Hướng Đến Ánh Mặt Trời

Chương 27: 27: Hẹn Hò Đi



Mùa hè lại đến rồi, người người cất gọn quần áo đông dày vào một chỗ, thay vào những bộ đồ mát mẻ phù hợp với thời tiết ngày nóng nực.

Buổi tối có vẻ mát mẻ hơn một chút, điều hòa bật 26 độ là vừa đủ.

Mục Song Ngư bưng một bát thức ăn thanh đạm mở cửa ra ngoài, thông qua khe hở dưới cửa thấy căn phòng đối diện vẫn sáng đèn.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là học sinh cuối cấp ba sắp đón kỳ thi quan trọng của cuộc đời, Đới Bạch Dương đang miệt mài ôn luyện, y có mục tiêu để chiến đấu nên tinh thần luôn được đề cao.

Kết quả thi giữa kỳ và hai lần thi thử trước đây ở trường đều đạt kết quả khá khả quan, nhưng nếu muốn thi vào trường đại học y mong muốn, Đới Bạch Dương vẫn cần cố gắng nữa.

Tiếng gõ cửa vang lên, Đới Bạch Dương vừa mở cửa thì thấy Mục Song Ngư lại mang thức ăn đêm đến cho mình.

Y cười ngượng, cầm lấy.

“Cảm ơn cậu.”
Mục Song Ngư vỗ vai y, nhẹ nhàng nói: “Biết chăm chỉ là tốt, nhưng cậu phải nhớ chú ý đến sức khỏe, đừng thức khuya quá.”
“Ừm.”
Đới Bạch Dương gật đầu, Mục Song Ngư cười nhẹ, quay về phòng đóng cửa lại.

Anh đi vào trong bếp, thấy Hoàng Song Tử đang dọn dẹp bát đũa, bèn đi đến phụ anh ấy một tay.

Hoàng Song Tử liếc anh, vẻ mặt có gì đó lưỡng lự.

Anh ấy im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói:
“Song Ngư, tôi sắp quay lại trường học.”
Mục Song Ngư đang tráng bát đột nhiên dừng lại mấy giây, đôi mắt hơi lay động, sau đó lại tiếp tục công việc.

Anh khô khan “ừ” một tiếng, hỏi:
“Lúc nào đi?”
“Tháng chín.”
“Còn mấy năm?”
“Ba năm.”
Mục Song Ngư không hỏi nữa, dọn dẹp xong thì quay về phòng ngủ.

Mục Thiên Xứng đã ngủ trước vì quá mệt, cậu nhóc cũng sắp vào tiểu học, gần đây anh đang bận suy nghĩ chọn trường tiểu học nào.

Anh nằm xuống giường, khẽ khàng thở dài.

Vậy là nơi này sắp quay lại cuộc sống của năm trước, khi chỉ còn hai anh em trong nhà trọ này.

Trong lòng có hơi lạc lõng, Mục Song Ngư không thể diễn tả tâm trạng lúc này của mình.

Mép giường truyền tới tiếng động, anh bình tĩnh nhìn sang.

Hoàng Song Tử ngồi ở đó đăm chiêu nhìn anh, bàn tay thon dài nhẹ nhàng đưa qua nắm lấy bàn tay của anh.

“Tôi sẽ thường xuyên liên lạc, lễ tết cũng sẽ quay về.”
Mục Song Ngư rút tay ra, kéo chiếc chăn mỏng qua vai.

Anh biết cái gì gọi là xa mặt cách lòng, cái tình cảm mới chớm nở này không biết có dễ dàng vụt tắt hay không?
Nơi xa tiếp xúc nhiều người, Hoàng Song Tử sẽ gặp được người thích hợp với mình.

Gió tầng nào gặp mây tầng đó là lẽ đương nhiên của xã hội này, anh thua giữa đường chạy, muốn cũng không với tới.

“Không cần phiền toái như vậy, cứ tập trung học hành làm việc.

Trước khi đi nhớ báo một tiếng với ông chủ, càng sớm càng tốt, để còn sắp xếp.”
Hoàng Song Tử im lặng nhìn anh nhắm mắt ngủ, anh ấy thở dài, nằm xuống cái đệm dưới đất của mình.
“Song Ngư.”
Dường như qua khá lâu, anh ấy thử gọi, người nằm trên giường không trả lời, có lẽ đã ngủ rồi.

Hoàng Song Tử nghiêng đầu nhìn lên, vẫn cố chấp nói thêm một câu.

“Với tôi mà nói, cậu rất đặc biệt.”
Kết quả cả đêm đó, có hai người không ngủ được.

Kỳ thi đến rất nhanh, sáng sớm vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Đới Bạch Dương lục đục chuẩn bị đồ, chạy ra chạy vào.

Nhận được sự cổ vũ của ba người, y cười tươi, lập tức chạy như bay xuống dưới, đi lên xe của Vương Xử Nữ.

Quanh trường phủ đầy người, nhìn rất có không khí, có phụ huynh, cảnh sát và cả đội thanh niên cầm cao biển cổ vũ.

Mùa thi đại học nào cũng sẽ thấy cảnh tượng đông đúc náo nhiệt này.

Kỳ thi diễn ra trong vòng hai ngày, buổi sáng đầu tiên sẽ thi môn Văn, chiều thi Toán, sáng hôm sau là môn tự chọn và buổi chiều là môn Anh.

Phòng thi của Đới Bạch Dương là tầng một tòa nhà B, trước khi vào phòng thi, nhìn đâu cũng thấy học sinh vẫn đang ôn luyện.

Tim của Đới Bạch Dương lúc này đang đập thình thịch, y hít vào thở ra mấy lần mới giữ được chút bình tĩnh.

Vương Xử Nữ và Giang Thiên Yết đã đến trước phòng thi, anh thi ở tầng ba trên tòa nhà B, mà Giang Thiên Yết thi ở tầng một tòa nhà A đối diện, Đới Bạch Dương chỉ cần tìm kiếm một chút là có thể thấy cậu.

Lúc tiếng trống báo hiệu vang lên, cả hai còn vẫy tay cổ vũ nhau từ xa.

Chiếc nhẫn trên tay Giang Thiên Yết tỏa tia sáng bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, nó cũng được xem như bùa hộ mệnh của cậu.

Đứng một bên xoa chiếc nhẫn, im lặng chờ đợi số báo danh của mình.
Gió thổi đến tạm thời xua tan cái nóng, sân trường được quét dọn sạch lại bị lá vàng trên cây phủ đầy.

Vương Xử Nữ nhìn khung cảnh bên dưới, từng tán cây lay động trong gió dường như lay cả lòng anh.

Buổi chiều cuối cùng của kỳ thi kết thúc, là lúc tiếng reo hò giòn giã vang khắp trường, học sinh chạy ào ào ra ngoài.

Chấm dứt tháng ngày ôn luyện mệt mỏi, để chờ đợi kết quả cuối cùng vào tháng sau.

Vương Xử Nữ cầm giấy bút đi xuống tầng, thấy Giang Thiên Yết và Đới Bạch Dương đã đứng dưới hiên lớn chờ đợi mình.

Anh mỉm cười đi tới, khoác vai hai người.

“Chúng ta đi ăn một bữa lớn.”
“Được, tao biết một nhà ăn không tệ, đi thôi.”
“Mau mau, đói chết rồi.”
Ba người dắt tay nhau ra khỏi cổng trường, vạt nắng chiều phủ lên mỗi người, chiếu bóng ở phía sau, thời cấp ba xem như kết thúc tại đây.

Trong lòng lại có chút hoài niệm.

Thi vào cấp ba cũng là tại ngôi trường này, là từ cánh cổng kia bước vào.

Thi hết cấp, cũng là thi ở ngôi trường này, nhưng thi xong, sẽ là từ cánh cổng kia bước ra, viết một trang sách mới cho cuộc đời.



Đới Bạch Dương chưa định về nhà ngay, y vẫn nán lại nhà trọ này đến khi điểm chuẩn được công bố.

Điểm thi của y khá tốt, trước đó đã thay đổi nguyện vọng thứ hai trở đi, chỉ giữ nguyên nguyện vọng đầu.

Khoảng thời gian này y đều rủ bạn bè trong đó có Vương Xử Nữ và Giang Thiên Yết đi chơi bóng rổ, trong phòng trọ của y có hai ba quả bóng rổ đã phai màu, chỉ có một quả mới nhất được treo gọn trên tường.

Đó là quà sinh nhật mà Vương Xử Nữ đã tặng y vào 16 tháng 4 trước đây, Đới Bạch Dương không nỡ dùng, nên quyết định treo gọn ở đấy.

Điện thoại vang lên thông báo tin nhắn Messenger, y đang ngồi nghịch bóng rổ bèn cầm qua xem, là của một người bạn gửi đến.

[Trường đại học Z công bố điểm chuẩn rồi.]
Đới Bạch Dương lập tức lên tinh thần, vội vội vàng vàng chạy tới trước máy tính.

Y nuốt nước bọt, y có thể nghe rõ tiếng tim mình đập bình bịch vào lúc này, vừa hồi hộp vừa mong chờ mà mở trang web.

Khi ấn vào website của trường, y lập tức nhắm mắt lại, gục đầu xuống bàn.

Y chắp hai tay qua đầu giống như đang cầu khấn một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn theo từng con số.

“Aaaaa——”
“Bố ơi, mẹ ơi, à, mình không ở nhà…”
“Song Ngư ơi, Thiên Xứng ơi, anh Song Tử ơi——”
Đới Bạch Dương nhảy cẫng lên, vội vàng chạy ra ngoài, lại thấy cửa phòng đối diện đang khóa.

“Ừ nhỉ, họ đi làm rồi.”
Y vui sướng đến mức đầu óc rối mù, Đới Bạch Dương lại chạy về phòng, hấp tấp đi thay đồ, vừa chạy đến chỗ làm việc của Mục Song Ngư và Hoàng Song Tử vừa cầm điện thoại gọi điện báo tin cho bố mẹ.

Cuối tuần cả lớp sẽ tổ chức một buổi tiệc chia tay, Đới Bạch Dương cố gắng nhẫn nhịn không nói với Vương Xử Nữ, y đợi đến lúc đó mới báo một thể.

Mà cuối tuần nói đến là đến, như chỉ có một chớp mắt.

Cả lớp chọn một quán thịt nướng khá nổi tiếng, đặt riêng một phòng thoải mái cho ba mươi mấy con người ngồi ăn chơi, dường như tất cả đang có ý định không say không về.

Cả phòng tiệc không dứt tiếng cười đùa, len lỏi cả tiếng khóc.

Thịt hết lại lên, bia cạn thì rót, người thì nằm gục xuống, người vì men say mà đi loanh quanh mời rượu ngâm nga bài hát nổi gần đây.

Vương Xử Nữ chỉ uống chút bia, là người tỉnh táo nhất trong những người đang tỉnh táo, là người duy nhất phát hiện Đới Bạch Dương đột nhiên biến mất rồi, cô bạn học trước đây cũng không thấy đâu.

Vương Xử Nữ hơi nhíu mày, anh đứng dậy đi về phía cửa, lập tức bị một bạn học khoác vai chặn lại:
“Tính chạy hả?”
“Không, tôi đi toilet, quay lại ngay thôi.”
“Ồ, đi đi đi.”
Anh đi xuống tầng đến hỏi đại một nhân viên phục vụ, người đó nghe miêu tả thì lập tức chỉ tay ra ngoài.

Vương Xử Nữ cảm ơn, bước đi rất bình tĩnh.

Cảnh tượng trong con hẻm đèn điện rực rỡ trước mặt khiến anh cảm thấy hơi quen thuộc, hình như đã thấy qua ở đâu, chỉ khác ở chỗ lúc này anh là nhân vật chính.

Không sai, cô bạn học đó chắc chắn đã tỏ tình với Đới Bạch Dương.

Nhìn y lúng túng xua tay, anh biết được kết quả rồi, cũng là một kết quả hoàn toàn trong dự liệu.
Cái gọi là cạnh tranh công bằng mà anh nói trước đây, vốn dĩ đã chẳng công bằng rồi, khi trước mặt Đới Bạch Dương lúc đó, anh đã hoàn toàn chắn lấp cô bạn học.

Chỉ là chút an ủi, để cô bạn không làm ra chuyện gì ảnh hưởng tới cả ba.

Cô bạn nhìn Đới Bạch Dương vung tay múa chân nói lý do từ chối, đột nhiên bật cười.

Cô bạn đó vội vàng xua tay, có lẽ do cách thể hiện theo đuổi của cô nàng quá nhạt nhòa nên mấy năm rồi y cũng không nhìn ra.

“Cũng muộn rồi, tôi phải về sớm, cậu nói mọi người một tiếng dùm tôi.”
“Được.”
Đới Bạch Dương nhìn theo bóng lưng của cô bạn, thở phào một hơi.

Y nhìn sang quán thịt nướng đèn điện sáng trưng, vội vàng nhấc chân chạy về.

Sắp đến gần, lại bị một bàn tay nắm chặt khuỷu tay, y lại bị kéo đến một con hẻm hơi tối gần quán thịt nướng.

Hôm nay là cái ngày gì thế!
“Này mày… Xử Nữ?”
Nhận ra người con trai cười mỉm trước mặt, Đới Bạch Dương kinh ngạc, sau đó lại yên tâm vuốt ngực.

“Cậu làm gì vậy?”
Vương Xử Nữ chặn Đới Bạch Dương ở giữa hai cánh tay săn chắc của mình, cười nói: “Đi lấy hồi đáp của câu hứa lúc trước, cậu quên rồi?”
“Cậu vội tới vậy?”
“Đúng là rất vội.”
“Cậu không say chứ?”
“Đang rất tỉnh táo.”
Đới Bạch Dương thử rướn người tới ngửi phần cổ áo của anh, đúng là ngửi không ra mùi rượu.

Y giữ hai má của Vương Xử Nữ, lại lén lút nhìn ra con đường thỉnh thoảng có xe cộ qua lại.

Hai người đang ở hẻm tối này, chắc không có ai để ý tới đâu.
Đới Bạch Dương hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói.

“Xử Nữ, tôi thích cậu.

Tôi cũng biết cậu thích tôi, vậy nên chúng ta chính thức hẹn hò đi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.