Huyền Giới Chi Môn

Chương 1600: Phi thăng chi kiếp (2)



Thạch Mục lẩm bẩm một phen, hai tay vừa nhấc, nhưng lại nhanh chóng kết ấn.

Trên hòn đảo vòng tròn xa ngoài trăm dặm, Chung Tú đang nắm thật chặc một bàn tay của Tây Môn Tuyết, thần sắc khẩn trương, nhìn phiến đám mây lửa đỏ đang biến.

Tây Môn Tuyết thấy thái dương của nàng mơ hồ có mồ hôi, trong lòng hơi động, tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ trên bàn tay Chung Tú, tỏ ý nàng không nên quá khẩn trương.

Chung Tú quay đầu nhìn nàng, trên mặt lộ ra nụ cười an ủi, không nói thêm gì.

– Các ngươi yên tâm đi, chút trình độ Thiên kiếp này không uy hiếp được Thạch Đầu.

Thái Nhi thấy thế, lên tiếng.

Thật ra Thủy Linh Tử không để ý đến các nàng Chung Tú, ánh mắt thủy chung chăm chú nhìn lôi kiếp giữa không trung, không biết đang suy nghĩ gì.

Rầm rầm ầm, liên tiếp sấm rền dày đặc vang lên, hải vực nơi xa tức thì bị một mảnh ánh sáng đỏ bao phủ, hỏa diễm dung nham dầy đặc chi chít như đập xuống tật phong sậu vũ.

Mọi người mặc dù vô cùng cách xa, thời khắc này cũng cảm nhận được rõ ràng một luồng hơi sóng lửa nóng rát, đang cuồn cuộn đánh tới.

Cùng hình dạng, mặt biển vốn đã bốn bề sóng dậy, lập tức trở nên vô cùng cuồng bạo, vô số nước biển trào ngược lên, hóa thành sóng lớn Di Thiên, đánh tới không trung, không ngờ phản công rất nhiều, tưới tắt thế Hỏa Vân.

Dưới Hỏa Vân, vài gốc trường côn cự đại bay múa xoay quanh.

Lần này không còn là hư ảnh, mà là thực thể, chặn được dung nham mạn thiên hỏa diễm.

..

Mấy ngày sau, trong bầu trời một tiếng sấm sét nổ vang, vạn đạo điện mâu tử kim từ trong một mảnh đám mây năm màu cự đại, bắn xuống, đi xuống hải vực bên dưới.

– Grừ ưu…

Một tiếng gầm gừ nổi lên, Thạch Mục sớm đã hóa thân cự viên vạn trượng, ba đầu liên chuyển phải trái, sáu tay đồng loạt huy động, đánh lên bầu trời, trong lòng bàn tay của hắn, quang trụ các màu nổ bắn ra, xông thẳng vào một mảnh điện mâu tử kim.

Trên thân thể cự viên, hai viên hoàn to lớn, đang nhanh chóng hoàn chuyển, trong đó hào quang hai màu tím, lam nổi lên mãnh liệt, chính là Âm Dương Ngự Lôi Hoàn.

Vô số điện mâu bị hắn dẫn dắt, tràn vào giống như rắn bơi, trong lúc nhất thời, thôn phệ sạch sẽ hơn phân nửa tử điện.

Quan mấy ngày, lôi kiếp các loại giáng xuống.

Uy lực mạnh mẽ của lôi kiếp, vượt ra ngoài dự liệu của Thạch Mục, lúc này nhìn qua đã rất mệt mỏi.

Rầm rầm ầm, tiếng nổ đùng đùng sớm đã vang dội khắp trời, hơn phân nửa quang trụ các màu trong tay cự viên đều đồng quy vu tận cùng điện mâu, vẫn có không ít bị điện quang xuyên qua, đập xuống trên người cự viên.

Trên người cự viên đột nhiên hiện lên một tầng quang mạc năm màu, vô cùng chớp động, phía trên hiện lên từng phù văn màu vàng và từng hư ảnh cổ đỉnh, có vẻ rất là bất phàm, cho dù bị điện quang đánh trúng, nhưng không sụp đổ bung ra.

Thời khắc này, Chung Tú cùng mọi người đang đứng trước một quang mạc thanh hồng hình nữa vòng cung, thần sắc lo lắng nhìn tử lôi bao trùm hải vực, hòn đảo hình tròn dưới thân bọn họ sớm đã không thấy, thay vào đó là một ngọn núi cao chừng mấy trăm trượng.

Không phải là bọn họ ly khai khỏi hòn đảo, mà là bị Thiên kiếp Thạch Mục tác động đến, chẳng những nguyên mạo hòn đảo hình tròn đã không tồn tại nữa, ngay cả nước biển cũng bị bốc hơi hơn một nửa, khiến cho toàn bộ mặt biển hải vực đều giảm xuống mấy trăm trượng.

– Dường như, sớm kết thúc rồi…

Đúng lúc này, Thủy Linh Tử đột nhiên mở miệng nói.

Mọi người nghe tiếng, vội vàng nhìn lại bên đó.

Chỉ thấy một đạo lôi bộc tử kim vô cùng to lớn ngưng thực từ trong lỗ hổng đột nhiên rơi xuống, thẳng thừng đánh vào viên hoàn to lớn.

Âm Dương Ngự Lôi Hoàn lập tức chấn động kịch liệt, tỏ ra gánh nặng bất kham, có vẻ như sắp sửa sụp đổ.

Ngự lôi hoàn xuống, nửa thân thể cự viên, một cổ cự lực đáng sợ xuyên thấu qua lôi bộc đặt ở trên người của hắn, mặc dù thân thể hắn cứng cỏi, cũng dần dần chịu không nổi.

– Grừ ưu…

Lại một tiếng rống to, Huyền Hoàng quang mang nở rộ ngoài thân cự viên Di Thiên, lông tóc màu vàng trên người biến mất trong nháy mắt, ngũ quan trên mặt cũng biến hóa trở về hình người.

Toàn thân hắn biến thành một cự nhân Huyền Hoàng ba đầu sáu tay, áp lực lôi bộc không còn cách nào rung chuyển hắn mảy may.

Quang mang đen trắng lập lòe trong hai mắt Thạch Mục, từ trong xông ra khí Âm Dương hải lượng.

Theo Âm Dương khí bàng bạc rót vào trong tụ lôi hoàn, viên hoàn vốn nhìn như lung lay sắp đổ, không ngờ lại tăng vọt một vòng, càng thêm điên cuồng cắn nuốt lôi bộc tử kim.

Nhưng lôi bộc tử kim cuồn cuộn không ngừng, từ trên trời đáp xuống, dường như vĩnh viễn không ngơi nghỉ.

Thời gian từng giờ trôi qua, lôi bộc tử kim uy lực càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng lớn, từ từ chôn vùi Thạch Mục trong Lôi Điện màu tím.

Mặc dù Thạch Mục thi triển ra thể Chân tiên, sắc mặt cũng dần dần biến rồi.

..

Sau nửa canh giờ, ầm ầm, một tiếng vang thật lớn, lôi bộc màu tím rốt cục biến mất tấc tấc, phía trên Âm Dương Ngự Lôi Hoàn nổi lên từng vết nứt, sau đó vỡ toạt ra ngay lập tức, biến thành vô số mảnh vụn.

Đám mây năm màu trong cao không phiên trào một trận, từ từ trở nên mơ hồ, nơi bạch quang chính giữa lại từ từ đại thịnh, chiếu rọi sáng khắp không trung, một phiến vân tụ như có như không di động hiện ra từ trong Thiên Môn to lớn.

Thạch Mục thời khắc này sắc mặt tái nhợt, thân hình buông lỏng, đột nhiên biến lớn thành trăm trượng, dù chưa rút đi thân Chân tiên, nhưng đã không có ba đầu sáu tay.

Hắn hít sâu một hơi, thân hình đón Thiên Môn bay tới, không ngừng chống đỡ, càng tới gần, càng cảm thấy thân như Thái Sơn, khó có thể tiến thêm.

Thạch Mục rống giận, song chưởng xé ra, bốn Phiên Thiên côn đột nhiên hiện lên, hóa thành Kình Thiên to lớn, ném tới Thiên Môn, miệng gầm lớn:

– Mở cho ta!

– Ầm ầm…

Hàng loạt không gian ba động đánh tới, trong cao không mắt thường có thể thấy được, hư không không ngừng hãm Thiên Môn đi xuống, một đạo quang khích sáng lên, ngay sau đó từ trong truyền ra một loạt phạm âm tiên nhạc xuất trận, Thiên Môn cũng đột nhiên mở rộng ra theo đó.

– Thạch Đầu, thành rồi, thành rồi, ha ha ha ha…

Tiếng kêu vô cùng mừng rỡ truyền đến.

Thạch Mục co rụt thân hình nhỏ lại, lần nữa biến thành hình người, chỉ thấy Thái Nhi và Thủy Linh Tử một bên đã bay vù vù đến đây, bay vào người Thạch Mục.

Hai người thân là linh sủng của Thạch Mục, Thủy Linh Tử thi triển một môn thâu thiên bí thuật, che đậy khí tức hạ giới của hai người, cùng phi thăng theo Thạch Mục xem ra không vấn đề.

– Phu quân…

Chung Tú và Tây Môn Tuyết cũng bay tới, mắt đẹp nhìn Thạch Mục không hề chớp.

Thạch Mục quay đầu nhìn lại hai người Tây Môn Tuyết, mở miệng muốn nói, chỉ thấy một đạo nhũ hào quang màu trắng bên trong Thiên Môn đột nhiên chụp xuống, bao phủ hắn đi vào.

Trong quang trụ, thân thể Thạch Mục chậm rãi bay lên, nhẹ nhàng lướt tới cánh cửa cực lớn.

Vô số phù văn màu trắng từ trong quang trụ trào ra, bên trong truyền ra một cổ linh lực dao động vô cùng kỳ lạ, bốn phương tám hướng càn quét mà đi.

Ba người Tây Môn Tuyết bị dao động này đảo qua, đầu tiên là quanh thân chựng lại, ngay sau đó trên mặt liền lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc.

Thời điểm ba người đang kinh nghi, chợt nghe bầu trời Thiên Môn truyền đến âm thanh của Thạch Mục:

– Đây là lực pháp tắc thượng giới, dụng tâm tìm hiểu…

Vừa dứt lời, một cổ lực hút cự đại đột nhiên từ trong cánh cửa lớn xuyên thấu qua.

Thạch Mục nhất khinh thân thể, trong nháy mắt ngấm chìm vào cánh cửa cực lớn giữa không trung, biến mất không tung tích.

Thiên Môn màu vàng nhẹ nhàng dao động, chậm rãi dung nhập vào hư không biến mất phía chân trời, nhưng lực pháp tắc dao động chung quanh chẳng hề đình chỉ.

Kim Tiểu Thoa mừng rỡ, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, cảm ngộ cổ lực pháp tắc này.

Chung Tú và Tây Môn Tuyết không để ý đến những pháp tắc dao động, lẳng lặng nhìn bầu trời, như ngây ngốc vậy.

( hoàn)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.