Một ngày, Viêm Đằng đến chỗ Thiên Đế mà không mang Chiêu Ngạn theo. Sau khi y trở về, lập tức có người mang mũ miện và y phục thêu chỉ vàng đến. Viêm Đằng đóng kín cửa phòng, tạo kết giới rồi mới thả Chiêu Ngạn ra. Cho dù y không nói tiếng nào về đống áo mũ kia thì Chiêu Ngạn cũng thừa hiểu. Oan ức giải rồi, y lại trở về là đại điện hạ rực rỡ vô hạn của năm nào, còn sắp bước đến ngai vị Thiên Đế lừng lẫy nhất tam giới kia.
Viêm Đằng nói lảng sang chuyện khác: “Trạch Dương xuống trần rồi, đi cùng thê tử y Thanh Kha. Nghe nói bọn họ không trở về Hoa Linh Tộc, còn đi đâu thì ta không biết.”
“Ừ!” Chiêu Ngạn cắn trái táo nói.
“Trong phòng vẽ của Mộ Tước có cái xác đã lộ ra rồi. Bọn họ tội chồng tội cho Mộ Tước, có nhiều lời rất khó nghe trước không dám nói giờ cũng đem nói cả. Ta không thích.”
“Ừ!” Chiêu Ngạn lại cắn thêm miếng táo, nhai nhai.
“Ta biết Hành Viễn là người quen cũ của ngươi, thả hắn đi rồi.”
“Ừ!” Chiêu Ngạn cắn tiếp.
Viêm Đằng không biết nói gì, lại lôi cả chuyện chẳng liên quan vào nói: “Trước đây ta có bắt giữ một vị thần quân tên là Trạch Cư, cũng mới thả ông ta về lại Thần giới.”
“Ừ!” Chiêu Ngạn vẫn hết sức kiên nhẫn nghe và đáp.
Không gian bỗng im bặt. Chiêu Ngạn đợi rất lâu, thấy Viêm Đằng dù muốn moi thêm chuyện để nói cũng chẳng biết phải moi gì. Lúc này hắn mới đặt trái táo xuống. Sự thật mãi mãi là sự thật cho dù có cố tình tránh né thế nào, nếu đã vậy, hiên ngang đối diện mới là cách mà hắn lựa chọn.
“Xong rồi hả? Thế giờ đến phiên ta nói. Ngươi sẽ làm Thiên Đế, đúng không?”
“Phụ đế không còn nhiều ngày nữa đâu. Ta không thể lựa chọn.”
Chiêu Ngạn gật đầu. Bình thường hắn phá rối vô lý thế nào cũng được, nhưng lần này hắn hiểu. Viêm Đằng chính là người thừa kế duy nhất hiện tại ở Thần giới. Vì hiểu, cho nên sẽ không làm khó, không chơi trò giận hờn, làm lẫy các kiểu với y.
Hắn cố gắng bình tĩnh, dùng thái độ bình tĩnh nhất như hai người bạn trò chuyện với nhau: “Khi nào ngươi lên ngôi?”
“Ba ngày nữa.”
“Cũng nhanh nhỉ?”
“…”
“Khung cảnh mà ngươi lên ngôi chắc là rất đẹp, nhưng mà ta không đến xem đâu. Ta lúc đó chắc là…về nhân giới rồi.”
“…”
“Không gì phải buồn cả. Có duyên thì hợp, hết duyên thì tan, làm quỷ bấy lâu cũng hiểu được đạo lý này mà.”
Viêm Đằng ôm chặt hắn lại. Hắn không nói nổi nữa. Thật ra kết cục này hắn dự liệu từ sớm rồi. Khoảng cách giữa thần và quỷ quá xa, và sẽ càng xa thêm khi Viêm Đằng trở thành Thiên Đế. Hắn biết ngay từ khoảnh khắc y chấp nhận bước đến ngai vị này thì hắn đã mất y rồi. Tuy nhiên, hắn lại không thể bảo y bỏ mặc cái Thần giới khốn kiếp này, bỏ mặc tộc dân của y mà thiên trường địa cửu với hắn. Dù sao, khoảng thời gian từng có cũng đủ để gọi là hạnh phúc rồi. Hắn từng giúp được y cũng đủ để gọi là mãn nguyện rồi.
“Đêm nay…” Viêm Đằng ngập ngừng không nói ra hết nhưng Chiêu Ngạn vẫn hiểu, nói tiếp thay y:
“Ở bên nhau đi.”
Đến tối, trong màn trướng thoang thoảng mùi trầm hương, Chiêu Ngạn ở dưới thân Viêm Đằng rên rỉ thành tràng dài. Bên dưới của cả hai đã ướt đẫm đến mức trộn lẫn vào nhau, không còn biết là của ai với ai.
Viêm Đằng nâng một chân Chiêu Ngạn lên cao, hôn vào đùi hắn: “Hiện tại ta không thể hứa hẹn được gì, nhưng mà tin ta, chúng ta sẽ không như vậy mà chấm dứt.”
Chiêu Ngạn cho là lời nói trên giường, muốn ngọt ngào thế nào liền có thể ngọt ngào thế nấy cho nên không để tâm lắm, vươn tay ôm cổ y lại: “Mạnh hơn nữa đi…không cần giống mọi ngày…a…ta muốn…ngươi đốt cháy ta.”
Viêm Đằng đẩy chân của Chiêu Ngạn về trước, tiến công mạnh hơn. Tiếng nước nhóp nhép ra vào trong mật huyệt chật khít có chút hối hả. Chiêu Ngạn mở rộng toàn thân đón y, cứ như đây là lần sau cùng mà họ còn được ở bên nhau, vì vậy mà điên cuồng cách mấy cũng không sao. Cho dù có ngày Viêm Đằng đột nhiên nghĩ lại cười vào mặt hắn dâm đãng không biết tự trọng, thì có lẽ hắn cũng không thể thấy được nụ cười ấy nữa.
Hắn, vào ngay lúc này, mới sâu sắc hiểu rõ tâm trạng của Mộ Tước năm ấy. Nhìn người mình yêu bước lên con đường Thần giới chi chủ. Nhìn người mình yêu từ từ xa rời. Nhìn người mình yêu khoác tay một nữ nhân khác, và cũng chỉ có nữ nhân gọi là Thiên Hậu này mới có thể đường đường chính chính mà đứng bên cạnh y, còn bản thân lại trở thành kẻ thấp hèn chỉ có thể đứng trông về họ từ xa.
Quá ảm đạm thê lương rồi!
Cũng quá tê tâm liệt phế rồi!
Trời chưa sáng, Chiêu Ngạn đã thức dậy mặc lại y phục. Điên loan đảo phượng một đêm, cái sợ nhất là bình minh rồi cũng phải đến. Viêm Đằng vẫn ở trên giường nắm tay hắn không buông: “Ở thêm một ngày!”
Chiêu Ngạn lắc đầu: “Ta đi lâu rồi, không biết Oanh nhi thế nào, có chút lo lắng.” Ở thêm một canh giờ, hay ở thêm một ngày thì trước sau cũng phải ly biệt thôi. Hắn không muốn yếu đuối trước mặt Viêm Đằng, không muốn làm y thêm bận tâm.
Viêm Đằng không nói gì, trở dậy khoác y phục vào, ôm hắn ngồi một lúc trên giường mới nói: “Ta tiễn ngươi.”
“Được.”
Viêm Đằng ôm Bích Lương Cầm đến trước Thiên Môn. Y cho đám thần tướng canh cổng lui đi rồi mới thả Chiêu Ngạn ra.
“Chiêu Ngạn…” Thiên ngôn vạn ngữ muốn nói đều như bị ngăn lại trong cổ họng, rụt rè định phát ra, lại không biết phải phát thế nào.
Chiêu Ngạn đọc hiểu ánh mắt rối bời của Viêm Đằng, cười ôm nhẹ y một cái rồi buông ra: “Được rồi, ta hiểu. Làm tốt chức trách Thiên Đế của ngươi, tạo phúc cho chúng sinh. Người không nên giữ bên cạnh thì đừng giữ. Việc nên dứt khoát thì phải dứt khoát. Ta đi đây.”
Chiêu Ngạn xoay lưng đi, liền nghe Viêm Đằng cất giọng chua xót: “Ta thích ngươi.”
Hắn cay sè mũi, đáp lại: “Ta cũng thích ngươi mà.”
Thật sự rất thích ngươi. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa từng thích ai nhiều như ngươi. Nhưng mà, sao ta có thể trở thành vật cản trong tiền đồ rộng mở của ngươi? Ta chỉ là một con quỷ thôi. Ta có tu trăm kiếp vạn kiếp cũng không thể tu thành thần mà đứng bên cạnh ngươi. Chúng ta vừa sinh ra đã định trước là không thể bước chung trên một con đường rồi.
Chiêu Ngạn cất giấu những lời này vào đáy lòng, không suy nghĩ nữa mà nhảy xuống chín tầng mây.
Đời này, hắn chỉ yêu một người. Chỉ cần biết y sống tốt là đủ rồi.
Nửa năm sau ở Nhân giới…
Chiêu Ngạn vừa quét lá trước cổng quán vừa chửi tục. Mẹ nó chứ! Khi ấy hắn giả vờ cao cả thế làm gì, để bây giờ mỗi ngày đều thật phiền lòng, phiền đến ức chế, đành lấy việc quét lá làm niềm vui. Đám cải trong vườn dường như cũng có cùng tâm trạng với hắn, trải qua thời gian tươi đẹp nhất rồi, giờ chỉ còn lại những cụm lá tàn tạ héo hon. Hắn lười nhổ lên bỏ, cho nên quyết định để chúng tự sinh tự diệt trong đất.
Điếu Huyền đã thả Tằng Thư ra. Tuy là lúc được thả Tằng Thư không còn chút pháp lực nào, nhưng mà giữ được cái mạng là may rồi. Chiêu Ngạn không có tâm tình nghĩ xem pháp lực trên người hắn có phải do Viêm Đằng rút từ Tằng Thư không, dù sao nghĩ cũng không ra. Hắn yêu cầu Hồng Lô không được tìm Viêm Đằng trả thù. Hồng Lô dường như cũng ý thức được Mộ Tước không còn, một mình thì chả có bao nhiêu sức, hứa với hắn sẽ cùng Tằng Thư đi ẩn cư. Hôm đưa tiễn hai người họ, Viễn Hành xuất hiện đòi giết Tằng Thư, cho nên đánh nhau một trận um sùm với Hồng Lô. Hắn không quản ai thắng ai thua, nghĩ thế nào thì họ cũng không giết nhau được, bèn bỏ thẳng về quán.
Lúc về quán, nhìn thấy ba chữ Tình Nhân Quán có chút ngậm ngùi. Nhân gian đã bắt đầu ngừng thờ Điếu Huyền, thay vào đó thờ Nguyệt lão lại có phong trào trở lại. Vì sao? Từ sau khi Điếu Huyền thành thân với Tu Viên, chỉ hai bọn họ biết là tình cũ triền miên thế nào, nhân giới không biết. Họ nghĩ Điếu Huyền thay lòng rồi, còn thay lòng vì một nam nhân, đáng nhục đáng hận. Bởi thế, Điếu Huyền không còn là biểu tượng của mỹ nam nhân chung thủy cực độ, hấp dẫn bao nhiêu cô gái nữa. Y trở thành kẻ phụ bạc bị nhân giới phê phán. Lòng yêu thích xưa nay của con người đến nhanh mà đi cũng nhanh. Điếu Huyền đương nhiên không để tâm, dù gì trước kia y cũng đâu có tự hào gì về việc được thờ cúng như thần tình duyên, nhưng Chiêu Ngạn lại rất để tâm. Tình Nhân Quán ế lên ế xuống, ế hết biết. Vì vậy, Chiêu Ngạn quyết tâm đổi tên.
Phải đổi thành tên gì? Đó là một vấn đề vô cùng nhức nhối. Hắn và Lan Oanh nghĩ suốt cả tháng cũng nghĩ không ra, bực mình đến nỗi có một ngày Chiêu Ngạn bừng tỉnh đại ngộ: “Mẹ nó! Không thèm thờ ai nữa! Tự thờ chính mình luôn.”
Thế là, hắn đổi ba chữ Tình Nhân Quán thành Tô Thương Quán, gỡ bức tranh Dạ Xoa đang treo dán hình của chính mình lên. Có người đi ngang trước cổng hiếu kỳ dừng chân hỏi: “Quán này thờ ai?”
Hắn chỉ lên tên quán cười: “Tô Thương đại quỷ!”
Người nọ ngạc nhiên: “Hắn là ai vậy? Coi về phương diện nào?”
Lan Oanh chạy ra, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Là một trong Thập Nhị Hung lừng danh ở núi Kỳ Chu năm xưa. Coi về xui xẻo và thất bại. Thí dụ như các hạ căm ghét ai đó thì bảo người này đến đây cầu xin, bảo đảm xin một mất mười, càng xin càng xui xẻo.”
Khách qua đường sợ hãi, phủi tay: “Thôi đa tạ vậy.”
Chiêu Ngạn đè Lan Oanh ra bóp cổ: “Muội muốn hớp gió Đông mà sống ấy hả? Bóp chết muội nè! Bóp cho muội khỏi đầu thai luôn!”
Nói lại hiện tại, Chiêu Ngạn quét lá xong thì gom thành đống bỏ vào trong túi rác. Lan Oanh đã ra ngoài mua thức ăn. Tu Viên trùng hợp tới, vẫn mang một giỏ bánh ngọt làm quà cho Lan Oanh như mọi khi. Y nhìn qua tên quán, không nói gì, lúc vào trong thì mới tò mò vì bức tranh treo tường: “Tranh vẽ ai thế?”
Trong tranh, một thanh niên tóc dài xõa hai bên, y phục thướt tha, tay cầm một nhành hoa mai đỏ đứng nghiêng mỉm cười.
Chiêu Ngạn thản nhiên nói: “Ta”
Tu Viên bật ngửa ra, nhìn hắn, khổ sở vặn vẹo môi: “Lại treo đầu dê bán thịt chó hả?”
“Gì chứ? Ta của ngày xưa chính là như vậy.”
“Anh hùng không nhắc chuyện năm xưa.”
“Ta không phải anh hùng, cho nên thích nhắc đó, làm gì nhau?” Chiêu Ngạn rướn cổ lên cãi.
Tu Viên lắc đầu, không thèm chấp nữa. Y mở giỏ ra, lấy một đĩa bánh bày trên bàn: “Ăn đi, còn một đĩa nữa trong giỏ thì cho Lan Oanh.”
Chiêu Ngạn nhìn mấy cái bánh đậu nhỏ hình con cá rất vui mắt, đưa lên miệng ăn, cảm thấy cũng ngon ngon: “Sao hôm nay tốt bụng chừa phần cho ta luôn vậy?”
“Vì nhiều quá mà.”
Chiêu Ngạn không hiểu. Tu Viên hỏi: “Ngon không?”
“Ừ ngon.” Chiêu Ngạn không biết nói dối với thức ăn.
Tu Viên cười xán lạn: “Điếu Huyền làm đó. Làm đến tận mấy giỏ đầy. Ta không muốn bỏ phí công sức của y cho nên để ngươi hưởng lây chút phúc khí.”
Chiêu Ngạn nghẹn họng. Hắn rất muốn tu dưỡng cái miệng, không chửi tục nữa, nhưng mà sao cứ gặp toàn quỷ đến phá đám hoài? Nghe khoe là ăn hết vô rồi.
“Ngươi bớt cái này Điếu Huyền làm, cái kia Điếu Huyền làm hộ ta. Hèn gì lại là cá. Khi nãy ta thấy nghi nghi rồi. Hắn chẳng biết làm cái gì khác ngoài mấy thứ liên quan đến cá hả?”
“Vì y thích cá mà. Ta cũng thích. Ngươi không thấy chúng đáng yêu hả?”
“Đáng yêu thì đừng ăn mới phải. Ăn vào bụng rồi còn đáng yêu nỗi gì nữa?”
“Bởi vậy cho ngươi ăn thật uổng.” Tu Viên kết luận.
“Ta mới là không hiểu cái lý luận quái quỷ của phu thê các ngươi. Ôi trời! Điên đầu mất!” Chiêu Ngạn lắc lắc cái đầu, khủng hoảng quá mức.
Tu Viên không đùa nữa, hỏi: “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Chiêu Ngạn biết y muốn hỏi gì. Là hỏi hắn thất tình đã ổn chưa? Hắn ổn mà. Chỉ có đám lá trong sân bị hắn quét đi quét lại là không ổn thôi.
“Thời gian sẽ nguôi ngoai.” Hắn đáp.
“Không đâu!” Tu Viên phản bác. “Lúc ta rời xa Điếu Huyền, ta nghĩ xa rồi sẽ quên, nhưng chính là càng xa càng muốn gặp mặt hơn, càng đau lòng hơn. Tình cảm sâu sắc thì có chết cũng không quên được.”
“Không quên thì có thể thế nào? Ngươi bảo ta lên trời làm phiền hắn sao? Để cho cả Thần giới đều biết hắn dính dáng đến một con quỷ, tình cảm mập mờ không rõ? Mặt mũi của hắn biết để đâu nữa?”
Tu Viên lặng lẽ thở dài.
“Ta không muốn hắn lại mất tất cả một lần nữa. Hắn xứng đáng có được sự ca tụng của người người, nếu vì yêu ta mà trở thành trò cười, ta sẽ cảm thấy ghét chính mình.”
“Được rồi, ta không nhiều lời nữa. Điếu Huyền không có ta sẽ lại lười biếng đi nghe hát mà không thèm làm việc. Ta về trông chừng y. Quỷ giới mới vừa đến một họa sư vẽ cũng rất đẹp. Đừng nói là bạn thân ta không nhắc nhở ngươi. Ngươi mau về bày sạp giành mối đi, nếu không mai mốt sẽ mất hết khách.”
Chiêu Ngạn nghe mà bức xúc: “Ta nói chứ Quỷ Đế là tướng công nhà ngươi, mà ngươi còn không đặc biệt chiếu cố người làm ăn nhỏ như ta, bạn thân cái quỷ gì nữa?”
“Ở Quỷ giới không cho phép thiên vị, mọi thứ đều dùng thực lực mà giành lấy. Ta nhắc nhở ngươi đã coi là tận sức rồi.”
Chiêu Ngạn ném con cá nhỏ vào Tu Viên. Tu Viên né được, cười vui vẻ bỏ đi.
Chiêu Ngạn ngồi yên không được, lại đi ra quét lá, không ngờ quét ra khách. Một phu nhân xinh đẹp tới cổng hỏi: “Vị công tử này cho hỏi có phải là Chiêu đạo trưởng nổi danh không?”
Chiêu Ngạn chớp mắt gật đầu. Hai chữ nổi danh kia nghe có chút mới lạ, khiến hắn cũng không dám tin. Hắn dẫn phu nhân vào trong quán, rót trà nhưng bà ta từ chối uống, nói ngay: “Không dám giấu Chiêu đạo trưởng, hôm nay đến là có việc muốn nhờ.”
Chiêu Ngạn đưa tay mời bà ta nói tiếp.
“Phu quân ta họ Trịnh, cậu có thể gọi ta là Trịnh phu nhân. Không giấu gì cậu. Ta vốn là một thần nữ bỏ trốn khỏi trời, tương luyến cùng phàm nhân. Vì để giữ cho phu quân ta tuổi thọ lâu dài không chết, ta mỗi ngày đều truyền thần lực vào người chàng ấy, vì vậy mà đã có sáu trăm năm hạnh phúc ở bên nhau. Gần đây, thần lực của ta cạn kiệt rồi. Cả ta và phu quân đều biết bản thân sắp chết, nhưng bọn ta không hối hận, dù gì so với những cặp thần phàm tương luyến khác, bọn ta đã may mắn hơn rất nhiều. Thế nhưng, bọn ta có một nỗi lo. Con của bọn ta vì nghịch thiên đạo sinh ra, cho nên nó vừa không phải người, vừa không phải thần.”
Chiêu Ngạn không hiểu. Vừa là người vừa là thần thì hắn từng gặp qua, nhưng không phải người, không phải thần thì phải tính là bộ dạng thế nào? Trịnh phu nhân dường như cũng hiểu nên giải thích: “Nó đã một trăm tuổi rồi nhưng không có giới tính, không có hình hài, luôn ở trong một cái trứng. Vậy mà có một hôm nó lại nói với ta rằng nó đã yêu, yêu một nam nhân. Nó bỏ nhà ra đi. Trên đường đi, gặp bất cứ nam nhân nào nó cũng biến đổi mặt của bọn họ giống hệt với người nó yêu. Bây giờ, ở thôn mà ta sống, toàn bộ nam nhân đều chỉ có một dạng khuôn mặt. Ta không còn pháp lực giải trừ cho họ, cũng không tìm ra nó. Ta đã thử đi tìm rất nhiều người xin giúp đỡ, nhưng tất cả họ đều bảo ta bị điên, không tin lời ta. Chiêu đạo trưởng, van xin ngài tin ta. Xin hãy giúp ta tìm nó về.”
Chiêu Ngạn đăm chiêu. Trên người vị phu nhân này không có thần khí. Nếu như bà ta không nói dối, vậy thì đúng là thần lực đã cạn kiệt rồi.
“Vậy xin hỏi phu nhân sống ở đâu?”
“Thôn Bạch Đề, cách đây hai ngày đi đường.”
“Được, phu nhân quay về trước. Ta sắp xếp hành lý đến sau.”
Trịnh phu nhân dúi vào tay hắn một túi tiền: “Chút tiền này thì xem như phí đi đường vất vả của đạo trưởng.”
Chiêu Ngạn cảm nhận túi tiền rất nặng, phí đi đường mà hào nhoáng như vậy thì cũng hấp dẫn quá rồi.
Lúc trở về, Lan Oanh nghe Chiêu Ngạn nói lại đã nhận mối làm ăn lớn thì lo ngại ra mặt: “Tuy nói hiện giờ huynh có pháp lực rồi, nhưng không phải là rất mạnh, lại không còn mỹ ca ca ở đây, lỡ như đánh không lại thì tính sao?”
“Đánh không lại thì có thể chạy mà.” Chiêu Ngạn thản nhiên nói.
“Lỡ chạy không được thì tính sao?”
“Không đến nỗi như vậy đâu.”
“Lỡ đến nỗi như vậy thì tính sao?”
“…”
“Muội đang hỏi huynh đó.”
“Thì muội mua sẵn cái quan tài đựng ta vô chứ sao?”
“…”