Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 16 - Chương 3: Khống chế



Trích lời Gia Mộc: Kẻ đi săn thường có thể dễ dàng tìm được con cừu nhỏ yếu nhất trong đàn cừu nhờ vào bản năng của mình.

Dương Thành ngồi trong phòng giám sát, trên mặt không lộ cảm xúc gì. Giám đốc bến xe cười hì hì chia thuốc trong gói thuốc Trung Hoa mềm Dương Thành mang đến cho các nhân viên: “Một người bạn của tôi cãi nhau với bà xã, bà xã giận dỗi mang con bỏ đi…”.

“À”. Mọi người đều tỏ ý đã hiểu.

Dương Thành xem lịch sử định vị GPS, tìm chuyến xe khách xuất phát vào thời điểm đó, nhanh chóng tìm được Tư An và con gái trên chuyến xe chạy đến thành phố A trong băng ghi hình. Vẻ mặt đang lạnh lùng đột nhiên thả lỏng: “Thì ra cô ta đến thành phố A. Trước cô ta học đại học ở thành phố A, chắc là mang con đi tìm bạn học, ôi…”.

“Người anh em, biết đi đâu là được rồi. Tết nhất có mâu thuẫn gì không giải quyết được chứ? Cho cô ấy cơ hội xuống thang rồi đón về ăn tết là xong…”.

“… Năm nay tôi bảo ăn tết ở nhà, cô ấy nói muốn đi tour Singapore, Malaysia, Thái Lan, lời qua tiếng lại rồi thừa dịp tôi không có nhà mang con bỏ đi. Đúng là bực mình”. Dương Thành cười nói, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo.

Những thăng trầm trong phim thoạt nhìn thì rất rắc rối nhưng nếu nghĩ kỹ lại cực kỳ đơn giản. Cuối cùng người vô tội luôn có kết cục tốt, nhân vật phản diện luôn được tha thứ. Theo những tình tiết trong phim và mức độ sung sướng thì làm nhân vật phản diện có vẻ tốt hơn.

Tư An trợn mắt nhìn tất cả những gì xảy ra trên ti vi. Thế giới trong phim truyền hình bao giờ cũng có thể làm cô ta tạm thời bình tĩnh lại.

Sau khi chồng và con gái đã ngủ, một mình cô ta khoác áo ngủ ra phòng khách dùng tai nghe xem ti vi đến sáng, chuyện này đã thành một thói quen. Sau khi phát hiện, Dương Thành cho cô ta uống thuốc an thần nhưng cô ta lén nhổ ra. Trong một ngày chỉ có khoảng thời gian này là thuộc về cô ta, khoảng thời gian này cũng giúp cô ta giữ được lý trí của mình.

Đèn phòng ngủ chính sáng lên, ánh sáng màu xanh lam u ám chiếu ra qua khe cửa. Lâm Gia Mộc khoác áo đi vệ sinh, nhìn thấy Tư An đang xem ti vi trong phòng khách, cô dừng lại một lát nhìn chiếc đồng hồ điện tử trong phòng ngủ. Đã là hai giờ đêm.

“Bạn mới dậy à?”.

Tư An hơi ngượng ngùng tắt ti vi: “Tớ làm bạn tỉnh dậy à? Tớ không ngủ được…”.

“Không sao, bạn thích xem thì cứ xem đi”. “Gia Mộc… xin lỗi đã làm phiền bạn”.

“Không có gì”. Lâm Gia Mộc gạt mái tóc đã hơi dài ra sau tai: “Tóc tớ dài rồi, ngày mai tớ với bạn đến salon cắt tóc đi!”.

“Cắt tóc?”.

“Đúng, sắp tết rồi, làm đẹp một chút”. “Ờ”.

Tư An sờ sờ tóc mình. Đã từ rất lâu, tóc cô ta luôn cố định ở mức ngang vai, ngay cả kiểu tóc cũng là Dương Thành lựa chọn. Mỗi lần cô ta nói muốn đổi kiểu tóc khác là Dương Thành lại chê xấu, nào là trán quá rộng không che sẽ rất khó coi, nào là hình dáng vành tai không đẹp…

Lúc Lâm Gia Mộc từ nhà vệ sinh đi ra thì Tư An đã ngồi ngủ trên sofa, trên tay vẫn cầm chặt chiếc điều khiển từ xa như cầm thứ gì đó…

Tiền của Dương Thành đương nhiên không chỉ có trong tài khoản, hắn còn một ít tiền tiết kiệm có kỳ hạn và ký quỹ, nhưng nếu rút ra sẽ thiệt hại nặng nề. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn cầm chìa khóa xe ra cửa.

Chị gái Tư An là Tư Bình ở rất gần nhà mẹ đẻ, hơn nữa hai vợ chồng đấu thầu được nhà ăn và kinh doanh yên ổn đều là nhờ có em rể Dương Thành. Tư Bình ở nhà xưa nay luôn luôn nói sao làm vậy, ngày tết phải ở nhà chồng, còn tết ông Táo nhất định phải về nhà mẹ đẻ. Chồng Tư Bình là Lưu Thiết Nam mặc dù rất không thích nhưng không lay chuyển được vợ nên chỉ có thể nghe lời.

Hôm nay hai người dậy sớm, vội vã ăn sáng rồi đến nhà họ Tư, giúp bố mẹ Tư Bình dọn dẹp nhà cửa, sơ chế thực phẩm. Con trai của Tư Bình và Lưu Thiết Nam là Lưu Song cầm súng chạy tới chạy lui, chơi đùa với ông ngoại trong phòng khách.

Không lạnh nhạt như với Tư An, hai ông bà nhà họ Tư mặc dù trọng nam khinh nữ nhưng vẫn rất chiều đứa con gái lớn Tư Bình. Tài sản phải để lại cho con trai út Tư Ninh, nhưng Tư Bình vẫn được ăn học đầy đủ, khi lấy chồng cũng nhận được của hồi môn đàng hoàng. Từ bé đến lớn, ngày tết Tư Bình và Tư Ninh luôn có quần áo mới, Tư An lại mặc quần áo cũ của Tư Bình. Hơn nữa Tư An sống nội tâm, còn Tư Bình lại có cái miệng rất ngọt, biết cách ăn nói làm bố mẹ vui. Trước khi Tư An may mắn lấy được Dương Thành, Tư Bình luôn thấy mình hơn đứt Tư An về mọi mặt. Kể cả bây giờ, trước mặt thì Tư Bình vẫn tương đối tốt với Tư An, nhưng sau lưng…

“Mẹ, hôm nay Tư An không đến à?”.

“Hôm qua mẹ đã gọi điện cho nó nhưng không ai nghe máy. Có khi hai vợ chồng lại cãi nhau rồi”.

“Cái con bé này, số nó sướng mà không biết hưởng, suốt ngày cãi vã với Dương Thành. Con nói với mẹ nhé, trong trường có mấy cô giáo trẻ mới vào dạy, trẻ trung, xinh đẹp, gia thế cũng tốt, cái gã Thiết Nam nhà con nhìn bọn nó mà không rời được mắt đi. Bọn nó cứ suốt ngày lượn quanh Dương Thành nhưng Dương Thành không thèm để ý, nói mấy đứa đó bỗ bã, không ngoan ngoãn như Tư An… Mẹ xem, bây giờ Tư An gầy giơ xương, Dương Thành mua cho nó mỹ phẩm đắt tiền mà cũng không thấy nó trẻ lên được bao nhiêu…”.

“Thể chất nó vốn không bằng con. Con xem, bây giờ da con vẫn đẹp, nếp nhăn cũng ít, mỗi tội vất vả nên tay có vết chai…”.

“Ôi… Tại hồi đó mẹ cứ bắt con cưới sớm”.

“Bắt đâu mà bắt? Lúc đó mẹ chỉ nhờ bà mối hỏi thăm cho con, ai biết con lần đầu tiên xem mắt đã yêu thằng Lưu Thiết Nam luôn rồi? Vốn mẹ cũng thấy công việc của nó khá ổn, ai biết làm ngân hàng cũng có thể bị cho thôi việc… Ôi, nếu không có em rể con thì bây giờ vợ chồng con… À đúng rồi, một năm hai đứa kiếm được bao nhiêu?”.

“Không nhiều”.

“Mẹ mà cũng phải giấu à?”.

“Đúng là không nhiều mà… Bây giờ các quán cơm bên ngoài cạnh tranh rát quá, con đang định bàn với em rể ra quy định không cho học sinh ra ngoài trường ăn cơm”.

Hai mẹ con đang nhỏ giọng thảo luận trong bếp thì chuông cửa vang lên…

“Em gái đến rồi!”

Lưu Song đặt súng xuống chạy ra mở cửa. Hai ông bà và vợ chồng Tư Bình cũng chờ ở cửa.

Nhìn thấy chỉ có Dương Thành đi vào, cả bốn người đều bất ngờ: “Dương Thành, sao con đến có một mình?”.

Dương Thành không tươi cười hồ hởi với những người này như mọi ngày mà lạnh mặt thay giày đi vào phòng khách: “Bố, mẹ, anh chị, con có chuyện cần nói với mọi người”.

Bà Tư lau tay vào tạp dề rồi ngồi xuống: “Cái thằng này, có chuyện gì thì nói đi, làm gì phải nghiêm túc như vậy?”.

“Tư An mang con bỏ đi rồi”.

“Cái gì?”. Bà ta hoảng sợ thót tim: “Nó không về nhà… Tư Bình, nó có liên lạc với con không?”.

“Không”. Tư Bình lắc đầu: “Thảo nào con gọi điện cho nó mà không gọi được…”.

“Cô ấy không chỉ bỏ đi mà còn mang theo tất cả tiền bạc trong nhà, để lại thỏa thuận ly hôn, xem ra là không định về nữa”.

“Sao lại như vậy được? Sao lại như vậy được? Diêu Diêu đâu?”. Bà Tư nhắc đi nhắc lại, thậm chí quên mất Dương Thành vừa nói Tư An dẫn con gái đi.

“Cô ấy cũng mang Diêu Diêu đi rồi”.

“Cái con bé ngu ngốc này, sao nó lại bỏ đi?”.

“Có thể là vì bọn con cãi nhau. Cô ấy cằn nhằn vì con cuối năm phải xã giao nhiều, lần nào cũng uống say mới về… Con không kìm chế được nên…”.

“Ôi, thế thì có gì đâu? Đàn ông ra ngoài làm ăn, có ai không hút thuốc uống rượu? Mẹ với bố con cũng cãi nhau suốt mà có sao đâu? Lúc có thai Tư Ninh được năm tháng, bố con còn đá mẹ một cái vì tội nấu cơm muộn. Mẹ lăn ba vòng, nằm dưới đất một hồi lâu mới đứng dậy được, sau đó lại phủi áo đi nấu cơm bình thường. Bát đũa còn có khi xô…”.

“Đúng thế”. Ông Tư gật đầu liên tục: “Con yên tâm, bây giờ Tư An không có công việc, mang con ra ngoài…”.

“Hay là nó đi với thằng nào?”. Nhìn sắc mặt vợ và bố mẹ vợ đều tối sầm, không rõ là vui hay không vui, Lưu Thiết Nam đột nhiên nói một câu.

“Im mồm!”. Tư Bình đánh anh ta một cái. Vợ chồng cãi nhau bỏ nhà ra đi và bỏ nhà theo trai là hai vấn đề khác nhau hoàn toàn về bản chất. Dù Tư Bình không muốn thấy em gái sung sướng hơn mình nhưng vẫn biết nên làm gì: “Dương Thành, chú đừng nghe anh ấy nói vớ vẩn. An An không phải người như vậy, chắc là nó nhất thời nổi hứng dẫn Diêu Diêu ra ngoài cho khuây khỏa rồi. Chú đã hỏi bạn bè nó chưa?”.

Dương Thành gật đầu: “Em hỏi rồi, cũng đã đi tìm khắp nơi. Nghe nói cô ấy đến thành phố A”.

“Thành phố A à? Nó học đại học ở đó… Chắc chắn là đến đó cho khuây khỏa”.

“Đúng đúng, đến đó cho khuây khỏa”. Bà Tư nói: “Dương Thành, có cần mọi người cùng đi tìm nó với con không?”.

“Không cần, một mình con đi tìm cô ấy là được. Dù sao cũng là lỗi của con, con không nên uống say tát cô ấy một cái… Mẹ, mẹ cũng biết đấy, đàn bà lải nhải… thật sự… con không kìm chế được… Mẹ, lần này tìm cô ấy về, con nhất định sẽ không uống rượu nữa”.

“Con đừng thế. Con là người làm việc lớn, sau này lãnh đạo gọi con đi uống rượu chẳng lẽ con có thể không uống? Có muốn được đề bạt nữa hay không? Rõ ràng lần này là An An không đúng…”.

“Mẹ, lần này con tới là muốn mượn mẹ ít tiền. Không giấu mọi người, bình thường con không giữ tiền, toàn là An An giữ hết. Cô ấy rút hết tiền mang đi rồi, trên người con còn có mấy trăm đồng tiền lẻ…”.

“Sao nó lại làm thế?”. Tư Bình nghĩ đến chuyện năm ngoái mình vay tiền An An, An An nói mình không giữ tiền, trong lòng lại càng giận em gái: “Cần bao nhiêu tiền?”.

“Cuối năm vé xe đắt, đường cao tốc cũng nhiều xe. Em định hôm nay xuất phát luôn, rồi tiền ăn ở, tiền mua quà cho An An và Diêu Diêu. Mười ngàn, lúc về em sẽ trả ngay”.

“Được, được, mẹ đi lấy tiền luôn”. Bà Tư đứng lên: “Con không cần bố mẹ đi cùng thật à?”.

“Mẹ, đây là chuyện của bọn con, con đến vay tiền mẹ là ngại lắm rồi…”.

“Vay mượn cái gì chứ? Đây là chuyện của nhà mình, mười ngàn này con không phải trả”, ông Tư nói.

Bà Tư trợn mắt nhìn chồng: “Dương Thành, đi nào, mẹ con mình đi lấy tiền”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.