ha ha ha!

Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh nói:

– Nương tử, thì ra bản tính của ngươi cũng ác liệt như vậy!

Sắc mặt Bạch Tố Trinh đỏ lên, nói:

– Đừng… Đừng như vậy, ta… Lúc nào…

Không biết có phải hắc ám trong lòng tróc ra hay không, bộ dáng luống cuống của nàng còn đơn thuần hơn trước kia.

– Ác liệt!

Thần sắc Hắc Tố Trinh nhìn qua Hứa Tiên một cái, nói:

– Trước kia ngươi không có nói như vậy nha!

Học theo âm thanh của Hứa Tiên, thâm tình nói:

– Ta thích nàng như vậy!

Rồi sau đó hung hăng chất vấn:

– Những lời này là hư tình giả ý dỗ ngọt có đúng không?

Hứa Tiên nói:

– Ta không cần phải nói cái gì với nữ nhân kẹp cổ ta.

– Chỉ bằng loại nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi, lại dám nói chuyện với ta như vậy!

– Gặp được nữ nhân như ngươi, nam nhân đều muốn trêu hoa ghẹo nguyệt! Khục khục, từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là nương tử số hai!

– Nương tử số hai! Đây là xưng hô quỷ quái gì!

Hắc Tố Trinh dùng hai tay kéo cổ của Hứa Tiên.

Kết quả là, nhưng Thiên Tiên kia rời đi, lập tức biến thành sân khấu hai phu thê cãi nhau.

Bạch Tố Trinh vuốt vuốt tóc xanh, thở dài một hơi, cảm giác ấm áp hơn nhiều, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.

Bên ngoài Đâu Suất Cung, thần phật đầy trời đau khổ chờ đợi, chợt thấy Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh hai người hiện thân trước cửa cung, Hắc Tố Trinh cãi nhau với Hứa Tiên xong, đã trở lại bóng dáng của Bạch Tố Trinh. Mà một quả Âm Dương bàn treo bên hông Hứa Tiên lại không cách nào thu vào trong công đức ngọc bài, chính là tinh không chi môn mà tất cả Thiên Tiên hợp lực tạo thành, thu nhỏ thành hình dáng này.

Văn Thù Bồ Tát chắp tay trước ngực thi lễ nói:

– Hứa thí chủ, xin hỏi đạo tổ phật tổ ở đâu, Đại Tự Tại Thiên Ma CHủ ở đâu? Chư vị Thiên Tiên ở đâu?

Ba vấn đề này là nghi vấn trong lòng của thần phật.

Hứa Tiên cũng không giấu diếm, đem chuyện trong nội cung nói rõ mười mươi, cũng không quản khỉ gió bọn họ tin hay không tin, liền dẫn theo Bạch Tố Trinh cáo từ rời đi.

Nhưng rất nhiều tiên phật đều kinh hãi, hiển nhiên những Thiên Tiên này rời đi lại không có nhắn nhủ cái gì. Bọn họ xoay đầu lại chỉ có thể tìm Hứa Tiên, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.

Ở trước cửa chính, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh dắt tay cùng đi, trong môn ẩn ẩn có âm thanh quen thuộc truyền ra.

Cánh cửa mở ra, Hứa Tiên cười nói:

– Ta trở về!

Ngao Ly kinh hỉ ngẩng đầu, hóa thành một đạo bạch quang, xẹt qua Hứa Tiên, nhào vào trong ngực Bạch Tố Trinh sau lưng Hứa Tiên, hét lớn:

– Bạch tỷ tỷ!

Tiểu Thanh Tiểu Thiến các nàng cũng vây quanhBạch Tố Trinh, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận hỏi đã xảy ra chuyện nào, con mắt không thèm nhìn qua Hứa Tiên!

Hứa Tiên cơ hồ muốn hoài nghi có phải phép thuật tàng hình của mình tăng cấp lên như vậy, mới làm cho các nàng không nhìn thấy mình, Bạch Tố Trinh quăng ánh mắt hỏi thăm, Hứa Tiên tỏ vẻ bất đắc dĩ buông buông tay, ngồi ở hành lang, bình yên nhìn qua các nàng.

Mi tâm Tiểu Thiến nhíu một cái, ôm lấy Hứa Tiên bên cạnh, nói khẽ:

– Tướng công.

Một tiếng thở nhẹ này, lại làm sân nhỏ yên tĩnh lại.

Ngao Ly cắn răng nói:

– Tiểu Thiến là phản đồ, hừ, phản đồ!

Hồ Tâm Nguyệt quay đầu, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc như phát hiện đại lục mới:

– Ồ, vừa rồi không phát hiện, thì ra nơi này còn có một vị Thiên Tiên đại nhân, thất kính thất kính, Thường Hi còn không mau dâng trà, chọc giận người ta hậu quả không tưởng tượng nổi đâu.

Thường Hi ứng một tiếng, vội vàng bưng trà, Tiểu Thanh đã bưng trà đến, dâng lên trước mặt Hứa Tiên, trên mặt có chút tức giận.

Hứa Tiên một tay nắm vòng eo mềm mại của Tiểu Thiến, một tay tiếp nhận nước trà, phẩm một ngụm, lắc lắc đầu nói:

– Không được không, trà này không có độc.

Bỗng nhiên ra tay đem Tiểu Thanh ôm vào trong ngực, hôn lên bờ môi của nàng thật sâu.

Tiểu Thanh giãy giụa không được, cũng không muốn giãy giụa, trong đôi mắt có một tầng hơi nước, nàng vốn là người cực kỳ thẹn thùng, tuyệt đối không chịu ở trước mặt người khác thừa nhận quan hệ với Hứa Tiên, lúc này ở trước mặt bao người lại dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy Hứa Tiên.

Bạch Tố Trinh đã che mắt của Ngao Ly lại, Ngao Ly bất mãn muốn đẩy ra, lại cảm giác bàn tay như sắt đá, vững như bàn thạch, thở phì phì nói:

– Có cái gì không dậy nổi!

Thường Hi che miệng lại, trên mặt có chút ít ửng đỏ.

Hồ Tâm Nguyệt thở một hơi:

– Xem như ngươi vượt qua kiểm tra.

Kết quả là, Hứa Tiên đem chuyện xảy ra nói một lần, chỗ kinh tâm động phách trong đó, tác động lên nội tâm của mọi người, kết quả cuối cùng nhất làm cho các nàng cảm thấy kinh ngạc.

Tin tức này, chỉ sợ không lâu sau liền khiếp sợ thế giới tu hành.

Hồ Tâm Nguyệt cảm thấy hứng thú nhìn qua Âm Dương Bàn bên hông Hứa Tiên, một bộ muốn làm chút gì đó.

Nhưng mà nói tới chuyện sau cùng, nhất là một tin tức vô cùng chấn động, Ngao Ly há to mồm:

– Cái gì, Bạch tỷ tỷ có bảo bảo!

Bạch Tố Trinh ngượng ngùng gật đầu, bộ dáng yêu thương nhìn qua Hứa Tiên.

Hứa Tiên gật đầu nói:

– Nương tử, buổi tối hôm nay mở tiệc ăn mừng thôi.

Nói chuyện xong đứng dậy:

– Ta đi ra ngoài một chút.

Tiểu Thanh nói:

– Ngươi đi đâu?

Thân hình Hứa Tiên dần dần trở thành nhạt, cho đến biến mất.

Tiểu Thanh nhún chân.

Bạch Tố Trinh nhìn quanh:

– Chúng ta nên chuẩn bị đi.

Trên không Côn Lôn Sơn, thân ảnh Hứa Tiên hiện ra, tầng bình chướng vô hình của Dao Trì Tiên Cung, tự nhiên ngăn không được Hứa Tiên, hắn dễ dàng xuyên qua tầng bình chướng này.

Trong Dao Trì Tiên Cung, tất cả nữ tiên đứng trước quảng trường, giống như đang chờ hắn.

Bách Hoa tiên tử quần áo rực rỡ từ trong đám người đi ra, trước mắt nàng có chút sưng đỏ, nhìn qua ánh mắt Hứa Tiên thậm chí có cừu hận, chung quy lại thở da, nói:

– Xin mời đi theo ta!

Hứa Tiên theo Bách Hoa tiên tử đi lên lầu các, một tòa cung điện hiện ra, Bách Hoa tiên tử mở cửa phòng và dừng bước lại.

Hứa Tiên do dự một chút, bước vào trong cửa, ánh mắt của hắn nhìn qua vô số binh khí trên vách tường, lại nhìn qua trên giường, trên mặt có chút động dung, bước nhanh đi tới, tách màn lụa ra, đi thẳng tới bên cạnh giường, chỉ thấy hai nữ tử đang ôm nhau ngủ.

Hắn thở ra một hơi, như trút được gánh nặng, chậm rãi ngồi trên giường, ôm hai nữ tử này vào trong ngực.

Hai nữ tử này chính là Vân Yên cùng Thanh Loan.

Vân Yên mở đôi mắt buồn ngủ ra, nhìn qua Hứa Tiên:

– Phu quân ah!

Giống như đang mơ ngủ thật lâu mới tỉnh lại, nàng lười biếng duỗi duỗi vòng eo, lại chàn nản nhắm mắt tựa vào người của Hứa Tiên, còn muốn ngủ nhiều hơn.

Nghe được âm thanh quen thuộc này, Hứa Tiên mỉm cười thỏa mãn.

– Ca, đây là nơi nào?

Thanh Loan cũng tỉnh lại, cảnh giác ngắm nhìn bốn phía, bất mãn đẩy đẩy Vân Yên:

– Tiểu thư, không được ngủ!

Vân Yên lúc này mới lưu luyến mở to mắt, ngáp dài, nói:

– Ngủ ngon!

Hứa Tiên nói:

– Ngủ đủ rồi thì về nhà thôi.

– Ồ, phu quân, làm sao ngươi tới đây, Tây Vương Mẫu kia không làm khó ngươi chứ?

Hứa Tiên nói:

– Há là khó xử, quả thực là muốn chết ah, các ngươi không nhớ gì sao?

Vân Yên kỳ quái nói:

– Nhớ rõ cái gì? Loan nhi, ngươi thì sao?

Thanh Loan cũng mờ mịt lắc đầu.

Hứa Tiên điều tra một phen, phát giác thần hồn của các nàng đã khôi phục nguyên trạng, cho dù kiếp trước hay kiếp này, có quan hệ tới trí nhớ của Huyền Nữ, tất cả đều biến mất không còn gì nữa, triệt để biến mất.

Hắn dựa vào trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế, lập tức hiểu được lý do trạng thái này, lẩm bẩm nói:

– Vong Xuyên chi thủy!

Nữ tử tiêu sái này giống như mộng như huyễn, một dung quang tỏa sáng và gương mặt kiên cường kia giống như tiên tử trong giấc mộng, tỉnh mộng thì không còn, biến mất không thấy gì nữa.

Hứa Tiên thở dài một tiếng:

– Có thể cho ta nhìn nàng được không?

Lại nhìn qua Bách Hoa tiên tử ngoài cửa.

Bách Hoa tiên tử nắm chặt tú quyền, âm thanh khàn khàn, nói:

– Chỉ là cái xác không hồn mà thôi.

Sau đó Hứa Tiên nhìn thấy Cửu Thiên Huyền Nữ đang nằm trong bách hoa, mà “Xác không” này đã được Bách Hoa tiên tử vô cùng quý trọng đặt ở nơi cao nhất của Bách Hoa Cung, được mộc linh chi lực không ngừng quán chú vào người, nàng thậm chí còn hô hấp bình thường.

Thân thể được rễ cây bàn đào tẩm bổ, sinh mệnh lực so với tuyệt đại đa số người còn mạnh hơn, nhưng đã không có thần hồn.

Hứa Tiên ngóng nhìn trong chốc lát, nói ra:

– Nếu là xác không, vậy giao cho ta đi!

Bách Hoa tiên tử quả quyết nói:

– Ngươi mơ tưởng!

Mở hai tay ngăn cản trước mặt Hứa Tiên, dù cho Hứa Tiên cường đại hơn gấp vạn lần, nàng cũng không dao động nửa phần.

Hứa Tiên điểm lên đầu của mình:

– Từ tri thức của ta mà nói, có thể bảo tồn trí nhớ cũng không chỉ có thần hồn. Với điều kiện thân hình còn chưa tử vong!

Hào quang sáng ngời hiện ra sau lưng Bách Hoa tiên tử, nàng giật mình quay đầu lại, phát giác Hứa Tiên đem bàn tay có lôi điện lưu động đặt lên ngực của Cửu Thiên Huyền Nữ, Cửu Thiên Huyền Nữ hô hấp nhanh hơn.

Điện quang lúc sáng lúc tối, lôi vân đan thành lưới chung quanh Cửu Thiên Huyền Nữ, lôi đình có lực lượng hủy diệt tất cả, cũng là cội nguồn của sự sống, mà Hứa Tiên trở thành Thiên Tiên thì lĩnh ngộ lực lượng này.

Thời điểm hào quang biến mất, Hứa Tiên lui ra phía sau một bước, Cửu Thiên Huyền Nữ chậm rãi từ trên giường hoa ngồi dậy, mờ mịt nhìn qua bốn phía, đôi mắt xinh đẹp trống rỗng, kinh ngạc nhìn hai tay của mình:

– Đây là chuyện gì, ta không phải?

Ngay sau đó nàng nhìn thấy Hứa Tiên, Bách Hoa tiên tử cùng với Vân Yên cùng Thanh Loan cách nàng không xa.

Đối với người trên thế giới này htif mất đi linh hồn chính là bị tuyên án tử hình, nhưng thời đại Hứa Tiên từng đi qua, người có được linh hồn là thứ xa xỉ, cho nên chỉ còn cách dùng kích thích trí nhớ, chữa trị tế bào não. Đây cũng là lý luận của Ma Chủ, linh lực đối với tính mạng là thứ không tách rời được.

Hứa Tiên nói:

– Trí nhớ có thể bị tổn hại một chút, nhưng có lẽ vấn đề không lớn, bằng lực lượng của ngươi, sinh ra thần hồn mới không thành vấn đề, tóm lại, hoan nghênh trở về, hơn nữa, cám ơn!

Cửu Thiên Huyền Nữ lúng túng một chút, còn chưa kịp nói cái gì, Bách Hoa tiên tử đã nhào lên giường hoa, nàng quay đầu nhìn qua Hứa Tiên, mỉm cười nói:

– Ta không nợ ngươi.

Hứa Tiên cũng mỉm cười nói:

– Đúng!

– Vậy sau này gặp ta cần phải khách khí một chút!

– Ách?

Cửu Thiên Huyền Nữ tươi cười, nói:

– Ngươi có hành vi biến thái, ta toàn bộ cũng biết.

– Đông đông đông!

Trên cửa sổ truyền tới âm thanh gõ cửa.

Hứa Tiên mở mắt ra, thân hình của hắn bị cánh tay ngọc đè xuống, hai tay vờn quanh người của hăn, nhớ tới một đêm kiều diễm đêm qua, Bạch tiểu nương tử hiền lương thục đức là như thế.

Thẹn thùng khả nhân muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

Nhưng ở vô tận mập mờ cùng triền miên, rốt cuộc nương tử khác không nhịn được mà nhảy ra, lên án mạnh mẽ nàng không đủ sảng khoái, sau đó đảo khách thành chủ đem Hứa Tiên áp dưới thân, sau đó diễn biến thành bộ dạng hôm nay.

Sau khi chư tiên rời đi, thời gian đã qua ba ngày, hết thảy rốt cục khôi phục lại bình tĩnh, Hứa Tiên chờ mong như vậy, rốt cuộc hắn có thể vượt qua cuộc sống bình thường với nương tử, hắn ôm ấp lấy hai vị nương tử, chỉ cảm thấy đây mới là cực lạc như phật tổ nói.

– Đông đông đông!

Cửa sổ lại có tiếng gõ cửa.

– Quan nhân, nhanh đi mở cửa!

Bạch Tố Trinh nhắm mắt lại, duỗi cánh tay ngọc vỗ vỗ đầu của Hứa Tiên.

Hứa Tiên không cam lòng đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm:

– Ngao Ly cũng quá sớm đấy.

Mở cửa sổ ra nhìn thấy người tới, đang tươi cười nhìn hắn.

Thần sắc Hứa Tiên bất động, đóng cửa sổ lại, trở lại trên giường tiến vào trong chăn, một lần nữa ôm nương tử vào trong lòng.

Bên ngoài cửa lớn Hứa phủ, lúc này có một đống quần chúng vây quanh, có mười tám hòa thượng hình dáng khác nhau, mười tám hòa thượng này hoặc ngồi hoặc nằm không xem ai ra gì, thoạt nhìn như mười tám la hán trong miếu.

Có người nhận ra, cầm đầu chính là Linh Ẩn tự Đạo Tể hòa thượng, tại lân cận Hàng Châu cũng có chút thanh danh, nhưng hòa thượng này ngày bình thường mặc quần áo rách mướp, hôm nay lại mặc áo cà sa kim sắc, trên mặt trang nghiêm túc mục.

Sau khi triều đình bình định hồng cân quân, Hàng Châu là thành phố lớn, rất nhanh khôi phục náo nhiệt như trước kia, mọi người thỏa thích du xuân du ngoạn, giống như đã quên chiến loạn cách đây không lâu.

Có người lên tiếng trêu đùa:

– Đạo Tể ngươi mặc quần áo này làm gì? Còn lĩnh một đám la hán giả ngốc tới đây, cũng không sợ phật tổ một đạo kim quang thu yêu nghiệt các ngươi sao!

Lời ấy làm mọi người cười to.

Đạo Tể hòa thượng cười ha hả nói:

– Chúng ta cần phải đi tây phương cực lạc!

– Thế giới tây phương cực lạc ở nơi nào?

– Đương nhiên là chỗ của phật tổ!

Có người ngả ngớn trêu đùa vài câu, cửa lớn Hứa phủ mở ra, mười tám hòa thượng đứng lên, đứng nghiêm.

Mọi người nghị luận nhao nhao, có người hiểu chuyện nói:

– Nghe nói Hứa đại nhân trở về, đoán chừng là thỉnh hòa thượng cầu thần thỉnh phật, nhưng thỉnh người nào không tốt, lại thỉnh mười tám la hán tặc ngốc tới, chậc chậc!

Trong phòng khách Hứa phủ, rốt cuộc Hứa Tiên dưới sự thúc dục của Bạch Tố Trinh có cảm giác lưu luyến không rời, hỏi:

– Các ngươi muốn làm gì?

Hàng Long La Hán chuyển thế Đạo Tể hòa thượng nói:

– Chúng ta muốn đi theo tùy tụng phật tổ, thỉnh Đại Đế thành toàn!

Hứa Tiên khẽ giật mình, cảm thấy hứng thú, nói:

– Đại Đế? Ta chính là Đại Đế gì?

Sau khi hắn vượt qua Thiên Tiên, cũng có tư cách có danh xưng.

– Ngự Môn Đại Đế!

Khóe mắt của Hứa Tiên co lại, Tiểu Thiến cùng Vân Yên bưng trà đi tới “PHỤT” một tiếng, quay đầu đi, vai run run không thôi.

Một cái bàn dài được đặt ra, vừa ngồi xuống, một người đi qua.

Ngự Môn Đại Đế Hứa Tiên, người đi tới chính là Lữ Động Tân, hai người sắc mặt nghiêm túc.

Hứa Tiên nói:

– Quyết định sao?

Lữ Động Tân nói:

– Vâng!

– Ngươi không hối hận?

– Đương nhiên.

– Ta còn khuyên ngươi một tiếng, không bằng đợi tới khi vượt qua đại thiên kiếp rồi đi!

– Không cần khuyên nữa, thiên kiếp có thể hàng lâm ở bên kia, người ở đằng sau còn chờ sốt ruột.

Sau lưng Lữ Động Tân thì có một hàng dài, có tăng có đạo, nữ có nam có, có người hô:

– Đạo hữu phía trước nhanh một chút.

Tiểu Thiến cười dịu dàng nói:

– Vậy thì mời dời bước bên kia, đứng ở bên ngoài.

Lữ Động Tân nói:

– Đứng ra ngoà|?

– Ngươi tính khi nào xuất phát? Y bát do ai kế thừa? Lưu lại động phủ làm sao bây giờ, những chuyện này không thể vô ý. Mặc dù ngài đi, nhưng Chung Nam sơn nhất mạch truyền thừa không thể gián đoạn, nói không chừng còn có nhân tài mới xuất hiện, ví dụ như thần ấn cần mang đi, mang đến Linh Giới thì chẳng phải quá lãng phí, những vật này bề ngoài đều có, ngài cẩn thận một chút!

Tiểu Thiến nhẹ giọng nói ra, đã đem giấy bút giao cho Lữ Động Tân.

Lữ Động Tân vò đầu một hồi, đã thấy Thần Tiên quen biết đang ghé vào mặt bàn, hắn viết lối chữ khải, thỉnh thoảng cắn đầu bút khổ tư một hồi.

Hứa Tiên đem đạo phật hai tổ cùng một đám Thiên Tiên đi về Linh Giới thông cáo thiên hạ, không mấy ngày thì một đám tiên phật đi tới cửa, muốn đi về Linh Giới.

Cái gọi là Linh Giới, chính là mặt ngoài, ý là thế giới có linh khí, là Hứa Tiên suy nghĩ rất lâu rồi quyết định, dù sao chỉ là tinh cầu khác, cũng quá khoa học viễn tưởng một chút. Lúc này gọi là Linh Giới, đợi hai vị đại năng kia ngây ngốc ở Linh Giới chán, thời điểm kiếm được nơi tốt hơn thì kêu là Tiên Giới.

Bởi vì người quá nhiều, trước sau có khác. Hơn nữa mỗi một lần mở ra Linh Giới chi môn đều cần tốn hao lực lượng của Hứa Tiên, mà tòa Linh Giới chi môn trừ Hứa Tiên là Thiên Tiên ở biên giới Đại La Kim Tiên mở ra, không thể phó thác cho người nào khác.

Hứa Tiên vừa rồi thành lập chỗ ghi danh Linh Giới, làm tốt công tác Ngự Môn Đại Đế.

Hứa Tiên uống một ngụm trà nói:

– Vị kế tiếp!

Một lão đạo râu dê nhìn Hứa Tiên thi lễ, nói:

– Bần đạo tham kiến Ngự Môn Đại Đế!

Hứa Tiên nhìn hắn một cái:

– Cửa này chỉ có người tu vi ngoài Địa Tiên mới có thể thông qua, chờ ngươi vượt qua tiểu thiên kiếp, trở thành Địa Tiên rồi nói sau!

Tuy Linh Giới chi môn này là pháp bảo cực kỳ huyền diệu, nhưng cũng không phải ai cũng tùy ý đi qua.

Lão đạo ảm đạm thất sắc.

– Ngộ tính của bần đạo nông cạn, thiên địa linh khí hiện giờ mỏng đi rất nhiều, cuộc đời này chỉ sợ vô duyên nhìn đại đạo.

Hứa Tiên nói:

– Đạo hữu cũng không cần quá mức lo lắng, sau khi rất nhiều tiên phật rời đi, tự nhiên sẽ có nhiều động thiên phúc địa lựa chọn, mà linh khí thiên địa cũng sẽ từ từ khôi phục. Sau khi đại bộ phận thần tiên đi tới Linh Giới, động thiên phúc địa còn lại cũng phân phối theo nhu cầu, cũng truyền thừa đạo tu hành.

Thiên địa linh khí được nhật nguyệt tinh hoa chiếu gọi nên từ từ khôi phục, bởi vì thần tiên quá nhiều cho nên cung không đủ cầu, mà người tu hành tu vi càng cao tiêu hao linh khí càng lớn. Hứa Tiên thông qua kế thừa Đâu Suất Cung cũng tìm hiểu tư liệu của đạo tổ, nếu như đem người tu hành ngoài Địa Tiên đưa tới Linh Giới, linh khí trên thế gian này sẽ chậm rãi khôi phục.

Đây cũng là trách nhiệm Hứa Tiên dừng lại ở thế giới này, đạo tổ lưu lại Đâu Suất Cung là thành thị khổng lồ, cũng không phải là nơi thí nghiệm, mà là một trận thế gia tốc sinh linh lực, đương nhiên cũng cần người tu hành tiêu chuẩn như Hứa Tiên giữ gìn.

Bởi vì thế giới này cũng không phải bị hai vị kia vứt bỏ, dù sao Thần Tiên cũng là người, Linh Giới chưa hẳn có tính mạng như nhân loại, mặc dù Thiên Tiên có pháp lực ngập trời, cũng chỉ cần có thời gian thích ứng, mà thế giới này trở thành căn cứ trọng yếu.

Trên mặt lão đạo sĩ vui vẻ, tuy linh sơn trong thiên hạ rất nhiều, nhưng đại bộ phận do thần tiên tu vi cao thâm chiếm cứ, nếu như tiên phật đều đi nhiều, tự nhiên còn lưu lại không ít chỗ cho Nhân Tiên như hắn, vì vậy thiên ân vạn tạ lui xuống.

Tất cả công việc tiến hành đâu vào đó, thẳng đến lúc chạng vạng tối, một lão tăng đi tới trước mặt Hứa Tiên chắp tay trước ngực thi lễ, bên cạnh mang theo một quái vật đầu sư tử:

– Hứa thí chủ, bần tăng muốn đi theo phật tổ, có nhiều thứ cũng nên vật quy nguyên chủ.

– Địa Tàng Vương Bồ Tát!

Hứa Tiên lập tức đứng dậy hoàn lễ, trong nội tâm khoan thai thở dài, lúc ban đầu hắn từng suy nghĩ nên dùng biện pháp gì thu hồi Địa Phủ.

Sau đó trên đầu của Hứa Tiên gia tăng danh hiệu, Hạo Thiên Đại Đế vừa đi, thiên đình cũng là quần long vô thủ, hơn mười tông chủ đạo môn tạm thời do Hứa Tiên làm chưởng môn, giúp bọn hắn tìm kiếm phù hợp đệ tử đem nhà mình đạo pháp truyền thừa xuống dưới.

Rốt cuộc Hứa Tiên cũng nếm thử cái gì gọi là “Thượng thiên hạ địa, Duy Ngã Độc Tôn “, nhưng cảm thấy quá phiền nhiễu, hận không thể về nhà tiếp tục ngủ, cũng may hắn có thời gian, có thể chậm rãi đi làm những chuyện này.

Mà việc cấp bách cũng chỉ có một, tiễn đưa đám tiên phật này đi Linh Giới.

Mười ngày sau, trong Đâu Suất Cung.

Tiên phật sợ hãi thán phục sự thần kỳ của đạo tổ, Hứa Tiên đã đi tới đỉnh cao nhât của tháp, Linh Giới chi môn cần thiết linh lực kinh người, nhưng cũng không cần nhiều sức lực của hắn.

Mà Đâu Suất Cung đã bị đạo tổ cải tạo thành trận thế sản sinh linh lực cực lớn, tuy thiên địa to như vậy, chút linh lực này biến thành nhỏ bé, nhưng mà linh lực trong Đâu Suất Cung nồng đậm kinh người.

Hứa Tiên liền mượn nhờ những linh lực này lại một lần nữa cửa Linh Giới chi môn mở ra, tiên phật không chút do dự, hóa thành một đạo quang vũ, bay vào trong vòng xoáy Linh Giới chi môn.

Hứa Tiên nhìn qua cánh cửa, bỗng nhiên mở miệng nói:

– Phải đi sao?

Ở sau lưng hắn không xa, xuất hiện một đám nữ tiên, cầm đầu đương nhiên là Cửu Thiên Huyền Nữ, nàng trái ôm phải ấp trở lại sinh hoạt như trước, nàng đi đến bên cạnh Hứa Tiên, cùng hắn nhìn qua cánh cửa to lớn này, mở miệng nói:

– Đúng vậy a, nương nương ở bên kia đang chờ, cây bàn đào cũng cần linh khí duy trì.

Hứa Tiên đã sớm chú ý tới trong một đám nữ tiên kiều diễm, có một lão bà tóc bạc vẻ mặt hồng hào, trên người tản ra mộc linh chi lực nồng đậm, mặc dù là hắn khẽ hít vào một hơi cũng cảm thấy thoải mái, biết rõ đây chính là hóa thân của cây bàn đào, hiện ra tư thái lão thái, chỉ sợ không phải là do người ta yêu thích, mà là linh lực cung cấp không đủ.

Với tư cách là thần mộc duy nhất trên đời có công dụng kéo dài duyên thọ, trạng thái của nàng quyết định tuổi tác của đám Thiên Tiên.

Lão bà bà đi tới bên cạnh Hứa Tiên, lật tay lấy một quả bàn đào trong veo như nước, đặt ở trong bàn tay Hứa Tiên.

Hứa Tiên cười nói tạ.

Lão bà bà lại nói:

– Đây không phải cho ngươi ăn.

Ngay sau đó nàng hít sâu một hơi, đem linh lực nồng đậm trong Đâu Suất Cung như trường kình hấp thủy.

Một màn làm cho người ta ngạc nhiên xuất hiện, trên mặt nàng giăng khắp nếp nhăn đang nhanh chóng ít đi và biến mất, thân thể cong xuống cũng thẳng lên, không bao lâu đã biến thành bộ dáng thiếu phụ bốn mươi.

– Nếu trồng ở nơi này, nói không chừng cũng có thể nở hoa kết quả.

Mỗi một cây bàn đào đều có một hạt đào, đã từng có vô số người ý định trồng nó thành cây, nhưng đều dùng thất bại mà chấm dứt, trừ Côn Lôn Sơn ra, không còn nơi nào chứa được thần mộc như vậy, cho dù là linh mạch của ngũ nhạc sơn, sợ rằng chưa nở hoa, linh lực trong sơn mạch đã bị rút sạch.

Hứa Tiên gật gật đầu, đem quả bàn đào quý trọng này đặt vào trong ngọc bài, nếu như trồng ở đây có thể thành công a.

Cửu Thiên Huyền Nữ nói:

– Xuất phát!

Nữ tiên nhao nhao bay lên trời, bay vào vòng xoáy vô tận.

Hứa Tiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói tiếng:

– Gặp lại!

Hôm nay từ biệt chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, hôm nay nghĩ đến, nữ tử tiêu sái này đã trợ giúp hắn rất lớn.

Nhưng khi hắn mở mắt ra lần nữa, lại phát hiện Cửu Thiên Huyền Nữ còn đứng bên cạnh hắn, giống như đang chào từ biệt đám nữ tiên kia, không khỏi có chút kinh ngạc.

Cửu Thiên Huyền Nữ cười nói:

– Như thế nào, cảm thấy kỳ quái sao? Linh lực của ta hiện giờ vừa khôi phục, hơn nữa Dao Trì Tiên Cung còn có nhiều tỷ muội tu vi chưa đủ, còn không có rời khỏi ta dạy dỗ, đương nhiên cần lưu lại một thời gian ngắn.

Hứa Tiên nói:

– Ah, như vậy cũng tốt.

– Nói thực ra, ngươi vừa rồi có chút không nỡ sao?

– Không có.

– Thực sao?

– Ta nói không có!

– Đừng thẹn thùng mà!

Vì vậy trong thiên hạ, tiên phật đã ngoài Địa Tiên đã rời đi, rốt cuộc thế giới của Hứa Tiên cũng thanh tỉnh lại.

Trong cuộc sống hàng ngày, giậc hồng cân đã bị triều đình dọn dẹp, thế cục thiên hạ quay về yên ổn, Phan Ngọc suất quân đắc thắng trở về, danh tiếng thái thịnh.

Nhưng trong kinh thành, vương triều thay đổi, mưa gió sắp đến áp bách làm nhiều người thở không nổi.

Trong Khôn Ninh cung tĩnh mịch, một tiểu thái giám vội vàng đi vào bên ngoài màn che, lại hết sức phóng nhẹ bước chân, giống như sợ đánh vỡ yên lặng.

Thái hậu nương nương đứng dậy, nói:

– Thế nào, Nhu Gia nàng… Nàng hồi âm sao?

Tiểu thái giám vẻ mặt đau khổ nói:

– Nương nương, tiểu nhân vừa bị ngăn ở cửa cung, tin tức không truyền ra ngoài được.

Thái hậu nương nương chán nản ngồi xuống:

– Tốt cho Phan Ngọc!

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình một ngày kia lại phải nhờ Nhu Gia đi cầu tình, thực sự càng nghĩ càng hiểu, vương triều Chu gia đại thế đã mất. Những ngày này khi Phan Ngọc chiến thắng quay về, đại thần trong triều đã có hơn phân nửa quy hàng Phan gia, người âm thầm vụng trộm nhiều vô số kể, một thanh lợi kiếm đang treo lên đầu hai nhà Chu Doãn, chẳng biết lúc nào sẽ biến thành máy chảy thành sông.

Tiểu hoàng đế mở to hai mắt nhìn qua màn này, nhìn qua bọn cung nữ thái giám kinh hoàng, nhận thức cảnh tượng vương triều bị diệt, nhưng hắn chẳng những không cảm thấy sợ hãi, trong nội tâm lại sinh ra cảm giác hiểu ra, lẳng lặng hiểu rõ hưng suy biến ảo của thế gian, sinh tử thoải mái, một tia linh lực yếu ớt đang lưu động trong cơ thể.

Người trong hoàng cung ăn bữa nay lo bữa mai, thời điểm ngủ thực bất an ngủ, thân đang ở trong gió lôc, nhưng tiểu hoàng đế vô cùng bình tĩnh, hắn cũng không che dấu chuyện mình tu đạo, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, dùng một loại giọng diệu thành thục không phù hợp với tuổi của mình, nói:

– Mẫu hậu không cần sầu lo, ngươi, ta, tỷ tỷ sẽ không có việc gì, hết thảy sẽ trôi qua thôi.

Trong nội tâm thái hậu nương nương buồn khổ rơi lệ:

– Ngươi đứa nhỏ này, còn chưa hiểu nhân tâm hiểm ác.

– Ngộ tính của ngươi vượt qua dự kiến của ta, rất tốt!

Tiểu hoàng đế được nghe được âm thanh này, đột nhiên đứng lên, kinh hỉ nói:

– Sư phụ!

Thân ảnh Hứa Tiên từ hư hóa thật, nói:

– Ngươi đã gọi ta một tiếng sư phụ, vậy thì đi theo ta, vấn đỉnh đạo trường sinh!

– Ân!

Tiểu hoàng đế trịnh trọng gật đầu, cúi đầu xuống phát hiện long bào óng ánh đã đổi thành một thân đạo bào.

Thái hậu nương nương bắt lấy tay của hoàng đế:

– Đợi một chút, hoàng nhi, chẳng lẽ con muốn bỏ ta mà đi, Hứa Tiên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì mẫu tử chúng ta.

Hứa Tiên nói:

– Nương nương có cả đời phú quý, Nhu Gia sẽ tận hiếu với người, chỉ là đường của bọn họ còn dài!

Sau gần tháng, một đạo chiếu thư bố chiếu thiên hạ, hoàng đế bệ hạ tự nhận đức hạnh chưa đủ, thích thú đem ngôi vị hoàng đế nhường lại cho Đại tướng quân Phan Ngọc, Đại tướng quân liên tục khiêm nhượng rồi tiếp chỉ, đăng cơ xưng đế, phong Nhu Gia làm hoàng hậu.

Ngày đó trong thành Trường An, có vô số người thấy tận mắt một con kim long vờn quanh hoàng thành, rơi vào trong hoàng cung, chứng tỏ đã thay đổi thiên hạ, khiến cho thế nhân kính phục, âm thanh phản đối ít đi.

Phan Ngọc vặn gãy bút lông sói:

– Mang thai!

Rồi sau đó giống như không có gì xảy ra, đem đoạn bút ném xuống, nhưng đã không tiếp tục viết.

Hứa Tiên nói:

– Đúng vậy a, lần trước ta không phải nói cho nàng biết sao? Nhờ có nó mới vượt qua cửa ải này.

Nàng đã phong Hứa Tiên làm hộ quốc công, thời điểm này đang cùng Phan Ngọc thương nghị vận mệnh của quốc gia, nhưng trong đầu của Phan Ngọc lúc này đang bồi hồi hai chữ kia, bị Hứa Tiên nói làm tỉnh lại, nói ra:

– Thời điểm không còn sớm, trẫm muốn đi ngủ.

Hứa Tiên nói:

– Sớm như vậy!

Phan Ngọc nói:

– Tối nay xin mời Hứa ái khanh cùng trẫm cùng trò chuyện qua đêm.

Bỗng nhiên Hứa Tiên hiểu ý, cười ôm lấy Phan Ngọc, nói:

– Thần tuân chỉ.

– Các ngươi không được phép gạt ta!

Thân ảnh Nhu Gia công chúa nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện ở ngoài cửa, vẻ mặt không cam lòng nhìn qua bọn họ.

Hứa Tiên cùng Phan Ngọc cùng thở dài.

Huyền Ky đạo quang, Ngư Huyền Ky cũng đang xem mạch cho Bạch Tố Trinh, cũng kỳ quái hỏi:

– Ngươi không tự biết được sao? Hơn nữa các ngươi tu hành là bói toán, loại chuyện này cần gì hỏi ta.

Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau, Bạch Tố Trinh ngượng ngập nói:

– Nhưng mà đã qua mấy tháng rồi.

Bụng của nàng vẫn trơn nhẵn như luc ban đầu, không có chút bộ dáng hoài thai.

Ngư Huyền Ky nói:

– Các ngươi cũng không phải phàm nhân, đương nhiên không có khả năng hoài thai chín tháng.

Hứa Tiên vội hỏi:

– Đại khái cần bao nhiêu thời gian mới sinh ra?

Nhưng hắn đã chuẩn bị tâm lý thật lớn, đang chuẩn bị làm phụ thân.

Ngư Huyền Ky nói:

– Để ta suy tính một chút.

Nàng yên lặng bấm đốt ngón tay một phen, sắc mặt cổ quái, sau đó bình tĩnh nói:

– Từ tốc độ suy diễn, ít nhất cần ngoài một ngàn năm.

Hứa Tiên nói:

– Một ngàn năm, ngươi không tính sai chứ?

Đứa nhỏ này là tồn tại siêu thoát mệnh số, ngay cả Lậu Tẫn Thông của Hứa Tiên cũng tính không ra, cho nên cầu trợ Ngư Huyền Ky, dùng phương pháp nguyên thủy nhất tính toán.

Ngư Huyền Ky nói:

– Hơn nữa chỉ là đoán chừng đại khái, đứa nhỏ này đồng thời kế thừa lực lượng của hai người các ngươi, chỉ sợ vừa ra đời đã có lực lượng vượt qua vô số tiên phật, kỳ tích thì đương nhiên phải cần thời gian rất lâu rồi.

Tuy trước đó đã có đoán trước, nhưng khi nghe xác định, Bạch Tố Trinh cảm giác mình sắp bất tỉnh, nói như vậy chẳng phải chờ đợi ngàn năm sao?

Hứa Tiên ngược lại thở ra một hơi, cười nói:

– Xem ra tiểu gia hỏa này cũng không vội nhìn thế giới này.

Bạch Tố Trinh nói:

– Như vậy cũng kiên nhẫn chờ thôi.

Hứa Tiên nói:

– Khá tốt chúng ta có thời gian, chờ cũng tốt.

Trong Đâu Suất Cung, một gốc cây đang từ dưới đất chui lên.

Giống như trong câu chuyện cổ tích, vương tử cùng công chúa sinh hoạt hạnh phúc bên nhau.

HẾT.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.