Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện

Quyển 3 - Chương 48



Nghe Khăn Quàng Đỏ yêu cầu trao đổi thông tin riêng, Kính Nghiệp Phúc không hề do dự, đồng ý luôn.

Du Luân có sầu lo thì gã cũng có, suy cho cùng đội bọn họ chỉ nhìn vào ngoại hình chứ không xem thực lực, ngoại hình đã lên thì không thể đòi hỏi kỹ năng diễn xuất cao được.

……

Tịch Viễn và Kính Nghiệp Phúc vào trong nửa cung điện vẫn chưa sụp đổ để trao đổi, những người còn lại tiếp tục đứng trong đống đổ nát, chín người nhìn nhau chằm chằm, Du Luân ho khan một tiếng, cố gắng khuấy động bầu không khí, “Sao đêm nay đẹp nhỉ.”

Bốn người đội Ngũ Phúc Lâm Môn vô cảm nhìn chằm chằm cậu, không hề có ý đáp lời.

Du Luân: “……”

Tội gì phải vậy.

Cao thủ so chiêu sẽ không lãng phí thời gian, chỉ mới vài phút, hai người ở bên kia đã đi ra, Kính Nghiệp Phúc gọi đồng đội, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài nào.”

Miêu Thắng Nam không ngờ gã vừa ra đã đi liền luôn, cô nhóc tò mò hỏi: “Anh ra ngoài làm gì vậy?”

Kính Nghiệp Phúc luôn phá lệ kiên nhẫn với gái xinh, gã tốt tính trả lời: “Đi ra ngoài xem lời mấy người nói có thật không, nếu không có gì bất ngờ thì bọn tôi sẽ không quay lại, đây là sân nhà của mấy người.”

Năm người cùng nhau bước ra ngoài, khi sắp rời khỏi tầm mắt của Khăn Quàng Đỏ, Giàu Mạnh Phúc xoay người, ngẩng đầu khinh thường nhìn bọn họ, hắn lạnh lùng giơ tay làm động tác cắt yết hầu đầy tàn nhẫn, cảm thấy đã dọa sợ bọn họ, Giàu Mạnh Phúc hài lòng, hắn đột nhiên phất ống tay áo, lại lạnh lùng xoay người về.

Toàn thể Khăn Quàng Đỏ: “……”

Thời kỳ trẻ trâu của đứa nhỏ này, có phải hơi dài không.

Sau khi bọn họ đi hết, Du Luân mới quay đầu, nôn nóng hỏi: “Sao rồi, hai người đã trao đổi thông tin gì vậy?”

Tịch Viễn bình tĩnh lắc đầu, “Vô dụng.”

Triệu Tòng Huy: “Không phải chứ, lẽ nào bọn họ chơi chiêu lừa đảo?!”

“Nói vậy cũng không phải,” Tịch Viễn im lặng, “Đúng là bọn họ biết điều gì đó mà chúng ta không biết, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên họ vào cửa này.”

Sau một giây yên tĩnh.

Năm người còn lại đồng thanh: “Nà ní?!?!”

Tịch Viễn: “……”

Du Luân trợn mắt há hốc mồm: “Không phải nói đối thủ của tay mới cũng là tay mới sao?!”

Ở cửa đầu tiên, chỉ newbie mới có thể thành lập một đội với newbie. Ở cửa thứ hai, chỉ một đội có toàn bộ các thành viên đều vào cửa lần đầu tiên mới có thể cạnh tranh với một đội giống vậy. Thế tại sao đến cửa thứ ba, quy tắc lại thay đổi rồi?

Tịch Viễn nhìn cậu, “Rất rõ ràng, ở cửa thứ ba quy tắc này đã trở thành phế thải.”

Miêu Thắng Nam quan tâm một vấn đề khác hơn là quy tắc, “Lúc trước bọn họ tiến vào, nhiệm vụ cũng là tìm Trái tim Phượng Hoàng sao ạ?”

“Không phải, nội dung của cửa khác nhau. Lần trước bọn họ bước vào thời đại Dân Quốc, nhiệm vụ không phải là tìm thứ gì đó mà là giết một người, người đó sẽ sống lại, đã đút tro cốt của hắn cho lợn ăn rồi mà hắn vẫn có thể sống lại, đến thời gian bọn họ vẫn chưa tìm ra cách giết hắn cho nên thất bại.”

…… Hành động đút tro cho lợn này, vừa nhìn đã biết là tác phẩm Hài Hòa Phúc.

Khổng Duy Cần chớp chớp mắt, “Nếu nội dung đã khác nhau, vậy sao gã còn nói với anh mấy thứ này?”

“Các cửa đều tương tự nhau, mặc dù nội dung khác nhau nhưng độ khó là như nhau, hình thức cơ bản cũng sẽ không thay đổi, chính là hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi.”

Cửa trước của Ngũ Phúc Lâm Môn chính là giết một người không thể chết, cửa này của Khăn Quàng Đỏ chính là lấy Trái tim Phượng Hoàng không thể lấy. Bọn họ giống như con lừa bị treo quả táo trước mặt, nhiệm vụ tưởng chừng như gần trong tầm tay nhưng thực tế sẽ không bao giờ đạt được.

Du Luân hơi hiểu ra, nhưng mà…… Không phải bọn họ đã biết việc Trái tim Phượng Hoàng không thể lấy được thông qua mấy con đường bình thường rồi sao???

Du Luân hối hận cũng không được, mệt, quá mệt mỏi rồi!

Nhan Hành Thạc cực kì trùng hợp vừa khéo hỏi, “Anh dùng tin tức gì để trao đổi điều này với họ?”

Tịch Viễn nhướng mi, thành thật trả lời, “Tinh hoa của Trái tim Phượng Hoàng đã bị lấy mất, nếu không có tinh hoa thì Trái tim Phượng Hoàng không thể tỏa sáng, vì vậy Công chúa sẽ không lấy Trái tim Phượng Hoàng ra vào ban ngày.”

Du Luân: “…………”

Cậu sai rồi, cậu không nên nghi ngờ Tịch Viễn mới phải.

Thông thường khi đi trao đổi tin tức, gian thương sẽ làm giả những thông tin mình có, mà Tịch Viễn đi trao đổi tin tức, ngoài việc làm giả, hắn còn khiến đối phương phải làm việc đến ban ngày mới nhận ra đó là giả.

Bốn người đã bàn bạc bên ngoài đều hiểu ý của Tịch Viễn, nhưng Miêu Thắng Nam và Triệu Tòng Huy lại không biết, họ tưởng Trái tim Phượng Hoàng thực sự có tinh hoa bên vội hỏi xem ai đã lấy. Du Luân bổ túc cho cả hai một khóa, nghe xong hai đứa nhỏ đều bừng tỉnh, sau đó kính nể nhìn Tịch Viễn.

Thiếu đạo đức rõ ràng, gian trá triệt để, anh Viễn, từ nay anh sẽ là idol của em!

Tịch Viễn tự động bỏ qua ánh mắt của bọn họ, nói tiếp: “Nội dung của cửa khác nhau, quy tắc cũng khác nhau, lần trước bọn họ không có viết giả thiết, cụ thể là gì thì gã không nói.”

Không trao đổi được thông tin hữu ích, nhưng cũng không để lộ thông tin quan trọng, đã tính là không tồi rồi. Ngũ Phúc Lâm Môn sẽ nhanh chóng nhận ra chuyện Trái tim Phượng Hoàng có vấn đề, bây giờ Tịch Viễn cho bọn họ một tin tức giả, có thể giữ chân bọn họ một lúc.

“Hai ngươi còn trao đổi gì nữa không?”

“Có, trao đổi hai điều, Kính Nghiệp Phúc nói điều thứ hai là, Công chúa có khả năng tiên đoán, nàng có thể biết trước mọi chuyện xảy ra ở đây.”

Đối mặt với một vài cặp mắt kinh ngạc, Tịch Viễn hơi dừng một chút rồi nói tiếp: “Gã nói dối đấy.”

Du Luân và những người khác: “……”

Nói chuyện đừng có ngắt quãng chớ!

Triệu Tòng Huy khó hiểu hỏi: “Sao anh biết gã nói dối?”

Tịch Viễn bình tĩnh trả lời: “Tôi nhìn ra.”

Triệu Tòng Huy vẫn muốn hỏi, nhưng Du Luân lại ngăn cản, cậu ta nhìn về phía Du Luân, chỉ thấy Du Luân im lặng lắc lắc đầu với mình.

Trong im lặng, bóng đèn trong đầu Triệu Tòng Huy sáng lên, cậu ta hiểu ý của Du Luân rồi.

—— Tịch Viễn nói ‘nói dối’ thì nhất định là ‘nói dối’, con nít con nôi quậy cái gì.

Triệu Tòng Huy: “……”

Bên kia, Nhan Hành Thạc rũ mắt suy tư, “Có lẽ gã không nói dối, chỉ là gã cho chúng ta một khái niệm khác mà thôi.”

Một số điều có thể là nói dối, một số lời nói dối sau này sẽ bị phát hiện. Ví dụ như Tịch Viễn nói rằng Trái tim Phượng Hoàng sẽ không tỏa sáng, điều này là sự thật, hơn nữa còn rất dễ kiểm chứng, sau khi đi xác minh, bọn họ sẽ nghĩ rằng toàn bộ câu nói đều là thật. Tịch Viễn không phải đèn cạn dầu, Kính Nghiệp Phúc càng không phải, rất có thể gã cũng giống Tịch Viễn, chỉ có nửa câu là thật, hoặc là, gã muốn dùng chuyện có thật để làm bọn họ phân tâm.

Nhan Hành Thạc và Tịch Viễn ngừng nói chuyện, chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Hai vị quân sư đều đang bận rộn, Du Luân tự biết IQ của mình đến đâu nên không tham gia cuộc vui của họ. Để phân tán lực chú ý, Du Luân dời mắt, lại thấy cây gậy tiên nữ khiến đầu cậu đau trở lại.

Du Luân không cảm xúc: “Cho cậu một phút, giải thích vì sao lại lấy gậy tiên nữ đấy.”

Triệu Tòng Huy: “……”

“Em cũng nào có muốn như vậy đâu…”

Nói đến đây, cậu ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ: “Đột nhiên đến lượt em viết giả thuyết, thẻ đầu tiên em rút lại là một thẻ trống, em nóng lòng muốn mình và Miêu Miêu sống lại nên đã viết rất nhanh. Em viết tất cả những năng lực ảo diệu mình có thể nghĩ ra, nhưng sau khi viết xong lại không có tác dụng nên mấy từ đó biến mất ngay lập tức, em đành viết lại lần hai. Em nghe Hài Hòa Phúc nói cổ cũng viết như em, chỉ khác nguồn gốc, thế nên lần viết thứ hai, em bổ sung một câu ở cuối, loại ma thuật toàn năng này đến từ cây gậy phép.”

“……”

Du Luân rất khó hiểu: “Có nhiều nguồn gốc của ma thuật mà, sao cậu không viết là Hogwarts, chẳng phải nó nổi tiếng hơn sao?”

Triệu Tòng Huy hơi hé miệng, nói với vẻ không tự tin: “Nhưng từ đầu tiên nảy ra trong đầu em lúc đó là gậy phép thuật……”

Du Luân cạn lời nhìn trời, Miêu Thắng Nam đi đến bên cạnh hai người họ, “Gậy tiên nữ cũng khá tốt mà. Sau đó anh viết giả thuyết gì vậy nha?”

Triệu Tòng Huy trả lời: “Tấm thứ hai là Thư công tử.”

Thần kinh mẫn cảm nảy lên một chút, Du Luân quay mạnh đầu: “Kính Nghiệp Phúc? Cậu viết thế nào?”

Triệu Tòng Huy nở nụ cười âm trầm: “Em viết thật ra Thư công tử là một người đã chết, bởi vì quá muốn có được Trái tim Phượng Hoàng nên mới ngưng tụ thành thực thể, sống như một người bình thường. Tất cả mọi người, kể cả bản thân Thư công tử cũng không biết chuyện này.”

Miêu Thắng Nam ngơ ngác nhìn Triệu Tòng Huy: “Lợi hại, như vậy cho dù Ngũ phúc lâm môn lấy được Trái tim Phượng Hoàng thì Kính Nghiệp Phúc cũng không thể qua cửa được.”

Tuy rằng hơi hại người mà chẳng ích ta, nhưng cuối cùng vẫn là giả thuyết đáng tin cậy, Du Luân gật đầu, tiếp tục hỏi: “Tấm thứ ba cậu viết gì?”

Triệu Tòng Huy nhìn Du Luân, yên lặng mím môi.

Du Luân: “…………”

Cậu lập tức ngẩng đầu lên, “Không lẽ cậu rút trúng thẻ của tôi?!”

“Không có không có,” Triệu Tòng Huy liên tục xua tay, “Là sư huynh Cần.”

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng tặng dao cho người khác, hầu hết thời gian Khổng Duy Cần là một cậu chàng đẹp trai dễ thương trầm tính, đột nhiên bị điểm danh, y vui vẻ chạy lại, “Cậu viết về tôi à, viết gì vậy?”

Triệu Tòng Huy kéo khóe miệng cười khan, nói: “Đúng vậy, tấm đầu tiên em viết rất nhiều chữ, vả lại còn viết tận hai lần nên lãng phí một chút thời gian. Sau khi rút tấm thứ hai, không ngờ lại là của kẻ địch, em suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một cách khiến gã lấy được Trái tim Phượng Hoàng nhưng vẫn không thể vượt cửa. Em muốn đề phòng nên giữ một cơ hội thứ hai cho chúng ta, lỡ như bọn họ có được Trái tim Phượng Hoàng trước thời hạn thật thì sao, nếu Kính Nghiệp Phúc lấy được thì chúng ta vẫn còn cơ hội, đội trưởng, anh thấy có đúng không?”

Du Luân lại trở về dáng vẻ không cảm xúc, “Nói, rốt cuộc cậu viết cái gì rồi.”

Triệu Tòng Huy: “……”

“Không phải em đang kể đây sao, em rút tấm thẻ thứ ba, vừa thấy là sư huynh Cần, em nhất định phải viết giả thuyết siêu lợi hợi cho ảnh rồi! Thế là em cầm bút lên định viết, Thừa tướng không phải là người thường, anh ấy đã âm thầm giám sát toàn bộ cung điện suốt thời gian qua, mà thân phận thực sự của anh ấy là pháp sư mạnh nhất, bất khả chiến bại trên thế giới này!”

Vẻ mặt của Du Luân hơi thả lỏng, mặc dù lại liên quan đến ma thuật vớ vẩn nhưng cũng không tệ, thế là trong đội của họ có hai cỗ máy gian lận chạy bằng cơm rồi. Xem ra, Triệu Tòng Huy làm không tệ.

Đang nghĩ ngợi, Miêu Thắng Nam khó hiểu hỏi: “Nhưng, sư huynh em đâu có gậy tiên nữ đâu.”

Khổng Duy Cần cũng cảm thấy kỳ lạ: “Tôi là pháp sư? Vì sao tôi không có cảm giác gì hết vậy.”

Triệu Tòng Huy lại cười gượng.

“Là thế này, như hồi nãy nói ấy, em lãng phí nhiều thời gian quá, khi viết tấm thứ ba thì cũng sắp hết thời gian rồi, em đẩy nhanh tốc độ nhưng vẫn không kịp, thẻ giả thuyết chưa hoàn thành tự động có hiệu lực, em chưa viết đến đoạn ma pháp, nên là…”

Nếu đúng như vậy, có nghĩa là thẻ đã vô hiệu, không tốt cũng không xấu. Nhưng Du Luân nhìn vẻ mặt vô cùng áy náy của Triệu Tòng Huy, luôn cảm thấy cậu ta vẫn chưa nói xong, hẳn có chuyện khác trong đó.

Cậu nghi ngờ hỏi: “Vậy cậu viết đến đoạn nào?”

Triệu Tòng Huy cúi đầu, lí nhí nói: “Em vừa viết đến Thừa tướng không phải người thường, luôn ở trong bóng tối, em chưa viết xong chữ ‘tối’, chỉ mới viết được một nửa.”

Một nửa chữ ‘tối’ là gì?

Du Luân nghi ngờ suy nghĩ một lúc, rồi niệm câu nói đó trong đầu.

Thừa tướng không phải người thường, luôn ở trong… Ngày???

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.