Vào lúc giả thiết thứ hai có hiệu lực, Hài Hòa Phúc cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau một giây thì nhìn xuống cơ thể mình.
Khi ở trạng thái tử vong, để phản ánh sự khác biệt giữa người sống và linh hồn, màu sắc của linh hồn sẽ nhạt hơn màu của người sống, giống như hiệu ứng mờ dần vậy, bây giờ, hiệu ứng đó đã biến mất.
Cuối cùng cá mặn cũng lật mình, Hài Hòa Phúc vui vẻ đưa tay lấy tấm thứ ba.
Vẫn là thẻ bối cảnh.
Cầm bút suy nghĩ một lúc, Hài Hòa Phúc cúi xuống viết.
—— Trái tim Phượng Hoàng vốn dĩ thuộc về tộc Nữ Oa, hai trăm năm trước hoàng thất đã mượn Trái tim Phượng Hoàng và hứa hai trăm năm sau sẽ trả lại, hôm nay trùng hợp là ngày mãn hạn hai trăm năm. Ps, ngoại trừ hậu duệ của Nữ Oa, ai muốn lấy Trái tim Phượng Hoàng đều là ăn cướp.
Khi cô đặt bút xuống, giả thiết thứ ba cũng lặng lẽ có hiệu lực, nhìn dòng chữ “Vòng giả thiết này kết thúc” trên màn hình lớn, Hài Hòa Phúc nhếch khóe môi.
Bà đây phải quay lại trả thù! Hãy run sợ đi, nhóm Khăn Quàng Đỏ!
……
Du Luân phát hiện bức tranh xảy ra vấn đề, phản ứng đầu tiên chính là thời gian ghi giả thuyết lại đến, còn chưa kịp suy nghĩ tại sao Ngũ Phúc Lâm Môn lại thay quần áo cho ba Miêu, cậu đã chạy như bay ra khỏi phòng thờ, bên ngoài không còn ai, mọi người đều tập trung ở chỗ Công chúa.
Khi Du Luân vén rèm chạy vào, Triệu Tòng Huy đang lôi kéo làm quen với Công chúa: “Ngày thường Điện hạ thích làm gì vậy?”
Công chúa cười đáp: “Ngắm hoa, chơi cờ nhảy.”
Triệu Tòng Huy: “……”
Im lặng một giây, Triệu Tòng Huy cũng cười rộ lên, “Ngắm hoa? Thần cũng thích ngắm hoa lắm á, trăm loài hoa như trăm vị mỹ nhân tuyệt sắc, mỗi loài có một vẻ quyến rũ riêng. Mỹ nhân còn phải so cao thấp, đương nhiên hoa cũng có ba bảy loại, trong lòng thần, mẫu đơn xứng đáng là vị vua của muôn hoa, vẻ đẹp lấn áp mọi hoa thơm cỏ lạ, hệt như Công chúa điện hạ vậy.”
Cậu ta nói xong, Công chúa không hề đáp lại, Thân Thiện Phúc ở bên cạnh bình luận đúng trọng tâm: “Vừa thô thiển vừa dung tục, nông cạn không biết tôn trọng, trong sự vô tri còn ẩn chứa vẻ không thành tâm. Tôi mà là Công chúa thì đã hất nước trà vào mặt cậu lâu rồi.”
Triệu Tòng Huy: “……”
Cậu cũng đâu còn cách nào khác đâu! Nói về hội họa và văn hóa thì Công chúa chẳng thèm quan tâm, con đường tình bạn hoàn toàn bị chặn đứng nên chỉ có thể bẻ lái sang con đường tình yêu, nhưng cậu ta là một trạch nam đã ế kinh niên, ế bền vững 20 năm, sao mà biết cách rù quến người ta được!
Cứng đờ trong chốc lát, đến khi nụ cười của Công chúa ngày càng ẩn ý, Triệu Tòng Huy lại đánh vỡ sự im lặng tẻ ngắt, “Điện hạ… Thích hoa gì nhất?”
Công chúa nhẹ nhàng cất lời: “Hoa cúc.”
“……”
Sau khi chạy vào, Du Luân sợ khiến Công chúa bất ngờ nên chỉ ra hiệu với đồng đội, thật ra không cần cậu nói, bọn họ đã phát hiện Hài Hòa Phúc biến mất từ lâu rồi, chỉ có mình Triệu Tòng Huy tập trung cưa cẩm công chúa là không chú ý điểm này mà thôi.
Lúc mới vào, Du Luân còn đang bận báo tin nên không nghe Triệu Tòng Huy đang nói gì với Công chúa, cho đến khi nghe được chữ ‘hoa cúc’ chấn động bờ hồ vang vọng bên tai, Du Luân mới quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Triệu Tòng Huy.
Sau đó, cậu liền trừng lớn mắt.
Sau khi giả thiết có hiệu lực sẽ rất rõ ràng, mọi người có thể nhận ra ngay lập tức, một số ẩn trong cốt truyện và bối cảnh, cần từ từ phát hiện, nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như cậu là đương sự của giả thuyết, vậy sau khi cậu gặp một đương sự khác thì sẽ có một khái niệm rõ ràng ùa vào tâm trí cậu.
Vừa nãy, tâm trí cậu nói với cậu rằng, vị Công chúa trước mặt cậu đây, đã tiến hóa từ chị gái lên thành anh trai của cậu rồi.
……
Du Luân sợ hãi, nhanh chóng kéo Triệu Tòng Huy lên.
Hoa cúc là cái từ đáng sợ gì vậy, Khăn Quàng Đỏ bọn họ bán nghệ chứ không bán thân!
Triệu Tòng Huy hoang mang nhìn Du Luân: “Đội trưởng, anh kéo em làm gì?”
Chưa kịp giải thích, phía trong góc chợt có một luồng sáng chiếu thẳng vào người cậu.
Trải qua hai cửa, bây giờ tốc độ phản ứng của Du Luân đã lên một tầm cao mới, cậu nắm chặt áo của Triệu Tòng Huy, muốn kéo cậu ta đến nơi an toàn, nhưng không ngờ có một người ở phía sau nhìn thấy biến cố này cũng túm áo của Du Luân, kéo cậu sang bên mình. Dưới tác dụng của hai lực kéo, sức lực của Du Luân không bằng người ta, thế là Du Luân và Triệu Tòng Huy cùng nhau ngã về hướng Nhan Hành Thạc.
Ánh sáng ban đầu nhắm vào Du Luân, cứ thế trùng hợp, chiếu thẳng vào trán Triệu Tòng Huy.
Triệu Tòng Huy còn chưa kịp hét lên một tiếng, hồn đã phai nhạt.
……
Toàn thể khăn quàng đỏ đều bước vào trạng thái đề phòng cấp độ 1. Hài Hòa Phúc bẻ cổ tay, cười hì hì đứng cách đó không xa, sau khi vung tay trái và tay phải, ánh sáng đỏ đánh về phía kẻ địch, ánh sáng xanh bay về phía đồng đội. Chưa đầy ba giây, tập thể Ngũ Phúc Lâm Môn đã sống lại.
Triệu Tòng Huy đã chết, cậu ta không cần bảo vệ mình, cũng không bảo vệ người khác được, chỉ có thể bàng quan lải nhải: “Ủa gì vậy trời?!?! Cô hack đó à!!!!”
Hài Hòa Phúc khịt mũi: “Vốn dĩ giả thiết có thể viết tùy tiện mà. Muốn trách thì trách các người không có sức tưởng tượng ấy. Đừng lo lắng, tui sẽ cho mấy người lên Tây Thiên mà không hề đau đớn ha.”
Tay của cô giống như một khẩu súng laser vô tận, nếu bị ánh sáng chạm vào nhất định sẽ chết, chỉ còn cách là phải trốn. Miêu Thắng Nam chỉ trốn chậm hơn một chút đã bị bắn trúng, sau đó cũng giống như Triệu Tòng Huy luôn.
Đôi mắt Tịch Viễn trầm xuống, hắn định giơ tay trái lên thì Nhan Hành Thạc đã nắm chặt cổ tay hắn.
Hắn không vui nhìn Nhan Hành Thạc, Nhan Hành Thạc chỉ giải thích với hắn bốn chữ: “Giờ chưa phải lúc.”
Cùng lúc đó, Du Luân hô to: “Rút!”
Đội Khăn Quàng Đỏ vắt chân lên cổ chạy, sao Hài Hòa Phúc có thể để họ đi dễ dàng vậy được, cô định đuổi theo nhưng Kính Nghiệp Phúc đã vươn tay ngăn cô lại: “Chuyển biến tốt liền dừng lại đi, dù bây giờ có giết hết thì lát nữa họ cũng sẽ sống lại thôi.”
Hài Hòa Phúc nhíu mày, “Chúng ta nắm chặt thời gian hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ không sống lại được.”
Nói thì dễ, sau khi ở đây sáu tiếng, Kính Nghiệp Phúc đã mơ hồ nhận ra, muốn lấy được Trái tim Phượng Hoàng không phải chuyện dễ, cua công chúa rất có thể là đường cụt, chắc vẫn còn một con đường sống khác.
Tóm lại, vẫn chưa phải lúc đuổi cùng giết tận.
Nhìn lướt qua cửa cung điện, Kính Nghiệp Phúc quay người lại, mỉm cười nhìn Công chúa vẫn luôn ngồi nguyên vị trí cũ, “Điện hạ, hiện tại có thể cho tôi mượn Trái tim Phượng Hoàng để nhìn một chút không?”
Công chúa yên lặng nhìn hắn, một lúc sau mới cong môi, “Được chứ”
Một đường chạy như điên, chạy vào một góc không ai biết, bốn người tựa vào tường nghỉ ngơi, còn hai người kia đang sốt ruột bay vòng quanh.
Triệu Tòng Huy: “Rốt cuộc cô ta đã viết gì vậy, lẽ nào cô ta tự viết mình thành thần rồi à!”
Miêu Thắng Nam: “Đây là gian lận! Hu hu hu tại sao em lại là người viết đầu tiên chứ, nếu em không phải là người đầu tiên thì em cũng có thể viết những điều hữu ích rồi!”
Cuối cùng Du Luân cũng lấy hơi lại, cậu lau mồ hôi trên trán: “Trước hết nên nghĩ xem phải làm gì tiếp theo đã.”
Tịch Viễn đứng khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng: “Còn có thể làm gì nữa, chờ hai tiếng đến vòng viết giả thuyết tiếp theo, viết thẳng năm người họ bị nghiền xương thành tro, hồn phi phách tán, để xem lúc đó bọn họ sẽ sống lại thế nào.”
Năm người còn lại: “……”
Tịch Viễn đúng là ứng với câu châm ngôn kia —— Không độc thì không phải là đàn ông con trai.
Sau khi ho khan, Du Luân quyết định chuyển chủ đề trước, “Chuyện của Ngũ Phúc Lâm Môn lát nữa giải quyết sau. Bây giờ không chỉ có Ngũ Phúc Lâm Môn ngăn cản nhiệm vụ của chúng ta mà còn có cả Công chúa nữa, nàng mới là khúc xương cứng, bây giờ nàng đã bị Hài Hòa Phúc biến thành nam rồi. Tôi không hiểu, tại sao lại biến Công chúa thành con trai nhỉ?“
Sư huynh Cần nói đúng trọng điểm: “Biến thành nam, mỹ nam kế sẽ mất tác dụng.”
Du Luân nhớ lại câu ‘Hoa cúc’ không có ý tốt của Công chúa, cậu im lặng, quyết định không mở cánh cửa đến thế giới mới cho sư huynh Cần.
“Ngoài Công chúa, Trái tim Phượng Hoàng cũng có vấn đề.”
Nghe Nhan Hành Thạc nói, Triệu Tòng Huy ngẩn người, “Có vấn đề gì ạ?”
Nhan Hành Thạc bình tĩnh trả lời: “Trái tim Phượng Hoàng đó là giả.”
Năm giọng nói có cùng ý tưởng: “Giả?! ——”
Nhan Hành Thạc nhìn Du Luân với vẻ kỳ quái, “Không phải tôi đã nói với cậu từ lâu rồi sao?” Sao cậu lại ngạc nhiên vậy?
Du Luân trợn to mắt, “Anh nói với tôi hồi nào!”
“Trên bàn cơm, tôi lắc đầu với cậu ấy.”
Du Luân: “……”
Mặc kệ việc mình đã hiểu sai ý, Du Luân hỏi, “Sao anh biết nó là giả?”
Dừng một chút, Nhan Hành Thạc hỏi lại Du Luân: “Cậu cảm thấy hảo cảm của Công chúa với tôi như thế nào?”
Vấn đề này không liên quan gì đến nhau, nhưng Du Luân vẫn nể tình nghĩ một lúc, “Hẳn là rất thấp.”
Nhan Hành Thạc khẽ gật đầu, “Trong số tất cả mọi người, chắc tôi là người Công chúa không thích nhất, tôi muốn soán ngôi, hơn nữa còn nắm giữ binh quyền, nhưng vừa hỏi mượn Trái tim Phượng Hoàng, Công chúa đã đưa cho tôi, ai trong Ngũ Phúc Lâm Môn cũng mạnh hơn tôi, vậy tại sao Công chúa chỉ đồng ý yêu cầu của tôi?”
Nhóm Du Luân mờ mịt nhìn anh, không đoán ra được mấu chốt vấn đề, Tịch Viễn nhíu mày suy tư chốc lát, sau đó lông mày dần dần giãn ra, “Bởi vì, trời tối.”
Nhan Hành Thạc gật đầu khẳng định: “Không sai.”
Sau đó, hai người này liền im lặng.
Bốn người còn lại: “…………”
Du Luân: “Hai vị, xin hãy giúp đỡ những đứa nhóc không đủ IQ này với.”
……
Nhan Hành Thạc giải thích, Công chúa đã nói rằng Trái tim Phượng Hoàng sẽ phát ra ánh sáng vàng dưới ánh Mặt Trời, nếu là Trái tim Phượng Hoàng giả, chỉ cần lấy ra vào ban ngày thì sẽ bị lộ, cho nên chỉ có thể lấy ra vào ban đêm.
Mà đây chỉ là cơ sở để anh suy đoán, sở dĩ anh chắc chắn đó là hàng giả là do chất liệu của Trái tim Phượng Hoàng không đúng.
Trong thư phòng tướng quân có ghi rõ Trái tim Phượng Hoàng là một thứ giống như đá quý nhưng không phải đá quý, sau khi nhận được Trái tim Phượng Hoàng do cung nữ gửi đến, Nhan Hành Thạc đã cẩn thận xem xét nó rất lâu. Đó là viên ruby, chẳng qua chiết suất cao và màu sắc sáng hơn một chút mà thôi, nhìn có vẻ khác với đá quý nhưng về bản chất thì chúng là một.
Miêu Thắng Nam chớp mắt, “Nếu đó là giả, vậy lẽ nào… Đồ thật đã bị công chúa giấu rồi?”
Khổng Duy Cần: “Lỡ như Công chúa không biết đó là giả thì sao?”
Tiếp nối suy nghĩ này, Triệu Tòng Huy sợ hãi thốt lên: “Không chừng tín vật đính ước chồng của Công chúa trao cho nàng là đồ giả! Nàng còn coi nó như bảo bối mà đeo suốt nhiều năm, thật là đáng thương”.
Du Luân đỡ trán: “Nhất định Công chúa biết đó là giả, bằng không tại sao đến trời tối mới lấy ra.”
Tịch Viễn không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, một lúc sau, hắn đột ngột nói: “Hình dạng của Trái tim Phượng Hoàng giống hệt như đá quý trên chiếc nhẫn. Liệu chất liệu của chúng có giống nhau không?”
Tạm dừng một giây, hắn lại hỏi: “Còn có chức năng nữa, có phải cũng giống nhau luôn không?”
Chung quanh lặng ngắt như tờ, hiển nhiên Nhan Hành Thạc đã nghĩ tới chuyện này từ lâu, sắc mặt không chút thay đổi, Du Luân cúi đầu nhìn chiếc nhẫn của mình.
Cậu nhớ tới những từ trong giả thuyết không thể sửa đổi.
Có được Trái tim Phượng Hoàng là có được thiên hạ.
Chỉ là một cục đá mà thôi, dựa vào cái gì có thể giúp người ta có được thiên hạ, nếu nó ẩn chứa bí ẩn…
“Trái tim Phượng Hoàng thật, 90% là ở chỗ Công chúa.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhan Hành Thạc, anh im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Đừng quên, ở đây chỉ có mệnh lệnh của Công chúa là không ai được trái phạm, đãi ngộ đặc biệt này rất có thể là do Trái tim Phượng Hoàng ban cho nàng”
“Vậy……” Du Luân dò hỏi nhìn anh, “Chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Xoa xoa giữa mày, Nhan Hành Thạc cũng cảm thấy hoàn cảnh ở đây quá phức tạp, cửa thứ hai là quan hệ giữa các nhân vật phức tạp, còn cửa này lại là bối cảnh phức tạp, anh luôn cảm thấy vẫn còn rất nhiều thông tin quan trọng mà họ đã không thu hoạch được.
“Trước tiên phải xem nơi này rốt cuộc là đâu đã. Chúng ta chia thành ba nhóm, Miêu Thắng Nam, Triệu Tòng Huy, hai người sẽ quay lại Ôm Thúy cung và giám sát Ngũ Phúc Lâm Môn, nếu họ tách ra thì hai người cứ tập trung vào Kính Nghiệp Phúc.”
Sau đó, anh nhìn về phía Tịch Viễn, “Anh và Khổng Duy Cần đi ra khỏi hoàng cung xem thử.”
Khổng Duy Cần ngốc nghếch hỏi: “Ra hoàng cung để nhìn cái gì?”
Tịch Viễn kéo y ra phía sau, bình tĩnh gật đầu, “Đã hiểu.”
Sau khi sắp xếp mọi người xong xuôi, Du Luân nhìn Nhan Hành Thạc đầy mong đợi: “Còn hai ta, hai ta làm gì?”
Nhan Hành Thạc khẽ mỉm cười: “Hai ta đi tìm Hoàng đế, xem mặt ông ta có phải mặt ba cậu không.”
Du Luân: “……”
– —–oOo——