Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện

Quyển 1 - Chương 18



Đề tài này hơi nặng nề, một giọng nói nhàn nhạt cuốn đi suy nghĩ của mọi người.

“Vượt cửa đều lấy đội ngũ làm đơn vị sao?”

Cuối cùng hướng dẫn viên Kim cũng buông tha cho Miêu Thắng Nam, nhìn về phía Nhan Hành Thạc, hắn gật đầu, “Cửa thứ nhất và cửa thứ hai đều như thế.”

“Nơi này có tổng cộng bao nhiêu cửa?”

“Tôi không biết, những người vượt qua cửa thứ hai không bao giờ quay lại đây. Những người ở lại đây đều là những người không thể qua cửa được.”

“Vừa nãy anh nói theo quy định, không thể nói cho bọn tôi biết về cửa thứ hai, là quy định gì vậy?”

“Đương nhiên là theo quy tắc của Vương Miện rồi, ở đây có rất nhiều quy định, nếu cậu đã đề cập đến thì tôi sẽ nói một chút. Đầu tiên và quan trọng nhất, không bao giờ được tấn công người khác, dù vô ý cũng không được, nếu cậu cố ý đánh hoặc thậm chí là giết ai đó, Vương Miện sẽ trừ điểm Vinh Dự của cậu. Đánh chết tương đối ít điểm, còn tùy vào mức độ nghiêm trọng, còn nếu giết người thì sẽ bị trừ điểm thẳng tay.”

Du Luân hỏi: “Điều gì xảy ra khi bị trừ hết điểm?

Hướng dẫn viên Kim bình tĩnh trả lời: “Sẽ biến mất.”

Triệu Tòng Huy hơi không hiểu, “Không phải ban nãy anh nói không đủ điểm sẽ bị ném vào cửa thứ hai sao?”

“Đấy là không đủ điểm, thường thì sẽ còn lại 2 hoặc 3 điểm, trường hợp ấy mới bị ném vào cửa thứ hai. Nếu cậu không vượt qua được thì vẫn có cơ hội kiếm điểm sau khi trở lại. Nhưng nếu điểm Vinh Dự bằng 0, thì sẽ không còn có hội quay lại.”

Nhan Hành Thạc nhíu mày, “Chính xác thì biến mất nghĩa là gì?”

“Nghĩa là những người này đi rồi, sẽ đi đâu, có chết hay không tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, không ai muốn nếm thử cả.”

Quả thực, chết chính là chết, không còn gì cả. Tuy nhiên sự biến mất này ẩn chứa vô số khả năng có thể xảy ra, nhưng những ai từng trải qua cửa thứ nhất đều không thể nghĩ đến hình ảnh lạc quan hay tích cực nào cả.

Nhìn thấy vẻ mặt vài người trở nên nghiêm trọng, hướng dẫn viên Kim bật cười, “Đừng căng thẳng như vậy, trừ khi mọi người muốn giết người, nếu không điểm Vinh Dự sẽ không bị trừ đâu, nếu không được nữa thì mọi người có thể đi nhặt rác mà, duy trì sự sống sót ở mức tối thiểu vẫn khá dễ.”

Vẫn không ai nói gì, hướng dẫn viên Kim vỗ bả vai Du Luân một cái, suýt chút nữa vỗ cậu ngã sấp mặt, “Nếu không muốn chịu khổ ở đây thì hãy nhanh chóng lên cửa thứ hai đi, càng vượt qua sớm thì tỉ lệ thành công càng cao, đừng cố trì hoãn thời gian. Vô số ví dụ đã chứng minh, càng trì hoãn lâu thì tâm lý càng dễ sụp đổ đó.”

Sau đó hắn vẫy tay bảo mọi người đi theo, giọng của hướng dẫn viên Kim trở nên hào hứng, “Đi thôi, để mọi người xem khu sinh sống!”

Khu sinh sống thực ra cũng không lớn lắm, chỉ nửa tiếng là đã tham quan xong, trên đường bọn họ có gặp một hướng dẫn viên khác cũng dẫn theo vài người mới. Khác với nhóm Du Luân, ánh mắt của những người đó rất nguy hiểm, hơn nữa còn đầy cảnh giác và thù địch.

Họ là những người mới đã thật sự tắm máu, không biết bọn họ đã chết bao nhiêu lần và thay đổi bao nhiêu người đồng đội mới có thể đến vùng đất tạm thời yên bình này, so với hành trình họ đã trải qua thì đội của Du Luân chẳng khác nào đám ngốc cả.

Nếu nơi này không có quy định không được tấn công, e rằng thứ bọn họ vừa gặp phải không phải là một đám người, mà là một trận đánh rồi.

Du Luân thu hồi ánh mắt, mím môi.

Khi đến trước nhà máy, hướng dẫn viên Kim không đưa họ vào mà đi vòng quanh nhà máy một vòng rồi nhỏ giọng giới thiệu tình hình với họ.

Phía trước nhà máy là nơi để kiếm điểm, do không có giới hạn nhân sự nên tất cả mọi người đều có thể vào, còn phía sau là nơi phân phát đồ dùng miễn phí, chủ yếu là lương thực và quần áo thiết yếu hàng ngày, nhưng những thứ này đều bị các thế lực lớn kiểm soát, nếu muốn mua thì phải tốn rất nhiều điểm Vinh Dự.

Xung quanh đều là người, có người thấy hướng dẫn viên Kim còn gật đầu với hắn, hướng dẫn viên Kim cười ha ha, hạ giọng nói: “Bảo là thế lực nhưng thật ra là một nhóm các đội tập hợp lại với nhau. Trong Vương Miện không có khái niệm thế lực, thứ duy nhất được công nhận là đội ngũ, chỉ cần nhìn vào Bảng vàng Danh dự là biết, nó báo tên đội mỗi ngày, thế nhưng lại không có tên của các thế lực.”

“Các thế lực thường xuyên thay đổi, nếu mọi người muốn sống lâu dài ở đây thì tốt nhất nên hỏi thăm để đỡ bị thiệt.”

Có quá nhiều thế lực, đã vậy cái tên nào cũng có, Du Luân không nhớ nổi, chỉ nhìn lướt qua rồi rời đi cùng hướng dẫn viên Kim. Sau khi xem nhà máy xong, hướng dẫn viên Kim dẫn họ đi dọc theo rìa của khu sinh sống.

“Xung quanh khu sinh sống là rừng, cánh rừng này rất rộng lớn, ở đó có đủ mọi thứ như thú dữ, vách đá, rắn độc, còn có người đã nhìn thấy NPC ở đó, nhưng hành tung của NPC quá bí ẩn, những người tôi quen chưa ai gặp được cả. Trong rừng còn có rất nhiều cơ hội, có người mới đi một ngày đã nhặt được ba cái rương, có người đi cả tháng vẫn không tìm được gì, đi săn trong đấy cũng có thể giải quyết được vấn đề đồ ăn. Nếu may mắn, sau khi con mồi chết có thể tìm thấy bảo vật, tất cả tùy thuộc vào ăn ở.”

Triệu Tòng Huy nhấc tay: “Rương và bảo vật là gì ạ?”

“Rương chính là rương, sau khi mở ra sẽ ngẫu nhiên có quà bên trong. Bảo vật có nhiều loại, có loại cũng là quà, có loại là vật dụng hàng ngày, có loại sẽ có NPC bên trong, đối phương sẽ đấu với cậu hoặc là sẽ giao nhiệm vụ cho cậu, nếu hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng.”

“Muốn đi vào rừng, đầu tiên phải biết bản lĩnh của mình tới đâu. Cậu mới vào đây, chắc là vẫn chưa biết phần thưởng tổ đội sẽ biến mất sau khi ra khỏi cửa thứ nhất nhỉ. Hiện tại các cậu đều là người thường, nếu đi vào rừng thì chỉ có thể dùng tay không và bản lĩnh thật sự để chống lại dã thú thôi.”

Hướng dẫn viên Kim hít một hơi, giọng nói trở nên nhẹ hơn, “Tới rồi.”

Mọi người ngẩng đầu, phát hiện không biết từ khi nào bọn họ đã đến trước một bức tường bê tông.

Đi vài bước qua bức tường bê tông, mọi người mới nhận ra đây là một lối đi, hình dáng giống đường hầm trong thế giới thực, hướng dẫn viên Kim vỗ vào bức tường: “Đây là lối vào cửa thứ hai, cứ đi thẳng hoài là sẽ đến nơi. Tôi rất xin lỗi, tiết lộ nội dung cửa thứ hai sẽ bị trừ điểm, vì vậy tôi không thể nói thêm nữa.”

Nói đến đây, hướng dẫn viên Kim 1m9 xoa tay phấn khích, “Các vị khách yêu dấu ơi, dịch vụ của tôi đã kết thúc rồi, nên trả tiền rồi nhỉ?”

Du Luân vẫn đang nhìn đường hầm, nghe vậy lập tức nhìn sang, “Không phải nói phục vụ độc quyền 2 tiếng sao, mới có 1 tiếng mà.”

Hướng dẫn viên Kim lập tức đổi sang vẻ mặt đòi nợ, “Hai tiếng là dành cho khách hàng thanh toán đầy đủ! Cậu chỉ trả có 12 điểm nên đương nhiên phải giảm bớt thời gian rồi. Mấy người nên thấy đủ đi, tôi đã nói với mấy người tất cả những gì mình phải nói rồi, cũng không dẫn mấy người đi vòng vèo trong khu sinh sống. Tôi đã làm hết sức mình rồi đó.”

Nhìn vẻ mặt của bốn người họ, hướng dẫn viên Kim khịt mũi, “Nếu không, mấy người còn muốn biết gì nữa thì hỏi ngay đi, hỏi xong thì thanh toán tiền cho tôi. Nhưng mà nếu không thể nghĩ ra điều gì để hỏi trong vòng 20 giây, thì giao dịch của chúng ta kết thúc.”

Triệu Tòng Huy kỳ quái nhìn hắn, “Sao lại là 20 giây ạ?”

Hướng dẫn viên Kim trừng mắt: “20 giây còn chưa đủ sao!”

“Không phải, ý em là,” Triệu Tòng Huy vẫn cứ cảm thấy kỳ quái, “Vì sao anh lại quy định thời gian chính xác như vậy?”

Hướng dẫn viên Kim không trả lời cậu ta, ngược lại nhìn về phía Du Luân, “Cậu hỏi trước đi, tôi sẽ trả lời.”

Du Luân cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, sau khi suy nghĩ xong liền trả lời: “Được rồi, nhưng tôi có một điều kiện.”

“Cậu nói đi.”

“Miễn là bọn tôi đặt câu hỏi, thì anh không được phép rời đi. Anh phải trả lời xong tất cả câu hỏi của bọn tôi thì giao dịch mới tính là kết thúc.”

Hướng dẫn viên Kim đồng ý rất thoải mái: “Ok con dê!”

Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp yêu cầu như vậy, chưa hỏi xong thì không thể rời đi, nhưng thực tế chỉ hỏi nhiều nhất bảy tám câu đã hết vốn từ, đã vậy còn không hỏi được trọng điểm.

“Cậu nhóc, trả lời câu hỏi trước của cậu, sở dĩ tôi nói chính xác như vậy là bởi vì ở đây, tất cả các thỏa thuận miệng về điểm Vinh Dự đều chính thức có hiệu lực. Với tư cách là giám sát viên, Vương Miện sẽ giúp theo dõi thỏa thuận giữa hai bên, nếu vi phạm hiệp ước sẽ bị trừ điểm, hơn nữa còn trừ điểm theo phần trăm, giờ cậu đã hiểu chưa?”

Nhìn vẻ mặt cười vui vẻ khi người gặp họa của hướng dẫn viên Kim, sao Triệu Tòng Huy còn không rõ nữa, cái tên gian thương này!

Hướng dẫn viên Kim nhướng mày nhìn về phía Du Luân: “Còn câu hỏi nào khác không?”

Du Luân không nói chuyện, quay đầu nhìn Nhan Hành Thạc.

Người sau hiểu ngầm, “Tôi lên trước?”

Du Luân mỉm cười: “Anh lên trước đi, ba người bọn tôi qua bên kia ngồi một lát, nghiên cứu còn gì muốn hỏi không.”

Bỏ Nhan Hành Thạc lại với hướng dẫn viên Kim, Du Luân thật sự dẫn Triệu Tòng Huy và Miêu Thắng Nam qua bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi. Do cách khá xa nên không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ có thể thấy Nhan Hành Thạc vừa nói chuyện vừa đưa tay đếm số, từ 1 đến 10 rồi bắt đầu lại từ đầu.

Hướng dẫn viên Kim: “…………”

Cứu mạng, tui lên thuyền giặc rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.